Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 5

Edit & beta: Yan

Liên tiếp vài ngày, Lâm Vũ Sinh không gặp lại Trọng Dương Hạ.

Thậm chí cậu còn mơ thấy hắn một lần, tỉnh dậy cả mặt đỏ bừng.

Vì vậy, Lâm Vũ Sinh đã chạy đến cái miếu trong làng, thắp nhang cầu khấn.

Quỳ xuống cầu khấn khoảng nửa tiếng, Lâm Vũ Sinh mới đi vào sân sau của miếu, tựa lưng vào cánh cửa gỗ cao rồi ngồi xuống.

“Mẹ ơi, con đã gặp một người.”

Lâm Vũ Sinh nói với giọng vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười, “Con nghĩ chúng con có duyên với nhau, chắc chắn là định mệnh rồi mẹ! Lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy con đã bị thu hút, giống như mẹ đã từng nói với con, khi gặp người ấy thì thấy gió cũng ngọt ngào, mưa cũng nhẹ nhàng, lòng tràn đầy niềm vui.”

“Thật tiếc, anh ấy lại là bạn trai của người khác.”

Lâm Vũ Sinh nói đến đây, vai rũ xuống thở dài, rất thất vọng: “Mình rất muốn có được anh ấy.”

Xung quanh chỉ có tiếng gió, mang theo hương đàn nhẹ nhàng. Không ai trả lời Lâm Vũ Sinh, cậu ngồi một lúc, đứng dậy cúi chào cánh cửa gỗ đóng chặt, rồi rời đi.

Dân tộc Nạp Quan có nhiều mặt là phong kiến, nhưng đối với tình yêu lại rất táo bạo và thoải mái.

Dù là đồng giới hay khác giới, ở đây đều có thể tự do lập gia đình, thậm chí trước khi xác định mối quan hệ có thể có nhiều người tranh giành, mỗi người dựa vào khả năng của mình để có được tình yêu.

Nhưng Lâm Vũ Sinh không muốn giành lấy của Tỉnh Cẩm, một là họ đã xác định mối quan hệ yêu đương, hai là Lâm Vũ Sinh ghét Tỉnh Cẩm, không muốn có liên quan gì với cậu ta.

Có lẽ là do duyên phận chưa đủ, Lâm Vũ Sinh tự nhủ trong lòng, ngay cả khi sinh cùng ngày tháng năm giống nhau, lại ngàn dặm gặp gỡ và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì cũng vẫn là thiếu chút duyên phận.

Có lẽ là Quan Linh Thần đã nghe thấy nguyện vọng của Lâm Vũ Sinh.

Ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh đi hái thuốc, leo lên nửa sườn núi muốn nghỉ ngơi một chút, vừa ngồi xuống thì nghe thấy từ bụi cây không xa vọng lại âm thanh quen thuộc.

“Cậu đừng tạo ra dấu vết, lát nữa về hắn sẽ phát hiện ra thì sao.”

“Sợ gì chứ, chỉ cần đừng để hắn c** đ* của cậu là sẽ không phát hiện ra đâu.

“Á, đừng mà! Đợi về thành phố Z đi, vội như thế làm gì.

“Tôi đâu có vội, cậu biết tôi đã kiềm chế bao lâu rồi không ? Cậu muốn đổi ý à?”

Giọng của Tỉnh Cẩm từ nhỏ đã rất đặc trưng, dịu dàng quyến rũ, cũng giống như vẻ ngoài của cậu ta vậy: “Làm sao có thể, không phải đã sớm trao bản thân cho cậu rồi sao.”

“Được rồi, vậy thì cậu giúp tôi đối phó là được chứ gì? Nhanh lên nào cục cưng.

Lâm Vũ Sinh nín thở, mở to mắt cố gắng nhìn xuyên qua bụi rậm dày đặc, nhưng thật tiếc là không nhìn thấy gì.

Cậu nhận ra giọng của Tỉnh Cẩm, nhưng giọng của người kia thì không phải là Trọng Dương Hạ!

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lâm Vũ Sinh suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, rồi chạy nhanh l*n đ*nh núi, cây cối cỏ dại xung quanh lùi về phía sau.

Sau khoảng mười phút, cậu thở hổn hển chạy đến một vách đá nhỏ gần đỉnh núi, cậu nằm sấp xuống đất, từ đây có thể nhìn thấy bụi rậm bên dưới.

Quả thật, hai người đó vẫn chưa rời đi. Thật sự không phải là Trọng Dương Hạ, người đang quấn quýt với Tỉnh Cẩm lại là một người khác.

Tim Lâm Vũ Sinh đập thình thịch trong lồng ngực, cậu lập tức rút điện thoại ra, giơ lên chụp hai người phía dưới, phóng to, rồi lại phóng to.

“Tách——” chụp một bức ảnh. Chỉ tiếc là khoảng cách thực sự hơi xa, điện thoại của Linh Vũ Sinh cũng không có độ phân giải tốt, góc chụp này cũng không được rõ, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tỉnh Cẩm và bóng lưng của người đàn ông đó.

Hai người nằm trên đất, đối diện nhau và dán sát vào nhau, nhưng từ điện thoại không thể nhìn rõ họ đang làm gì, thậm chí còn hơi mờ.

Lâm Vũ Sinh muốn điều chỉnh góc chụp thêm, tốt nhất là chụp được hình ảnh hai người hôn nhau, nhưng dưới đó hai người đã “xong việc”, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Lâm Vũ Sinh vội vàng lùi lại trốn đi.

Cậu biết làm như thế không phải là điều tốt, nhưng mà thì sao chứ?

Tỉnh Cẩm còn làm những chuyện xấu hổ hơn.

Tỉnh Cẩm đã lừa dối sau lưng Trọng Dương Hạ.

Đây là chuyện rất mất mặt ở Hà Hoa Đường, sẽ bị người ta khinh thường và bị đánh!

Nhét điện thoại vào túi, Lâm Vũ Sinh với tâm trạng phức tạp hái một ít dược liệu, vội vàng trở về nhà.

Biết trước thì hôm đó nên lưu số liên lạc của Trọng Dương Hạ, Lâm Vũ Sinh rất hối hận.

Nhưng mọi chuyện đã nằm trong tầm tay rồi, hôm sau cậu đã đến sớm ngồi chờ bên cạnh bụi sậy gần nhà Tỉnh Cẩm.

Người đầu tiên đi ra là Tỉnh Cẩm, cậu ta cầm theo cơm và thức ăn đi về phía nhà bà nội ở sát vách, đoán chừng là chăm sóc bà.

Không lâu sau khi cậu ta ra ngoài, một người đàn ông cầm máy quay đi ra.

Đó chính là người đàn ông hôm qua!

Mắt Lâm Vũ Sinh lập tức mở to, mặc dù hôm qua chỉ chụp được hình bóng mờ mờ, nhưng cậu vẫn nhận ra người đàn ông này.

Tại sao Tỉnh Cẩm lại dám dẫn người về nhà như vậy? Chờ đã, ban đầu mọi người trong làng đều nói Tỉnh Cẩm đã đưa hai người lạ đến đây.

Có phải chính là Trọng Dương Hạ và người này không?

“ĐM!” Lâm Vũ Sinh khẽ chửi thề, cảm thấy Tỉnh Cẩm gan to bằng trời mất rồi.

Người đàn ông đó đã chụp một bức ảnh phía chân trời xa xa, rồi đi về phía bên kia.

Lâm Vũ Sinh bị muỗi cắn đầy chân, cuối cùng Trọng Dương Hạ cũng xuất hiện.

Chắc là hắn vừa mới ngủ dậy, tóc có chút rối, duỗi người một cái, vuốt tóc ra phía sau hai lần, vẻ ngoài rất cuốn hút, chỉ với hai cái vuốt tóc mà như đã tạo kiểu sẵn.

“Phù phù phù phù~” Lâm Vũ Sinh phát ra âm thanh nhỏ.

Trọng Dương Hạ quả nhiên nhìn về phía cậu, Lâm Vũ Sinh vội vàng giơ tay vẫy vẫy.

Trọng Dương Hạ dừng lại một chút, nhíu mày từ từ bước đến gần cậu.

“Làm gì vậy?”

Lâm Vũ Sinh nhìn trái nhìn phải, nói với hắn:”Cậu đi theo tôi, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

Hai người đến một khu đất trống xa xa, Lâm Vũ Sinh tường thuật sinh động cho Trọng Dương Hạ về những gì đã xảy ra hôm qua.

Thấy Trọng Dương Hạ càng nhíu mày chặt hơn, Lâm Vũ Sinh vội vàng lấy điện thoại ra cho hắn xem: “Tôi đã chụp ảnh lại này, cậu xem đi.”

Trung Dương Hạ trước tiên nhìn chằm chằm vào tay Lâm Vũ Sinh trong hai giây, sau đó một tay lấy điện thoại, cúi đầu xem ảnh.

Thật ra biểu cảm của hắn không có thay đổi gì, vẫn chỉ nhíu mày, mím môi, nhưng Lâm Vũ Sinh có thể cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ xung quanh hắn đột ngột giảm xuống.

Có vẻ như Trọng Dương Hạ thật sự không biết.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Vũ Sinh đang suy nghĩ xem có nên an ủi vài câu, thì Trọng Dương Hạ đột nhiên giơ tay ném điện thoại của cậu xuống đất.

“BANG——” một tiếng động lớn, điện thoại của Lâm Vũ Sinh trong nháy mắt vỡ tan tành.

“Tôi………………cái đ*o gì vậy?” Lâm Vũ Sinh sửng sốt.

Sau khi Trọng Dương Hạ ném điện thoại, hắn hít một hơi sâu, rồi đột ngột đá viên đá dưới chân.

Viên đá “tõm——” một tiếng rơi xuống cái ao xa xa.

Lâm Vũ Sinh bị hắn làm cho hơi sợ, khi nhìn lên  

khuôn mặt của Trọng Dương Hạ trở nên càng lúc càng đen, cảm giác tức giận như một cơn bão tố sắp ập đến.

“Cậu đừng giận.” Lâm Vũ Sinh đau lòng nhìn điện thoại của mình, an ủi Trọng Dương Hạ, “Phát hiện sớm thì tốt, không cần lãng phí thời gian, chia tay cậu ta đi nha!”

Lâm Vũ Sinh nói tiếng phổ thông không chuẩn, cậu đã quen nói tiếng địa phương, trong đó “nha” và “nhé” thường xuất hiện trong tiếng địa phương của họ, khiến cho cậu cũng thường dùng hai từ này ở cuối câu khi nói tiếng phổ thông.

Dù giọng nói của cậu khá dễ nghe, nhưng lúc này rơi vào tai Trọng Dương Hạ lại chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng ghét, như thể đó là một sự chế giễu.

Trọng Dương Hạ đột nhiên nhìn về phía Lâm Vũ Sinh, ánh mắt bùng lên lửa giận, nhưng vẫn nghiến răng kiềm chế: “Điện thoại của cậu bao nhiêu tiền?”

“2000 tệ.” Lâm Vũ Sinh thành thật khai báo, chiếc điện thoại này đã đồng hành với cậu ba năm rồi, thực sự có chút lưu luyến.

Nhưng mà, có thể khiến Trọng Dương Hạ nhận ra mình gặp phải người tồi thì coi như nó hỏng cũng không sao.

“Tôi sẽ bồi thường cho cậu, cậu cút đi.”

Người đang tức giận thường nói năng không suy nghĩ có thể bỏ qua, Lâm Vũ Sinh vừa nghĩ như vậy vừa hỏi: “Cậu sẽ chia tay với cậu ta chứ? Chắc chắn phải chia tay nhé.”

Trọng Dương Hạ lạnh lùng liếc cậu, rồi quay lưng bỏ đi.

“Nhất định phải chia tay đấy! – Lâm Vũ Sinh thì thầm nhắc nhở từ phía sau.

“Biến đi.”

Trọng Dương Hạ không thèm quay đầu lại.

Lời tác giả: 

Điện thoại: ?????

Yan: Cái điện thoại của con tui nó làm gì anh hả anh Hạ :)))))

Bình Luận (0)
Comment