Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 18

Tạ Vĩnh Nhi đi xa rồi vẫn chưa tin nổi rằng mình bị đuổi.

Hoàng đế rõ ràng đang si mê nàng, mặc nàng kêu mưa gọi gió trong chốn hậu cung, vừa mới xử sạch một cái đinh trong mắt xong, cớ sao tình hình đã thay đổi chỉ trong một đêm chứ? Ngay cả lão An Hiền thích nịnh bợ cũng dám tỏ thái độ với mình!

Theo như tiêu chuẩn thấp nhất trong kịch bản cung đấu, thì giờ trời sẽ bắt đầu đổ mưa.

Tạ Vĩnh Nhi không mang ô, một mình dầm mưa sầu gió tủi, nhạc đàn nhị réo rắt trong đầu nàng.

Giờ đây nàng buộc phải biết rõ, đằng sau cánh cửa khép kín trong tẩm cung Hoàng đế, có phải đang cất giấu một Dữu Vãn Âm thiên kiều bá mị hay không.

Tạ Vĩnh Nhi đi vòng qua Điện Quý phi.

Nào có ngờ rằng, Dữu Vãn Âm chẳng những đang ở Điện Quý phi, mà cô còn ngồi một mình trong hành lang, cầm một chiếc đèn lồ ng ngẩng đầu ngắm mưa, sợi tóc ướt nhẹp dán trên má, khuôn mặt xinh đẹp tái me tái mét.

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Sao cô còn thê thảm hơn tôi vậy, coi sao được?!

Tạ Vĩnh Nhi khựng bước, đang định rút lui, Dữu Vãn Âm bỗng nhìn sang và hỏi với vẻ kinh ngạc: “Là Vĩnh Nhi muội muội hả?”

Cô gọi Tạ Vĩnh Nhi đến dưới hiên tránh mưa: “Chẳng phải đêm nay tới lượt em thị tẩm à, sao lại ở đây?”

Tạ Vĩnh Nhi cúi gằm: “Bệ hạ th ân thể khó chịu, ngủ sớm rồi ạ.”

Hạ Hầu Đạm bị ốm ư? Dữu Vãn Âm sững sờ.

Hồi chiều ở ngự thư phòng, đúng là hắn có than đau đầu. Không lẽ nó trở nên nghiêm trọng hơn sau khi cô đi à?

Hay là… đang giả bệnh thế.

Vì cô nghi ngờ về thân phận của hắn, nên hắn mới tỏ ra yếu thế để trốn tránh vấn đề.

Rời khỏi ngự thư phòng, Dữu Vãn Âm rất hối hận. Vạch trần hắn thì có ích lợi gì với mình cơ chứ? Cô luôn luôn nỗ lực xem nhẹ cảm giác kì lạ nơi hắn, sao những lúc ấy không trốn tránh đi —— Giờ trốn rồi ngước mắt nhìn chẳng thấy ai quen, để nỗi sợ và lo lắng ám lấy mình ư?

Tạ Vĩnh Nhi quan sát biểu cảm của Dữu Vãn Âm. Nàng nào ngờ Dữu Quý phi thật sự không biết chuyện này.

Vậy chẳng lẽ, Hoàng đế bị bệnh thật hả?

Tạ Vĩnh Nhi ngẫm nghĩ, ra chiều lo lắng: “Quý phi tỷ tỷ, chị đi thăm bệ hạ đi. Trông ngài ấy có vẻ rất khó chịu, hình như còn nói mớ muốn tìm chị đó.”

Nàng không muốn thụ hưởng cái đãi ngộ bị thị vệ đuổi đi một mình đâu.

Phản ứng của Dữu Vãn Âm vượt ngoài dự kiến nàng, trên mặt cô chẳng vui vẻ hay chờ mong gì hết, trái lại còn chau mày, như đang phải đấu tranh nội tâm.

Tạ Vĩnh Nhi chỉ sợ cô bỏ cuộc nửa chừng, đang tính nhử thêm đôi câu, Dữu Vãn Âm cũng đã cắn câu rồi: “Để chị đi sang đó xem tình hình thế nào.”

Tạ Vĩnh Nhi khoái trá đưa mắt nhìn cô quay lưng rời đi.

Dữu Vãn Âm bung ô giấy tiến vào màn mưa, bỗng nhiên ngoái đầu: “Em khoan đi mà hãy đứng đây chờ, để chị bảo Tiểu Mi dẫn em đi thay quần áo sạch, đợi mưa tạnh lại đưa em về. Cảm ơn em có lòng đến báo cho chị hay về việc này.”

Tạ Vĩnh Nhi cười tươi rói, nói từ tốn: “Chị đã cất công nhắc em đừng uống thuốc tránh thai rồi, ân tình ấy, Vĩnh Nhi luôn luôn ghi ở trong lòng ạ.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Nói thiệt đó hả?

Giờ đây xem ra, nếu so với hai tên Hạ Hầu ấy, thì Tạ Vĩnh Nhi cấp thấp trông có chút đáng yêu.

Dữu Vãn Âm thấy hơi có lỗi, buồn bã đáp: “Thật không ngờ, còn có thể chờ được đến ngày em thổ lộ tâm tình với chị.”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Nói thiệt đó hả?

Chẳng lẽ lần trước ả chỉ nhắc nhở thiện chí thật?

Đừng từ góc độ cổ nhân như ả, quả thực sẽ không ngờ được sẽ có người chủ động từ chối long chủng. Nên lần ấy nàng trúng độc, hoàn toàn là tự làm tự chịu ư?

Ấy nhưng… Nếu như nữ chính tâm cơ trong truyện gốc hoàn toàn không làm phản diện nữa, vậy những tranh chấp lo trước tính sau của nàng khác gì trở thành hãm hại từ một phía?

Dữu Vãn Âm đã đi sang tẩm điện. Tạ Vĩnh Nhi ngơ ngác nhìn màn mưa, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi nên lời.

Tiếng sấm cuồn cuộn, một tia chớp cắt ngang bầu trời, chiếu ra ánh sáng trắng lóa trên thân kiếm của thị vệ.

Thị vệ: “Mời nương nương về giùm cho, hiện tại bệ hạ không muốn gặp ai đâu ạ.”

Dữu Vãn Âm vốn còn đang trù trừ không muốn đối diện Hạ Hầu Đạm, nghe vậy bỗng hoảng hốt: “Bệ hạ sao rồi?”

Thị vệ ăn nói dè dặt.

Đèn lồ ng của Dữu Vãn Âm đã bị dập tắt từ lâu, chiếc ô giấy ấy không ngăn được cơn mưa giội tới từ muôn hướng, cơ thể ướt sũng, cô rụt người run lẩy bẩy: “Liệu ngươi có thể nhắn lại giúp ta, nói cho Bắc… Bắc ma ma…”

“Dữu Quý phi?”

Dữu Vãn Âm ngoái đầu. Bắc Chu bận đồ ma ma đương định vào điện, trong tay bưng một bát cháo ngọt.

Cô liền vội vàng kéo chú, lí nhí: “Bắc thúc à, để con vào thăm ngài ấy được không.”

Bắc Chu nhìn chằm chằm vào cô, ước chừng là nhớ lại tiếng rống “Xiên thằng cha đó” ngày ấy trên thuyền của cô, sắc mặt hơi dịu xuống: “Theo ta.”

Hạ Hầu Đạm rúc mình trong chăn, oặt người thành một hình tròn. Bắc Chu kêu hai tiếng, vén chăn lên để hắn lộ đầu ra: “Vãn Âm đ ến rồi.”

Dữu Vãn Âm bị giật mình.

Hạ Hầu Đạm tóc tai ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch. Hắn cố hết sức liếc nhìn Dữu Vãn Âm rồi cất giọng khê đặc: “Cảm ơn thúc, để cháo ở đấy trước đi.”

Bắc Chu thức thời rời đi.

Dữu Vãn Âm ngồi xuống mép giường, cẩn thận hỏi: “Tôi đút anh nhé?”

Hạ Hầu Đạm làm một động tác giống đang gật đầu, tiếp theo hắn lại cắn răng gồng mình, gân xanh gồ lên trên trán, cứ như chút cử động ấy cũng mang tới cơn đau khó tả vậy.

Dữu Vãn Âm chân tay luống cuống đỡ lấy hắn, lại không dám dùng sức. Qua một hồi lâu, Hạ Hầu Đạm tự chống dậy. Dữu Vãn Âm vội kéo hai cái gối mềm lót sau lưng giúp hắn.

Cô lại đưa tay toan bưng bát cháo kia lên, bị Hạ Hầu Đạm ngăn cản.

Hạ Hầu Đạm hít thở thật sâu, khẽ cất tiếng: “Nói chuyện trước đã.”

“Không phải vội, giờ anh lo nghỉ ngơi cho tốt…”

“Cô đoán đúng đấy.” Hắn ngắt lời, “Tôi không phải ông tổng gì hết.”

Hạ Hầu Đạm: “Trước khi xuyên, tôi là một diễn viên vô danh, đóng vai quần chúng nhiều năm vẫn chưa có tiến triển gì.”

Dữu Vãn Âm kinh ngạc nhìn hắn.

Vậy là có thể giải thích vì sao hắn đóng vai bạo quân lại khớp y như thật.

“Nhưng nhiêu đó liệu có đáng để anh gạt tôi không?”

“Tôi không cố ý gạt cô. Lúc đó chính cô đoán tôi là tổng tài, tôi mới tiện đà nhận luôn.”

“Vì sao?”

Hạ Hầu Đạm nhoẻn môi cười, đôi môi bợt bạt: “Số tôi luôn gặp điều đen đủi, nên khi xuyên tới đây, tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ chết ở cái chốn kinh khủng này. Nhưng rồi cô xuất hiện – tựa cứu tinh rơi xuống từ trời cao, tay cầm kịch bản, nhất định phải giành chiến thắng, cô vừa đến đã hùng hổ lập kế hoạch lật ngược tình thế… Nhìn thấy cô, tôi mới biết mình vẫn còn hi vọng.”

Hắn nhắm mắt lại, hầu kết di chuyển đầy khó khăn: “Tôi sợ vụt mất cô, sợ cô sẽ bỏ tôi đi nếu phát hiện tôi là một kẻ thất bại và kém cỏi. Cô mà đi thì tôi toang mất.”

Dữu Vãn Âm khó xử lặng thinh giây lát: “…Khác với tưởng tượng của tôi quá.”

“Gì?”

“Tôi còn nghĩ rằng, anh sẽ giấu một bí mật khủng khiếp nào đó.”

Hạ Hầu Đạm không lấy làm ngạc nhiên, nở nụ cười hiền: “Xem ra kĩ năng diễn xuất tệ lậu này vẫn có tí tác dụng nhỉ.”

Hắn thở dài, thản nhiên nhìn cô: “Nhưng bây giờ cô biết rồi, tôi chẳng có phần thắng đâu. Tên Đoan vương ấy dù có là người trên trang giấy thì thủ đoạn cũng hơn tôi gấp trăm lần. Nên tôi vẫn sẽ giữ nguyên lời hứa: Nếu cô chọn rời đi, tôi hoàn toàn thấu hiểu, tôi sẽ không ngăn cản cô.”

Hắn nằm nghiêng trên gối, ánh mắt như một chú chó bự vô hại.

Đây là đang xài chiêu lùi một bước để tiến hai bước phỏng? Dữu Vãn Âm nhủ thầm, anh muốn làm tôi áy náy đúng không?

Nhưng chẳng hiểu tại sao, lòng cô không hề mâu thuẫn, thậm chí còn nhẹ nhõm hơn trước.

“Ngay cả khi anh không giả bộ đáng thương, tôi cũng sẽ không bỏ anh đâu.” Cô vỗ vỗ cánh tay Hạ Hầu Đạm, “Mau khỏe lại đi mà, bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta rất cần kĩ năng diễn xuất của anh đấy.”

Hạ Hầu Đạm im lặng nhìn cô. Cô ngồi ở chỗ đó, tròng mắt đã bắt đầu chậm chạp đảo quanh, nom như một con thú nhỏ muốn ủ mưu đi săn.

Dữu Vãn Âm ngồi suy nghĩ chốc lát, bất ngờ ngứa mũi, ạch chiu một phát.

Hạ Hầu Đạm chạm vào gấu áo cô: “Ướt cả rồi à?”

“Không sao đâu…”

Hạ Hầu Đạm giật chuông lắc gọi cung nhân đến: “Dẫn quý phi đi tắm rửa.”

Dữu Vãn Âm ngâm nước nóng, nỗi nghi ngại trong lòng dần xua tan, đã lâu lắm rồi cô chưa bình tĩnh và thoải mái như thế này.

Cô lau khô tóc, định chào Hạ Hầu Đạm một tiếng rồi đi về, Hạ Hầu Đạm lại ung dung nói: “Mưa đấy có thấy không? Mất công lắm, cứ ngủ lại đây đi.”

Dữu Vãn Âm thoáng do dự, rồi hớn hở nằm xuống cạnh hắn. Trong chăn ấm áp, dông tố ngoài cửa sổ khiến con người ta thêm buồn ngủ.

“Còn đau lắm hả? Mát xa cho anh nhé?”

“Ừm.”

Hạ Hầu Đạm nhắm mắt nằm im, cảm nhận được cô đang nhích tới gần. Con thú nhỏ chẳng hề cảnh giác, chỉ muốn sưởi ấm lẫn nhau.

Hạ Hầu Đạm cáo ốm ngừng lên triều hai ngày, ngày thứ ba bình tĩnh ngồi xuống long ỷ, nói bâng quơ: “Thái hậu muốn xây lăng tẩm lâu lắm rồi, giờ đây sắp đến sinh nhật người, trẫm muốn bày tỏ lòng hiếu thảo. Hộ bộ, thu thuế đủ chưa?”

Hộ bộ Thượng thư bối rối: “Thần lập tức đi kiểm tra ạ.”

Hạ Hầu Đạm lúc trước vào chầu giết một tên Hộ bộ Thượng thư, kẻ đảm nhiệm bây giờ là em trai của lão. Đường đường là chức Thượng thư mà chẳng có vẻ gì là sóng gió khi thay kẻ khác, ngay cả việc chính trị trong tầm tay đều như xưa, chẳng có gì xảy ra hết.

Đây chính là triều đình Đại Hạ.

Mười mấy năm qua, hai đảng tranh chấp trong triều, quyền hạn đấu đá, quan lại vô dụng không làm được những việc thiết thực. Quan tới nhanh mà đi cũng nhanh, buổi sáng viết chỉ, buổi chiều nhậm chức, buổi tối có lẽ đã vào làm quan rồi.

Trong cái hoàn cảnh này, tất cả mọi người đều tham sống sợ chết, hoặc là thừa dịp đang đương chức xơ múi chút đỉnh. Vô số chính sách bị ngó lơ, những người làm việc thiết thực từ lâu đã bị giết.

Hộ bộ Thượng thư lo sốt vó.

Với thánh chỉ khác, có lẽ y còn dám bằng mặt không bằng lòng mà lừa gạt cho xong, nhưng lăng tẩm Thái hậu lại tuyệt đối không thể qua loa được. Y là người mà Thái hậu nâng đỡ, quan mới nhậm chức, đây chính là cơ hội tốt để lập công.

Nhưng vấn đề nằm ở vhôc: Quốc khố bị bào sạch rồi.

Y biết mò đâu ra tiền để thực hiện một công trình lớn như lăng tẩm chứ?

Giải pháp duy nhất mà Hộ bộ Thượng thư nghĩ ra được là: Tiếp tục đi vơ vét của cải xương máu từ dân.

Hôm sau lâm triều, Hạ Hầu Đạm lại hỏi bâng quơ: “Hộ bộ đề xuất ý kiến năm nay tiếp tục tăng thuế, chúng ái khanh thấy thế nào?”

Chúng thần nào dám nói cái gì. Đầu óc Hoàng đế chập mạch muốn tỏ lòng hiếu thuận, dù cho mỗi người đều biết bách tính đã bị vét sạch máng rồi, tiếp tục tăng thuế chỉ e là sẽ tạo phản, cũng không ai dám đứng ra chống đối.

Hạ Hầu Đạm phất tay: “Vậy thì duyệt nhé.”

Tin tăng thuế chẳng hiểu sao lan truyền cực nhanh, trong vòng mấy ngày đã truyền khắp đô thành. Tiếng oán than của bách tính dậy khắp muôn nơi, nhưng chưa bao giờ truyền đến tai Hoàng đế cả.

Hôm nay Hạ Hầu Đạm xuất cung đi thăm viếng một lão thần ốm nặng, trước khi lên đường, hắn gọi thị vệ lái xe đến ân cần dạy bảo một phen.

Trên đường hồi cung, xe ngựa thình lình dừng.

Hạ Hầu Đạm ngồi im trong xe, nghe thấy thị vệ bên ngoài cả giận quát: “Kẻ nào dám cản thánh giá!”

Câu quát này như tiếng chuông vang dội, bách tính đứng đầy nửa con phố đều quay ngoắc sang.

Hạ Hầu Đạm biết diễn viên đã vào chỗ, chậm rì rì vén rèm xe bước xuống, hỏi: “Chuyện gì?”

Vai quần chúng quần áo lam lũ đứng đằng xa quỳ thụp xuống, thấy hắn vừa xuống xe, lập tức rít lên không khác gì heo bị chọc tiết: “Thánh nhân ơi! Trời xanh hỡi! Xin ngài hãy mở mắt ra nhìn đi! Đồng hương của thảo dân, nhà nhà, không nơi đâu mà không phải đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng, song thóc gạo còn dư chỉ đủ để no dạ thôi. Hai đứa em của thảo dân chào đời chưa bao lâu thì năm mất mùa lại ập đến, cha mẹ chúng phải nén nước mắt nhìn chúng chết trong đói khát…”

Lý Vân Tích đang đứng trong đám đông: “?”

Đoạn thoại hùng hồn này sao nghe quen dữ vậy?

Đám diễn viên kia đã học thuộc lòng lời thoại của Lý Vân Tích trên thuyền hôm đó, gào khóc thảm thiết: “Gia đình thảo dân sống không nổi nữa, nếu cứ tăng thuế tiếp thì chỉ còn nước chém đầu, hứng bát máu nóng này để nuôi thánh nhân thôi ạ!”

Nói rồi cả bọn dập đầu hàng loạt.

Lý Vân Tích: “…”

Dân chúng chung quanh nghe mà muốn rớt nước mắt, họ tham gia vào dòng người kêu khóc, đằng xa còn có người ùn ùn chạy đến, chật như nêm cối, chặn đường hồi cung của Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm nhục nhã không chịu nổi, nắm tay siết đến vang răng rắc, bỗng hắn giáng cho thị vệ một bạt tai, rú lên: “Đồ ăn hại! Mau lôi Hộ bộ Thượng thư tới đây!”

Hộ bộ Thượng thư quỳ xuống trước mặt Hạ Hầu Đạm trước ánh mắt lom lom của dân chúng toàn thành.

Hạ Hầu Đạm: “Sao mi dám tăng thuế hả?”

Hộ bộ Thượng thư: “…”

Không phải tự tay ngài phê tấu chương ạ?

Hộ bộ Thượng thư há miệng, run rẩy thuật lại một lần nội dung tấu chương, may mà chưa ngu quá, không dám nhắc tới chuyện Hoàng đế báo hiếu, chỉ bảo rằng là ý của chính mình thôi.

Hạ Hầu Đạm hùng hồn bảo: “Nên tăng thuế là để xây lăng tẩm? Vậy thuế thu trong quốc khố vốn dùng để sửa Hoàng Lăng đâu?”

Hộ bộ Thượng thư câm như hến.

Hạ Hầu Đạm: “Mang trẫm đi xem, hôm nay ta buộc phải cho… cho bách tính một câu trả lời!”

Một lát sau, Hộ bộ Thượng thư túa đầy mồ hôi lạnh, run rẩy mở cửa kho tiền ra.

Hạ Hầu Đạm đứng thẳng trước cửa, đanh người thật lâu, chốc sau đột nhiên ngửa mặt cười á há há, hắn hỏi trong sự điên cuồng: “Tiền đâu? Tiền của trẫm đâu?!”

Cung nhân đứng xung quanh quỳ thụp xuống đất.

Mắt Hạ Hầu Đạm lộ hung quang, ngó trái ngó phải, đoạn chộp lấy kiếm của thị vệ nhảy bổ về phía Hộ bộ Thượng thư.

Hộ bộ Thượng thư sợ tè vãi ra quần: “Bệ hạ!!!”

“Thưa Bệ hạ ——” An Hiền vội chạy tới, “Chương tướng quân ở Hữu quân có cấp tấu, thưa rằng…”

Lão thủ thỉ vào tai Hạ Hầu Đạm, Hạ Hầu Đạm lại mất kiên nhẫn nói: “Đọc to lên.”

An Hiền: “Thưa rằng quân lương nổi mốc rồi ạ.”

Hạ Hầu Đạm quăng kiếm, nhận tấu chương trong tay lão và mở ra đọc sơ, sau đó ném nó lên mặt Hộ bộ Thượng thư: “Họ uy hiếp trẫm, nói là nếu năm nay không tăng quân lương thì e rằng sẽ dốc hết quân mã đi bảo vệ biên cương.”

Tất cả mọi người biết, vài vị tướng quân ấy gần như đều là phe Đoan vương, tìm đến Hoàng đế để tạo áp lực ngay lúc mấu chốt thế này, là bởi nghe được tin Hộ bộ muốn tăng thuế, tranh thủ đòi chia một phần.

Hạ Hầu Đạm lảo đảo: “Giỏi, giỏi lắm. Tất cả mọi người tìm đến trẫm đòi tiền, quốc khố lại sạch bong. Chắc đã đến lúc giang sơn này đổi họ rồi!”

Hộ bộ Thượng thư tè xong rồi nên giờ rất bình tĩnh: “Thần đáng chết.”

Hạ Hầu Đạm không nhặt kiếm nữa, thở hổn hển, mỏi mệt nói: “Trẫm muốn tìm mẫu hậu bàn bạc về việc này.”

Bên khác, Thái hậu cũng nghe nói về sự ồn ào hôm nay.

Bà khá là kinh hãi: “Quốc khố rỗng vậy thì đúng là hết cách thật.”

Người chưa từng dẫn lính cuối cùng vẫn sợ đám lính kia giở trò vô lại. Vừa kiêng kị họ, rồi lại phụ thuộc vào sự bảo vệ từ họ.

“Bọn lính đầu óc đơn giản lắm, trước mắt cứ cho chúng ăn no cái đã.” Thái hậu nâng cây trâm khảm ngọc nạm vàng lên, cười nói, “Bảo Hộ bộ nghĩ cách, phát chút trợ cấp qua đó.”

Tâm phúc nói: “Thế còn lăng tẩm…”

Thái hậu ngắm móng tay đỏ rực của mình: “Hiếm hoi lắm Hoàng đế mới có lòng báo hiếu, dĩ nhiên là phải xây cả lăng tẩm rồi.”



Trong Vườn Thượng uyển, bụi hoa mang tên “Đôi Rồng Vờn Ngọc” của Trương Tam đã xếp xong rồi, ít ngày nữa sẽ trổ bông.

Sau khi cho cung nhân lui, cậu lại nâng xẻng lên, chôn một cái hộp ở dưới hình “Ngọc”. Cậu có giấu một tờ giấy trong hộp: Nếu như bạn là đồng loại, thì nhắn lại cho tôi nhé, tôi muốn gặp bạn lắm.

Viết bằng chữ giản thể, từ trái qua phải. Chỉ cần là người xuyên việt thì nhìn là biết ngay.

Mùa trổ bông chưa đến, Trương Tam đã bắt đầu tìm cớ đi loanh quanh ở vùng phụ cận mỗi ngày.

Đương nhiên, từ đầu đến cuối, bùn đất chưa bao giờ có dấu vết bị đào xới cả.



Hạ Hầu Đạm kể lại vở kịch ấy cho Dữu Vãn Âm hay, Dữu Vãn Âm cười đau cả ruột: “Ăn gì diễn siêu thế hả!”

Hạ Hầu Đạm: “Dù sao cũng chỉ có mỗi ưu điểm này.”

Dữu Vãn Âm: “Gút chóp, hữu dụng lắm. Cứ cái đà này thì bọn Nhĩ Lam cũng nên ra sân rồi, Hộ bộ thúc đẩy khai trung pháp chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

“Nhưng vấn đề về hạt giống vẫn chưa được giải quyết…”

“Nên đây chính là thời gian để nghiên cứu về chuyện nước Yên đó.” Dữu Vãn Âm nghĩ sâu tính kỹ, “Giờ tôi qua Tàng Thư Các làm bài tập tí đã.”

Tàng Thư Các đã xây dựng lại hoàn tất, còn thu thập một loạt sách mới thay thế đống sách bị cháy.

Dữu Vãn Âm rúc trong đó cả ngày dài, tìm ra mấy quyển thông chí có liên quan đến nước Yên, nói vài câu dễ nghe với cung nhân rồi ôm sách về từ từ ngâm cứu.

Khi cô đi ngang qua vị trí ban đầu của mình trên tầng hai, cô vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, và đột nhiên khựng bước.

Đứng quan sát từ tầng hai, trong bụi hoa, có một hình “SOS” khổng lồ đập thẳng vào mắt cô.

Dữu Vãn Âm nổi da gà, ngoái đầu hỏi cung nhân: “Mấy bông hoa ấy được trồng từ bao giờ vậy?”

Cung nhân: “Nô tài không biết ạ.”

Dữu Vãn Âm chẳng đoái hoài gì tới việc mượn sách nữa, cô vọt xuống lầu chạy tới trước bụi hoa kia.

Hình dạng chữ SOS được tạo thành từ nhiều đóa hoa Ông Lão, và màu hoa là màu hồng và tím, khác biệt hoàn toàn với các loại hoa ở xung quanh.

Liệu có đúng như mình suy đoán? Đây là do người xuyên việt trồng ư?

Trong hoàn toàn đối không có tình tiết này.

Chẳng lẽ lại là một đồng bạn vô tình xuyên tới? Nếu như câu SOS này là một câu nhắn lại, hẳn xung quanh sẽ có những đầu mối khác mới đúng.

Dữu Vãn Âm ngó nghiêng xung quanh, cô lần lượt tìm tòi các hốc cây gần đó một lượt, không thu hoạch được gì hết. Cô vẫn chưa hết hi vọng, lại khom mình xuống xem xét bùn đất dưới bụi hoa.

Sau lưng bất ngờ truyền tới tiếng bước chân.

Dữu Vãn Âm quay phắt lại, tiểu Thái tử kiệm lời đang im lặng nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau vài giây, tiểu Thái tử bèn chào: “Quý phi nương nương.”

“…Thái tử điện hạ, ngài ở đây làm gì vậy?”

Tiểu Thái tử nhìn cô với ánh mắt đề phòng, lại như khó hiểu: “Chỉ là vô tình đi ngang qua thôi ạ.”

Dữu Vãn Âm đi đến gần cậu bé, một phỏng đoán khó tin nảy lên trong cô.

Cô mím môi, thử dò xét hỏi: “Trước cửa nhà ta có hai cây, ngài biết là gì cây gì không?”

Tiểu Thái tử tỉnh bơ nhìn cô.

Dữu Vãn Âm lại đến gần một bước: “Một cây là cây táo, vậy cây còn lại là cây gì?(*)”

(*) Dữu Vãn Âm đang đọc bài Đêm Thu của Lỗ Tấn.

Tiểu Thái tử từ từ chau mày: “Quý phi nương nương à?”

Đằng xa, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, thi lễ với Dữu Vãn Âm, rồi nói với tiểu Thái tử: “Điện hạ à, Thái hậu đang chờ người đấy.”

Dữu Vãn Âm thất vọng nhìn họ rời đi.



“Điện hạ, xin hãy nhanh chóng đi theo nô tài.” Tiểu thái giám lo sợ nhỏ giọng, “Thái hậu đang yếu lắm.”

Trương Tam ngơ ngác bị đẩy vào tẩm điện Thái hậu.

Trong một khoảnh khắc, cậu chẳng nhận ra nổi người đàn bà có đôi mắt đỏ đọc, nằm lệch mặt trên giường nữa.

Bà trúng gió rồi, trong vòng một đêm già hai mươi tuổi, khóe miệng xệ xuống làm nước bọt ứa ra giàn giụa, run rẩy vươn tay với cậu.

Trương Tam cầm lấy tay Thái hậu.

Năm ngón tay bà siết chặt như vuốt ưng, giống túm lấy một chút chấp niệm, sự không cam lòng nơi ánh mắt gần như muốn hóa thành hung thần nuốt chửng cậu.

Tiếng hô to rộ lên ngoài điện: “Hoàng Thượng giá lâm —— ”

Trương Tam hơi khựng lại, đoạn ngoái đầu.

Một dáng người cao to đi đến trước giường, quỳ xuống đất kêu một tiếng “Mẫu hậu”. Không đợi Thái hậu trả lời, ông lại ngẩng đầu lên, cười nhạt với Trương Tam: “Đạm nhi à.”

Trương Tam không đáp.

Thái hậu nằm trên giường trừng Hoàng đế. Hoàng đế lại có vẻ rất quen rồi, chu đáo lau nước bọt cho bà, mỉm cười nói: “Mẫu hậu dễ sinh bệnh, ít ngày nữa sẽ khỏe ngay thôi.”

Trương Tam lặng lẽ đứng tại chỗ, ngửi không khí lạnh lẽo thấm đẫm mùi rỉ sắt, mùi của sự thay thế quyền lực, một cơn đau đột nhiên ập đến. Cậu không rên mà cố gắng chịu đựng.

Đấy là lần phát tác cơn đau đầu đầu tiên trong cuộc đời cậu.

Bệnh tình của Thái hậu nhanh chóng trở xấu, bà ra đi chỉ sau một tháng.

Mà Hoàng đế cũng đã được phong hoàng hậu mới như ý nguyện.

Kế hậu sắc xuân mơn mởn, bận phục trang đẹp đẽ, móng tay sơn kín năm ngón bóp nhẹ khuôn mặt của Trương Tam: “Đạm nhi à, sau này bổn cung chính là của mẹ con.”

Trương Tam lạnh lùng nghiêng đầu, tránh khỏi tay ả, nhẹ giọng đáp: “Mẫu hậu.”

Cậu đã ở trong cung lâu lắm rồi, đủ lâu để biết rõ rất nhiều chuyện.

Ví như, vị kế hậu trước mặt đã bị Thái hậu hạ độc trước khi thượng vị, cả đời không tài nào mang thai nổi.

Ví như, việc Thái hậu trúng gió và tử vong, chắc chắn có liên quan đến vị kế hậu này.

Lại ví như, kế hậu đương nhiên hận cậu. Một mặt khác, ả vẫn cần thuần phục cậu. Đợi đến khi Hoàng đế băng hà, ả sẽ trở thành Lã Võ.

Cậu không phải là đứa trẻ con thật sự. Nhưng với tư cách là một học sinh cấp hai bình thường, những thứ cậu mưu đồ ra còn thua một đứa bé được nuôi dưỡng trong cung nữa.

Trước kia là Thái hậu kiểm soát cậu, bây giờ là kế hậu kiểm soát cậu. Cậu không đấu lại nổi một ai cả.

Nhưng rồi nàng phi tử ấy, người con gái vốn là nhân vật chính trong Sủng Phi Ác Ma, cũng là đồng loại duy nhất của cậu, rốt cuộc đang ở nơi đâu?

Trương Tam thử dắt kế hậu đến bụi hoa SOS kia hòng quan sát phản ứng của ả. Nhưng ánh mắt kế hậu chẳng hề do dự mà lướt ngang qua bụi hoa.

Ả đang bận bồi dưỡng họ ngoại của mình, muốn thao túng hoàn toàn tiền triều và hậu cung.

Trương Tam biết, thế lực của Hoàng đế tương lai đang bị từng bước từng bước xâm chiếm. Nhưng cậu bất lực —— mẹ đẻ trong truyện của cậu đã qua đời từ lâu, mà Hoàng đế thì chẳng hề quan tâm đ ến cậu.

Cơn đau đầu càng ngày càng thường xuyên hơn.

Bạn đang ở đâu vậy? Bao giờ bạn mới chịu xuất hiện?

Liệu cậu có đợi được người con gái ấy không?



Ban đêm, Dữu Vãn Âm hào hứng đi tìm Hạ Hầu Đạm, kể lại chuyện bụi hoa.

Hạ Hầu Đạm hơi khựng lại: “Hay là Tạ Vĩnh Nhi trồng nhỉ?”

“Hồi đầu tôi cũng đoán thế đấy.” Dữu Vãn Âm nói, “Nhưng mọi cử chỉ và ngôn từ của Tạ Vĩnh Nhi đều viết trong sách hết rồi, dám chắc việc này không phải do cô ta làm. Hơn nữa, cô ta luôn luôn nghĩ rằng mình là người xuyên việt duy nhất, sẽ không rảnh đi tìm kiếm đồng loại đâu. Tôi thấy đây là người khác, bất ngờ xuyên vào giống hệt hai chúng ta thôi.”

Hạ Hầu Đạm: “Nhưng chúng ta ở chỗ này được một thời gian rồi, nếu có ai kì lạ thì đã phát hiện từ lâu.”

“Có lẽ người kia đang cố gắng che giấu mình? Hắn ta, hoặc là cô ta, không biết nên tín nhiệm ai, đành phải dùng cách này để cầu cứu… Không được rồi, tôi cần đi điều tra xem ai là kẻ trồng bụi hoa.”

Hạ Hầu Đạm lơ đễnh nhoẻn môi cười: “Khả năng cao là trùng hợp thôi. Cô nghĩ là SOS, biết đâu người trồng chỉ xem nó là Đôi Rồng Vờn Ngọc.”

“Tôi hiểu chứ. Nhưng biết đâu được? Ngộ nhỡ vẫn còn ai đó đang chờ chúng ta cứu thì sao? Một mình lẻ loi ở thế giới này phải đáng sợ biết nhường nào.”

Hạ Hầu Đạm nhìn cô chằm chặp.

Dữu Vãn Âm cười nói: “Anh đừng vậy mà, hãy phát huy trí tưởng tượng tí đi, gom đủ ba người là chơi đánh bài được rồi. Anh đoán xem đó sẽ là nam hay nữ nhỉ? Liệu có thích ăn lẩu không ta?”

18 – hết
Bình Luận (0)
Comment