Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 30

Đôi lúc tôi thực sự rất ghen tỵ với bà…
***
Cuối tháng 5 nóng nực khiến cho con người cũng phát hỏa theo.
Mùa hè năm nay được dự báo là sẽ khắc nghiệt hơn, nhiệt độ trung bình cao hơn mọi năm. Mới vào hè mà nhiệt độ đã gần 40 độ. Không khí dịu mát của mùa xuân đã biến mất hoàn toàn. Trời nóng và nắng, rát bỏng da thịt. Thành phố ồn ào chỉ làm cho hiệu ứng đô thị tăng cao, ngột ngạt vào khó chịu hơn.
Những lúc như thế này, nơi nào có hồ nước, cây xanh và điều hòa nơi đó là thiên đường. Thư viện trường chính là một địa điểm lí tưởng để tụi sinh viên tránh nắng nóng. Tuy nhiên, thư viện thì nhỏ mà số lượng sinh viên thì đông như kiến cỏ. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu không đi sớm sẽ chẳng còn chỗ. Vì vậy mới có chuyện con sâu lười Minh Châu gọi điện cho Hương lúc 6h sáng để giục cô thức dậy, chuẩn bị lên trường. Đang mơ màng nghe thấy giọng cô nàng lảnh lót trong điện thoại cô còn tưởng mình nghe nhầm, đến khi xác định đó là sự thật thì không tránh khỏi lăn một phát từ trên giường xuống đất, cơn buồn ngủ lặn mất tăm.
- Ha ha… Bất ngờ đến như vậy sao?
Minh Châu lén đưa một miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai rau ráu, nhìn Hương cười khoái trá.
- Này! – Thảo khẽ huých khủy tay của cô nàng – để cô thủ thư bắt được là tụi mình sẽ bị khóa thẻ đấy.
- Yên tâm. Chỗ chúng ta ngồi khuất thế này, cô ấy không nhàn rỗi đến mức đi tận xuống phía này đâu.
- Tôi tưởng bà dậy sớm lắm cơ mà? – Hương nhoài người qua bàn, với tay lấy vài miếng khoai – vậy mà cũng không kịp ăn sáng sao?
- Thì dậy sớm. 5h30 đã dậy rồi…
- Hả???
Miếng khoai trên tay cô rơi cùng lúc với chiếc bút của Thảo. Thảo kinh ngạc quay sang Minh Châu bên cạnh rồi lại đưa mắt nhìn cô.
- Bà… nói thật … đấy hả? – cô há hốc miệng.
- Chứ bà nghĩ tôi đùa chắc?
- Ừ.
- …
- Dậy sớm… như thế để làm gì? – Thảo hỏi, vẫn chưa hết ngạc nhiên – ôn thi? Không đúng! Kể cả ôn thi bà cũng chưa bao giờ dậy sớm được như thế.
- Có kẻ điên gào thét ầm ĩ ngoài cửa thì liệu bà có ngủ được nữa không?
- Kẻ điên?
- Tên hâm ấy… Ôi mẹ ơi! Lại còn trước cổng nhà tôi nữa chứ? Nếu bố tôi ở nhà chắc ông lột da tôi rồi!
- Bà cho tôi cái tên đi – cô phẩy phẩy tay – có công lực dựng bà dậy được, tôi muốn bái hắn làm sư phụ.
- …
- Ơ… Nói gì đi chứ?
- Hương này?
- Hử?
- Bà từng kể Vũ Phong với cái tên Hải gì gì ấy từng thường xuyên gọi bà dậy lúc 6h sáng mùa đông?
- Ừ.
- Cho tôi cảm nghĩ của bà?
- Muốn giết người!
- Đấy – Minh Châu đập tay xuống bàn – bà hiểu cảm xúc của tôi rồi chứ?
- Khẽ thôi – Thảo vội vàng nhắc nhở - hình như cô quản lí nhìn sang phía này rồi đấy.
- Bà kích động cái gì hả? – Hương nhíu mày – đúng là hơi điên thật nhưng dần dà thành thói quen, không có lại thấy thiếu…
- Xem ra bà thích Vũ Phong từ dạo đó chứ có phải về sau đâu? – Minh Châu bĩu môi – chỉ có thích nhau thì mới xem đó là hành vi bình thường của con người bình thường trong khi người ngoài đủ tỉnh táo để hiểu đó là kẻ có vấn đề.
- Bà đánh trống lảng đủ rồi đấy. Nói mau! Là ai?
- Cáu rồi à?
- Thảo! Bà giữ chặt mụ ấy cho tôi. Phen này không xử không được!
- Ok. – Thảo nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm chặt lấy hai cánh tay Minh Châu.
- Này… Này… Hai người… Ê… oái… Ha ha… Đừng cù … Oái… Hương! Thảo!... Đừng cù nữa… Buồn lắm… há há…
- Bà có khai không hử?
- Thôi… Thôi… được rồi….
Minh Châu giơ hai tay lên cao đầu hàng. Hương nhoẻn miệng cười, nhếch lông mày. Minh Châu hừ một cái, uống một hơi hết nửa chai nước mới bắt đầu nói.
- Hai người còn nhớ cái tên lớp 02 cùng nhóm môn dân sự 1 với mình chứ?
- Cái tên cao kều, đeo kính cận hả? – Hương nhón thêm một miếng khoai nữa.
- Ừ. Đùng cái hắn nói thích tôi, rồi chẳng hiểu kiểu gì tìm được địa chỉ nhà, sáng nào cũng đến trước cổng gào ầm lên, đặt một bó hoa rồi bỏ đi. Hàng xóm nhà tôi thiếu chút nữa muốn tố giác lên công an phường, báo hại tôi phải rát cả cổ họng giải thích với bố mẹ.
- Tên này được đó chứ? – cô bật cười.
- Được thì bà nhận hắn đi, tôi nhường cho đấy - Minh Châu lườm cô.
- Người ta thích bà chứ có thích tôi đâu? Haizz … Sao không có ai thích mình cuồng nhiệt thế nhỉ? Tặng hoa gì vậy?
- Hoa hồng! Hồng đỏ! 21 bông!
- Uầy! Tôi ghét hoa hồng – cô nhăn mặt, quay sang Thảo – mà 21 bông nghĩa là gì hả bà?
- Chờ chút – Thảo lôi điện thoại ra – cái này hỏi sao hỏi tôi? Phải hỏi internet chứ?
- Bói toán, Horoscope, truyền thuyết này nọ,… mấy cái thể loại đó không phải bà rành nhất thì còn ai vào đây nữa? Bày đặt gì chứ?
- Thế bà có muốn nghe không hả?
- Vâng! Vâng! Có ạ! Nàng nhanh lên chút đi!
- Hứ! Đây nè! Có rồi.
Ba cái đầu lập tức chụm lại.
- Hả? Tình yêu chân thành?
Hương là người lên tiếng đầu tiên.
- Gã này không phải vừa đâu nhé, Châu! Chân thành! Chân thành đấy! Người ta “chân thành” thế này thì bạn tôi phải làm sao đây?

- Cái gì chân thành?
Giọng nói trầm trầm vang lên khiến cả ba giật bắn người. Hương quay ngoắt lại. Phía sau là khuôn mặt phóng đại của Tuấn Anh. Đôi lông mày rậm nhíu lại, đôi mắt nhìn vào chiếc điện thoại trên tay Thảo rồi quét sang Minh Châu sau đó quay về chỗ cô.
Rồi một bàn tay túm lấy cổ áo Tuấn Anh kéo anh chàng giúp kéo khoảng cách khuôn mặt của cả hai dãn ra. Cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, nhìn chủ nhân của bàn tay đó bật cười.
Sắc mặt Vũ Phong không được tốt lắm, mắt nheo nheo lại. Đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
- Cậu đừng có kéo cổ áo tôi thế được không? Khó thở muốn chết đấy! – Tuấn Anh chỉnh lại cổ áo, bực tức nói.
- Là do cậu đấy chứ?
- Tôi biết cậu vô lí bậc thầy nhưng mà đừng có quá đáng thế chứ?
- Mấy em đang nói gì thế? – Vũ Phong không thèm trả lời, quay về phía cô.
- À, mấy cái linh tinh… - ánh mắt cô chợt dừng lại nơi Tuấn Anh vẫn còn đang càu nhàu – chuyện của Minh Châu ấy mà.
Cô nói xong và vui mừng khi thấy bàn tay đang vuốt cổ áo của Tuấn Anh khựng lại. Dù chỉ là trong một hai giây nhưng chắc chắn là thật.
- Chuyện của cô bé này?
Thanh Bình từ đâu chui ra khiến cô lại được một phen nữa thót tim. Cô quên béng là ba người này đi đâu cũng có nhau. Cô gật đầu, mặc cho Minh Châu trừng mắt với mình, khai ra mọi chuyện.
- Tên này biến thái quá – Vũ Phong bình thản phán.
- Ừ! Không thấy mệt nhỉ? Dậy từ lúc 5h sáng cơ đấy! – Tuấn Anh ủng hộ nhiệt tình.
- Muốn tụi anh giải quyết hộ không? – Thanh Bình cúi xuống hỏi Minh Châu.
Hương, Minh Châu, Thảo đồng thời ngước lên. Không nghĩ họ lại nhiệt tình đến thế. Cô quay sang Vũ Phong từ lúc nào đã ngồi bên cạnh mình, với ánh mắt không tin được hỏi lại.
- Mấy anh… đang đùa đấy à?
- Em nghĩ tụi này thừa thời gian lắm à?
- Chứ sao…
- Tụi này coi mấy em như em gái – Tuấn Anh chen vào – Giúp em gái thì có gì mà không được cơ chứ?
- Đúng đấy – Thanh Bình cười – cứ giao cho tụi anh đi. Đảm bảo từ bây giờ tên đó sẽ không dám làm phiền em nữa đâu, Minh Châu.
Minh Châu ngẩn người, rồi lí nhí cảm ơn. Thảo vui mừng vỗ vỗ vai Minh Châu.
- Tốt rồi! Bà có thể yên tâm mà giữ giấc ngủ của mình rồi nhé!
- Ha ha… Nhóc này đúng là sâu ngủ mà – Tuấn Anh cười lớn, xoa xoa đỉnh đầu Minh Châu.
- Oái! Rối hết tóc tôi rồi! Anh muốn chết à? – Cô nàng gào lên.
- Sao vừa nãy còn nói năng nhỏ nhẹ mà giờ đã không khác gì sư tử vậy?
- Anh…
Hương nhìn mọi người, khẽ mỉm cười. Cô bất giác lại lần nữa liếc sang bên cạnh. Vũ Phong tựa lưng vào thành ghế, hai cánh tay khoanh lại trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh ấy khi thoải mái luôn có dáng vẻ này.
Cô nhìn anh một lúc rồi di chuyển tầm nhìn về phía tụi bạn. Bên tai vang lên giọng nói nhỏ, chỉ đủ để cô nghe thấy.
- Em sắp thi chưa?
Cô ngạc nhiên quay sang. Vũ Phong vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như vậy, ánh mắt liếc sang rồi lại chiếu thẳng.
- Cũng… sắp…
- Nếu khó khăn thì nói, tôi sẽ giúp.
- Cảm ơn!
- Khách sáo gì hả?
- Không…
- Tốt! Tôi vào lớp đây. Thế nhé.
Vũ Phong đứng dậy, nói vài câu với mọi người rồi bước đi. Cô nhìn theo dáng anh dần xa, tự dưng không muốn. Chân tự động nhấc lên, chạy theo.
Khi ra đến ngoài cửa thì khựng lại. Vũ Phong đã quay người lại, nhìn cô bước đến, nở nụ cười thật tươi.
- Bút… bút… của… anh…
Hơi thở gấp gáp, cô đưa ra chiếc bút mà Vũ Phong để quên trên mặt bàn. Vũ Phong gật gật đầu, đưa tay ra nhận lại, đút vào túi.
- Cám ơn em! Đây là chiếc bút tôi thích nhất.
- Vậy… vậy à…
Cô vẫn chưa lấy lại được hơi thở ổn định, mặt nóng bừng lên, ngẩng lên nhìn anh, nhất thời không biết nói gì thêm.
- Cô bé ấy…
- Dạ?
- Cô bé tên Minh Châu ấy – Vũ Phong nhìn cô, đáy mắt có chút lưỡng lự
- Cậu ấy sao ạ?
- Cô bé thích Tuấn Anh đúng không?
- Vâng!
Cô gật đầu. Cái này ai chú ý một chút sẽ nhận ra ngay thôi.
- Bảo cô bé ấy từ bỏ đi.
Giọng nói bình thản, không nặng không nhẹ, nhưng khiến cô choáng váng. Kinh ngạc nhìn Vũ Phong, cô lắp bắp.
- Tại… tại sao?
- Sẽ không có kết quả đâu. Tuấn Anh sẽ không thể đáp ứng. Vì thế…
- Tuấn Anh nói với anh như thế ư?
- Hả?
- Nếu là Tuấn Anh nói thế thì nhờ anh nói lại với anh ấy là hãy trực tiếp nói với Minh Châu, đừng thông qua bất cứ ai. Tình cảm không nên nhờ vả, càng không nên lẩn trốn.
- Không…

- Còn không phải thì coi như tôi chưa nghe thấy gì.
- Em biết danh sách bạn gái của cậu ta dài như thế nào phải không?
- Là bạn gái cũ.
- Là bạn thân, tôi hiểu, cậu ấy kể cả không có bạn gái thì cũng sẽ không chọn Minh Châu đâu. Em là bạn của Minh Châu, nên nghĩ điều tốt cho cô ấy, khuyên cô bé ấy một câu.
- Tôi sẽ làm vậy…
- Được…
- Trừ khi tôi không còn là bạn của cậu ấy nữa!
Suy nghĩ nhiều khiến cho tâm trí rối loạn, khó chìm vào giấc ngủ.
12h đêm, và, Hương hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Mắt mở thao láo nhìn trần nhà. Ánh trăng chiều qua rèm cửa hắt vào trong phòng. Xoay trái rồi lại xoay phải, cừu cũng đếm đến ba nghìn con, nhưng mãi mà không có tác dụng. Cuối cùng cô bật dậy, xuống nhà lấy nước uống. Đèn nhà bếp còn sáng. Thu Hà đang ngồi ngơ ngẩn bên bàn ăn. Nhìn thấy cô, Thu Hà mỉm cười.
- Không ngủ được à?
- Chị cũng vậy ư?
- Không! Chị đang làm nghiên cứu khoa học nên thức khuya một chút thôi.
- Nghiên cứu khoa học? – cô uống một ngụm nước nhỏ rồi cầm cốc nước ngồi xuống phía đối diện – lại một cái nghiên cứu nữa à? Em nhớ năm ngoái hình như chị cũng viết rồi mà?
- Năm ngoái viết nhưng không tốt, năm nay thầy chủ nhiệm hỏi chị có muốn viết nữa không, chị nghĩ, phạm vi và đối tượng nghiên cứu không tồi, nên đồng ý.
- Thật là nhân tài đất nước – cô không khỏi giơ ngón tay cái lên bái phục – sao chị có thể chăm chỉ như thế được nhỉ?
- Nếu em muốn…
- Em cũng có thể làm được chứ gì? Xì! Câu này em nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
- Chị nhớ là mình nói đây là lần đầu tiên.
- Ờ… thì…. Đúng là không phải chị… Ây da… Ai nói mà chẳng được. Quan trọng là cái nội dung chứ?
- Vũ Phong nói chứ gì? Em giấu để làm gì? Chị có hỏi gì mà phải giấu?
- Cảm giác… cũng… căn bản… là em thấy không hợp lí!
- Chị biết vô lí thuộc hàng bậc thầy lão làng rồi.
- Câu này em nghe Tuấn Anh phán về Phong. Giờ chị sử dụng nó để miêu tả em. Đau lòng thật đấy.
- Tuấn Anh?
- Vâng. À, chị cũng coi như là có quen biết anh ấy. Nhưng hình như chị không thích Tuấn Anh. Vì sao vậy?
- Cậu ta hối lộ em những gì hử?
- Không phải! Chỉ là, em quan tâm thôi.
- Em? – Bàn tay cầm cốc cà phê của Thu Hà run lên – Từ bao giờ mà cô nàng vô tâm này lại đi để ý người khác vậy? Đừng nói là em thích cậu ta đấy nhé!
- Chị đùa gì kì cục vậy? – Cô nhăn mặt, uống thêm ngụm nước nữa – vì anh ta có liên quan đến bạn em thôi.
- Bạn em? Minh Châu à?
- Xem ra ai cũng biết cả! – cô thở dài – vậy, xin cho em biết cảm nghĩ của chị đi.
- Chị không đồng tình. Tuấn Anh không phải là người xấu nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Thích một người đào hoa như thế rất khổ. Tính cách Minh Châu hoạt bát, là một cô bé đáng yêu. Nhưng như thế chưa đủ để có thể khiến bước chân của Tuấn Anh dừng lại. Muốn cậu ta cam tâm tình nguyện ở bên, vứt bỏ hết thú vui bên ngoài, chị nghĩ Minh Châu chưa đủ.
- Nhưng mà…
- Em định nói Minh Châu thích Tuấn Anh như vậy mà cậu ta vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Hương à, em không cảm thấy Tuấn Anh dù có vẻ thân thiện nhưng trong chuyện tình cảm lại lạnh lẽo vô tình thế nào sao? Chị gặp cậu ta lần đầu tiên là ở Đông Kim, khi cậu ta chia tay một cô bé nào đó. Nụ cười nhẹ nhàng, lời nói trầm ấm, nhưng đôi mắt lại chẳng hề có tia ấm áp nào cả, cực kì tuyệt tình. Người như vậy rất vô tâm và không coi trọng tình cảm. Không thích hợp với Minh Châu đâu. Em là bạn của Minh Châu, nên nghĩ điều tốt cho con bé, khuyên con bé ấy một câu.
- Tại sao… - cổ họng khô rát, lưỡi cũng cứng đờ lại.
- Hả?
Cô mím môi, lắc đầu.
- Vũ Phong cũng nói với em câu tương tự như vậy.
- Vũ Phong là bạn thân của Tuấn Anh mà cũng nói ra câu này, chị nghĩ em nên cân nhắc cho kĩ càng. Một cô bé đáng yêu như thế, chị không muốn nhìn thấy con bé khóc, rất đau lòng.
- Được thôi! Nếu em muốn bạn mình phải khóc thì tùy thuộc vào em!
Một câu nói đơn giản nhưng đủ để cô suy nghĩ rất nhiều. Cô tất nhiên là không muốn nhìn thấy dù chỉ một lần. Nhưng mà, so với điều này thì việc gạt cánh tay cô ấy đang vươn ra tìm tình yêu cho bản thân còn tàn nhẫn hơn.
Minh Châu hay Thảo, luôn ở bên cô, động viên, khích lệ. Dù cô chọn con đường nào, họ cũng ủng hộ, nếu là hạnh phúc, chỉ cần chia sẻ với nhau nụ cười, còn khổ đau sẽ cùng đón nhận tất cả.
Nhưng mà, dù là bạn bè hay người thân, thì chẳng phải cũng cần dành cho họ một khoảng trời riêng hay sao? Ai cũng cần có một nơi, một không gian ình, để đắm chìm trong đó, cất giữ mọi tâm tình. Nếu cô như một kẻ bất lịch sự, xồng xộc bước vào, không một cái gõ cửa, không một lời hỏi thăm, Minh Châu liệu sẽ phản ứng như thế nào?
***
- Này! Này! Này!
- … - Bà định chưng cái bản mặt đó đến bao giờ hả?
- Bản mặt gì?
- Tôi kéo bà đi mua đồ cùng tôi chứ không phải dẫn bà đi dự lễ cầu siêu nhé. Tươi tỉnh lên một tí thì tốn sức lắm à? Dù bà không thích lượn phố nhưng mà, bà cũng là con gái, máu mua sắm kiểu gì cũng phải có chứ? Cười! Cười đi!
Cô và Minh Châu đang đi dạo phố. À, dạo phố cùng mua sắm. Ừ, thì thỉnh thoảng cũng cần có thời gian thư giãn. Nhưng mà, với cái cách xả stress này của Minh Châu cô không thể thích ứng được. Mệt rã rời, cả người đau nhức hết cả.
- Chị hai à. Em là người, là người đó. Có phải cỗ máy đâu mà lượn hai tiếng đồng hồ rồi không biết chữ mệt nó viết thế nào? – cô kêu ầm lên khi Minh Châu cầm tay mình kéo lê hết cửa hàng này đến cửa hàng nọ.
- Lần trước tôi với Thảo đi vòng vòng bốn tiếng có hề hấn gì đâu – Minh Châu tỉnh queo nói, không để ý khuôn mặt cô đã tối thêm mấy phần – cái áo này thế nào?
- Màu thì được, nhưng kiểu thì không đẹp lắm – cô chép miệng – vậy sao hai người không đi cùng nhau mà kéo tôi đi làm gì? Mấy hôm rồi trời nóng kinh hoàng, mãi mới mát mẻ được, phải ưu tiên giấc ngủ chứ?
- Trời nóng mà ra ngoài dạo phố người ta tưởng mình có vấn đề. Trời mát mẻ, gió lồng lộng mà ở nhà ngủ người ta cũng bảo mình bị hâm đấy. Hơn nữa, tôi thừa biết tính bà, nếu không phải Thảo phải thuyết trình thì tôi sẽ không nhọc công tốn nước bọt năn nỉ bà đâu.
- Vậy tôi số con rệp rồi.
- Số bà mãi là con rệp, kêu than cũng vậy thôi. Đi mua thêm một cái áo nữa rồi tôi thả tự do cho bà.

- Câu này trong ngày bà đã nói tổng cộng 6 lần.
- Đây là lần cuối cùng, thực sự đấy. Cái này thế nào?
- Chẳng phải bà đã có một cái na ná rồi à? Vác về làm gì nữa?
- Vậy à? Sao tôi không nhớ nhỉ? Thế cái này?
- Màu xám không hợp với bà đâu. Chọn cái màu cam bên cạnh có lẽ ổn hơn.
- Vì cái mắt thẩm mĩ khá tốt của bà tôi mới phê chuẩn cho bà chọn đồ cho tôi đấy.
- Đại ân đại đức này tôi không dám nhận lần nữa đâu. Lần sau làm ơn tha cho tôi ở nhà nhé. Tôi sẽ cầu nguyện cho bà được trường thọ.
- Bà cứ cầu cho bản thân mình đi. Tôi tự lo được rồi.
Minh Châu cầm lấy chiếc áo cô chỉ, tiến về phía quầy thu ngân. Cô phì cười, lẽo đẽo bước theo, ánh mắt lơ đễnh quét xung quanh cửa hàng, rồi khựng lại. Cách chỗ cô và Minh Châu đứng có vài bước chân, một đôi nam nữ đang chọn đồ, mà cái dáng người cao ngất ngưởng cùng khuôn mặt đó thì lại vô cùng quen thuộc. Bước nhanh thêm, xoay người đứng chắn giữa quầy thu ngân với bọn họ, cô giục Minh Châu thanh toán.
- Còn phải chờ người phía trước mà – Minh Châu đưa mắt lườm cô – bà khẩn trương được cái gì? Yên tâm. Xong xuôi hết rồi, tôi sẽ không lôi bà đi đâu nữa đâu.
- ừm…
- Mà bà thích ăn kem đúng không? Gần đây có một quán kem mới mở, đang khuyến mại đó, muốn thử không?
- Vậy thì nhanh lên.
- Còn hai người nữa. Chờ chút. Hay là bà ra lấy xe trước đi, tôi thanh toán rồi ra sau?
- Không… không cần.
Cô vội vã xua tay. Minh Châu đang đứng đối diện, chỉ cần cô nhích sang một bên là có thể nhìn thấy phía sau. Minh Châu bật cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng lại, khóe miệng dần khép lại. Cô nhìn theo ánh mắt đăm đăm của Minh Châu.
Tảng đá trong lòng đang lơ lửng treo đột ngột rơi xuống, nặng chịch. Từ lúc nào mà hai người ấy đã đi đến gần như vậy? Hơn nữa, bàn tay to lớn kia có thể đừng đặt trên eo cô ấy nữa được chứ?
Người bắt chuyện trước lại là Tuấn Anh. Anh chàng kéo cô gái đó đến gần Hương và Minh Châu.
- Trùng hợp thật đấy! Hai em cũng đi mua đồ à?
- Đầu Trư! Anh là âm hồn bất tán hay sao mà đi đâu tôi cũng thấy anh vậy?
Minh Châu liếc nhìn cô gái rồi lại di chuyển ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của Tuấn Anh.
- Này – Tuấn Anh nhăn mặt – đã nói bao nhiêu lần là đừng có gọi anh là đầu trư mà? Nhìn thế nào cũng thấy anh đẹp trai ngời ngời thế này, mắt em bị sao mà lại gọi anh thế hả?
- Nói anh đầu trư là ý bảo anh ngốc chứ còn gì nữa? – Minh Châu bĩu môi
- Chỉ số thông minh của anh là 140 đấy nhé!
- Cái đấy không liên quan gì đến biệt danh của anh, với lại tôi thích gọi như thế!
- Em…
- Anh! Hai người này là ai vậy?
Cuối cùng cô gái bên cạnh cũng lên tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã không có hồi kết của hai người. Giọng nói mềm mại như nước thực sự có hiệu quả. Sáu con mắt đổ dồn vào người vừa hỏi. Bị nhìn chằm chằm như sinh vật lạ khiến cô ta có vẻ ngượng ngùng, đưa mắt về phía Tuấn Anh cầu cứu.
- 46 hả? – Minh Châu vẫn không thèm thu hồi ánh mắt, đưa ra câu hỏi không đầu không đuôi.
Hương không hiểu cô nàng nói gì, và hình như cô gái kia cũng vậy. Cô ngẩng lên nhìn Tuấn Anh. Anh chàng nhíu mày một cái rồi lười biếng đáp.
- Ừ.
- Khá hơn lần trước – Minh Châu mỉm cười, quay về phía cô gái – chào bạn.
- Chào bạn. – cô gái mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ nhắn về phía Minh Châu.
Minh Châu đưa tay ra nắm lấy, rồi rất nhanh buông ra. Cô gái quay về phía Hương nhưng cô lờ đi nụ cười dịu dàng ấy, cứng nhắc gật đầu một cái rồi vỗ vỗ vai Minh Châu.
- Xong chưa?
- Ừ. Chào hỏi đủ rồi, mình đi thôi.
- H… hả? – cô chưa kịp định thần
- Không… không thanh toán à?
- Tự dưng tôi không thích cái áo đó nữa. Bà ra lấy xe, tôi đem chiếc áo trả về chỗ cũ rồi ra ngay.
- ờ…. Vậy, Tuấn Anh, em đi trước!
Gió hiu hiu thổi. Hương chỉ cho bảo vệ xe của mình rồi đưa mắt quét xung quanh một lượt. Con phố này được mệnh danh là phố mua sắm, kéo dài cả con phố đều là các cửa hàng quần áo giày dép nằm san sát nhau. Giờ là giờ cao điểm, con phố đông nghịt người. Khi cô nhận xe từ người bảo vệ thì Minh Châu cũng bước ra. Vất vả lắm cả hai mới đi ra khỏi con phố ấy. Minh Châu đưa cô tới quán kem mà cô nàng đã nhắc đến. Trang trí bằng gam màu xanh mát lạnh, những ly kem đủ vị - chỉ cần những yếu tố này đã khiến cho cô có ý định chắc chắn sẽ quay lại quán này. Múc một muỗng kem to cho vào miệng, để vị socola tan dần, cô nhoẻn miệng cười.
- Ngon đấy!
- Thật ư? – Minh Châu nhổm người múc một muỗng kem từ ly của cô – tôi không thích vị socola lắm.
- Vị bạc hà của bà cũng không tệ.
- Bà thích nhất kem socola à?
- Không. Nếu là kem thì tôi thích hết nhưng hay ăn vị này.
- Tôi thì chỉ ăn được bạc hà và dừa. Có lẽ vì ăn nhiều nên thành thích.
Minh Châu mỉm cười. Cô thấy rõ nét bất đắc dĩ trong mắt cô nàng. Chọc chọc ly kem, cô dè dặt hỏi.
- Này…
- Hở?
- Vừa nãy… 46 mà bà với anh Tuấn Anh nói… là gì thế?
- À… bạn gái thứ 46 của anh ta.
- Khụ khụ…. Minh Châu vội đưa cho cô khăn giấy rồi bật cười.
- Bà có cần phản ứng thái quá thế không? Anh ta nổi tiếng thay bạn gái như thay áo. Có gì lạ đâu?
- Không… không phải… - cô xua tay, uống một ngụm nước lọc – tôi kinh ngạc là sao bà biết chính xác?
- Tôi đếm!
- Hả? Đếm? Chị hai à, chị rảnh thế…sao…
Cô biết mình đã lỡ lời nên nhanh chóng dừng lại, uống thêm ngụm nước nữa. Minh Châu không tỏ thái độ gì, lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài. Cô lén quan sát khuôn mặt Minh Châu nhưng chẳng hề phát hiện được biểu hiện bất thường nào. Lại uống nước. Bụng cô chắc sắp biểu tình đến nơi rồi.
- Hương này? Minh Châu chợt quay lại, nhìn cô.
- H… hả?
- Bà nghĩ sao nếu tôi thích một người quá đào hoa?
Cô ngẩn người, nhất thời chưa biết trả lời thế nào. Nụ cười trên môi Minh Châu dần thu lại, ánh mắt cũng tối dần. Cô nàng mím chặt môi, kiên định nhìn cô. Nuốt nước bọt, cô lắc đầu.
- Tôi cũng không biết nữa.
- Sao lại không biết?
- Bà là bà, tôi là tôi. Suy nghĩ của tôi có thể, à không, chắc chắn là có điểm khác bà.
- Nhưng tôi muốn nghe suy nghĩ của bà?
- Thật chứ?
- Ừm…

- cô cẩn trọng nhìn đáy mắt u buồn của Minh Châu rồi nói tiếp – tôi nghĩ, thích một người thì không cần câu nệ, cũng đừng ép buộc bản thân, càng không nên miễn cưỡng…
Dừng lại, liếc nhìn Minh Châu, rồi cô tiếp tục.
- Khi thích ai đó, bà sẽ thích cả thói xấu của người ấy. Nhưng Châu à, tôi không nghĩ bà vì thích mà đặt mình ở vị trí phụ. Vì nếu thích thì hai người phải song hành, đừng tự mình lui lại một bậc. Nếu cứ lùi, sẽ có lúc, chạm đến điểm cuối cùng, phát hiện ra khoảng cách cả hai đã quá xa, không cách nào bước đến gần.
- Bà biết tôi thích Tuấn Anh?
- Ừ. Biết ngay từ lâu rồi. Khi ánh mắt bà luôn dừng lại trên khuôn mặt anh ấy dù ở bất cứ đâu.
- Tuấn Anh… nói…anh ấy chỉ coi tôi là cô em gái mà anh ấy yêu quý nhất …
Nụ cười của Minh Châu méo mó, thoáng nét bất lực cùng cực.
- Tôi nói tôi thích anh ấy. Anh ấy lại giả vờ không biết gì. Khi lời ở trên đầu môi, chuẩn bị thốt ra thì đã bị dội cho gáo nước lạnh ấy. Tôi đã vô cùng lạnh. Đã rụt cổ mà trốn tránh. Nhưng khi nhìn thấy bà và Vũ Phong… Hai người có một điều gì đó… Miêu tả thế nào nhỉ? Bà có để ý không? Tôi không rõ anh ấy đã nhớ ra bà hay chưa nhưng ánh mắt anh ấy dành cho bà rất ấm áp, dịu dàng như ánh trăng vậy. Nhìn hai người, tôi tự nhủ, hãy cứ cố gắng một lần xem sao, có khi nào tình cảm chân thành của mình sẽ lay động được con tim người ấy hay không? Nhưng mà… hình như tôi đã quá tự tin rồi. Anh ấy thà quen hết người này đến người khác chứ chưa từng nhìn qua tôi lấy một lần. Mọi cố gắng tôi bỏ ra, những mệt mỏi nén lại, anh ấy, chưa từng, chưa từng, dù chỉ một lần cúi đầu mà để ý.
Cổ họng nghẹn lại. Mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa. Hương cứ há miệng rồi lại ngậm lại, không tài nào thốt lên lời. Những lời bộc bạch này của Minh Châu khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như có ngọn lửa nho nhỏ thiêu đốt trong lòng.
Bảo cô bé ấy từ bỏ đi.
Được thôi! Nếu em muốn bạn mình phải khóc thì tùy thuộc vào em!
Câu nói của Vũ Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Có phải anh đã nhìn ra kết quả này nên mới nhắc nhở cô như vậy? Câu nói lạnh lùng ấy đã khái quát toàn bộ mối quan hệ của Minh Châu và Tuấn Anh, cũng là một quả chùy nặng chịch giáng xuống trí óc cô. Đôi mắt luôn sáng ngời của Minh Châu lúc này đã nhuốm một làn sương mỏng, mơ hồ không còn rực rỡ. Không cần đến lúc nhìn thấy đôi mắt ấy nhòa lệ, cứ như lúc này, cũng đủ khiến cô đau lòng.
- Đôi lúc…. – Minh Châu đột nhiên lên tiếng, phá đi bầu không khí đang chùng xuống – tôi thật sự rất ghen tỵ với bà, Hương ạ.
- Ghen tỵ với tôi? – mắt cô mở lớn.
- Ừ. Ghen tỵ Rất ghen tỵ.
- Vì sao?
- Vì bà có một mối tình như vậy. Có một tình yêu đủ để bà đánh đổi, có một người sẵn sàng vì bà mà làm tất cả.
- Vũ Phong không…
- Dù anh ấy quên bà, nhưng tôi tin sẽ có lúc anh ấy nhớ lại. Mà, hiện tại,…
- Minh Châu mỉm cười – anh ấy cũng đâu có ai bên cạnh? Bà không để ý rằng anh ấy chẳng hề quan tâm đến bất cứ cô gái nào ngoài bà hay sao? Vũ Phong của ba năm trước hay Vũ Phong của hiện tại, đều luôn luôn để bà trong lòng.
- Không đâu – cô lắc đầu.
- Sao lại tự ti như thế?
- Bà còn nhớ hôm 26/3 chúng ta đi tình nguyện không?
- Có.
- Buổi tối cuối cùng, tôi và anh ấy bị phạt, nhớ chứ?
Minh Châu lập tức gật đầu.
- Tôi lấy hết dũng khí để kiểm nghiệm. Rằng anh ấy đã nhớ ra hay chưa…
- Nếu có thể, tôi luôn tự nhủ giá như đó là mình, thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng rồi, nhận ra, vẫn vậy. Giống như ta luôn tin rằng sẽ có ngày nhìn thấy thiên đường, nhưng trước khi đến được thiên đường, thì phải đi qua địa ngục trước. Uống bát canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện của kiếp trước. Quá khứ tiền định cũng do vậy nhỏ hơn cả hạt bụi, nhanh chóng bị quên lãng. Khi gặp lại cố nhân, khung cảnh trăm năm không đổi, chỉ có lòng người xa lạ…
Thốt ra những suy nghĩ trong lòng, cô cố gắng lấy hết mọi can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt. Đôi đồng tử một nâu một đen trong bóng tối đã hòa thành một màu, đen không thấy đáy. Cứ như thế, hai người ở nguyên một chỗ, một đứng một ngồi, nhìn nhau không chớp mắt. Rất lâu sau, khi cổ nhức mỏi vì phải ngẩng lên, cô mới vô tình di chuyển ánh mắt sang nơi khác. Vũ Phong cũng xoay người, bước đến góc sân, nhặt lên mấy quả dứa nữa đem chúng vào trong nhà. Phía sau cô cúi đầu, khẽ thở dài. Vẫn như vậy, trốn tránh.
- Em…
Giọng nói trầm trầm cất lên khiến cô giật mình ngẩng lên. Phía gáy truyền lên cảm giác đau nhức. Vũ Phong từ lúc nào đã bước gần đến chỗ cô ngồi, từ từ ngồi xuống phía trước mặt cô.
- Vì sao em lại hỏi tôi như vậy?
- Hả?
- Tôi muốn biết tại sao em lại có suy nghĩ như thế?
- …
Cô ngẩn người trong giây lát, rồi mím chặt môi.
- Trả lời đi chứ?
- Vì như vậy, có lẽ sẽ không còn đau nữa!
Cô thốt lên, sống mũi cay xè.
Đúng! Sẽ không còn đau nữa. Không còn cảm nhận được bất cứ xúc cảm nào thì không để bản thân khổ sở như ba năm trước, hay như chính lúc này. Có vẻ chính Vũ Phong cũng kinh ngạc trước câu trả lời của cô, khuôn mặt anh cứng đờ, ánh mắt cũng biểu lộ tia sáng không rõ ý nghĩa. Nhưng khôi phục rất nhanh, đôi lông mày hơi nhíu lại, anh hỏi cô.
- Em có hiểu mình vừa nói gì không?
- Sao lại không?
- Có biết những lời vừa rồi… rất vô tâm không?
- …
- Em nghĩ cứ bị tai nạn rồi khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ như từng xảy ra sao? Bản thân tổn thương, người thân đau lòng, bạn bè lo lắng. Em từng nghĩ qua điều này chưa?
- Tôi…
- Tỉnh dậy, thời gian trôi qua một mảng, không gian xa lạ, có những thứ nếu như lúc ấy kịp thời xuất hiện thì có lẽ kết quả sẽ khác. Khi em bị tai nạn, có nghĩa là đã tự đánh mất một phần cuộc đời vốn ngắn ngủi của mình, để nó trôi đi trong vô nghĩa.
- …
- Mạng người quý giá vô cùng. Nếu đã đến với thế giới này thì hãy học cách chấp nhận, học cách yêu quý nó. Em cũng đã trưởng thành hơn rồi, Hương. Đã trưởng thành thì đừng nên nói những câu vô nghĩa như vậy.
Hương bật cười, múc một muỗng kem bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi nói tiếp.
- Bà đã không nhìn được vẻ mặt của anh ấy lúc đó… thực sự dọa người… lạnh lùng đủ để người đối diện phát run.
Ánh mắt của Vũ Phong khiến cô lúc ấy nghẹn lời, cổ họng như có gì chặn lại, không tài nào thốt lên nổi dù chỉ một từ, chỉ biết ngây người nhìn anh chằm chằm. Cô cũng không tài nào hiểu được ý tứ anh muốn truyền tải. Câu trả lời này nghĩa là sao? Rốt cuộc là anh đã nhớ ra hay chưa? Cô hoàn toàn không biết. Khuôn mặt Vũ Phong chợt nhòe đi. Chớp chớp mắt mới biết bản thân đã rơi lệ từ bao giờ. Dòng nước mắt mặn mặn nơi khóe miệng chảy tận vào tim.
- Rồi sao? Bà trả lời thế nào?
- Còn sao nữa? Bà biết tính tôi rồi đấy. Chọn lựa chạy trốn đúng lúc quan trọng nhất.
- Nhưng mà sau đó tôi thấy hai người có gì khác lạ đâu?
- Ừ. Vì anh ấy đã tỏ ra như chưa từng có cuộc trò chuyện ấy nên tôi cũng chẳng tự làm khó mình khó cả anh ấy. So với Tuấn Anh, Vũ Phong vẫn khó hiểu hơn, khiến tôi không rõ mình nên làm thế nào.
Minh Châu cắn môi, nhìn cô, lưỡng lự một lúc rồi lại lắc lắc đầu.
- Có lẽ, mỗi người có hoàn cảnh riêng. Bà với Vũ Phong dùng dằng không rõ. Còn tôi với Tuấn Anh thì vô vọng… Tôi nghĩ, đã đến lúc mình bỏ cuộc rồi. Buông tay ra lúc này là thích hợp nhất.
- Cam lòng sao?
- Không. Hoàn toàn không cam lòng, không hề muốn nhưng nên làm vậy.
Đôi mắt mọng nước, vẻ mặt đau đớn lần đầu tiên nhìn thấy hiện lên trước mắt. Minh Châu cắn môi, nén tiếng khóc, cả người run rẩy. Hai bàn tay đặt trên mặt bàn nắm chặt lại. Cô đi vòng qua chiếc bàn, đưa tay ôm lấy vai Minh Châu, đem mặt cô nàng giấu trong ngực mình.
- Cứ khóc thật to, nếu bà muốn.
Đây là câu nói duy nhất cô muốn nói, cũng là việc duy nhất cô có thể làm. Minh Châu vùi đầu sâu hơn, nắm chặt áo cô, bật khóc nức nở. Âm thanh tuy đôi lúc đứt đoạn, âm ỉ vang lên, như mũi tên bắn thẳng vào lồng ngực cô.
Phải rồi.
Cứ khóc như vậy.
Đem mọi cảm xúc bị dồn nén bật tung ra, trả lại sự bình yên cho bản thân.

Bình Luận (0)
Comment