Edit & beta: Yan
Không ai nói chuyện, quá yên tĩnh thật sự rất thích hợp để ngủ.
Lâm Vũ Sinh tựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, cơn buồn ngủ dần ập đến, mí mắt từ từ khép lại, trong lòng không khỏi cảm thán: Thảo nào Trọng Dương Hạ lại thích nơi này đến vậy.
Ngôi nhà trước đây của họ không sang trọng như thế này, cách âm cũng rất bình thường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng trẻ con nhà hàng xóm trên lầu chơi bóng: “Bộp – bộp – bộp…”
“Lâm Vũ Sinh-“
Trong cơn mơ màng, Trọng Dương Hạ dường như gọi cậu một tiếng, nhưng Lâm Vũ Sinh không mở mắt, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.
Đợi đến khi cậu tỉnh lại, Trọng Dương Hạ đã cho sườn hầm vào hộp giữ nhiệt, vẻ mặt bình thản.
Lâm Vũ Sinh sờ lên mặt mình, xác nhận không có nước dãi làm bẩn ghế sofa của Trọng Dương Hạ.
Hai người cùng nhau xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn ở dưới, còn Giang Kiệt thì không thấy bóng dáng đâu.
“Chỉ là trợ lý thôi.”
Trọng Dương Hạ thấy ánh mắt dò hỏi của Lâm Vũ Sinh, lạnh lùng nói: “Không có thời gian làm bạn với cậu.”
Lâm Vũ Sinh nghi hoặc quay đầu lại: “Hả? Tôi cũng không có ý đó.”
“Nhìn cái vẻ ngu nghếch của cậu khi trao đổi tên với anh ta kìa.” Trọng Dương Hạ lười để ý nó quay đi.
Lâm Vũ Sinh im lặng một lát rồi giải thích: “Tôi cứ tưởng anh ta tự giới thiệu, tôi không đáp lại thì không lịch sự lắm. Tôi không muốn kết bạn với anh ta, cũng không có ý định thông qua anh ta để dò hỏi tin tức của cậu, cậu yên tâm.”
Rõ ràng đã giải thích rất nghiêm túc rồi, nhưng Lâm Vũ Sinh cảm thấy sắc mặt của Trọng Dương Hạ càng khó chịu hơn.
Người này thật là ngày càng thay đổi thất thường.
Để tránh phải đến nhà Trọng Dương Hạ lần nữa, Lâm Vũ Sinh cố ý nói với Trần Diệp: “Bà ơi, bà muốn ăn gì thì cứ nói trước với cháu, ngày hôm sau cháu sẽ đi mua nguyên liệu tươi ngon nhất, đảm bảo bà sẽ thích.”
Trần Diệp yếu ớt gật đầu, vẫy tay nói: “Hai vợ chồng con cứ quan tâm nhau nhiều vào, đừng lo cho ta. À phải rồi, Dương Hạ bây giờ làm ăn lớn rồi, Vũ Sinh, con phải để mắt đến nó đấy, tiền của nó con nắm rõ cả chứ?”
“Vâng ạ.” Lâm Vũ Sinh gật đầu nói: “Bà yên tâm đi ạ.”
Trần Diệp lo lắng Trọng Dương Hạ tiêu xài hoang phí, người trẻ tuổi mà, luôn không hiểu được cần lo xa.
Lâm Vũ Sinh hiểu nỗi lo của bà, chỉ tiếc là cậu phải nói dối, bây giờ cậu biết quá ít về Trọng Dương Hạ. Thực ra những năm gần đây Trọng Dương Hạ luôn cho cậu tiền, chưa từng gián đoạn. Từ khi Trần Diệp bị bệnh, cứ cách một hai tháng lại gửi tiền đến, mỗi lần 5 – 60000 tệ.
“Nhiều lắm rồi ạ,” Lâm Vũ Sinh cũng có lương, hoàn toàn đủ dùng, đưa trả lại hai lần, Trọng Dương Hạ không nói gì, lại chuyển ngược lại.
Trần Diệp bảo Lâm Vũ Sinh giữ lấy: “Chồng kiếm tiền là để cho vợ tiêu, nếu không kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Nhớ lại những ngày túng thiếu trước đây, Lâm Vũ Sinh nghĩ ngợi, vậy thì cứ giữ lại đi. Cậu sẽ không dùng đến số tiền này đâu, lỡ Trọng Dương Hạ có lúc cần giúp đỡ mình sẽ đưa hết cho hắn.
Nhưng thực tế là Trọng Dương Hạ sẽ không bao giờ thiếu như trước đây nữa và cũng không cần đến chút tiền này của Lâm Vũ Sinh.
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Vũ Sinh nghĩ đến chuyện thuê một căn nhà. Dù sao thì cứ ở mãi chỗ đó hình như cũng không phải là cách hay. Trọng Dương Hạ đôi khi muốn về lấy chút đồ đạc gì đó nhưng có lẽ hắn lười nên thôi.
Trong đầu cậu ngổn ngang đủ thứ suy nghĩ, Lâm Vũ Sinh tạm thời vẫn chưa đưa ra quyết định.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến ngày 7 tháng 7.
Lâm Vũ Sinh mình mua một chiếc bánh kem nhỏ màu trắng giá 69 tệ, Lâm Vũ Sinh không thắp nến, ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào sofa lặng lẽ ăn một mình.
Cậu không nhắn tin chúc mừng Trọng Dương Hạ, Trọng Dương Hạ lại càng không có khả năng chủ động liên lạc.
Đây thật sự là một ngày sinh nhật yên tĩnh đến lạ, cô đơn đến lạ.
Trong quá trình dần thích nghi, người ta luôn cảm thấy có sự lặp lại và hôm nay Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình vô cùng hoài niệm những khoảng thời gian tươi đẹp đã qua.
Ăn xong bánh kem, Lâm Vũ Sinh nằm trên sofa lướt điện thoại, thấy một “fan cuồng” của Trọng Dương Hạ mà cậu theo dõi trước đó vừa đăng Weibo.
Fan nam này rất kiên trì tìm hiểu mọi hành động của Trọng Dương Hạ, nhưng lại rất cẩn thận che giấu, rất thông minh. Lâm Vũ Sinh ban đầu khá tức giận, nhưng lâu dần cậu không thể nhịn được mà mở Weibo của người này, lén lút quan sát xem Trọng Dương Hạ dạo gần đây đã làm gì.
Và tối nay Trọng Dương Hạ cùng một vài nhân viên của công ty Số Tụ đang uống rượu ở quán bar.
Trong đó, khuôn mặt của Điêu Dung rất nổi bật. Một fan nam suy đoán: Theo tôi quan sát, Điêu Dung chắc chắn thích Trọng tổng, mẹ ơi, thật là xứng đôi! Mau chóng kết hôn đi!!
Kết hôn kiểu gì chứ? Lâm Vũ Sinh ngơ ngác nghĩ: Trọng Dương Hạ rõ ràng là đã kết hôn với tôi rồi.
Lâm Vũ Sinh cảm thấy gần đây bản thân đã có tiến bộ trong việc xử lý những chuyện liên quan đến Trọng Dương Hạ. Nhưng tối nay, sau khi cậu nhìn thấy tin tức này, lại như có kiến bò lên tim làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Sau một lúc im lặng, Lâm Vũ Sinh nhớ vị trí của quán bar rồi lái xe tới đó.
Không nói rõ được động cơ rốt cuộc là gì Lâm Vũ Sinh chỉ là muốn đến xem.
Đợi ở cửa đến mười hai giờ, quả nhiên thấy một đám người đi ra, Kha Đồ ở phía trước nói chuyện rất hăng say với vài người đàn ông trung niên, còn Trọng Dương Hạ và Điêu Dung đi ở phía sau.
Bọn họ đứng khá gần, nhưng không hề chạm vào nhau, đợi đưa những người khác lên xe, Kha Đồ vẫy tay với họ rồi đi trước.
Điêu Dung và Trọng Dương Hạ đứng đối diện nhau, không biết đang thảo luận gì, Trọng Dương Hạ có lẽ đã say, cả người có chút loạng choạng.
Trái tim Lâm Vũ Sinh thắt lại, xuống xe nhưng không đi tiếp.
Vì cậu vừa xuống xe, Điêu Dung, người đứng đối diện cậu, đã nhìn thấy cậu.
Cái nhìn này khiến Lâm Vũ Sinh cứng đờ người.
Còn Trọng Dương Hạ quay lưng về phía cậu nên không thấy gì cả. Điêu Dung nhanh chóng đưa Trọng Dương Hạ lên xe, sau đó bước về phía Lâm Vũ Sinh.
“Xin chào.”
Đến trước mặt, Điêu Dung đưa tay ra với Lâm Vũ Sinh: “Anh là Lâm Vũ Sinh phải không? Tôi đã xem ảnh của anh rồi, rất vui được gặp anh.”
Lâm Vũ Sinh đưa tay và bắt tay với y, sau đó Điêu Dung lịch sự và nhã nhặn giải thích: “Hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi và Trọng Dương Hạ không có bất kỳ mối quan hệ không chính đáng nào.
“À,” Lâm Vũ Sinh vốn định làm rõ rằng mình không phải đến để bắt gian, nhưng tình huống trước mắt làm cho cậu phải suy nghĩ, cậu nhất thời không biết nói gì: “Tôi……”
“Tôi biết hai người đã kết hôn.” Điêu Dung đứng thẳng, y cao gần bằng Lâm Vũ Sinh, hơi ngẩng cằm lên, nói: “Tôi thật sự thích anh ấy, nhưng hiện tại tôi chưa từng có bất kỳ lời nói hay hành động nào rõ ràng. Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng tôi cũng nghe nói hai người chỉ là hôn nhân hợp tác, khi hai người ly hôn, nếu anh cũng thích anh ấy, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”
Bình tĩnh, tự tin như đang tỏa sáng.
Lâm Vũ Sinh ngẩn người nhìn Điêu Dung, cậu cảm thấy đối phương là một người quân tử, không có sự che giấu, cũng không có thủ đoạn.
Thẳng thắn thừa nhận sự thích của mình, cam kết sẽ không xen vào trong thời gian hôn nhân, cũng bày tỏ ý định sẽ cạnh tranh công bằng với Lâm Vũ Sinh.
Y tôn trọng Linh Vũ Sinh.
Linh Vũ Sinh không hề tức giận, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ Điêu Dung.
Cậu nhảy ra khỏi vòng tròn thích Trọng Dương Hạ, nhận ra rằng thực ra Điêu Dung và Trọng Dương Hạ thật sự rất hợp nhau.
Dù là về ngoại hình hay năng lực đều là một cặp trời sinh.
“Được.” Linh Vũ Sinh nói: “Chúc bạn may mắn.”
“Chúc chúng ta may mắn.” Điêu Dung gật đầu với Lâm Vũ Sinh: “Lái xe cẩn thận, tạm biệt.”
“Anh cũng vậy, tạm biệt.”
Một người lặng lẽ lái xe về nhà, Lâm Vũ Sinh đậu xe xong vẫn ngồi một lúc, đột nhiên cậu cảm thấy muốn cười, vì vậy cậu mỉm cười với gương chiếu hậu.
Cứng nhắc, xanh xao, Lâm Vũ Sinh cảm thấy mình bây giờ thật xấu xí, vội vàng xuống xe đi lên nhà.
Cửa mở, Lâm Vũ Sinh cúi đầu bước vào, vừa định quay lại đóng cửa, đột nhiên có một sức mạnh từ phía sau lao tới.
“Bịch——” một tiếng, cửa bị đập mạnh vào.
Lâm Vũ Sinh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có người mạnh mẽ cắn vào bên cổ của mình.
“Ưm….” Lâm Vũ Sinh đau đến mức rên lên, nhưng không có hành động gì, vì trong khoảnh khắc đối phương lao tới cậh đã ngửi thấy mùi quen thuộc.
Đó là Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ say rượu.
Lâm Vũ Sinh đứng cứng đờ như một khúc gỗ, Trọng Dương Hạ cắn một lúc, không hài lòng mà nâng tay quay đầu cậu lại, hôn tới.
Không có sự chống cự, Lâm Vũ Sinh chỉ cảm thấy hơi mơ hồ, cậu vẫn nhớ mùi vị của Trọng Dương Hạ, dù cho đối phương có hành động rất mạnh mẽ, cânu lại không ngăn được cảm giác quen thuộc và yên tâm.
Trọng Dương Hạ tại sao lại quay trở lại đây, còn hôn cậu nữa? Tim Lâm Vũ Sinh đập chậm lại, nhân lúc được thở, cậu ấn vào xương quai xanh của Trọng Dương Hạ, thở hổn hển mang theo một chút hy vọng khó nhận ra hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”
Trong bóng tối, Lâm Vũ Sinh không nhìn rõ mặt Trọng Dương Hạ, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu của đối phương tạm dừng một chút, sau đó cậu nghe thấy Trọng Dương Hạ nói: “Tiểu Dung.”
Hai người cứ như vậy đứng sát bên nhau, Lâm Vũ Sinh há hốc miệng ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên cười lên một tiếng.
Cậu nói: “Ừ, tôi là Tiểu Dung.”
Nụ hôn của Trọng Dương Hạ lại rơi xuống, lần này mạnh mẽ hơn, như thể đang trút giận mà cắn cậu, cả hai đều nếm được vị tanh trong miệng.
“Xoẹt xoẹt-“
Áo của Lâm Vũ Sinh bị xé rách.
Cậu không phân tâm để cảm nhận cơn đau, mà trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Trọng Dương Hạ từ rất lâu về trước: “Chúng ta dừng lại ở đây.”
Mọi thứ đã kết thúc, đã là sáng sớm Lâm Vũ Sinh lật người dậy, mặc lại quần áo.
Cậu đã sắp xếp mọi thứ cho Trọng Dương Hạ, sau đó lấy điện thoại của Trọng Dương Hạ ra, mở khóa và gọi cho Giang Kiệt đến đón người.
Sau đó, Lâm Vũ Sinh mang đến một cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một ít bột gần như trong suốt, cậu đưa ngón tay ra chấm một chút, nhẹ nhàng xoa vào miệng và mũi của Trọng Dương Hạ.
“Trọng Dương Hạ, cậu thật sự đã nhận nhầm tôi thành anh ta sao?” Giọng Lâm Vũ Sinh nghe có vẻ khàn khàn và buồn bã: “Khi cậu tỉnh dậy, chắc chắn sẽ rất hối hận, là Lâm Vũ Sinh tôi………………”
“Nhưng không sao, tôi có thể giúp cậu.”
Đây là ‘Bất dạ khốc’, trước đây người già dùng để dỗ trẻ con, ban ngày bị dọa bởi điều gì đó, dùng bột này dỗ chúng ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ coi việc đó như một cơn ác mộng thôi.
Nói đến đây cậu nở một nụ cười nhợt nhạt, kéo căng vết thương ở khóe miệng, rồi lập tức dừng lại: “Cậu ghét tôi là đúng, cậu xem, tôi lại cho bỏ thuốc cậu rồi.”
“Khó quá, sao lại khó như vậy………………” Giọng của Lâm Vũ Sinh ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ.
Giang Kiệt nhanh chóng chạy đến, thấy miệng của Lâm Vũ Sinh thì giật mình.
“Không sao, cậu ấy say rồi.” Lâm Vũ Sinh giải thích: “Anh đưa cậu ấy về, đừng nói về chuyện tối nay, nếu cậu ấy biết chỉ càng tức giận hơn.”
Giang Kiệt im lặng gật đầu, cõng Trọng Dương Hạ lên, Lâm Vũ Sinh tiễn họ ra cửa: “Tiểu Giang, chú ý an toàn.”
“Được rồi.”
*
Ngày hôm sau Lâm Vũ Sinh hôm sau đã thuê được nhà, không xa chỗ Trần Diệp lắm, cậu không nói với ai, từ từ dọn dẹp đồ đạc của mình.
Sau khi quyết tâm chuyển nhà nhưng động tác lại không nhanh chóng như vậy.
Sống ở đây lâu như vậy, khắp nơi đều là dấu vết của hai người, Lâm Vũ Sinh đã mua rất nhiều thứ, đèn bàn hình nấm xinh đẹp, bát đĩa tinh xảo, chăn nhỏ mềm mại, một đôi vỏ gối hình chó dễ thương…
Cậu quyết định mỗi tuần chuyển một thứ, cứ từ từ như vậy, sẽ có ngày xóa bỏ hết dấu vết của mình.
Lại sắp vào đông rồi, lạnh quá.
Một buổi tối rất bình thường, Lâm Vũ Sinh mua trái cây, còn một cái thùng gỗ nhỏ, chuẩn bị mang đến cho Trần Diệp, thời tiết lạnh nên phải ngâm chân cho ấm.
Vừa bước vào nhà, cô hộ lý đang nấu ăn, thấy Lâm Vũ Sinh cô ấy ngại ngùng chào hỏi.
“Này cô ơi, bà nội đâu rồi?”
“Bà đang ngủ,” Cô hộ lý cười nói: “Ngủ được hơn hai tiếng rồi, bà ít khi ngủ lâu như vậy, tôi cũng không gọi bà dậy.”
Lâm Vũ Sinh gật đầu, đặt đồ trong tay xuống, nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không yên tâm, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng của Trần Diệp.
Bà ấy quả thật đang ngủ say, chỉ có điều Lâm Vũ Sinh vừa nhìn đã nhận ra không ổn, môi Trần Diệp có chút tím tái.
“Bà ơi!!!”
Hối hả đưa người đến bệnh viện cấp cứu, cô hộ lý bên cạnh tự trách đến mức liên tục đập chân, “Tôi thật sự tưởng bà ấy ngủ ngon lắm! Tôi không biết………………”
Lâm Vũ Sinh không có tâm trạng để an ủi cô, bác sĩ vừa mới thông báo tình trạng nguy kịch, Lâm Vũ Sinh vẫn đang gọi điện cho Trọng Dương Hạ.
Nhưng không thể kết nối.
Lâm Vũ Sinh không biết còn có thể tìm thấy Trọng Dương Hạ từ ai khác, lo lắng đến mức cả người đều run rẩy.
Đột nhiên cậu nhớ đến “fan nam”.
Mở Weibo của đối phương, quả thật fan nam vừa đăng tin tức mới nhất về Trọng Dương Hạ cách đây một giờ, đang ở một câu lạc bộ để bàn chuyện làm ăn.
Lâm Vũ Sinh không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gửi cho đối phương chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, fan nam quả thật đã chuyển tin cho Trọng Dương Hạ qua nhân viên phục vụ.