Côn Luân Ma Chủ

Chương 826

Chuyện về Ba Sơn Kiếm Phái lan truyền rộng rãi trên giang hồ, không chỉ vì những gì Sở Hưu đã làm mà còn vì Huyền Long Tử đã xuất quan, còn giao chiến với Chử Vô Kỵ.

Thân phận Lâm Diệp có cao hơn nữa cũng không cách nào đánh đồng cùng cường giả đã khuấy đảo phong vân trên giang hồ mười năm trước như Huyền Long Tử. Ban đầu tên điên này gây ra không ít chuyện trên giang hồ, mười năm nay hẳn không xuất hiện, quả thật có không ít người đã quên mất hắn. Có điều lúc này hẳn xuất hiện trở lại, vẫn khiến không ít người thậm tới nghiến răng nghiến lợi, tỷ như Trần Kiếm Không.

Còn sau khi mọi người kinh hãi vì Huyền Long Tử lại xuất hiện trên giang hồ, chuyện thứ hai lại là Lâm Diệp liên tiếp đánh bại Trần Kiếm Không, khiến Hư Hành trọng thương.

Hai vị này một là chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, mặc dù trong cùng cấp bậc mọi người đều biết Trần Kiếm Không thật ra không quá mạnh, nhưng dẫu sao hắn cũng là chưởng môn một đại phái, cũng có danh tiếng trên giang hồ, thế nhưng lại bị Lâm Diệp đánh bại dễ dàng như vậy.

Còn Hư Hành, vị này đúng là còn xui xẻo hơn.

Trước đó trong Tiểu Phàm Thiên, Hư Hành bị Lâm Diệp dùng bảy thanh ma đao đánh trọng thương, lần đó đã rất mất mặt rồi, bị người ta coi là một trong những chiến tích khiến Lâm Diệp thăng hạng trên Long Hổ Bảng.

Có điều lần đó Lâm Diệp đánh trọng thương Hư Hành xong lập tức quay người bỏ trốn cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng Hư Hành bị trọng thương là do bản thân sơ ý, bị Lâm Diệp đánh lén nên mới lật thuyền trong mương. Giao chiến chính diện thực lực của Hư Hành vẫn áp đảo Lâm Diệp.


Thế nhưng lần này, trận chiến trên đỉnh Ba Sơn, ngay trước mặt nhiều võ giả như vậy, Lâm Diệp đầu tiên đánh bại Trần Kiếm Không, sau đó lại đánh Hư Hành trọng thương. Chuyện này hết sức chấn động, khiến cho Phong Mãn Lâu chuyển thứ hạng của Lâm Diệp từ thứ ba lên thứ hai, chen Tông Huyền xuống.

Mặc dù Tông Huyền cũng rất mạnh, nhưng dẫu sao Tông Huyền cũng không có chiến tích huy hoàng như Lâm Diệp.

Đương nhiên càng mất mặt hơn là Lâm Diệp dựa vào việc đánh trọng thương Hư Hành mới lên hạng hai Long Hổ Bảng, cho nên có thể nói nếu lăn này Hư Hành không lựa chọn đuổi theo Lâm Diệp, không cố tình gây sự với Lâm Diệp, chắc đã chẳng có nhiều sự cố như vậy. Lâm Diệp bước lên hạng hai Long Hổ Bảng, Hư Hành là người góp công nhiều nhất.

Nghe nói Hư Hành đang dưỡng thương ở Đại Quang Minh Tự nghe được tin này xong tức tới mức hộc máu đương trường, thương thế cũng nặng thêm vài phần.

Hơn nữa người trong giang hồ còn nghe nói vốn dĩ Phong Mãn Lâu còn định nể mặt Đại Quang Minh Tự, không xếp Lâm Diệp lên hạng hai, đối phương dẫu sao cũng là người trong Ma đạo, chèn ép chút cũng được.

Thế nhưng tên điên Huyền Long Tử kia lại tự mình chạy đến Nam Lương Thành ở Đông Tê, tới tổng bộ Phong Mãn Lâu ngồi rịt đó không chịu đi, nhất định bắt Phong Mãn Lâu tuân thủ chức trách người buôn tin giang hồ, không thể có hành động mờ ám.

Cuối cùng Phong Mãn Lâu thật sự sợ tên điên này, chỉ có thể làm theo quy trình bình thường, thăng cấp Lâm Diệp lên hạng hai Long Hổ Bảng.

Đương nhiên hành động này của Huyền Long Tử không phải giúp Lâm Diệp, hắn chỉ muốn chọc tức Đại Quang Minh Tự mà thôi.

Những chuyện linh tỉnh trên giang hồ này khiến một số võ giả tán tu khá hứng thú, nhưng lại làm cho một số tông môn chính đạo lo lắng. Chỉ căn lơ là một chút thôi, tên ma đầu Lâm Diệp kia lại đã bước lên hạng hai Long Hổ Bảng.

Bao năm qua mặc dù trong số những người thăng cấp đệ nhất Long Hổ Bảng cũng có võ giả Ma đạo, nhưng lại rất ít. Bất luận ra sao, võ giả Chính đạo luôn chiếm đại đa số, lại thêm Phong Mãn Lâu đôi khi hoặc nhiều hoặc ít chèn ép hoặc cố gắng xem nhẹ, cho nên mấy trăm năm gần đây số tuấn kiệt Ma đạo bước lên hạng nhất Long Hổ Bảng chỉ là lông phượng sừng lân.

Lâm Diệp này vừa xuất hiện trên giang hồ chưa được bao lâu đã bước lên hạng nhất Long Hổ Bảng, trời mới biết liệu hắn có bước được lên hạng nhất hay không?


May là, mặc dù Trương Thừa Trinh đã không còn trên Long Hổ Bảng, nhưng thực lực của Sở Hưu cũng không yếu, muốn ngăn cản Lâm Diệp thăng cấp lần nữa cũng không phải vấn đề.

Mặc dù Sở Hưu kia hành xử cũng vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa không phải người của tông môn Chính đạo, nhưng chí ít hẳn không phải người trong Ma đạo, sẽ không khiến người ta nói võ lâm Chính đạo thế hệ này không có ai ra dáng,

Những chuyện trên giang hồ đó, tạm thời Sở Hưu không biết. Lúc này y đang cùng Chử Vô Kỵ tới phân bộ ngầm trong nhánh Ẩn Ma.

Nhánh Ẩn Ma có thể ẩn giấu sâu như vậy thật ra là do toàn bộ nhánh Ẩn Ma không có địa điểm tập hợp cụ thể.

Mọi người ngày thường đều mỗi người tự chiến, có người theo tông môn, có người đơn độc một mình, lại có người dẫn theo một số đệ tử. Ngươi có thể tìm được một hai người, nhưng không thể tìm ra tất cả.

Chỉ khi có đại sự xảy ra, hoặc người có danh vọng cực lớn trong nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai ra mặt, chọn một chỗ triệu tập mọi người cùng tới

Lần này Ngụy Thư Nhai chọn địa điểm là mật địa Tây Sở, hơn nữa còn là loại mật địa ẩn giấu cực sâu, thậm chí năm trong một không gian riêng biệt.

Trong truyền thuyết, những cường giả thời thượng cổ có thực lực mở ra một không gian đơn độc, có điều đây chẳng qua là truyền thuyết, rốt cuộc có ai làm được như vậy không? Không người nào biết.


Nhưng trên giang hồ quả thật có không ít mật địa nằm trong không gian độc lập, sau khi bố trí trận pháp kỹ càng sẽ trở nên cực kỳ bí ẩn, rất khó bị phát hiện.

Tây Sở tương đối nguy hiểm đối với nhánh Ẩn Ma, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Thiên Sư Phủ thật ra đều là kẻ địch của nhánh Ấn Ma, cho nên mật địa này được bố trí cực kỳ bí ẩn. Thậm chí trừ những người thực lực tương đối mạnh trong nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh, những người khác còn không có tư cách tiến vào.

Sau khi phần lớn mọi người phân tán, Chử Vô Kỵ dẫn Sở Hưu cùng một ít người vào trong Thập Vạn Đại Sơn, rẽ trái quặt phải cả nửa ngày mới tìm ra một gốc. cây lớn chừng năm người ôm. Tiếp đó Chử Vô Kỵ hai tay kết ấn, trên gốc cây lập tức xuất hiện một cánh cửa lớn.

Chử Vô Kỵ dẫn đầu mọi người tiến vào, một luồng sáng đen xuất hiện trước mọi người, thân hình xuất hiện trong một không gian đen.

Nơi này chỉ chính giữa có ánh sáng nhàn nhạt, xung quanh chỉ có một màu đen kịt, đương nhiên không phải toàn bộ là màu đen, như có từng bóng đen vây quanh không trung, tỏa ra ánh sáng âm u xanh nhạt. Nhìn kỹ lại đó là từng đài cao, bên trên có vương tọa bằng đồng xanh dựng đứng. Trên mỗi vương tọa bằng đồng xanh đều có một bóng người đang ngồi sau lưng hoặc nhiều hoặc ít có vài người đang đứng, nhưng đều không thấy được gương mặt cụ thể.

Hơn nữa những vương tọa bằng đồng xanh này còn có công hiệu che giấu khí tức, chí ít Sở Hưu đứng đó căn bản không cảm giác được chút khí tức nào trên vương tọa đồng thau đó, cũng không thấy rõ được gương mặt bất cứ ai.

Bình Luận (0)
Comment