Con Nối Dõi

Chương 12

Anh là lần đầu làm chồng, tôi cũng là lần đầu làm vợ... bọn tôi cần phải học hỏi nhiều hơn vậy!

_______________

Chuyện của tôi và Quân Trực coi như là được xác định rõ ràng. Nếu lúc trước là tìm hiểu tôn trọng lẫn nhau thì bây giờ là cố gắng hết lòng vì nhau. Tôi thì nghĩ đơn giản thế này, dù sao bọn tôi cũng đã cưới nhau, ngu dại gì bỏ nhau trong khi bọn tôi đang dần dần phát sinh tình cảm. Ở đời này, tìm đàn ông đểu thì dễ chứ tìm đuợc một người hết lòng vì mình thì lại siêu khó. Mà Quân Trực là đàn ông tốt, mà của tốt thì không nên bỏ lỡ. Tôi chính là người biết nắm bắt thời cơ, càng tốt thì càng phải giữ thật chặt.

...............

Mẹ chồng tôi sức khỏe tương đối tốt, cơ mà bà lại thích làm nũng với chồng tôi. Thấy bà cứ mếu máo trách tôi suốt ngày, tôi vừa thấy buồn cười cũng vừa thấy tủi thân đôi chút. Đúng là tôi nói thì bà không nghe, bà cứ bảo là tôi lẻo mép. Mặc dù là thế, nhưng khi mẹ ruột tôi gọi hỏi thăm sức khỏe của bà, bà vẫn vui vẻ niềm nở trả lời, một chút nói khó nghe cũng không có. Thật ra thì mẹ chồng tôi không phải là xấu, bà chỉ là không thích cá nhân tôi thôi chứ đối với gia đình tôi, bà chưa bao giờ có ý xấu.

Thôi, chỉ cần như thế là đủ rồi, con gái đi lấy chồng... chỉ cần ba mẹ ruột không bị nhà chồng xài xể là tôi đã thấy nhẹ lòng lắm rồi.

............

Việc học tôi vẫn hoàn thành tốt, về đến nhà lại giúp chị bếp mấy chuyện vặt vãnh. Cơm nước của mẹ chồng tôi mấy hôm nay đều là do tôi nấu, bà không biết là tôi nấu nên vẫn ăn uống rất ngon lành.

Chuyện của mẹ con tên Cường, chồng tôi cơ bản là còn ghim trong lòng. Nhưng ngại sẽ ảnh hưởng đến tôi nên anh mới để yên không làm gì với mẹ con hắn. Mà thật ra, tôi cũng ngán ngẫm với tên Cường và những người liên quan đến hắn ta rồi. Lúc này, tôi chỉ muốn yên ổn mà sống thôi, chứ cứ đánh nhau mãi... tôi sợ là tôi sẽ thành đầu gấu mất.

....................

Xế chiều, tôi với chị bếp nấu chè bắp, món mà mẹ chồng tôi rất thích. Nấu xong, tôi bưng vào phòng bà một chén rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Mẹ, chè bắp mẹ thích ăn, con để trên bàn cho mẹ nha.

Biết là tôi vào nhưng mẹ chồng tôi vẫn quay lưng không nhìn đến tôi. Mặc dù có chút buồn nhưng mà cũng quen rồi, bà đã không thích thì tôi cũng không mặt dày ở lại.

- Mẹ ăn sớm để chiều còn ăn cơm nữa nha, con đi ra ngoài ạ.

Nói rồi tôi quay lưng bước ra ngoài, ấy thế mà chưa đi được mấy bước đã nghe được tiếng loảng xoảng của chén bát rơi xuống sàn nhà. Vội quay người lại, tôi thấy chén chè với ly nước lọc bị rơi đổ hết xuống sàn, còn mẹ chồng tôi thì ngồi bật dậy nhìn tôi chăm chăm vô cùng khó chịu. Bà quát ầm lên:

- Tôi không ăn... cô đem ra ngoài đi.

Tôi nhìn bà rồi lại nhìn mớ chè bị đổ đầy dưới sàn nhà, hít một hơi, tôi lặng lẽ đáp:

- Dạ để con đem ra ngoài.

Chị bếp chắc là nghe thấy tiếng đổ vỡ, chị ấy chạy vào rồi tranh dọn giúp tôi.

- Con Tư để cho con Hoà dọn, nhà còn nhiều việc, mày đi ra ngoài làm đi.

Chị bếp có chút ái ngại:

- Bà... chè dính rít lắm... để con lau dọn phụ...

- Tao kêu mày đi ra ngoài, đi đi.

Thấy mẹ chồng tôi gây khó dễ cho chị bếp, tôi mới khẽ lên tiếng:

- Cái này em dọn được mà, chị ra ngoài đi chị.

- Vậy để tôi đem cái này ra giúp mợ rồi mợ lau dọn cho mau nha.

- Dạ.

Chị bếp đem chén bát bị vỡ đi ra ngoài, tôi thì hì hụt lau chùi sàn nhà cho sạch sẽ thơm tho. Vừa lau nhà, tôi vừa nghe mẹ chồng tôi bóng gió nói tôi đủ thứ nhưng tôi vẫn mặc kệ. Bình thường bà cũng không gây khó dễ giống như vậy, chắc là hôm nay bà có gì đó bực mình không vui. Lau dọn xong xuôi, tôi thưa với mẹ chồng tôi một tiếng rồi lặng lẽ đi ra bên ngoài. Làm dâu làm vợ... thật không đơn giản một chút nào.

Đem cây lau xuống bếp, chị bếp mới chạy đến an ủi tôi:

- Hồi nãy bà cố tình hả mợ Hoà?

Tôi gật gật:

- Em cũng không biết nữa, chắc là vậy.

- Bà này kỳ ghê, đó giờ bà có vậy đâu. Hay là để chiều cậu về tôi nói lại với cậu để cậu nói lại với bà, chứ cứ vậy hoài, tội mợ.

Nghe chị bếp đòi nói cho chồng tôi nghe, tôi vội vàng ngăn cản:

- Chuyện có gì đâu, chị đừng có nói. Mẹ đã không thích em, giờ mà còn có chuyện nữa là mẹ ghét em luôn á. Thôi, để từ từ mẹ cũng nguôi ngoai à, không có sao đâu chị.

- Ờ mợ nói vậy thôi, tôi không nói nữa, mắc công tội mợ.

Tôi gật gật, trong lòng cũng thầm cảm ơn chị bếp. Chuyện đã rối, Quân Trực nóng tính bênh vợ nữa lại càng rối hơn. Mẹ con bọn họ gây nhau, cuối cùng tôi mới là người chịu khổ nhiều nhất. Không phải chuyện gì cũng mách với chồng, so với tôi thì anh mới là người khó xử nhất.

.....................

Tối muộn, Quân Trực mới đi làm về. Lúc anh về thì mẹ đã ngủ, anh bảo chưa ăn gì nên tôi vội xuống nấu cho anh chút gì đó ăn. Định là nấu đồ ăn cho anh ăn cơm nhưng anh lại bảo là muốn ăn mì. Oke ngay thôi, làm vợ hiện đại không ngại nửa đêm.

10 phút sau, tôi đem lên một đĩa mỳ xào bò thơm ngon nóng hổi, phía trên còn trùm cả trứng. Đặt đĩa mỳ trước mặt anh, anh cứ gọi là xuýt xoa tròn mắt:

- Em nấu thật à?

Tôi vênh mặt:

- Tất nhiên rồi, là bổn cô nương nấu cho anh đấy.

Anh cười to, thích thú cầm đũa lên nếm thử:

- Ngon đấy, ta thích.

Cả hai bọn tôi cùng phá lên cười, nhìn anh ăn ngon miệng, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ăn xong, hai bọn tôi đi dạo một vòng trước sân rồi mới chịu vào ngủ. Cơ mà giường ai nấy ngủ, tạm thời anh vẫn chưa được xâm chiếm sang giường của tôi.

.......................

Sáng hôm sau, tôi dậy chuẩn bị đi học, hôm nay chồng tôi không có lịch bay nhưng anh vẫn như thói quen thường ngày, dậy sớm để tập thể dục. Lúc tôi chuẩn bị đi thì vừa lúc đó anh cũng vừa chạy bộ về. Thấy tôi đang định đi học, anh liền nhanh miệng lên tiếng:

- Để anh tắm rồi đưa em đi.

- Không cần đâu, em đi xe máy được mà. Hôm nay được nghỉ, anh ở nhà ngủ thêm đi.

Anh vừa cởi áo thun trên người, vừa nhìn tôi nói gấp:

- Để anh đưa em đi, làm chồng là phải đưa vợ đi học đi làm. Chờ anh một chút, anh xong ngay thôi.

Sáng sớm chưa ăn gì lại được ngắm múi thịt, nhìn cơ bắp đâu vào đấy trên người anh... tôi tự dưng lại muốn sinh con. Khiếp thật, ngon thế này bảo sao lắm bạn gái.

Thấy tôi nhìn, anh chợt nghiêm mặt rồi quát lớn:

- Hòa, cẩn thận, cẩn thận!

Đang tập trung vào cơ thể của anh nên khi anh quát lên, tôi giật mình muốn rớt tim ra ngoài. Vội vàng nhìn trước nhìn sau, không thấy gì khác lạ, tôi mới bực dọc hỏi:

- Cái gì vậy? Cẩn thận cái gì?

Lúc này anh mới cười lớn:

- Anh bảo em cẩn thận coi chừng chảy nước dãi... em nhìn anh như nhìn thấy đồ ăn ngon vậy.

Ơ mẹ kiếp, cái tên tự phụ này!

Tôi trừng mắt nhìn anh rồi đi nhanh lại đấm cho anh một phát vào ngực, tôi cằn nhằn:

- Anh dọa em có ngày em đứng tim chết cho anh vừa lòng.

Quân Trực dang tay ôm lấy tôi, anh cười vui vẻ:

- Bảo bối, đừng giận...

Gớm, lại còn bảo bối!

- Bảo bối? Không biết em là bảo bối thứ mấy mà anh gọi rồi. Anh hai em nói, tình trường của anh chắc phải dài hơn sông Cửu Long.

Anh nhìn tôi rồi trầm giọng hỏi:

- Hưng nó nói anh thế à?

Tôi gật đầu:

- Anh hai em nói luôn đáng tin.

Thấy tôi nói thế, anh lại dỗi:

- Phải rồi, phải rồi... anh hai em là nhất chứ gì. Lấy chồng rồi mà cứ anh hai, anh không là gì trong lòng em hết hả?

Tôi ôm eo anh, thừa cơ hội anh đang giận dỗi, tôi sờ trộm cơ ngực của anh một chút. Chu choa mạ ơi, hết sảy!

Thấy tôi im lặng không trả lời, anh lại kéo sát tôi vào lòng anh, giọng anh trầm xuống:

- Cô Hoà, cô có thương tôi không?

Tôi bị anh siết đến nghẹn, vội vàng trả lời:

- Anh đoán xem.

- Không đoán được.

Tôi ngọ nguậy trong lòng anh rồi lại ngước nhìn anh cười vui vẻ:

- Để tối về em trả lời, giờ em sắp trễ học rồi kia kìa.

Hai mắt anh mở to, ý cười càng lúc càng đậm:

- Tối? Được được, tối về anh lại hỏi tiếp. Nhớ là trả lời cho đầy đủ, trả lời không đầy đủ thì cứ trả lời đến sáng.

Tôi lườm nguýt anh:

- Anh thức đến sáng được à?

Anh véo lên mũi tôi một phát rồi kê miệng nói thầm vào tai tôi:

- Anh chỉ sợ là em thức đến sáng không được thôi... yếu lắm cô nương ạ.

Cái tên này!

Nói xong, anh nháy mắt với tôi một cái rồi lấy quần áo nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tôi đứng ngoài đây đỏ mặt tía tai, trong đầu cứ vờn tới vờn lui cái cảnh lần trước tôi và anh abcxyz. Mặc dù say xỉn không nhớ rõ lắm nhưng tôi vẫn nhớ được mang máng... cảm giác khá là tuyệt. Úi chà chà, kiểu này là phải bảo con Kiều mua gấp cho mấy bộ đồ ngủ quyến rũ một tí, tình hình này có mà lên bờ xuống ruộng thôi.

Đang mãi suy nghĩ thì điện thoại anh chợt reo lên, tôi đi đến cầm điện thoại lên xem thì thấy có người đang gọi trên tin nhắn của facebook. Tôi thì thường không quan tâm lắm đến bạn bè của anh nhưng lần này vô tình thấy được ảnh đại diện là nữ giới... tôi tự dưng lại sinh ra chút tò mò.

Tôi định ấn nghe thì người đó lại không gọi nữa, chưa tới mấy giây sau, message vang lên liên tiếp mấy tiếng ting ting. Lòng tò mò trỗi dậy, tôi ấn mở máy rồi mở tin nhắn ra xem... ú òa... là một cô đồng nghiệp gọi chồng tôi là phó soái.

"Phó soái, anh tiện đường đưa em đến sân bay luôn được không?"

"À em quên là hôm nay anh được off, xin lỗi anh nha."

"Mà không có anh thì bọn em buồn lắm, đại tỷ khó tính quà à."

Đây chỉ là tin nhắn vừa đến, phía trên có đến hàng chục hàng trăm cái tin nhắn dẻo quẹo của cô gái tên Nhã này. Có điều Quân Trực trả lời cũng không mấy mặn mà gì, cô ta nhắn sáu bảy tin thì chồng tôi chỉ trả lời có một tin hoặc là để lại icon rồi thôi. Ấy thế mà, Nhã muội muội vẫn nhắn rất đều và rất nhiều, nhắn còn nhiều hơn là tôi nhắn tin cho chồng tôi nữa. Ái chà, tôi lại ngửi thấy có mùi "em gái mưa" đâu đây rồi.

Đợi chồng tôi tắm ra, tôi mới lơ đãng nói:

- Khi nãy có ai nhắn tin cho anh á, tên Nhã.

Quân Trực gật gật, thái độ vô cùng dửng dưng:

- Con bé đó phiền phức lắm, anh không thích nói chuyện.

Tôi lâng la hỏi tiếp:

- Đồng nghiệp hả anh?

- Là người mới đang được chị Ngọc bồi dưỡng, cô ấy cứ đi theo anh gọi anh là phó soái. Ban đầu còn cảm thấy vui tai, gọi riết lại thấy nhàm.

Tôi bĩu môi:

- Thì người ta yêu quý anh cơ mà, có phước thế mà không biết hưởng.

Anh lúc này mới nhìn đến tôi, đi tới chỗ tôi, vừa nắm tay tôi anh vừa nói:

- Nếu nói tới yêu quý thì cả sân bay đều yêu quý chồng em vì chồng em vô cùng vô cùng đẹp trai. Nhưng chồng em có vợ rồi, vợ xinh lại đanh đá... cơ bản là anh không có thời gian để ý đến ai đâu.

Nghe mà thấy mát trong bụng, tôi cười mỉm:

- Dẻo miệng thật.

Anh cũng chỉ cười chứ không trả lời, mà thật ra cũng không trách chồng tôi được. Anh cứ phong độ ngời ngời như thế này thì bảo sao con gái nhà người ta không yêu mến. Mà đồng ý cho là yêu mến đi chăng nữa thì Nhã muội muội này có chút quá đà rồi chứ nhỉ. Chả nhẽ cô ta không thấy chồng tôi đeo nhẫn cưới trên tay à? Mà nếu cho là không để ý đi chăng nữa thì chả nhẽ không ai nói cho cô ta biết là phó soái của cô ta vừa mới lấy vợ?

Tầm này nên đặt một dấu chấm hỏi thật to ở đây mới được.

___________________

Đến chiều tối, dưới quê tôi lại xảy ra chút chuyện. Bác tôi bị tai nạn được chuyển đến bệnh viện lớn ở đây để cứu chữa. Nhà bác neo người nên mẹ tôi phải vào chăm sóc, cùng là phụ nữ nên chăm sóc cho nhau tiện hơn.

Sau khi đón mẹ từ bến xe, tôi với Quân Trực đưa bà đi thẳng vào bệnh viện luôn chứ không ghé ngang nhà. Vào thăm bác gái tôi một lát, mẹ lại bảo tôi với anh về nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện có bà là được rồi. Tôi định là ở cùng mẹ nhưng mẹ tôi không chịu, bà nói bệnh viện đông đúc chật chội. Người bệnh còn không có chỗ nằm thì nói gì đến người nuôi bệnh. Thấy cũng đúng nên tôi mới không đòi ở lại nữa, nhưng tôi dặn dò bà có gì phải gọi cho tôi đầu tiên.

Quân Trực quen với bác sĩ ở đây nên anh có gửi gắm bác gái tôi cho bác sĩ. Cũng nhờ vậy nên bác và mẹ tôi có chỗ nằm tốt hơn người khác một chút. Đúng là bệnh viện tuyến lớn nhất, đâu đâu cũng nhìn thấy toàn là người bệnh.

Về đến nhà mệt mỏi quá nên cả hai bọn tôi cùng lăn ra ngủ, vẫn là mỗi đứa một nơi, chưa có tiến triển gì khác.

......................

Mấy ngày sau, tôi vừa đi học, vừa chăm sóc mẹ chồng ở nhà, cũng vừa chạy ra chạy vào mua đồ giúp cho mẹ tôi. Mà mẹ chồng tôi tự dưng khó tính, tôi làm cái gì bà cũng không vừa ý. Ngày nào cũng phải hất đổ cái gì đó cho tôi dọn thì bà mới vừa lòng.

Tôi có lúc gần như không chịu được nữa nhưng nghĩ lại những gì mẹ tôi dạy tôi lại cố gắng kìm cơn giận xuống. Một phần cũng vì Quân Trực, tôi không muốn anh phiền lòng.

Suốt cho đến một hôm, mẹ chồng tôi hất chén cháo trên bàn xuống sàn nhà, tôi bực mình lắm mới nói với bà một câu:

- Mẹ, nếu mẹ không thích con... từ mai con nhờ chị bếp đem cơm cho mẹ nha. Sức khỏe mẹ không tốt, mẹ đừng giận nữa.

Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà cười nhạt:

- Cô chịu hết nổi rồi hả? Nếu chịu không nổi nữa thì đi đi.

Tôi hít một hơi, trả lời thẳng thắn rõ ràng:

- Con không đi được, con là vợ của anh Trực, xuất giá thì tòng phu, chồng con ở đâu thì con phải ở đó. Mẹ hiểu lầm con nhưng con không biết phải giải thích sao cho mẹ hiểu hết. Nếu mẹ không thích con... sau này con không đem đồ ăn vào cho mẹ nữa. Nhưng mà sức khỏe mẹ đang yếu, mẹ đừng giận nữa... giận không tốt cho cơ thể. Con... để con dọn chỗ này rồi con đi ra ngoài, mẹ chờ con chút.

Mẹ chồng tôi chỉ nhìn tôi chứ không trả lời, tôi vẫn tiếp tục công việc lau dọn thường ngày rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài. Lúc mở cửa đi ra, tôi thấy mụ Duyên đang bước vào, mụ ấy nhìn thấy tôi liền kênh cái mặt trông phát ghét. Tôi cũng nhìn lại mụ ấy rồi cười khinh ra mặt, làm như chỉ có mụ ấy biết trừng mắt hay sao ấy.

- Dì đã không thích cô, cô mặt lỳ làm gì?

Tôi cười:

- Mẹ chồng tôi thì tôi hiếu thuận, chị hơi ngáo rồi á.

Nói rồi tôi quay người bỏ đi lên phòng, đứng dây dưa với mụ Duyên chỉ tổ chuốc lấy bực mình vào người thôi chứ không được lợi ích gì hết. Còn về mẹ chồng tôi, vẫn là đợi bà hồi tâm chuyển ý vậy.

__________________

Mấy hôm nay chồng tôi bay suốt, lịch trình của anh rất dày nên không có nhiều thời gian ở nhà lắm. Tôi thì cũng bận tối mắt tối mũi, đi đi lại lại ở bệnh viện cũng hết ngày hết giờ.

Tối hôm nay tôi đưa mẹ tôi về nhà ngủ nhờ một đêm rồi sáng mai mẹ tôi lại vào bệnh viện sớm. Quân Trực vừa về đến nhà, anh muốn đến bệnh viện đón tôi với mẹ nhưng tôi không chịu, anh mệt hơn tôi nhiều, nên để cho anh nghỉ ngơi.

Đưa mẹ về đến nhà, tôi dắt mẹ lên trên lầu, tôi đã dọn sẵn một phòng kế bên phòng tôi cho mẹ ngủ. Vừa đi mẹ vừa hỏi:

- Mẹ chồng con còn thức không? Để mẹ xuống chào hỏi một tiếng chứ không thì kỳ quá.

Tôi cười với bà:

- Giờ chắc mẹ ngủ rồi, để sáng mai...

Nói chưa hết câu, tôi gần như chết lặng khi thấy mụ Duyên đang bò trên người của Quân Trực. Vì cửa phòng tôi mở toang nên khi đi ngang, tôi nhìn vào là thấy hết. Chồng tôi nằm trên giường, mụ Duyên thì trèo lên trên người anh, tôi cũng không biết là chồng tôi thức hay là ngủ...

- Út, gì vậy con? Sao... trời ơi! Cái gì vậy trời?

Mẹ tôi hét lên một tiếng thật to, hét to đến mức tai tôi cũng cảm thấy lùng bùng. Mụ Duyên chợt quay sang nhìn tôi, mụ ta sửng sốt một lát rồi lại chuyển sang cười... cười thích chí...

Mẹ kiếp, con phò có học thức!
Bình Luận (0)
Comment