Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 15

Chưa bao giờ…
Cũng không thể…
Xin lỗi…
Chúng ta là bạn…
***
Một phản ứng thường thấy khi gặp phải tình huống khó xử là bỏ chạy.
Hương mặc cho Hải đứng đó, cúi xuống nhặt cặp lên rồi chạy hết tốc lực ra khỏi nhà xe. Bác bảo vệ chỉ lắc đầu nhìn con bé đang phóng xe như ma đuổi. Bác ấy không biết cái người đang nhìn theo cô còn nguy hiểm gấp bội ma quỷ. Đôi mắt nâu nhàn nhạt hun hút phảng phất cơn giận được kìm nén.
Tim đập nhanh, ngực phập phồng, mặt nóng bừng. Cảm xúc chỉ chực vỡ òa.
Hải thích cô?
Cậu ta tỏ tình?
Chuyện này là thế nào đây?
“Tôi muốn biết người con gái mình thích đi đâu, làm gì, cùng với ai. Và tôi muốn biết cái người đi cùng với cô ấy là người như thế nào, quan hệ với cô ấy ra sao”.
“Tôi nói tôi thích cậu”.
Không thể nào…
Không thể nào…
Không thể nào…
Cái cổ cuối cùng không chịu được kêu một tiếng, báo cho chủ nhân của nó thôi đừng lắc hết trái sang phải rồi lại phải sang trái nữa.
Úp mặt xuống gối, Hương không kìm được thở hắt ra.
Vốn định làm khó cậu ta. Vốn chỉ là muốn chấm dứt cuộc nói chuyện và về nhà. Không ngờ lại thành ra như thế.
Sao lại tỏ tình?
Sao lại thích cô?
Hương không ngốc. Từ lâu lắm rồi, cô biết Hải luôn đối xử với mình trên mức bạn bè. Cũng luôn biết cậu ta chỉ dành ánh mắt ấm áp xen tư lự cho cô. Mọi người trêu chọc, Thu Hà cũng thắc mắc. Cô chỉ cười cho qua, không muốn dù chỉ một chút đả động đến vấn đề này. Vì cô không muốn mệt mỏi thêm nữa.
Con gái luôn nhạy cảm và tinh tế hơn con trai. Họ đủ thông minh để biết chàng trai đối xử tốt với mình vì lí do gì. Chỉ là cách phản ứng lại sẽ khác nhau thôi.
Dành tình đầu cho Thanh Bình và thất bại khiến cô nhút nhát hơn, chỉ sợ làm bản thân đau hơn.
Một Thanh Bình là quá đủ, cô không muốn lôi cả Thanh Hải vào.
Hơn nữa, từ trước đến nay, cô luôn coi Hải là bạn – một người bạn khác giới thân thiết có thể tâm sự khi buồn, cùng cô đọc một quyển truyện, chán lên thì chọc ngoáy nhau. Chỉ đơn giản là vậy. Không lẽ chỉ mình cô nghĩ vậy thôi?
Hai anh em họ - người cô thích thì không thích cô, người cô xem là bạn thì lại đi tỏ tình với cô. Thế mới biết một điều không thể thiếu trong cuộc sống này là trớ trêu. Giá như hai người ấy tráo đổi cho nhau thì tốt biết mấy. Nếu như vậy thì cô sẽ chẳng phải đau, không khóc cũng không khổ sở; điều duy nhất tồn tại là hạnh phúc, vui vẻ. Đổi Thanh Bình vào vị trí của Hải – anh sẽ thích cô, đôi mắt nâu ấm áp sẽ nhìn cô trìu mến, nụ cười như ánh mặt trời ấy sẽ là dành cho cô, chỉ riêng cô. Trước kia, không đếm được bao nhiêu lần cô từng ước như thế, từng tưởng tượng như thế. Hình ảnh của Hải trước mắt được thay thế bằng Thanh Bình. Rồi nhận ra sự thật, chỉ là ảo ảnh do bản thân tưởng tượng nên. Có những lúc không hiểu chính bản thân mình đang nghĩ gì khi nhìn vào đôi mắt nâu nhàn nhạt của Hải, thấy anh trong đó, rồi đi quá giới hạn, đối xử với cậu ta thân mật vượt mức cho phép. Đến khi cảm nhận được tia đau đớn và giận dữ trong con ngươi kia thì đột ngột tỉnh ngộ. Và cũng vì thế chỉ có lúc tức giận cô mới dám nhìn thẳng vào mắt Hải, để nhắc nhở bản thân mình, rằng, họ khác nhau, Thanh Bình là Thanh Bình, Thanh Hải là Thanh Hải. Một người trầm tĩnh, một người ồn ào. Nhắc đến ồn ào thì trong trí óc Hương chợt hiện lên hình ảnh ngông nghênh của Vũ Phong. Anh chàng 18 tuổi nhưng cũng nghịch ngợm pha chút ngạo mạn không khác gì Hải. Khẽ bật cười, Hương vô thức mân mê con mèo đồ chơi trước mặt. Nó giống hệt chủ nhân, khuôn mặt lúc nào cũng lém lỉnh. Nhìn thấy nó như nhìn thấy anh, khiến cho phiền muộn trong lòng cô vơi đi phần nào. Cũng vì thế cô luôn đặt nó bên gối, như một liều thuốc an thần có thể khiến cô dễ ngủ hơn.
Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Hương vụt tắt, cơ miệng đông cứng. Con mèo tuột khỏi tay, lăn lông lốc trên sàn nhà.
Tôi cứ nghĩ cậu vẫn còn thích anh tôi chứ? Xem ra tình cảm ấy không lớn lao như tôi vẫn tưởng. Tôi nhìn lầm cậu rồi.
Câu nói của Hải như lưỡi dao cứa sâu vào vết sẹo chưa lành. Đau nhói và tội lỗi. Hốt hoảng đan xen với hoang mang.
Hải là người nghĩ gì nói nấy, chẳng quan tâm đối phương nghĩ gì, cũng chẳng thèm để ý đến cảm xúc của họ. Dẫu biết cậu ta khẩu xà tâm phật nhưng từng chữ từng từ dội thẳng vào tâm trí Hương, dữ dội và mạnh mẽ. Tim nhói buốt, khó thở.
Và cô giật mình…
Đã bao lâu rồi hình ảnh Thanh Bình trong cô không còn xuất hiện thường xuyên nữa?
Cũng đã bao lâu rồi ánh mắt cô không còn dõi theo anh?
Cô…
Thực sự là kẻ hời hợt như Hải nói sao?
Dễ dàng thích một người, cũng dễ dàng quên đi người ấy?
Xấu xa đến vậy, vô tâm đến vậy ư?
Nước mắt đã lâu không xuất hiện, giờ lại nhạt nhòa trên mặt.
Và vết sẹo cũ lại bắt đầu nhức nhối.
Hương cố tình đến lớp thật sớm. Cô ngồi phía trong, Hải ngồi ở ngoài. Muốn vào chỗ của mình thì phải đi qua chỗ ngồi của cậu ta. Chuyện hôm qua còn nguyên vẹn trong đầu khiến cô thấy khó xử. Hôm qua cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám nhìn cậu ta lấy một lần. Tim vẫn đập nhanh, đầu óc vẫn nghĩ vẩn vơ. Tuy là thế nào cũng phải chạm mặt nhưng nếu tránh được lúc nào hay lúc đó. Dù gì thì Hải cũng không mất bình tĩnh đến mức tra hỏi cô ngay tại lớp đâu.
Đặt cặp xuống mặt bàn, Hương gục mặt, tay buông thõng bên cạnh. Rắc rối quá.
Nhưng lo lắng của cô lại thành thừa thãi khi đã hết 2 tiết học mà vẫn không thấy Hải xuất hiện. Lớp trưởng đại nhân lò dò đến bàn của cô, do dự một lát rồi cất tiếng:
-Hương này?
-Gì hả lớp trưởng?
-Hải ốm à? Nghỉ học nhưng không thấy có giấy hay gọi điện xin nghỉ gì cả?
-Sao lại hỏi tôi? Hắn nghỉ thì ông phải hỏi anh Bình hoặc gọi về nhà hắn chứ?
-Không phải hôm qua hai người về cùng nhau à? Ở lớp Hải thân nhất với bà, tôi cứ nghĩ bà biết chứ?
-Không biết. Hắn nghỉ thì mặc hắn đi. Một buổi học thôi mà? Mà cuối năm thi cử xong rồi thì đến lớp cũng chỉ có lệ thôi.
-Nhưng chiều nay chúng ta phải tập kịch, cậu ta không có mặt sao được?
-Thế thì ông đi mà gọi cho hắn. Tôi không biết!
-Ơ…
Hương bực tức bỏ ra ngoài, mặc cho cả lớp tròn mắt nhìn theo. Từ bao giờ mà cô thành bảo mẫu của tên khỉ đột vậy? Hắn có việc gì là liền hỏi đến cô. Phiền chết đi được. Lúc này không gặp mặt nhau là tốt nhất. Gặp rồi biết nói cái gì bây giờ? Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Đụng mặt cậu ta trăm phần trăm sẽ đờ người ra như tượng, một từ cũng không thốt lên nổi.
Ngoài hành lang gió vi vu, nắng tràn ngập khắp nơi. Hè đến, cảnh vật cũng bừng sáng hơn dưới ánh mặt trời. Hàng phượng vĩ dưới sân trường đã xanh rì lá, lác đác xen lẫn trong tán lá là những bông hoa đỏ rực. Học trò khi nhìn thấy màu đỏ ấy lại nhớ đến kì nghỉ hè, nhớ đến những hoạt động sôi động sau một năm học mệt mỏi. Hoa phượng, tiếng ve râm ran, màu trắng áo đồng phục – đời người ai đã trải qua sẽ thấy quý giá biết bao. Các anh chị lớp 12 bây giờ ngoài ôn thi thì đều tranh thủ chụp ảnh và đi chơi, cố lưu lại thật nhiều kỉ niệm. Vì thời gian đã qua sẽ không quay lại, khi nhìn lại những kỉ niệm ấy sẽ thấy như được sống trong quá khứ. Một chiếc lá rụng xuống, xoay tròn trong không khí. Hương đưa tay ra hứng, chiếc lá vàng nằm trọn trong lòng bàn tay. Màu vàng pha cam mang theo sự úa tàn.
-Xem ra tinh thần của cậu rất tốt nhỉ?
Giọng nói quen thuộc cất lên khiến Hương giật bắn người, hốt hoảng quay sang. Hải đang chăm chú quan sát cô, hai tay đút túi quần, chiếc cặp đeo chéo qua vai, tư thế vô cùng ngạo mạn.
Thấy cô không trả lời, cậu ta bước đến gần, đến khi giữa cả hai chỉ còn hai bước chân thì dừng lại.

-Sao không nói gì thế? Có phải lại muốn bỏ chạy như hôm qua?
-Tôi… tôi…
-Tôi cái gì?
-Tôi… Tôi không hiểu cậu đang nói gì…
-Thật là cậu không hiểu tôi đã nói gì?
Bước thêm một bước, khoảng cách giữa cả hai đã rất gần, Hải hơi cúi người, hạ giọng hỏi.
-Có thật là không hiểu?
-Kh…Không…
-Những gì hôm qua tôi nói… từng câu từng chữ… cậu chắc nghe rõ hết chứ?
-Tôi… Tôi… Lúc đó gió to quá … Không nghe thấy gì…
-Vậy à…
Giọng cậu ta ngày càng nhỏ, nghe như tiếng rít trong cổ họng. Ánh mắt nâu nheo lại, lông mày theo đó cũng nhíu chặt.
-Cho cậu thêm một cơ hội nữa. 10 giây đếm ngược. Hết thời gian mà vẫn ngoan cố thì tôi nghĩ cậu biết rõ hậu quả thế nào, đúng không?
-Hậu… hậu quả?
-Chẳng phải cậu luôn nói tôi mặt dày sao? Đang giờ ra chơi, hành lang rộng thế này, mọi người chắc hẳn sẽ thấy hứng thú với câu chuyện tôi sắp kể. Đảm bảo sẽ vô cùng ồn ào, vô cùng thú vị…
Giọng Hải ngân dài ra. Hương có cảm giác sau gáy lành lạnh. Nuốt nước bọt, cô lắp bắp:
-Cậu… định làm gì hả?
-Cậu nói xem? Xung quanh chúng ta có rất nhiều người…
-Này! Tôi… tôi… cảnh cáo cậu… Không… không được làm bừa…
-10…9…8…
-Này…
-7…6…5… Ồ, sân trường cũng rất đông…
-Vũ Thanh Hải… Cậu đừng có làm bừa… Tôi giết cậu đấy…
-Còn 3 giây… A! Anh Bình!
-Hả? Cái gì?
-2 giây… cả chị Hà nữa…
-Dừng… dừng lại…
BỐP!!!
Ống chân Hải bị Hương đá một phát đau điếng. Cậu ôm lấy cái chân đáng thương, nhảy loi choi giữa hành lang. Nhân lúc mọi người đều đổ dồn vào cậu ta Hương nhẹ nhàng lách khỏi đám đông và chạy thục mạng. Đằng sau vang lên tiếng hét chói tai:
-Đồ heo ngố kia! Đứng lại! Để tôi tóm được thì cậu chết chắc! Ôi cái chân của tôi!!!
Vừa chạy Hương vừa ngoái đầu, lè lưỡi với kẻ đang tối sầm mặt nhìn cô. Ngu gì không chạy chứ? Cậu cứ ở đó mà lo cho bản thân mình trước đi đã.
Nhưng sau khi chạy một lúc, dừng lại và thở hồng hộc, cô mới thấy hối hận. Đã vào tiết tiếp theo, không thể về lớp được. Ở đó có một con hổ đang chờ cô mò về để ăn thịt nên tuyệt đối sống chết thế nào cũng không được quay về. Cũng không thể lang thang trong trường, lỡ để thầy giám thị tóm được thì cũng thê thảm không kém.
-A! Phòng họp của Hội học sinh!
Đây là nơi duy nhất không chịu sự quản lý của ông thầy hắc ám. Đơn giản Hội học sinh là đại diện tiêu biểu cho học sinh toàn trường, luôn luôn mẫu mực trong mọi hành động. Chuyện bùng tiết thế này cũng chỉ mình cô mới dám làm. Trước kia khi Thanh Bình và Thu Hà vẫn còn là Hội trưởng và Hội phó, cô không dám làm bừa vì họ rất nghiêm khắc, công tư rõ ràng. Nhưng Hội trưởng hội học sinh mới thì lại vô cùng dễ tính, đặc biệt rất hay bao che cho cô. Lúc đầu cô thấy khó hiểu nhưng cuối cùng cũng biết lý do. Vì cô là em gái của Thu Hà. Mà chị cô là người mà anh ta thích và ngưỡng mộ. Thế mới nói có chị gái thì có rất nhiều lợi thế.
Đang mải suy nghĩ thì có tiếng cửa mở khiến Hương giật mình quay lại. Là Thanh Bình. Anh ấy khi nhìn thấy cô thì cũng sửng sốt mà ngây người ra.
-Hương? Không phải đang trong giờ học ư? Sao em lại ở đây?
-Anh… Anh Bình?
-Em… lại bùng tiết hả?
-Hì hì… Bị anh phát hiện rồi. Anh đừng nói với chị em nhé. Nếu chị ấy mà biết thì sẽ lột da em mất.
-Thật là… được rồi. Anh không nói với cô ấy, nhưng chỉ lần này thôi đấy.
-Hi hi. Cảm ơn anh. Nhưng anh làm gì ở đây thế? Khối 12 được nghỉ rồi mà?
-Anh đến lấy nốt chỗ đồ còn lại. Hội trưởng mới thế nào?
-Anh ấy tốt lắm ạ. A, ý em là anh ấy rất có trách nhiệm giống anh và chị Hà vậy.
-Vậy sao? Anh nghe nói cậu ta hay dung túng cho em làm chuyện linh tinh, có đúng không?
-Làm gì có ạ? Thì… thì… Thỉnh thoảng… Hơ hơ…
-Em đấy. Đừng có mà được cưng chiều quá mà quậy phá. Giống như thằng Hải nhà anh vậy. Dạo này hình như anh chiều quá nên nó được nước, ương bướng khó bảo vô cùng. Hai đứa sao tính cách lại giống nhau thế không biết.
-Em với cậu ta giống nhau ở điểm nào cơ chứ?
Cái tên Hải được nhắc đến khiến Hương tự dưng mất tự nhiên. Nhớ đến khuôn mặt hằm hằm đầy sát khí của cậu ta khi bị mình đá vào chân cô lại rùng mình ớn lạnh.
Thanh Bình khẽ xoa đầu, bật cười trước vẻ hốt hoảng của cô.
-Hai đứa lại có chuyện gì à? Hôm qua anh cũng nói câu này, Hải nó cũng phản ứng y hệt như em. Lại cãi nhau sao?
-Ai thèm cãi nhau với con khỉ đột ấy chứ?
-Theo anh thì càng phủ nhận tức là khẳng định đấy. Mà thôi, chuyện của hai đứa anh cũng không thích can thiệp vào làm gì. Hai đứa tự giải quyết đi.
-Anh ôn thi thế nào rồi? Dạo này em không thấy anh đến nhà em. Chắc anh phải đi học thêm nhiều lắm đúng không?
-À…Ừm…
-Chị Hà dạo này cũng ôn thi căng lắm. Nhìn chị ấy phờ phạc cả người. Hai người cố lên nhé. Thi đỗ đại học thì lại có thể bên nhau rồi.
Trước nụ cười tươi của cô, Thanh Bình lại trầm ngâm không nói gì. Bàn tay vuốt đi vuốt lại mép sách vốn đã chẳng có chút cong queo. Lấy làm lạ, Hương khẽ khua tay trước mặt anh.

-Anh Bình?
-Hả?
-Anh có tâm sự gì à?
-Không. Sao em hỏi thế?
-Tại tự dưng em thấy anh không nói gì. Hay là… Anh… với chị em cãi nhau à?
-Không. Chắc tại mệt quá.
- Học thế nào thì cũng nên để bản thân được nghỉ ngơi. Nếu không anh sẽ không đủ sức mà thi với cử gì đâu. Ốm rồi thì lấy đâu sức mà học nữa.
-Anh biết rồi. Bà cụ non. Thay vì lo cho anh thì hãy giúp anh một việc được không?
-Việc gì ạ?
-Quan tâm đến Thu Hà nhiều hơn một chút giúp anh. Cô ấy và em đều không biết tự chăm sóc bản thân.
Câu nói này của Thanh Bình không khỏi khiến lòng Hương đang phẳng lặng lại gợn sóng. Cô lặng người nhìn anh. Quả nhiên anh ấy rất quan tâm đến chị cô. Cũng càng chứng tỏ anh thích chị nhiều thế nào.
-Em… biết rồi… Anh cứ yên tâm.
Khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa cũng là lúc nụ cười trên miệng cô vụt tắt. Khi đối diện với người cũ hoặc người mình từng có tình cảm, dù bây giờ không còn động lòng nhưng cũng không hoàn toàn thoải mái, tim không đập mạnh nhưng lòng cũng chẳng phải không xao xuyến. Nói không có cảm giác gì thì là nói dối, còn bảo rằng vẫn còn thích anh cũng không đúng. Tâm trạng hỗn độn khiến cô đau đầu. Đứng dậy rót ình một cốc nước, Hương dựa lưng vào tường, hướng mắt qua cửa sổ. Bầu trời tháng 5 trong veo sẽ làm nhẹ lòng con người.
Loanh quanh luẩn quẩn trong phòng họp của Hội học sinh đến phát cuồng chân, cuối cùng không chịu được Hương đành phải mò về lớp. Đã là tiết cuối cùng, cô chỉ cần chờ tên khỉ đột đó về là xong. Chân đang bước thoăn thoắt chợt khựng lại, cô ngẩn người.
-Mà sao mình lại phải sợ cậu ta nhỉ? Mình có làm gì sai đâu?
-Đúng rồi. Cậu không làm sai. Mà chỉ là con thỏ nhát gan thôi.
-Oái cha mẹ ơi!!!
Đang lầm bầm một mình, Hương giật bắn người, nhảy dựng lên. Có thế nào cô cũng không nghĩ Hải không ở trong lớp mà lại đi ra ngoài rồi đứng ngay sau lưng, khuôn mặt đầy sát khí, ánh mắt trừng trừng nhìn mình.
Thở dốc, đưa tay xoa xoa ngực, Hương mếu máo:
-Cậu định dọa chết tôi đấy à?
-Không cần dọa. Tôi đang muốn bóp chết cậu luôn đây.
-Ấy. Bình tĩnh. Đừng nóng. Có gì cứ từ từ nói.
-Từ từ để cậu thừa cơ chạy mất à? Tôi đâu có ngu.
-Tôi cũng đâu có nói cậu ngu đâu. Đấy là cậu tự nhận nhé.
-Không làm tôi tức điên thì cậu không thoải mái hả?
-Tôi đâu có cố ý.
Hải lại đưa mắt nhìn cô, trong con ngươi nâu nâu toát lên sát khí, sau đó dịu đi hẳn. Cậu lấy tay day day trán, giọng cũng nhẹ nhàng hơn.
-Chúng ta không thể nói chuyện bình thường được sao? Cứ phải cãi nhau thế này ư?
-Tôi … cũng không muốn…
-Hương. Tôi biết cậu đang trốn tránh tôi. Những gì tôi nói hôm qua cậu đã nghe rõ rồi, đúng không?
-Tôi….
-Tôi thích cậu. Thật đấy, thực sự thích cậu. Tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi.
-Hải… Tôi…
-Cho cậu một ngày. Suy nghĩ cẩn thận về những gì tôi nói. Ngày mai khi kết thúc buổi học tôi chờ cậu ở phòng họp của Hội học sinh. Đến lúc đó hãy cho tôi một câu trả lời chính thức.
Không để cho Hương kịp phản ứng Hải đã nhanh chóng bước đi. Đến khi hoàn hồn trở lại thì chỉ còn mình cô đứng giữa hành lang vắng lặng, mặt mũi đỏ bừng lên.
Kết quả của việc hai lần được nghe Hải tỏ tình là ngày hôm đó Hương không làm gì nên hồn, đụng đâu hỏng đó. Đến khi cô làm vỡ chiếc bát thứ tư thì Thu Hà không thể nhịn được nữa, giật lấy chiếc đĩa đang rửa dang dở trên tay cô, đồng thời phán một câu:
-Em ra ngoài ngay cho chị, cứ thế này thì ngày mai nhà mình sẽ được ăn cơm bằng toàn bộ bát đĩa mới mất.
-Ơ… Em làm được mà. Chị rửa tay rồi đi học đi.
-Chị nói em có nghe không? Ra ngoài cho thông thoáng đầu óc rồi quay về. Để em ở nhà chắc em phá tan mọi thứ.
-Thế chị không lo em ra ngoài gây họa à? Cái này còn nguy hiểm hơn đấy.
-Việc đó thì không đến lượt em lo. Cứ đi đi.
-Vậy thì em không khách sáo. Em đi đây.
Khi bước ra đến cổng thì Hương mới hiểu tại sao Thu Hà dễ dàng đẩy cô đi chơi. Vì, Vũ Phong đang đứng dựa lưng vào tường, vẫy vẫy tay toét miệng cười với cô.
-Chị em nói nhà em có một kẻ đang âm mưu đốt nhà, nhờ tôi đến bắt kẻ đó đi. Không ngờ là kẻ đó đã tự giác đầu hàng.
-Lại làm phiền đến anh rồi.
-Này, từ bao giờ em và tôi có cái kiểu khách sáo thế hả?
-Hì hì. Em chỉ nói cho có thôi mà. Anh đến lâu chưa?
-Mới thôi. Muốn đi chơi không?
-Đi đâu ạ?
-Ăn kem. Trời nóng ăn kem là hợp lý. À, quên mất, trừ em…
-Trừ cái gì chứ? Đi thôi. Em muốn ăn kem!!!
-Đúng là trẻ con.
-Em có nhận mình là người lớn đâu.

Hôm nay Vũ Phong không cưỡi “con quái vật” nữa mà chọn đi xe đạp. Cảm giác lần đầu tiên ngồi sau yên xe đạp của một tên con trai có chút thích thú xen ngượng ngùng. Hương không dám ôm lấy anh như khi ngồi trên xe moto. Hai bàn tay chỉ biết bám chặt lấy thanh kim loại lành lạnh trên yên sau, khủy tay hơi khuỳnh khuỳnh ra, trọng tâm đổ dồn về phía sau. Cô không nói, Vũ Phong cũng không thấy bắt chuyện, thành ra chiếc xe chở hai người cứ lướt qua con phố ồn ào trong im lặng. Tư thế kì cục đó được duy trì cho đến khi gặp một ngã tư. Đèn đỏ bất chợt, Vũ Phong phanh xe lại. Mải ngắm nhìn những cửa hàng rực sáng trong đêm khiến cho cô không chút phòng bị, theo quán tính đổ ập người về phía trước, mặt úp vào lưng anh.
Cái giây khi mặt chạm vào tấm lưng ấm áp của Vũ Phong, Hương nhận ra tim mình dường như đã đập lỡ một nhịp, mặt tự dưng nóng bừng lên.
Kí ức quay về ruộng hoa rực rỡ, khuôn mặt đẹp như tượng gần ngay trước mắt, đôi mắt một nâu một đen đặc biệt xoáy sâu nhìn thẳng vào mắt cô.
Tim càng đập mạnh hơn, mặt cũng đỏ hơn.
-Em có sao không?
Cô vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó phát hiện ra căn bản Vũ Phong không hề quay lại thì cô lắc với gật anh làm sao biết được.
-Em… không sao…
Trong khi cô lí nhí đáp lại thì anh bật cười thoải mái:
-Tâm trạng lơ đãng đi đâu vậy? Nếu tôi mà đi moto thì chắc em bay ra ngoài lúc nào không hay.
-…
-Hết cách với em… Đành vậy.
Vũ Phong đưa tay ra, cầm lấy tay Hương và quàng nó quanh eo mình. Cả người cô cũng áp sát hơn vào anh. Hành động bất ngờ này của Vũ Phong khiến cô không khỏi kinh ngạc, và trên hết là lúng túng. Đang định rút tay lại thì đã bị anh nắm chặt giữ lại.
-Cứ để vậy đi. An toàn hơn.
-An.. an toàn… cái gì chứ… Nóng… nóng lắm…
-Nóng cái gì? Để vậy đi. A, đèn xanh rồi. Đi thôi.
Hương ngước đầu, nhìn vào mái tóc bù xù của Vũ Phong. Anh đang làm cái gì vậy? Có biết hành động này dễ gây hiểu lầm lắm không? Mà cô thực sự đã hiểu theo nghĩa khác mất rồi. Toàn bộ cơ thể không thèm nghe lời cô, đến cả tâm trí cũng như người trên mây. Chưa bao giờ Hương thấy tim mình đập mạnh đến như vậy. Cũng lần đầu tiên cô biết xấu hổ đến không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng cô lại hoàn toàn không chán ghét hay bực mình. Nếu là Hải hay Thanh Bình có lẽ cô đã giật ngay tay ra không chút lưỡng lự.
Một cô gái để ột chàng trai nắm tay mình, sẽ có hai khả năng: một là họ là anh em; hai là họ là một đôi. Cô với Vũ Phong không phải anh em, càng không phải một đôi. Vậy mà với Vũ Phong cô lại có thể dễ dàng mặc cho anh nắm chặt tay mình. Bây giờ cả hai đang làm gì, cô cũng không biết nữa. Cũng tự hỏi, cô và anh, rốt cuộc là quan hệ gì?
-Này! Hôm nay em làm sao thế?
Vũ Phong vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hương. Cô ngước lên nhìn anh, ngơ ngác không hiểu.
-Nhìn ly kem của em đi.
-Oái. Sao nó lại nát bét thế này?
-Em hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tâm trí để đi đâu vậy hả? Chẳng giống em chút nào. Nói xem, có chuyện gì?
-Ừm…
-Ấp úng cái gì? Nói đi chứ?
-Vũ Phong… Chúng ta là bạn à?
Câu nói đầy “trọng lượng” của Hương đủ để Vũ Phong sặc miếng kem vừa cho vào miệng. Vội vàng gọi phục vụ xin nước, anh lau miệng rồi nhìn cô như người ngoài hành tinh.
-Em sốt hả? Hay học nhiều quá? Mà nói về chuyện học hành thì người sắp phát điên phải là tôi mới đúng chứ?
-Anh nói lung tung gì vậy? Em hỏi thật đó?
-Chúng ta không là bạn thì là gì hả? Hay là tôi với em hẹn hò đi, như vậy khỏi cần là bạn nữa. Mà trong mắt bố mẹ em thì tôi đã là “con rể” của họ từ lâu rồi đấy.
-Vũ Phong!
-Tại sao em lại hỏi vớ vẩn như vậy?
-Trước mặt gia đình em, anh là bạn trai của em. Khi chúng ta ra ngoài chơi, mọi người ai cũng hiểu nhầm. Mà thực sự là em chưa từng gặp bạn của anh, anh cũng vậy. Có cảm giác như đang giấu diếm gì đó. Thực sự em thấy không thoải mái. Anh không thấy vậy sao?
Nếu Hương không nhìn nhầm thì khóe miệng của Vũ Phong trong chốc lát đã nhếch lên, đôi mắt hấp háy nhìn cô.
-Sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị người yêu tra khảo thế nhỉ? Ý của em là muốn tôi giới thiệu em với bạn bè của tôi?
-Cũng … không hẳn. Em chỉ thắc mắc thôi. Thực sự, em và anh, chúng ta là gì của nhau? Đôi khi, với em, anh không chỉ là bạn, mà còn giống như anh trai, và, còn gì khác nữa… em không hiểu nổi đó là gì… Vậy nên em mới hỏi anh.
Muỗng kem trên tay Vũ Phong dừng lại giữa không trung, rồi hạ xuống. Ánh mắt anh không còn cười nữa nhìn thẳng vào cô. Đã lâu rồi Hương mới thấy vẻ mặt này của Vũ Phong – nghiêm túc và thâm trầm. Lần đầu tiên là ở cánh đồng lau, khi ấy đôi mắt anh tràn ngập tâm sự khiến cho cô không cất nổi lời. Lần này cũng thế, ánh mắt xoáy sâu thăm thẳm cứ chiếu vào mình khiến cô cứng đơ người.
Và cô cũng nhận thức được bản thân đã nói gì.
Giống như… đang tỏ tình vậy…
Mặt mũi lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng xua tay:
-Em… em chỉ nói thế thôi… Anh… đừng nghĩ nhiều quá… Chẳng qua là… hôm nay một người nói là thích em… nên tâm trí em hơi hỗn loạn… ây da… mình nói vớ vẩn cái gì thế này…
-Tỏ tình?
-À… là cậu bạn em đã từng kể với anh đấy. Thanh Hải.
-Cậu ta tỏ tình với em?
Gật đầu như gà mổ thóc, không hiểu sao cô lại thấy như mình đã phạm lỗi gì đó, mặt càng lúc càng nóng hơn.
Bất chợt khóe môi có một ngón tay lành lạnh lướt qua khiến cô giật mình ngẩng lên. Cùng lúc đó là hình ảnh Vũ Phong khẽ liếm ngón tay của mình. Khỏi phải nói thì ai cũng biết là vừa có chuyện gì xảy ra. Hương đóng băng luôn tại chỗ, mắt mở to nhìn Vũ Phong. Còn anh thì thản nhiên xúc một muỗng kem cho vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi phun ra bốn chữ:
-Tuyệt đối không được!
-Tuyệt đối không được!
-Hả?
Hương tưởng mình nghe nhầm. Cô vẫn tròn mắt nhìn Vũ Phong, tai lùng bùng, đầu óc thêm choáng váng. Nhưng mặc kệ cô đang sửng sốt tột độ, Vũ Phong vẫn chỉ chăm chú xúc kem và ăn. Việc ăn quan trọng đến thế sao?
-Tôi nói là không được, em từ chối đi.
-Tại sao…
-Chả nhẽ em định đồng ý?
-Không… Em chỉ coi cậu ấy là bạn thôi…
-Thế thì từ chối đi, kẻo cậu ta lại ôm mộng.
-Nhưng…
-Do dự tức là có gì đấy.
-Em đâu có….
-Thế sao khi nghe cậu ta tỏ tình xong thì hồn vía em lên mây hết?
-Da mặt em không dày! Nghe người ta nói thích mình thì tất nhiên là không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được. Nghĩ đến là đau cả đầu rồi.
-Theo như tôi thấy thì em không phải là mệt mỏi, trái lại còn có cảm giác thích thú nữa thì đúng hơn. Có người nói thích mình không phải là thấy vui quá nên không nỡ từ chối không?
-Vũ Phong! Hôm nay anh nói năng kiểu gì vậy? Em thật sự không có cảm xúc gì với cậu ta mà. Anh đừng chụp mũ em thế chứ?
-Vậy là tôi sai? Em đúng?
-Đúng với sai cái gì trong chuyện này cơ chứ? Này, Trần Vũ Phong! Em giận rồi đấy!
-….
-Anh… Em ăn xong rồi. Anh thanh toán. Em đi ra trước!

Hương dằn mạnh chiếc muỗng xuống mặt bàn, lấy túi xách và đi về phía cửa. Đầu cô lúc này đang bốc khói ngùn ngụt. Đang yên đang lành sao tự dưng lại đi gây chuyện với nhau, cô không hiểu nổi Vũ Phong đang nghĩ gì mà nói năng đột ngột trở nên cáu kỉnh, nhát gừng như vậy. Vốn dĩ cái kiểu trẻ con hờn mát này chỉ có Hải hay làm thôi, sao bây giờ đến anh cũng thế? Anh bây giờ thực sự rất lạ, hoàn toàn không phải là Vũ Phong mà cô đã biết. Khuôn mặt nghiêm túc pha chút lạnh lùng, đôi mắt một nâu một đen xoáy sâu không thấy đáy nhìn cô chằm chặp. Ánh sáng lóe lên trong con ngươi ấy khiến tim cô lỡ nhịp, lòng không khỏi xao động. Nếu có thể cô sẽ hiểu lầm anh thích mình, vì Hải mà ghen tức, nhưng, lý trí không cho phép cô nghĩ ngợi lung tung. Tất cả đơn giản chỉ vì Vũ Phong hiểu được tâm trạng của cô, lại là người biết hết suy nghĩ trong đầu cô, nên anh chỉ làm nhiệm vụ của một người bạn giúp cô bình tĩnh lại mà thôi. Tự nhủ là thế, nhưng càng tự an ủi thì càng thêm bực tức, càng giận mà không biết được lý do là gì.
Thời tiết bên ngoài nóng nực hơn trong quán kem khiến Hương càng thêm khó chịu. Khẽ liếc mắt, cô thấy Vũ Phong đang tính tiền. Quán đông, lượng khách nhiều nên việc trả tiền cũng mất nhiều thời gian. Cô nhận thấy Vũ Phong cũng rất sốt ruột, bằng chứng là anh không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn. Động tác này chỉ xuất hiện khi Vũ Phong mất kiên nhẫn hoặc thấy khó chịu. Kiểu này chắc sẽ phải mất một lúc nữa anh mới có thể đi ra.
Do dự một lúc, Hương quyết định bước đi mà không chờ Vũ Phong. Từng bước từng bước sao nặng nề.
Khóe mắt ươn ướt, cay xè.
-Vũ Phong ngốc!
-Tự dưng… mắng người khác ngốc… là không lịch sự đâu đấy nhé.
Hương quay phắt lại. Vũ Phong đang chống tay thở dốc, mặt ngước lên nhìn cô.
-Anh… Không phải mấy giây trước vẫn còn ở trong quán kem ư?... Sao…
-Này! Em … ăn kem xong… là chạy mất… Vô tình thế… Còn không thèm chờ tôi nữa…
-Không phải tại anh sao?
-Hả?...
Vũ Phong vẫn không ngừng thở hồng hộc, mặt đỏ gay. Từ quán kem đến chỗ hai người đứng tầm hơn 100m. Rốt cuộc anh chạy nhanh đến mức nào?
-Em…
Vũ Phong bước thêm một bước, đến gần Hương hơn, và, nắm lấy tay cô, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu nhẹ.
-Em… giận ư?
-Anh nói xem?
-Ừ… thì … Tôi… nói có quá đáng một chút…
-Một chút?
-À, rất quá đáng. Đừng lườm nữa, mặt tôi đen thui như Bao Công rồi.
-Vẫn còn dẻo miệng lắm, cứ tưởng anh mệt đến không thở nổi cơ mà?
-Mệt chứ? Sao em không chờ mà bỏ tôi lại với cái hóa đơn thế hả?
-Sao em phải chờ anh?
-Này… Đừng thế… là lỗi của tôi… Xin lỗi…
Hương lắc đầu, nước mắt vì lời xin lỗi của Vũ Phong mà cũng ngừng rơi, lòng nhẹ bẫng.
-Em không muốn trách anh, nhưng anh có biết tối nay anh rất lạ không? Anh… cư xử… rất lạ…
-Lạ như thế nào?
-Thì… như là …là…
-Là gì?
-Em có cảm giác giống như người đang ghen tức vậy…
Nói xong câu này, cô không dám nhìn thẳng Vũ Phong nữa, mặt đỏ bừng lên.
-Nếu tôi nói… đúng là tôi đang ghen… thì em …phản ứng thế nào đây?
-…
-Tôi không phải là người vô cớ nóng giận, cũng chẳng thừa hơi đi lo lắng cho người tôi không quan tâm, càng không thích dính líu đến chuyện không liên quan đến mình. Em nói xem, nếu như thế thì vì sao tôi luôn luôn biết mọi chuyện thuộc về em?
-Em… chúng ta là bạn mà?
-Vậy tại sao em lại hỏi tôi cái câu hỏi rất ngớ ngẩn kia? Không phải em cũng đang bối rối và mơ hồ nên mới muốn tôi xác nhận sao? Rằng chúng ta không đơn giản chỉ là bạn?
Mặt vẫn cúi gằm, hai bàn tay Hương đã đầy mồ hôi, tim nhảy loạn xạ. Cô không biết nói thế nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Vũ Phong cũng theo đó mà im lặng. Cả hai vốn luôn có thể trò chuyện thoải mái giờ lại ngượng ngùng, lúng ta lúng túng.
Lấy hết can đảm, Hương ngẩng lên.
Và lần này, thực sự tim cô muốn vỡ tung.
Vì đập vào mắt cô là khuôn mặt đỏ bừng của Vũ Phong.
Khuôn mặt biểu hiện hết sức phong phú nhưng chưa bao giờ lộ ra nét trẻ con và bối rối, bây giờ lại như trái cà chua chín đỏ.
Vũ Phong cũng không dám nhìn thẳng vào cô, mắt ngó vu vơ xung quanh.
Trong không khí nóng nực bỗng có vị ngọt mát lạnh như ly kem đang bao phủ…
-Anh…
-Này! Chàng trai, chưa trả tiền mà đã chạy mất là sao hả?
Đang định mở miệng thì một người đàn ông chạy đến và nắm tay Vũ Phong lôi đi. Hương nhận ra người đó mặc áo đồng phục bảo vệ của quán kem.
Nhưng mà, ông ấy nói… chưa trả tiền…
Cô vội vàng đuổi theo.
-Bác ơi! Cho cháu hỏi, chú bảo anh này chưa trả tiền ạ?
-Cô là người quen của cậu ta à?
-Vâng. Cháu là bạn anh ấy.
-Đang thanh toán thì đột nhiên cậu ta lao đi đâu mất, vứt lại cái thẻ tín dụng. Nhưng quán chúng tôi không thanh toán bằng thẻ mà trả tiền trực tiếp. May mà cậu ta chưa đi xa. Đến cả xe cũng bỏ lại luôn… Không biết cậu ta có việc gì quan trọng đến mức vứt hết đồ mà chạy…
Hương đưa cái nhìn nghi hoặc sang cái người cao lênh khênh đang bị bác bảo vệ túm tay lôi xềnh xệch.
Vũ Phong chỉ nhún vai.
-Tôi sợ thanh toán xong thì em đi mất nên…
-Để lại cả cái thẻ tín dụng chỉ để đuổi theo em? Anh có bị gì không vậy?
-Chẳng sao đâu. Mà cũng tại em bỏ đi nên tôi mới…
-Anh ngốc vừa thôi chứ? Em có đi thì cũng chỉ về nhà chứ còn chỗ nào để đến nữa. Anh cần gì phải hoảng hốt …
-Hôm nay tâm trạng em không ổn định, ra ngoài bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.
Câu nói của Vũ Phong khiến Hương nghẹn họng, chỉ biết trố mắt nhìn anh.
Cái con người này…
Ngông nghênh, ngạo mạn, không biết sợ là gì…
Muốn làm gì là làm, chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh…
Nhưng, đối với cô luôn ân cần và nhẫn nại… luôn biết cô đang nghĩ gì, muốn làm gì…
Sống mũi lại cay cay, nhưng mắt thì không còn nhòe lệ nữa…

Bình Luận (0)
Comment