Con Mồi

Chương 1.5



Editor: Anny Ta


Beta: Hằng Lê

Mới làm bữa sáng được một nửa thì cô thấy anh còn đang ngái ngủ, mặc quần đùi đi ra.

"Em có biết cái áo T-shirt màu xanh của anh để đâu không?"

"Còn phơi ở ngoài ban công ấy, em chưa lấy vào."

"Khô chưa?"

"Chắc là rồi." cô vừa làm trứng ốp la vừa nói: "Bên ngoài lạnh lắm, anh đừng mặc như thế đi ra."

Chỉ nghe cửa mở phịch một tiếng, cô hốt hoảng quay đầu lại đã thấy anh kéo cửa đi ra ngoài ban công. cô im lặng nhìn anh lấy chiếc T-shirt từ trên móc áo xuống, rồi lại phanh một tiếng đẩy cửa ra, vừa mặc áo vừa hỏi:

"Em mới nói gì?"

cô thấy anh là người tùy tiện, đành áp xuống xúc động muốn nhắc nhở, đem trứng ốp la để lên mâm cơm đáp: "không có gì."

Nghe vậy, anh cũng không hỏi nữa, chỉ ngáp dài rồi quay lại phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng anh đánh răng rửa mặt, cô biết rất nhanh anh sẽ quay trở lại. cô vội vàng lấy rau ra khỏi nồi, để ráo nước rồi trộn với dầu ăn và tỏi bằm, lại rán qua cá hồi, hâm lại thịt kho tàu hôm qua. Thời điểm cô đặt các món ăn lên bàn cũng là lúc anh quần áo chỉnh tề đi ra, anh đi đến chỗ nồi cơm điện, mở nấp nồi, rồi tự mình xới một bát cơm nóng hôi hổi.

anh cũng giúp cô lấy một chén nhỏ, kích thước chênh lệch một trời một vực với chén của mình, thậm chí còn không bằng một nửa. cô không giống anh có thói quen ăn nặng vào buổi sáng.

anh bưng hai chén cơm đến bàn ăn, đặt bát của hai người vào đúng vị trí, rồi kéo ghế, đặt mông ngồi xuống, hì hục cầm đũa ăn cơm.

cô ngồi xuống vị trí của mình, không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông đang ăn như hổ đói kia, mặc dù đã kết hôn ba năm, cô vẫn chưa quen với sự thèm ăn mãnh liệt của anh vào sáng sớm.

Vì anh là công nhân xây dựng, lấy thể lực để kiếm ăn, nên sáng sớm cần ăn cơm trắng. Bữa sáng phong cách Tây Âu nhẹ nhàng đơn giản không đủ cho anh no.

Tóc anh có hơi dài, bù xù trên đầu như một nhóm cỏ dại, cô đoán mấy hôm nữa anh sẽ cắt chúng. anh rất lười chải đầu, nên chỉ cần tóc dài sẽ phát hiện ngay, ba năm nay anh vẫn luôn giữ một kiểu tóc gọn gàng.

Nhưng anh thật ra chưa từng quên cạo râu, tuy rằng vì tính thiếu nhẫn nại nên anh hay không cẩn thận quên bôi kem cạo râu nên không cạo được hết hẳn. cô biết anh như vậy đã là cố hết sức rồi.

nói thật, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một người đàn ông như thế, nếu năm mười lăm tuổi có người nói chồng cô sau này thuộc giai cấp công nhân, cô tuyệt đối sẽ không tin.

Người này bộ dáng thô kệch, cử chỉ thô lỗ, bằng cấp cũng không cao, theo như cô biết anh còn chưa tốt nghiệp trung học, đối với dáng vẻ bên ngoài cũng ít để ý, cả năm cũng chỉ mặc mỗi kiểu áo, trên chân thì chỉ mang một đôi giày chỉ vài chục đồng, vẫn có thể bình thản đi vào siêu thị.

Trước khi gặp mặt, ngay cả người môi giới cũng không nghĩ cô sẽ coi trọng anh, mà chỉ tính đánh cuộc một phen xem hai người có hợp tính nhau hay không.

Ba năm trước, điều kiện kết hôn của cô không quan trọng bằng cấp hay bề ngoài, người đó không cần là bạch mã hoàng tử, có gia tài bạc triệu, cũng không cần thông minh, nhưng cần có cơ thể cường tráng, không cờ bạc không rượu chè, lúc tụ tập có thể uống chút rượu, nhưng vẫn nhớ đem tiền lương về nhà, cũng sẽ không đánh vợ. anh là người tốt, hơn nữa, anh đồng ý lấy cô.

Điều này đối với cô là đủ rồi.

Lúc mười tuổi cô còn có thể mơ mộng, nhưng lúc hai mươi tuổi cô đã nhận thức rõ thực tế là gì.

cô cũng không mong chờ gì ở cuộc hôn nhân này, cô đoán anh cũng thế. Có lẽ anh cảm thấy đã đến thời điểm con người cần lập gia đình, nên khi người ta gọi đi xem mắt liền tiện thể đi theo.

Có đôi khi cô cảm thấy sở dĩ anh cưới cô vì thuận miệng cầu hôn, lại được cô gật đầu đồng ý.

cô cúi đầu ăn cơm, không để ý anh nữa.

Lúc anh giải quyết xong hai bát cơm, cô mới ăn xong một bát, khi anh lấy canh ăn cô đứng lên thu dọn bát đũa, rồi lại chuẩn bị cơm trưa cho anh, lúc ngẩng đầu lên đã thấy anh gom bao rác các phòng lại thành một cái túi to.

Xe rác ở khu này chỉ đến thu rác vào buổi tối, bất luận là cô hay anh đều không về kịp để đi đổ rác, cho nên rác trong nhà đều được anh mang đến xe rác cạnh công trường đổ.

Đúng bảy giờ, cô mặc áo khoác, cầm túi rác cùng anh đi xuống tầng.

Mấy ngày rải rác vài cơn mưa đầu hạ, nền đất vẫn còn có chút ẩm ướt, không khí thoáng mát trong lành, trên trời mặc dù cũng có mây nhưng không có cảm giác âm u.

cô không nghĩ trời sẽ mưa, nên không có mặc áo mưa cùng anh. Mấy ngày nay mưa liên tục làm cô thấy buồn bực, liền coi như lần này chỉ mưa nhỏ, quyết định chỉ mặc áo khoác, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, ngồi sau ôm eo anh trên chiếc xe máy cũ nát, để anh trở mình đi làm.

Tóm lấy áo khoác anh, cô nhìn những con đường, hàng quán lướt qua thật nhanh, cảm nhận từng cơn gió lạnh lẽo đánh úp vào mặt, cô bất giác vùi đầu vào tấm lưng rộng rãi của anh, mong anh thay mình cản bớt gió.

Chiếc xe máy vùn vụt xuyên qua những con phố lớn và ngõ nhỏ, đi thẳng lên cầu.

không bị che chắn, tầm nhìn trước mắt cô mở rộng, từ xa cô có thể thấy tòa nhà cao tầng sau ngọn núi, dưới cầu là một dòng sông màu xám.

Ngọn núi màu xanh nhạt làm người ta liên tưởng đến một làn sóng to lớn.

Sau núi, anh đi một lúc rồi rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc, tránh tắc đường được một đoạn, sau đó dừng ở trước văn phòng luật của cô.

cô xuống xe, đem mũ bảo hiểm đưa cho anh, theo thói quen hỏi:

"Buổi tối anh muốn ăn món gì?"

anh nhận mũ, gạt chân xe máy, đáp:

"Gì cũng được."

cô đeo túi xách, lùi lại nói: "Em đến nơi rồi, anh đi chậm một chút."

anh gật đầu, ra hiệu đã nghe được, sau đó nắm chặt tay ga, nhấn chân ga, cưỡi chiếc xe máy mặc dù được nước mưa gột sạch nhưng nhìn vẫn xập xệ, cũ kỹ rời đi.

cô đợi đến khi anh đi khuất sau góc đường mới yên tâm đi vào văn phòng luật, lúc lên lầu, một đồng nghiệp đồng thời mở cửa, nhìn thấy cô thì mỉm cười chào hỏi.

"Chào buổi sáng, tiểu Diệp."

"Chị Trần, chào buổi sáng."

"Chồng em tốt thật, sáng nào cũng đưa em đi làm." Trần Thục Huệ cầm túi xách đi lên phía trước, cười mỉa nói.

cô giật giật khóe miệng, khách khí nói: "Tại công trường anh ấy ở gần đây, tiện đường đưa em đi làm, cũng tiết kiệm được chút tiền đi lại."

"Chậc, có người đưa đón thích thật đấy, không như ông xã nhà chị, trời mưa cũng không muốn lái xe đưa chị đi."

cô cười cười đáp: "Xe ô tô dễ bị tắc đường, chúng em đi xe máy nên mới không sao. Dù gì nhà chị Trần cũng ngay gàn trạm xe điện ngầm, đi lại thuận tiện, so với chờ anh Vương chở chị đi, tự mình đi còn nhanh hơn."

"Cũng đúng." Trần Thục Huệ cười ha hả, nói: "thật may lúc ấy chị cắn răng mua căn nhà ấy, hiện giờ đất đai nhà cửa hiếm hoi có tiền cũng không mua được, chỗ bọn chị mới mua qua vài năm chắc chắn sẽ lời không dưới trăm vạn."

cô cùng đồng nghiệp đi vào văn phòng luật, nghe chị ta thao thao bất tuyệt, chỉ gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng đáp một câu, khen ngợi đối phương có mắt nhìn độc đáo, thẳng đến khi ngồi vào vị trí mình mới lấy lại được không gian tĩnh lặng

cô mở máy tính, tranh thủ lúc máy đang khởi động đi pha một tách cà phê, sau đó trở lại vị trí, bắt đầu một ngày làm việc mới.

cô là trợ lý kế toán, công việc vô cùng đơn điệu, buồn tẻ, cơ bản là giúp kế toán cao cấp sửa sang lại tài liệu của nhà máy, công văn chỉ thị, sổ ghi nợ, hóa đơn... Chờ lấy biên lai, cả ngày cô dán mắt vào màn hình vi tính, làm bạn với bảng chữ số Ả Rập.

Văn phòng luật này cũng không lớn lắm, tổng cộng có mười tám nhân viên, tiền lương không nhiều nhưng công tác ổn định, không phải cạnh tranh nhiều, con của giám đốc sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp quản công ty, cô đã làm ở đây ba năm, theo như dự đoán, hẳn là có thể tiếp tục làm thêm ba mươi năm.

cô bận bịu xử lý công việc thường ngày, quay đi quay lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh. 12 giờ trưa, chị Trần và các đồng nghiệp khác đều ra ngoài ăn, cô đem cơm hộp đến chỗ ăn sáng ngồi xuống, vừa ăn vừa lên mạng tham khảo sách nấu ăn, băn khoăn không biết tối nay nên nấu món gì.

Khi mới kết hôn, khả năng nấu ăn của cô cũng không tốt lắm, anh cũng không để ý lắm, nhưng phân nửa tiền lương hai người lại dùng để ăn ở ngoài, sau này vì muốn tiết kiệm nên cô mua sách về học nấu ăn.

Lúc mới bắt đầu, mấy món thử nghiệm của cô chỉ có cá rán thường bị cháy cùng cơm trắng, người đàn ông kia từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, cô đưa cái gì, anh liền ăn cái đó. Hỏi xem anh muốn ăn gì, anh luôn ném chô cô một câu "Gì cũng được." Kỳ thật lúc đàu cô cũng không quan tâm đến ý kiến của anh cho lắm, cũng không phải rất muốn nghe anh khen ngợi cô, chỉ là về sau đúng thật có chút bực mình, trình độ nấu ăn của cô đột nhiên tăng mạnh, cô tự thấy đồ mình nấu không thua kém gì đồ ăn của nhà hàng cao cấp, nhưng anh vẫn thủy chung không mở miệng khen cô lấy một câu, bất kể cô tốn bao nhiêu công sức, anh cũng chỉ trầm mặc ăn cho xong.

Cho đến một hôm, lúc rửa bát, cô phát hiện ra bất kể mình nấu khó ăn đến đâu, anh vẫn luôn ăn rất ngon, cho đến giờ cũng không chừa lại một chút thức ăn nào. cô xoay người nhìn anh ngồi trên sofa, bỗng nhiên thấy mình âm thầm so đo với anh thật ngốc. (2 vợ chồng ngốc dễ thương )

anh vốn không phải người biết nói lời ngon tiếng ngọt, muốn hiểu anh thì nên nhìn vào hành động của anh.

Hiểu rõ điều ấy, cô cũng không nghĩ nhiều, đem cảm xúc vô vị lúc trước vứt qua một bên. cô tiếp tục làm quen với việc nấu nướng, lấy sức ăn của anh, hai người tự nấu ở nhà so với ra ngoài ăn đúng là tiện hơn rất nhiều.

Ăn uống đơn giản xong, cô đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, đóng lại sách nấu ăn trên mạng, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục công việc buổi chiều.

Năm giờ chiều là lúc tan tầm.

Nếu không phải mùa báo thuế, nhà máy lại không có việc gì lớn, cô có thể tan ca đúng giờ.

Năm giờ hai mươi, cô đi đến siêu thị gần văn phòng luật mua nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện mua thêm một số đồ dùng hàng ngày như dầu gội, túi đựng rác.

Lúc sáu giờ, khi cô ra khỏi cửa siêu thị đã thấy anh đứng đợi bên ngoài.

Thấy cô đi tới, anh đem mũ bao hiểm đưa cho cô, lại cầm lấy túi đồ rồi chở cô về nhà.

Tuy rằng buổi sáng cô nói với chị Trần anh đưa đón cô là vì tiện đường, nhưng thật ra tuy rằng địa điểm công trường của anh hay thay đổi, vừa ở quen một nơi đã phải rời đến công trường kế tiếp, mà mỗi lần cũng không phải gần ngay chỗ cô làm việc, chỉ cần không hoàn toàn ngược đường hay anh phải đến huyện khác thi công, bằng không, chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ chở cô đi làm.

cô lựa chọn nói dối người phụ nữ kia là vì không muốn có lời ra tiếng vào, chị Trần không xấu, nhưng rất thích ra vẻ. Nếu cô ta biết anh không quản việc, chăm chỉ đưa cô đi làm mỗi ngày, thế nào cũng đến ồn ào nói cô gả cho một người đàn ông thật tốt, nhưng trên thực tế trong lời nói sẽ vừa ngấm ngầm chê bai anh vừa tự khen chính mình.

Có một số người, trời sinh thích đem người khác dẫm nát dưới chân, chỉ như vậy mới có thể làm bóng chính mình.
Bình Luận (0)
Comment