Con Ma Biến Thái

Chương 79


Nghe vậy, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Làm sao có thể? Ai cũng biết trẻ con sẽ uống sữa mẹ, hoặc là uống sữa bột, sao lại uống máu của mẹ?"
"Bởi vì nó không phải là người." Bà Liên lập tức đáp lại.
Tôi hốt hoảng hỏi: "Sao bà lại biết?"
Bà Liên đứng dậy, tôi cảm thấy bà cao hơn trước kia rất nhiều, cũng rất cổ quái.

Bà liếc nhìn đứa bé, sau đó quay người rời đi.
"Bà đi đâu thế?"
Thanh âm của bà vang vọng lại: "Đứa nhỏ này chỉ cần uống máu mẹ vào đêm sinh nhật hàng năm, nếu không uống máu mẹ thì cả đời này nó cũng không lớn lên được."
Tiếng của bà càng ngày càng nhỏ, thân thể của bà cũng trở nên mơ hồ trong suốt, sau đó thì biến mất ở chỗ sâu nhất trong rừng cây.
Có lẽ cả cuộc đời này, bà ấy cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.
Tôi rơi lệ, âm thầm nói: "Bà Liên, cám ơn bà, mong bà hãy yên nghỉ!"
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi đã có thể đoán được có khả năng bà đã không còn sống ở trên đời.


Khó trách trước kia, khi tôi nói với Kiều Sinh rằng tôi muốn đi thăm bà thì vẻ mặt hắn lại trở nên cổ quái như vậy.
Có lẽ hắn sợ tôi đau lòng nên không nói cho tôi biết sự thật đau lòng này.

Hắn đối với tôi cũng thật tốt, nhưng tôi đã hiểu rõ lòng mình, cũng đã nói rõ ràng với hắn rồi.

Không biết hắn sẽ giận tôi bao lâu?
Bỗng đứa nhỏ trong lòng tôi giãy giụa kịch liệt, hình như nó đang tức giận.
Việc này không nên chậm trễ, tôi phải cho nó uống chút máu, mặc dù không biết nó muốn uống bao nhiêu, nhưng tôi vẫn cắn nát ngón trỏ rồi đút tay vào cái miệng nhỏ của nó.
Được uống máu, nó hưng phấn nuốt ừng ực, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay tôi, tham lam hút, hai chân nhỏ vui vẻ đá đá, hai mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Nó đang cười, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi nhếch miệng cười với nó, nghĩ thầm: người ta sinh con, tôi cũng sinh con, người ta cho con uống sữa, mà con của tôi lại uống máu mẹ, quả nhiên là không giống với người thường!
Cũng may một năm nó mới uống một lần.

Chờ nó trưởng thành, sắc ăn cũng lớn hơn, tôi sẽ sớm lấy máu ra tích trong tủ lạnh, như vậy thì tôi sẽ không lo bị cạn máu mà chết nữa.
Quả là một biện pháp tốt! Tôi thật là thông minh! Haha!
Lúc nó hút máu rất yên tĩnh, khoảng chừng hơn nửa giờ, thì nó đã mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tốt quá, nó không hút cạn máu tôi, bằng không có con xong tôi liền trở thành một cái que củi khô!
Chỉ là cảm giác có chút choáng váng, về nhà phải bồi bổ thật tốt mớ được.
Bỗng đứa nhỏ đang nằm ngủ trong lòng tôi đột nhiên mở mắt, sau đó hắn liền nhảy ra ngoài, lộn một vòng trên không trung, rồi đứng ngay ngắn ở trên mặt đất.
Ông trời...ơ...i, rõ ràng hắn...!Vậy mà đã lập tức trở thành một cậu nhóc hai tuổi, mái tóc màu hoàng kim, khuôn mặt tròn vo, hai mắt đen láy, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, làn da non nớt mịn màng như thể véo ra nước.
Hắn vô cùng vui vẻ đi xung quanh, cái chân nhỏ xíu thoáng cái đã leo lên trên cây, một giây sau đã lộn ngược người lại, che kín hai mắt tôi, động tác cực nhanh dến nỗi mà tôi không thể nào phản ứng kịp.
Hắn cười khanh khách, thanh âm thanh thúy đáng yêu, giống như một bản nhạc du dương, nghe rất êm tai.
Nhìn hắn, tôi không tự chủ được mà nở nụ cười, trong nội tâm tràn ra một loại cảm giác mãn nguyện.


Tôi biết rõ, đó là hạnh phúc, đó là tình thương nguyên thủy nhất của mẹ dành cho con.
Thì ra con người có thể hạnh phúc đến như vậy!
Nhưng mà đứa nhỏ này cũng lớn nhanh quá, thật giống với Thánh Gióng trong truyền thuyết.

Mới ăn một bữa máu mà đã được hai tuổi rồi.
Chuyện này tới quá đột ngột, bên cạnh sự hạnh phúc ấy thì tôi cũng cảm thấy rất hoang mang, lo sợ.

Nếu tôi nói hắn là do tôi sinh ra sợ là sẽ chẳng có ai tin.
Ngẫm lại, nếu tôi ôm một đứa bé hai tuổi tới trước mặt Hạ Khải Phong, nói với hắn đây con của hắn, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Tôi cũng hoài nghi hắn sẽ không tin.
Ôi, tương lai của hai mẹ con chúng tôi thật mờ mịt!
Tôi thở dài, mỉm cười nhìn hắn: "Rốt cuộc con còn muốn ngồi ở đây cho đến khi nào?"
Hắn treo người lơ lửng trên cây, gãi gãi cái mông đít nhỏ, miệng vểnh lên, lắc lắc đầu.
Lúc này mưa gió cũng đã tạnh, mây mù cũng tản bớt, sắc trời cũng theo đó mà sáng hẳn lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống vòm cây, lên làn da của thằng bé, hắn thét lên một tiếng rồi nhảy ngay vào người tôi..
Nhất định là hắn sợ ánh sáng mặt trời rồi.
Tôi cuống quýt mở khăn lông ra, phủ kín người hắn.


Tôi thấy cơ thể hắn run run, đôi lông màu nhíu lại, nũng nịu rúc vào lòng tôi.
Có lẽ hắn đang muốn nói: "Mẹ, đó là quái vật gì vậy? Thật đáng sợ!"
Tôi thật sự không chống cự nổi vẻ mặt đáng thương này của hắn, nên liền hôn lên gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo của hắn một cái: "Không phải chỉ là ánh sáng mặt trời thôi sao? Con chính là đứa nhóc có khả năng phi thường, sau này mẹ còn phải dựa vào con đấy! Đi, mẹ đưa con về ra mắt bà ngoại, còn có cụ ông, cụ bà...!Chết dở! Mẹ phải giải thích thế nào với bọn họ bây giờ?"
Tôi đang định bế đứa nhỏ rời đi thì đột nhiên cảm thấy cả người choáng váng.
Hai mắt cậu nhóc tràn đầy lo lắng nhìn tôi, hắn vươn tay, vuốt ve gương mặt tôi.
Tôi hôn lên bàn tay nhỏ bé của hắn, cười miễn cưỡng: "Mẹ không sao, về nhà uống bát canh gà là khỏe lại ngay ấy mà."
Tôi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi cẩn thận đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, bước chân vô cùng trầm trọng, như là mắc phải bệnh nặng.
Hắn thấy thế thì liền trượt xuống, duỗi tay ra nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt trong veo nhìn tôi, ngửa đầu ngây thơ cười như một con cún nhỏ.
Sau khi được hắn dắt, tôi cảm giác cả người nhẹ nhõm hẳn, thì ra sức lực của hắn lại lớn như vậy.
Hai chúng tôi nắm tay nhau, nhậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
"Đúng rồi, mẹ còn chưa đặt tên cho con! Tên gì bây giờ?...!Gọi là Hạ Hoằng Duệ nhé! Con thấy sao? Sao con lại gãi mông? Đừng gãi nữa..."

Bình Luận (0)
Comment