Sau cái lần lầm lỡ ấy chị Như đã có mang. Khi ấy chỉ mới
hai tháng, chị cũng hơi béo ra tí thôi. Chị khóc rất nhiều, ăn cũng rất
nhiều, tính tình cũng khá gay gắt hơn. Thời gian đó triệu chứng buồn nôn cứ liên tục hành hạ chị, mọi người lo lắng đưa chị đi khám mới phát
hiện ra cái bào thai oan nghiệt ấy.
Trái với chúng tôi, chị Như bình thản đến lạ lùng, chỉ có tôi với Hân là khóc rất nhiều. Tôi khóc trong lòng, cố giấu những giọt nước mắt ấy
trước mọi người. Hân thì khóc thật, cô ấy ôm chầm lấy chị Như, khóc thay cho số phận của chị, hay...chính Hân đang oán trách chị Như.
Sống lâu trong nhà chỉ có ba chị em nên tôi quên mất đấng sinh thành của chị em chị Như. Chuyện gì đến cũng đã đến, cái tin con gái mình chửa
hoang lọt đến tai ông Thái. Ông ta tức tốc bay về, lần đầu tiên gặp tôi
ông tỏ ra vô cùng triều mến qua ánh mắt, nhưng sự nóng giận kia không
cho phép ông nấn ná bên tôi lâu. Vừa vào nhà là ông quẳng cái vili lên
ghế rồi chạy thẳng lên phòng chị Như. Nhìn sự sợ hãi của Hân khi thấy
ông Thái khiến tôi lờ mờ đoán được vị thế của ông trong nhà này.
Mở đầu câu chuyện bằng một cái tát thật mạnh, kết thúc cũng bằng một cái tát không kém. Cả ba lần gặng hỏi cha đứa bé là ai chị Như vẫn cứ lắc
đầu, cố chịu đựng không nói, mà chị cũng không thèm nhỏ lấy một giọt
nước mắt. Ai cũng hiểu là chị không hề hối hận. Ông Thái cũng không cần
gặng hỏi nữa, đúng với phong cách của một nhà kinh doanh lớn, ông chỉ
cho chị Như hai lựa chọn, một là tìm cha đứa nhỏ và bắt hắn phải chịu
trách nhiệm, hai- bỏ đứa bé. Tôi chẳng biết chị như sẽ lựa chọn cái nào
nhưng thật tâm tôi vẫn muốn chọn cái thứ hai hơn.
Đợi ông bỏ đi, tôi bước đến vỗ về an ủi chị. Đưa tay lau những giọt nước mắt rơi muộn màng trên gương mặt chị mà tôi cũng không kìm được, tôi ôm chầm lấy chị và rồi chính tôi lại khóc òa lên. Thế mà trong lúc thổn
thức bất cần đời ấy tôi lại nghe được một điều mà tôi không thể tin vào
tai mình được.
- Đông! Chúng ta bỏ trốn đi!
Tôi như không tin vào tai mình. Bỏ trốn? Chị nói thật dễ, chẳng một chút ngập ngừng.
- Chị còn mệt phải không? Chị đừng suy nghĩ nông nổi như vậy.
- Không! Chị nói thật lòng. Mình đi đi, rồi chị sẽ làm vợ Đông, chỉ mong Đông chấp nhận đứa bé này.
Chỉ với hai câu nói của chị mà tôi đã sẵn sàng từ bỏ tất cả tương lai,
sự nghiệp, chấp nhận cả việc mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu mình. Tối bất
chấp tất cả, miễn là có được người con gái tôi yêu. Trong đầu lúc ấy lại suy nghĩ, tôi và chị Như sẽ bỏ đi một thời gian, rồi tôi sẽ quay về
nhận trách nhiệm cái bào thai ấy về mình trước mặt ông Thái, với cảm
tình ban đầu ông dành cho tôi thì hi vọng ông sẽ chấp nhận. Như vậy thì
tôi vừa có được chị mà con đường tương lai phía trước của tôi cũng sẽ
sáng lạng, dễ dàng hơn. Tôi chỉ kịp nghĩ đơn giản thế thôi nhưng rồi
cũng gật đầu đồng ý.
Tôi dẫn chị Như bỏ đi ngay trong đêm hôm ấy. Cuộc trốn chạy không mục
đích khiến cả hai đứa mệt mỏi bước đi vô định, đến giờ tôi mới nhận ra
cuộc sống không có gì giống như mình suy nghĩ, hễ muốn là được.
Hết cách tôi đành dẫn chị đến nhà bác Thông. Ban đầu ông hãy còn ngần
ngừ nhưng khi nghe tôi kể hết ngọn ngành câu chuyện ông mới kêu vợ dọn
cho chị Như một phòng. Riêng tôi thì ông giữ lại.
Phì phèo điếu thuốc, bác Thông mở lời.
- Cái chí của cậu thật lớn, nếu cậu sinh ra vào thời khác thì có lẽ cậu
đã trở thành anh hùng. Nhưng anh hùng thì cũng khó qua ải mĩ nhân, chỉ
vì một người con gái như thế mà cậu sẵn sàng từ bỏ hết tất cả vậy sao?
Tôi kể về những dự tính của mình, về chị Như, về ông Thái. Vẫn mong bác Thông sẽ gật gù đồng lòng, nhưng ông chỉ thở dài.
- Cái con đường cậu chọn cũng khá hay, vừa bảo toàn tương lai vừa có
được người con gái mình yêu. Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ được đến thế thôi
sao? Cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ mà cả chính người từng
trải như ta cũng không dám chắc là đã hiểu hết. Ta chỉ sợ mọi chuyện
không theo như ý cậu...
- Ý của bác là...ông Thái sẽ không chấp nhận cháu?
- Ta không biết! Ta đã nói là ta không dám khẳng định điều gì ở tương
lai cả. Ta thương cậu, nhưng ta cũng chỉ giúp đến những gì ta có thể.
Mong cậu hiểu cho, ta còn có gia đình của mình.
Ông vỗ vào vai tôi một cái rồi ngước lên trời thở dài. Tôi vẫn cho rằng
người lớn có tật hay lo xa, nhưng lúc ấy trong đầu tôi luôn vang lên lời nói của ông. Quả thật cuộc sống không bao giờ đi theo dự tính của chúng ta một cách chính xác, nó quá bí ẩn, bí ẩn như chính nó. Chẳng biết làm gì hơn nên tôi đành ôm lấy câu nói ấy mà gặm nhắm trong mơ màng đêm hôm ấy.
Thời gian đầu chị Như cũng ra bán phụ bác Thông, tôi có chút ít thời
gian để vừa có thể đi học vừa làm thêm, phụ vào bác Thông tiền ăn và mua đồ tẩm bổ cho chị. Gia đình bác Thông thật sự quá đối tốt với chúng
tôi, họ cũng khó khăn nhưng sẵn sàng giúp đỡ, chăm sóc cho chị khi tôi
không ở nhà. Nhất là tháng đầu tiên khi tôi đòi không nhận lương và xin
trả tiền ăn thì bác Thông sống chết cũng không chịu nhận của tôi một
cắc, đến tháng sau tôi dọa sẽ dọn ra thì bác cũng miễn cưỡng nhận rồi
lấy tiền đó mua sữa mua trứng cho chị Như. Chị Như từ ngày bỏ nhà ra đi
bỗng trở nên đầm thấm hơn cả lúc trước, trông chị đã ra dáng một người
mẹ, người vợ hiền tần tảo chịu khó như mẹ tôi dưới quê. Và niềm hạnh
phúc của tôi là khi chị chấp nhận tình cảm bấy lâu nay tôi dành cho chị. Lâu lâu tôi cũng dành một ít thời gian để đưa chị đi dạo phố đâu đó, để rồi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của chị khi có đứa bé nào vô tình chạy
ngang qua...
Thời gian thấm thoát mà chị đã có mang được tám tháng. Tôi lén chị Như,
lấy hết can đảm đến gặp ông Thái. Phải hẹn đến những bốn lần ông mới thu xếp để gặp tôi được, dù vậy khi ấy tôi vẫn mừng thầm vì qua điện thoại
ông có vẻ vẫn còn quan tâm đến tôi...hơn là chị Như.
Ngày gặp ông cũng là ngày gặp lại Hân, tội nghiệp, khi ấy Hân xanh xao
đi hẳn. Lúc lên trường tôi vẫn thấy Hân nhưng đã tránh mặt từ xa, tôi
lại chuyển lớp nhiều nên Hân khó có thể tìm được. Hôm ấy Hân ra mở cổng
nhìn tôi ngỡ ngàng, đôi môi Hân cứ mấp máy mà chẳng phát lên tiếng nổi.
Tôi thấy ngại, dù sống với nhau gần 3 năm nhưng với những điều tôi làm
vừa qua tôi vẫn thấy ngại, cảm giác như mình là người có lỗi. May mà ông Thái bước ra đích thân mời tôi vào, nếu không chẳng biết hai đứa tôi
đứng trước cổng đến bao giờ nữa. Ngồi trước mặt ông Thái, lần đầu tiên
nhìn kĩ lại khuôn mặt ông, cái mái tóc lấm tấm muối tiêu không làm cho
ông già thêm trước tuổi, nhưng cái nhìn nghiêm nghị của ông khiến tôi
cảm thấy ngột ngạt. Ông mời tôi ngồi, mời nước và hỏi thăm vài câu xã
giao. Tuyệt nhiên không hề nhắc đến chị Như một lời.
Trước mặt ông tôi nhận hết trách nhiệm về mình. Hơn cả những gì tôi dự
tính, khuôn mặt ông tái nhợt đi hẳn. Ông phải uống lấy một ngụm trà mới
lấy lại bình tĩnh được. Cuối cùng khi trở về lại là một thương gia thành đạt, một người chủ gia đình, ông từ tốn nói ra những điều tôi không
muốn nghe, những điều mà đến chết tôi cũng không tin là sự thật.
- Ta rất quí con, vì biết con cũng có chí tiến thân như ta. Nhưng con
ơi, sự thật là các con đã làm một việc quá sức ngu ngốc, trái với luân
lý bình thường. Dù sao con cũng đã lớn, đã biết suy nghĩ nên ta nói cho
biết sự thật này: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA TA!
Từng lời ông Thái nói những chiếc đinh ghim thẳng vào khiến cả người tôi cứng đờ. Ông lại tiếp tục.
- Chắc hẳn con cũng đã nghe ít nhiều tai tiếng về ta. Phải! Ta là một
người trăng hoa, nay vui bên người này, mai lại bên người khác. Mẹ của
con cũng là một trong số đó. Tính ra thì ta và mẹ con cũng là chỗ quen
biết, ngày ấy do người chồng nợ nần thế nào mà bà ta phải chạy đến đây
cầu xin ta giúp đỡ. Thật tình là ta sẵn sằng giúp mẹ con nhưng con biết
đó, tuy bà ta đã có chồng, lại nhiều con, nhưng nét đẹp kiều diễm vẫn
không hề mất, bà ta lại là mối tình đầu của ta. Thế đấy, chỉ vì sự ích
kỉ của ta mà mẹ con phải cắn răng chịu đựng để rồi mang giọt máu của ta
trong người trở về quê, chính là con đó. Con không tự hỏi là tại sao
thỉnh thoảng mẹ con lại lên đây thăm ta rồi trở về với quà bánh và có
thêm chút tiền à? Con không thấy tại sao cả nhà chỉ có mình con là ăn
học tới nơi tới chốn. Và chắc con cũng phải tự hỏi tại sao ta lại dễ
dàng đồng ý cho con ở trong căn nhà này. Vì con là con ta, con trai duy
nhất của ta, thế thôi! Và ta chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm mà ta đã gây ra
cho con và mẹ con.
Mặt tôi đỏ nhừ lên vì giận. Tôi cố phát ra từng lời.
- Vậy tại sao ông không sớm đến nhận tôi.
- Con biết tính bố con rồi đấy. Nếu biết được sự thật mẹ con dan díu với người khác, con là đứa con hoang, rằng ông ta đã bị "cắm sừng" ngần ấy
năm thì liệu ông ta không nổi điên lên mà giết cả hai mẹ con hay sao.
Nếu là ông ta thì ông ta dám làm thật. Mẹ con không hề yêu ta, ta biết,
chủ nghĩa "xuất giá tòng phù" mà, bà ta cũng không hề muốn con nhận ta
là cha ruột, nhưng rồi ta biết khi nào con đủ 18 tuổi, với cái chí tiến
thân ấy thì thế nào con cũng lên đây tìm ta.
Ông Thái lại hớp một ngụm trà.
- Có thể con sẽ không nhận ta là cha cũng được, nhưng sự thật vẫn là sự
thật, Như và Hân là hai chị cùng cha khác mẹ với con. Thế thì con hỏi
làm sao ta có thể kết hợp hai đứa con lại với nhau kia chứ? Cái bào thai oan nghiệt tốt nhất là nên phá đi thì con lại dung dưỡng cho nó lớn lên từng ngày. Cả hai đều là con ta, con lại là đứa con trai độc nhất nên
ta sẽ không trách gì cả, hãy đưa Như về đây để ta giải quyết mọi chuyện.
-...
- Ta hứa sẽ không trách mắng con bé đó một lời, vì hai đứa đều là con của...
- Ông im đi!
- Con nói sao kia?
Tôi nuốt gọn từng giọt nước mắt chảy ngược vào trong.
- Ông im đi!
- Con hãy nghe ta nói!
Tôi thét lên:
- ÔNG IM ĐI! Đó không thể là sự thật, không bao giờ! Tôi sẽ không bao
giờ đưa chị Như về bên kẻ muốn giết chính cháu của mình- là ông đó! VÀ
XIN NÓI RÕ: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CON CỦA ÔNG, CŨNG NHƯ ÔNG KHÔNG PHẢI LÀ
CHA TÔI.
Tôi bỏ chạy, chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà đó. Cứ thế tôi chạy mãi
chạy mãi trong vô định, giờ thì chẳng còn điều gì trong đầu tôi nữa cả,
thậm chí lúc ấy tôi chẳng còn thiết sống nữa, để rồi lúc nào đó lại nghe hai tiếng "Đông ơi!" vang lên trong đầu. Tại sao thế này, sao tôi lại
phải khóc thêm lần nữa...
Tôi chạy như bay về bên chị Như, nhanh nhất có thể, có chỗ bị vấp té đến tét cả chân nhưng tôi vẫn cô chạy, vì tôi biết: dẫu chúng tôi không thể cưới nhau nhưng trong tim lúc nào cũng có hình bóng của chị bởi lẽ chị
là nguồn động lực sống duy nhất của mình.
Tôi chạy về đến nơi, phô trương trước mặt chị đôi mắt đỏ hoe của mình.
Tôi gục đầu lên đùi chị khóc òa lên như một đứa trẻ. Chị Như đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của tôi, cất giọng dịu dàng.
- Đông đã biết sự thật rồi phải không? Rằng chúng ta là chị em cùng huyết thống.
Tôi ngước lên nhìn chị như không thể tin vào tai mình.
- Vậy là chị đã biết. Đó là lý do chị không chấp nhận tình cảm của em ư?
Chị Như khẽ gật đầu.
- Chị biết từ trước khi gặp em. Lần đó tình cờ chị nghe được cuộc trò
chuyện của ba với mẹ em. Nhưng chỉ có chị biết thôi chứ Hân thì không.
Lúc ấy chị nghĩ có thêm một đứa em trai cũng hay, nhất là chị nghe nói
em rất giỏi giang. Nhưng chị không ngờ là trái tim mình lại xốn xang lên khi lần đầu gặp em, mà em thì lại rất yêu chị. Làm sao chị có thể đến
bên em khi mà chị biết chúng ta cùng huyết thống, làm sao chị có thể nói cho em biết sự thật được chứ? Thế là chị quyết định giả vờ là người yêu của Thuận để em có thể từ bỏ chị.
Rồi chị khóc, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng đều đặn.
- Nhưng em ơi, chị đã sai lầm với trò chơi người tình hờ ấy. Tên đểu
cáng đó đã lợi dụng sơ hở chuốc rượu rồi cướp đi thứ quí giá nhất đời
chị. Đến khi hắn hất hủi chị thì chị mới biết mình có mang. Chị...chị
không hề ghét đứa bé này, nó nào có tội tình gì đâu. Đó là do số chị
khổ, chị phải chịu thôi...
Rồi chị gục đầu lên vai tôi khóc như ngày nào...Tôi cứ nghĩ mình khổ,
nhưng khi nghe chị thổ lộ tôi mới biết mình chưa là gì cả. Tôi có đến
hai người cha và một người mẹ, chị chỉ còn có ba. Mối tình đầu của tôi
tan vỡ còn chị thì mất đi cả tình yêu và cả trinh tiết, cả gia đình,
tương lai và sắp tới là cả mạng sống của mình... Nhưng dẫu sao đổi lại: TÔI CŨNG BIẾT CHỊ NHƯ TỪNG YÊU TÔI.