Lúc trước Dữu Vãn Âm đắc đạo, Dữu gia cả họ được nhờ.
Dữu Thiểu Khanh chỉ là người vô hình không có tác dụng gì ở trong triều đình, miễn cưỡng xem như phe Đoan vương, nhưng lại bị hất hủi.
Mắt thấy Dữu Vãn Âm nhảy vọt lên vị trí quý phi với tốc độ chóng mặt, Dữu Phủ quạnh vắng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những kẻ ngày trước không thèm đếm xỉa đến ông đều tới làm thân, cầu xin tha thứ.
Dữu Thiểu Khanh sau bao nhiêu năm mờ nhạt, giờ đây được nghe chút lời ngon ngọt thì cứ lâng lâng, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về tương lai thăng quan tiến chức tươi đẹp. Bởi vậy ông nhờ vào mối quan hệ của vài đại quan, đi đút lót dưới danh nghĩa là đánh bạc.
Hoàn toàn không ngờ, rằng ngày hôm sau đã bị Thái hậu nắm thóp, xử tội thẳng thừng.
Ông vừa bị giáng chức, Dữu Phủ lại vắng như chùa bà đanh.
Một phòng toàn người đang than thở, thình lình nghe thấy thông báo: “Đoan vương đến —— ”
Dữu Thiểu Khanh thụ sủng nhược kinh.
Loại thời điểm này, đường đường là Đoan vương sao lại hạ mình tới đây chứ? Chẳng lẽ mình vẫn còn giá trị lợi dụng cao với gã ư?
Hạ Hầu Bạc vẫn hành xử rất khiêm tốn, ngồi xuống và hòa nhã nói: “Dữu đại nhân gần đây có khỏe không ạ?”
Dữu Thiếu khanh lau nước mắt: “Hạ quan vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho Quý… Quý phi nương nương sẽ đánh mất Thánh tâm vì sự kiện này, chịu đựng cuộc sống khổ cực…”
Hạ Hầu Bạc liền phối hợp an ủi: “Nghe nói Dữu Quý phi thông minh thiện lương, thánh sủng long quyến. Lần sau bổn vương tiến cung, cũng sẽ hỏi thăm đôi câu giúp ngươi.”
Dữu Thiếu khanh cảm ơn rối rít, chờ đoạn tiếp theo của gã.
Đáng tiếc không có đoạn tiếp theo. Hạ Hầu Bạc hàn huyên với ông một chốc rồi khách khí cáo từ rời đi. Từ đầu đến cuối, Dữu Thiếu khanh đều không đoán được vì sao gã ghé qua đây.
Hạ Hầu Bạc ra khỏi Dữu Phủ, sau lưng liền có hai cái bóng dính vào, đi theo gã lên xe ngựa.
Hạ Hầu Bạc: “Tìm được rồi à?”
Một giấy nhỏ trình lên: “Đây là những thứ mà thuộc hạ lục soát trong khuê phòng của Dữu Vãn Âm.”
Trên giấy là thơ văn Dữu Vãn Âm tập chép ở nhà trước khi tiến cung.
Hạ Hầu Bạc đọc kĩ, thuộc hạ lại trình thêm một tờ giấy khác: “Đây là thứ tìm được trong Tàng Thư Các ạ.”
Lúc tửa ở Tàng Thư Các tắt dần, Đoan vương để cho thuộc hạ xông vào trong đó với danh nghĩa cứu hỏa, một là để xác nhận Tư Nghiêu đã chết, hai là để nhìn xem quanh thi thể có vật chứng nào gây bất lợi cho mình không.
Thuộc hạ không tìm ra thứ gì cả, nhưng lại phát hiện một tờ giấy nằm trên án thư của Dữu Vãn Âm.
Mép giấy đã bị cháy trụi, mé trên còn sót ít vết mực loang lổ.
Hạ Hầu Bạc so hai tờ giấy với nhau, khẽ cười: “Thấy gì không?”
Thuộc hạ: “…Hai bên, đúng là cùng một người viết ư?”
Hạ Hầu Bạc chỉ vào tờ giấy: “Có vẻ như đã đến lúc gặp ả rồi.”
Dữu Vãn Âm hết mở rồi lại nhắm mắt, đột nhiên trở mình, ụp đầu xuống gối.
Đêm qua cô chỉ uống có một hớp nhỏ chất thức thần, không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng nhờ vậy mà cô nhớ chi tiết về cuộc đối thoại.
Đoan vương có khả năng ở tầng cao nhất.
Cô vốn muốn giấu diếm Hạ Hầu Đạm điều tra vụ việc này, kết quả lại chính miệng nói cho đối phương biết: “Tôi sẽ đầu hàng và gia nhập vào phe gã…”
May mà cuối cùng mình vẫn bày tỏ tấm lòng sắc son với Hạ Hầu Đạm, không thì có khi giờ đã trở về đất mẹ rồi.
Nhưng cái cách bày tỏ sự trung thành đó có hơi…
Dữu Vãn Âm dùng gối bịt kín lỗ tai, làm con đà điểu.
Nói xong cái câu “Anh ta không hại tôi đâu, anh ta đã hứa rồi mà”, cô liền hôn mê triệt để, ngã uỵch vào người Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm cũng không nói thêm gì, bế cô lên giường, hình như có đắp chăn cho cô rồi xoay người đi mất.
Dữu Vãn Âm chẳng biết nên đối diện với hắn kiểu gì nữa. Trong lòng cô cũng cảm thấy đáng kinh ngạc.
Sau khi xuyên đến đây, Dữu Vãn Âm khuyên bảo mình ba ngàn lần, rằng đừng tin bất kì ai cả, cô không chơi nổi. Không làm simp, không bộp chộp, không máu liều nhiều hơn máu não. Con cưng của tác giả mà chết thì bộ truyện này sẽ bị cắt ngang; còn cô mà chết, thì bộ truyện này cùng lắm mất khoảng ba trang thôi.
—— Vậy rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cô lại vô thức bán đứng chính mình chứ?
Bán thì thôi, còn để người ta biết! Khác gì đang vẫy khăn tay với Hạ Hầu Đạm:
Em là đồ ngu si nè, mau đến lợi dụng em đi.Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn…
“Tiểu thư ơi?” Nha hoàn Tiểu Mi đứng bên giường thúc giục, “Dậy đi, hôm nay phải đi gặp Thái hậu đó.”
Lúc Dữu Vãn Âm đang trang điểm, Tiểu Mi ngồi ở một bên tán gẫu: “Nghe đâu sáng nay trong tẩm cung bệ hạ có tiểu cung nữ bị khảo tra rất nghiêm, sau đó lại bị kéo ra ngoài. Hình như là bỏ thuốc tránh thai vào nước trà, tiểu thư có sao không ạ?”
Dữu Vãn Âm cố nhớ chi tiết về chén trà đó, ngẫm cẩn thận đầu đuôi câu chuyện.
“Không sao đâu, ta chỉ uống một ít, phần lớn là Tạ tần uống.”
Tiểu Mi ngớ ra, uyển chuyển nói: “Hiện giờ là Tạ phi rồi ạ.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Vành mắt Tiểu Mi đỏ lên: “Sao bệ hạ lại vô lí như thế, gọi cả hai người cùng hầu hạ… Còn phong ả ta làm phi! Lão gia phu nhân phải đau lòng biết nhường nào, hu hu hu…”
Dữu Vãn Âm nhớ lại, hình như là mình bảo hắn hãy diễn cảnh tổng tài bá đạo yêu mị với Tạ Vĩnh Nhi.
Tiểu Mi còn đang tức giận bất bình: “Nghe đâu ả ta còn ra vẻ sợ hãi chối từ đủ kiểu, bệ hạ nghe vậy thì bèn bảo, ngài ấy chưa từng thấy người phụ nữ nào đặc biệt như ả ta.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Hạ Hầu Đạm diễn thật kìa.
Lúc chúng phi đi thỉnh an, hắn lại xuất hiện, giờ đây hắn chẳng buồn đoái hoài gì tới Dữu Vãn Âm nữa, trực tiếp ngồi xuống cạnh Tạ Vĩnh Nhi.
Tạ Vĩnh Nhi không được tự nhiên nhích sang bên cạnh, hắn lại dời mông qua.
Tạ Vĩnh Nhi dâng trà cho hắn, hắn tranh thủ sờ tay nàng lúc nhận trà.
Dữu Vãn Âm ngồi kế bên lập tức cảm nhận được vô vàn tầm mắt trộm nhìn mình, bao gồm cả Thái hậu. Cô vô cùng nhập vai mà ủ rũ cúi đầu.
Thái hậu thầm nghĩ nên chuẩn bị thuốc tránh thai mới rồi.
Thái hậu: “Tiệc Hoa Nở sắp đến rồi, Hoàng đế có dự định gì chưa?”
Hạ Hầu Đạm: “Đến lúc đó để Tạ phi múa một điệu đi.”
Hắn híp mắt nhìn Tạ Vĩnh Nhi: “Trẫm mới nghe một khúc nhạc do Tạ phi đàn thôi, vẫn chưa có dịp xem nàng múa đâu.”
Dữu Vãn Âm nghĩ thầm:
Không biết nếu cô ta nhảy Gokuraku Jodo thì Hạ Hầu Đạm có dừng lại không nhỉ?(*) Một ca khúc do nhóm nhạc GARNiDELiA trình bày, ai tò mò có thể lên youtube xem thử M/V.
Chính lúc này Hạ Hầu Đạm thoáng liếc qua cô, cô như tưởng tượng ra được cảnh đó, khóe miệng bất giác nhoẻn lên.
Dữu Vãn Âm vội vàng ngó sang chỗ khác, tránh cười khà khà tại chỗ.
Dẫu thế sự ra sao, Hạ Hầu Đạm vẫn xem như đồng đội của mình, đáng tin hơn Đoan vương nhiều.
Hạ Hầu Đạm ngồi đấy một chốc thì đi.
Đợi đến lúc Tạ Vĩnh Nhi theo chúng phi tần nối đuôi đi ra, bỗng phát hiện An Hiền không đi chung với Hoàng đế, thay vào đó là chờ ở ngoài.
Thấy nàng ra, An Hiền bèn cười nói: “Thưa Tạ phi nương nương, để nô tài đưa người trở về.”
Đại thái giám cạnh Hoàng đế nhắm trúng Tạ Vĩnh Nhi rồi!
Dữu Vãn Âm lại nhận thấy vô vàn tầm mắt. Cô cười bi ai, rời đi một mình.
Trong truyện gốc, lão thái giám này từng giẫm mạnh một phát vào Tạ Vĩnh Nhi lúc nàng mất đà để nịnh bợ Dữu Vãn Âm. Sau này Tạ Vĩnh Nhi thắng cuộc, An Hiền lại đi bợ đỡ nàng, lại bị nàng đưa vào nhà tù.
Tình tiết ấy giờ chẳng còn nữa, Tạ Vĩnh Nhi không kết thù cùng lão, còn nhanh trí xáp tới chỗ lão.
Dù gì nàng cũng là sủng phi ác ma bản gốc, mặc dù rất khó chịu trước việc được sủng ái, nhưng cũng muốn tận dụng cơ hội này.
Không bằng cứ lợi dụng An Hiền diệt trừ vài cái đinh trong mắt đi nhỉ?
Họ đi được một đoạn, Tạ Vĩnh Nhi điềm đạm đáng yêu nói: “Liệu An công công có thể cho ta biết, rốt cuộc bệ hạ chấm ta ở điểm nào hay không?”
An Hiền cười đáp: “Bệ hạ bảo rằng, đêm qua ngài ấy thấy người làm khùng làm điên trông mới nhí nhảnh làm sao, thật khác biệt với các cung phi còn lại. Sáng nay lại xem vị trí phi như rác rưởi, quả là đơn thuần đáng yêu.”
Tạ Vĩnh Nhi: “…”
Gớm vãi!
Dữu Vãn Âm không quan tâm vở kịch sến súa bên này, một mình rảo bước tới Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các hiện đang xây dựng lại ở địa điểm cũ, tiến trình khá chậm chạp.
Cô nhìn về phía những thợ mộc làm việc cẩn thận, thoáng sững người, trong đầu nghĩ ngay về chuyện của Đoan vương, chợt nghe có kẻ hô: “Thưa Dữu Quý phi.”
Dữu Vãn Âm ngoái đầu, bên mình có thêm một người mặc đồ thợ mộc, lặng lẽ đưa cho cô một vật: “Xin nhận lấy.”
Dữu Vãn Âm khó hiểu cúi đầu xem xét, là một lá thư, không có lạc khoản trên lá thư.
“Đây là …” Cô ngẩng đầu lên, đối phương đã chạy đi đâu mất rồi.
Dữu Vãn Âm đ ến chỗ không người mở thư ra, chỉ có vài chữ: “Vườn Thượng uyển nửa đêm, gặp nhau sau núi đá.”
Có một con rùa được vẽ nơi lạc khoản.
Dường như mọi thị vệ đi tuần xung quanh Vườn Thượng uyển đều bị đuổi đi. Dữu Vãn Âm không đốt đèn cầy, nương nhờ ánh trăng tiến về phía trước, chợt nghe thấy một giọng nói ấm áp phát ra từ sau núi đá: “Vãn Âm à.”
Quả nhiên Hạ Hầu Bạc đang chờ ở đó, mặc bạch y, đứng dưới ánh trăng tựa như trích tiên.
Dữu Vãn Âm đ ến chỗ hẹn một mình cũng hơi lo sợ. Vốn định dắt theo người bảo vệ mình, nhưng mà bất kể là Bắc Chu hay ám vệ, dám chắc đều sẽ tìm Hạ Hầu Đạm để báo lại, cho nên cô đành lén chuồn ra ngoài.
Cô phải biết gã ở tầng thứ mấy, mới dám quyết định bước tiếp theo.
Cô hít thở thật sâu, bình tĩnh vào trạng thái diễn, mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Điện hạ à, sao ngài lại gọi em như vậy.”
Hạ Hầu Bạc cười không đáp, chỉ nói: “Hôm nay ta tranh thủ chút thì giờ đi gặp Dữu Thiếu khanh, ông ấy có phần vì lo lắng, chẳng rõ nương nương sống trong cung có khỏe hay không.”
Dữu Vãn Âm thở dài một tiếng: “Bệ hạ sáng nay đã phong Tạ phi rồi.”
Cô thoáng liếc Hạ Hầu Bạc lúc thốt ra câu này, ngặt nỗi tối quá, không nhìn rõ liệu ánh mắt hắn có biến hóa gì chăng.
Dữu Vãn Âm dứt khoát hỏi thẳng: “Điện hạ nghĩ thế nào về Tạ phi ạ?”
“Nàng là phi tử của bệ hạ, ta không dám phát ngôn bừa bãi.”
“…Còn em thì sao?”
“Nương nương ư?” Hạ Hầu Bạc chậm rãi đến gần cô một bước, “Vãn Âm à, chúng ta đã quen nhau lâu vậy rồi, cũng đến lúc nên thật lòng với nhau vài câu chứ nhỉ?”
Dữu Vãn Âm làm điệu bộ ẩn ý đưa tình: “Ví dụ như?”
Đoan vương cũng ẩn ý đưa tình hỏi: “Ví dụ như, rốt cuộc cô là ai.”
Đứng vững cái coi, Dữu Vãn Âm nhủ thầm.
Hạ Hầu Bạc: “Ví dụ như, bệ hạ là ai, Tạ Vĩnh Nhi là ai.”
Dữu Vãn Âm không kìm được lùi lại một bước.
Suy đoán xấu nhất đã trở thành sự thật.
Gã có thể nhìn thấu Tạ Vĩnh Nhi, có lẽ là vì Tạ Vĩnh Nhi quá si mê nên trót lỡ lời. Nếu nhìn thấu được mình, có lẽ là vì mình lộ sơ hở ở đâu đó. Nhưng nhìn thấu được vua màn ảnh Hạ Hầu Đạm là điều không thể.
Trừ phi gã đứng ở tầng cao hơn.
Hạ Hầu Bạc mỉm cười nói: “Đừng sốt sắng vậy chứ, ta chưa bao giờ muốn hại cô. Có lẽ cô đã biết trước một số chuyện, nên hẳn là cô thừa hiểu, chọn tôi mới là hành động sáng suốt nhất.”
Dữu Vãn Âm: “Nếu… nếu anh đã biết tất cả, vậy còn cần tôi làm gì?”
Hạ Hầu Bạc ngẩn người: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi tới tìm cô không phải để moi tin, vì tôi thích cô thôi.”
Dữu Vãn Âm thấy hết sức hoang đường: “Chúng ta còn không chung loài, anh thích tôi kiểu gì hay vậy?”
Hạ Hầu Bạc thoáng khựng lại: “Chẳng sao cả.”
Dữu Vãn Âm: “À? Vậy là anh thích nhân vật này hả?”
Hạ Hầu Bạc trìu mến mỉm cười: “Cho nên tôi đã đi tìm cô ngay từ lúc bắt đầu rồi.”
Trong tẩm cung ánh đèn lập lờ.
“Dữu Quý phi đi đến Vườn Thượng uyển. Ta có bám theo quan sát, thấy cô ta đang ở riêng với Đoan vương.” Bắc Chu nói thẳng, “Đứng xa quá không nghe rõ nói thứ gì, nhưng bầu không khí phấp phới tim hồng.”
Hạ Hầu Đạm: “…”
Bắc Chu thầm nghĩ: “Đạm nhi à, nếu như người nọ đã đầu hàng phe địch, liệu có nên xử lí cô ta luôn không? Thúc biết con thích cô ta, nhưng cô ta là vợ con mà dám đi lăng loàn, nguy hiểm quá.”
Hạ Hầu Đạm vươn một đầu ngón tay vọc ánh nến, lặng thinh.
Ám vệ ở bên cạnh thuần thục nói: “Thuộc hạ đi xử nhé?”
Hạ Hầu Đạm chậm rãi nói: “Liệu cả hai có nghĩ tới, rằng đứng ở góc độ của cô ấy, đi theo Đoan vương sẽ tốt hơn không?”
Bắc Chu rất hoang mang: “Vì sao? Không phải con đã nắm giữ kế hoạch của Đoan vương hả?”
Hạ Hầu Đạm cười gượng.
Tối hôm qua Dữu Vãn Âm vội vã cáo từ, trốn vội về Điện Quý phi và phát hiện ra bí mật của Đoan vương. Lúc đó cô ta cũng chẳng có ý định nói với mình, chỉ là chất thức thần khiến cô ta buông lời thật lòng mà thôi.
Cô ta tín nhiệm mình, nhưng cô ta quá sợ Đoan vương.
“Muốn sống tiếp, cũng là nhân chi thường tình.”
Bắc Chu thở dài: “Con chớ để việc yêu đương làm mất khôn… Cô gái ấy quan trọng đến vậy thật ư?”
Hạ Hầu Đạm: “Cô ta là phao cứu sinh của trẫm.”
Bắc Chu và ám vệ đưa mắt nhìn nhau.
Sao lại biến thành phao?
Ám vệ chưa từng đối diện với tình huống này, thử dò xét: “Thế có giết không bệ hạ?”
Hạ Hầu Đạm: “Dám hỏi thêm lần nữa, trẫm sẽ giết ngươi.”
Dữu Vãn Âm loạng choạng trở về Điện Quý phi, mỗi bước đi đều nặng ngàn cân.
Đầu óc cô mơ màng, tất cả kế hoạch, tất cả khát vọng, thậm chí tất cả nhận thức của bản thân, hoàn toàn vỡ tan thành từng mảnh.
Dẹp hết đi, thế này thì còn làm gì được nữa.
Hoặc có thể là gã nói thật, gã thích nhân vật của cô từ lúc còn đọc cô trên trang sách? Tuy rằng nghe rất kỳ quái, nhưng với cô mà nói đây là tin tức tốt. Gã đã chịu chứa chấp cô rồi, vậy dứt khoát chạy sớm một chút trông còn có chút thành ý …
Nhưng sâu trong tâm khảm, một cảm giác kì lạ luôn ám lấy cô.
Bước chân cô dần chậm lại, cuối cùng ngừng ngay tại chỗ.
Không đúng.
Bộ não bị nỗi sợ chiếm lấy bắt đầu khó nhọc vận chuyển lần nữa.
Nếu như Hạ Hầu Bạc thật sự ở tầng cao hơn, thì sao lại để cho họ tìm được sách của Tư Nghiêu chứ?
Hao tâm tổn trí làm giả một quyển sách, cố tình cho họ trông thấy, từ đấy nảy sinh nghi ngờ về thân phận của gã, làm thế thì có ích gì cho gã?
Muốn đánh bại Hạ Hầu Đạm, đương nhiên cách nhanh nhất là không để hắn biết bất cứ thứ gì.
Vì sao không dứt khoát tiêu hủy quyển sách kia?
Chỉ cần một khe nứt cũng đủ khiến mặt băng vỡ vụn, vừa đặt ra nghi vấn này, càng nhiều nghi vấn tranh nhau ùa tới.
Nếu như gã biết cô là xuyên thì có thể nói thẳng, vì sao phải thử hỏi dò cô hết ba phen mấy bận?
Lúc cô nói ra cụm “Khác loài” vào tối nay, có phải gã đã thoáng đanh người không?
⁂
Dữu Vãn Âm đi tiếp, càng đi càng nhanh.
Thực tế tất cả những điều này vẫn còn cách giải thích khác, đó là Đoan vương vẫn là người trên trang giấy.
Dù vậy, nhờ vào phương thức nào đó gã đã phát hiện ra điều lạ, đoán được việc họ “đổi hồn”.
Trong mắt gã, họ giống Bán Thần có Thiên Nhãn, vì vậy có thể biết trước tương lai, còn phát hiện ra một số bí mật của gã.
Cho nên Đoan vương mới không tin cô và Hạ Hầu Đạm, cũng không tin tưởng Tạ Vĩnh Nhi —— đối với gã mà nói, ba người bọn họ mới là đồng loại.
Thông qua quyển sách của Tư Nghiêu có thể thấy được, lời khuyên mà Tạ Vĩnh Nhi cho gã đều bị gã thay đổi. Đây có tính là thăm dò không nhỉ, thăm dò xem rốt cuộc họ đã biết trước được bao nhiêu rồi?
Ấy nhưng, gã cũng chưa nắm chắc, rằng sau khi gã thay đổi chi tiết thì liệu có thể trốn được Thiên Nhãn của họ hay chăng.
Vì lẽ đó gã mới muốn tiếp cận cô, cố làm ra vẻ thần bí lừa cô, dụ cô vào tròng….
Nhưng cũng có điểm đáng ngờ: Làm thế nào mà một nhân vật trong truyện lại sinh ra cái khái niệm tiền vệ về “đổi hồn” được cơ chứ?
Ngay cả Tạ Vĩnh Nhi còn không thể tìm ra đồng loại, gã lại nghi ngờ đúng cả ba người.
Liệu việc này có thể giải thích được chỉ với lí do “Tài trí hơn người” không?
Nếu như không có thêm bằng chứng, thì chẳng tài nào xác định nổi rốt cuộc gã là ai.
Dữu Vãn Âm suy đi nghĩ lại, âm thầm đưa ra quyết định.
Hôm sau, cô đi tìm Hạ Hầu Đạm: “Tôi muốn thử một cuộc thí nghiệm, và tôi cần những thí sinh ấy.”
13 – hết