Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 29

Tổng cộng hơn ba mươi người đến, có nam có nữ, mũi cao mắt sâu, xem chừng cũng không phải là tướng mạo Trung Nguyên. Đàn ông ai cũng thân hình cường tráng, mặc áo lông; phụ nữ thì dung nhan mỹ lệ, vóc dáng thướt tha, toàn thân đeo đồ trang sức rầy rà, chúng tạo thành tiếng leng ka leng keng trông chẳng khác nào vũ cơ cả.

Dẫn đầu là một người đàn ông đứng tuổi, khuôn mặt hơi phị, cười rất hiền hòa.

Nhưng Dữu Vãn Âm lại bị người đứng cạnh ông thu hút ánh mắt.

Gã ta cũng chẳng ăn bận khác gì với mọi người, chỉ là vóc dáng thì vạm vỡ nhất, nuôi râu quai nón rậm che mất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hãm sâu vào trong hốc mắt.

Lúc Dữu Vãn Âm thò đầu ngó ra từ cửa sổ, gã ta bất ngờ nâng đầu, phóng thẳng ánh mắt hung ác nham hiểm về phía cô. Cách xa như vậy, cô vẫn thấy mình mẩy tê rần, như một con thú bị thợ săn nhắm trúng vậy, rợn hết cả gáy.

Dữu Vãn Âm cuống quít rụt đầu về.

Đợi đến lúc cô nhìn lại lần nữa, đoàn sứ thần đã tiến vào chính điện.

Người đàn ông đứng tuổi phát tướng hiện đang dâng quà mừng cho Hạ Hầu Đạm, nói xí xa xí xồ, đặc sệt thổ âm: “Sứ thần Hazina ở nước Yên, cung chúc Hoàng đế Bệ hạ Đại Hạ thọ dữ thiên tề.”

Hạ Hầu Đạm nhận quà một cách khách sáo, nhấc tay mời họ ngồi xuống.

Hazina nói tiếp: “Lần này chúng tôi có mang theo vũ cơ nước Yên tặng bệ hạ một điệu múa.”

Hạ Hầu Đạm: “Tốt lắm.”

Có vài người nước Yên đi mượn nhạc cụ từ nhạc công của giáo phường trong điện, gẩy dây đàn vài cái, âm nhạc tràn ngập dị vực phong tình tức thì phát ra.

Nhịp trống dồn dập, tiếng nhạc rộ lên, vũ cơ xinh đẹp chậm rãi xuất hiện.

Chính ngay lúc này, bỗng có người khẽ cất giọng: “Mỹ nhân này hiến vũ dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng với tính cách của bệ hạ thì phải soát kĩ người trước mới yên tâm hơn chứ nhỉ? Dù sao, Yên cơ đợt trước tiến cung cũng ngay mới đây thôi mà!

Âm nhạc đột nhiên ngừng, tiếng kim rơi nghe hết sức rõ ràng.

Ai cũng hiểu lời này là đang ám chỉ mỹ nhân Sani ám sát bất thành năm đó.

Bề tôi ngồi khắp điện âm thầm trao đổi ánh mắt, kẻ thì nhìn trộm nhìn Thái hậu ngồi thẳng bên cạnh Hoàng đế —— tên thần tử vừa mở miệng làm khó dễ là người ở phe Thái hậu.

Nét hung tợn trên mặt Hazina run lên, hiển nhiên đang cố nén lửa giận.

Hạ Hầu Đạm: “Láo xược!”

Đại thần kia vội quỳ xuống: “Thần liều chết gián ngôn chỉ là vì lo cho an nguy của bệ hạ thôi ạ!”

Hazina lại xua tay ngay lúc này: “Không sao đâu, chúng tôi vốn đến để chúc thọ, không có ý khơi mào tranh chấp. Nếu đây là phép tắc trong hoàng cung của Đại Hạ, vậy xin cứ soát người tự nhiên.”



Trong Thiên Điện tất cả đều là nữ giới, bầu không khí tương đối dễ chịu. Thái hậu và Hoàng đế khiến người khác sợ hãi vắng mặt vào hôm nay, mọi người thoải mái hơn bình thường không ít. Các cô gái trẻ tuổi vừa ăn vừa trò chuyện như một buổi liên hoan bình thường.

Tiếng nhạc loáng thoáng truyền tới từ chính điện. Chúng phi tần thích thú lắng tai nghe, song tiếng nhạc ấy bỗng chốc dừng lại.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Quả là kì lạ khi xảy ra sự cố này ở tiệc thiên thu. Lập tức có vài cô nàng rời bàn chạy đến bên cửa sổ để ngó thử, những người còn lại cũng bàn tán xôn xao.

Duy chỉ có hai người là ngồi im lìm tại chỗ.

Một là Tạ Vĩnh Nhi. Nàng ỉu xìu như bánh đa thấm nước, thoáng trông sang phía chính điện, rồi lại âm thầm thu hồi ánh mắt.

Hai là Dữu Vãn Âm. Cô đang quan sát Tạ Vĩnh Nhi.

Tạ Vĩnh Nhi cảm giác có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện là Dữu Vãn Âm thì không hề lảng mắt sang chỗ khác, cứ thế nhìn sâu vào cô. Vài giây sau, nàng đứng lên, nâng li rượu đi tới: “Chị, em kính chị một li.”

Dữu Vãn Âm: “Ấy… Phải là chị kính em mới đúng. Nghe phong thanh lúc đó em có khuyên Thục phi đừng đi tìm chị nhỉ, chị cảm kích lắm.”

Tạ Vĩnh Nhi im lặng, đoạn cười gượng: “Bây giờ em đã thấu tỏ lời chị. Tất cả đều là người đáng thương thôi.”

Nàng ôm nhiều nỗi tâm sự, nâng li định uống, Dữu Vãn Âm chợt ngăn lại: “Rượu không tốt cho cơ thể đâu, uống trà đi em.”

Tạ Vĩnh Nhi nghe ra lời ám hiệu của cô, động tác dừng lại, oằn mình như một con mèo cái cảnh giác.

Dữu Vãn Âm nỗ lực xoá bỏ sự cảnh giác ở nàng: “Không sao đâu, em có thể tin tưởng chị…”

Tạ Vĩnh Nhi cũng không muốn nói chuyện nữa, nốc sạch rượu trong li rồi nhanh chóng trở lại vị trí của mình.

Không bao lâu sau, nàng bất ngờ trượt tay hất đổ li rượu. Dữu Vãn Âm giật mình ngoái đầu xem thử, Tạ Vĩnh Nhi đã dẫn thị nữ rời tiệc, khom người đi ra cửa hông Thiên Điện.

Chẳng biết nàng nêu lí do gì mà thị vệ cho qua ngay, thoắt cái đã biến mất trong màn đêm.

Dữu Vãn Âm cố chớp chớp mắt

Hình như cô không bị hoa mắt, trên váy Tạ Vĩnh Nhi vừa nãy dính chút máu.

Dữu Vãn Âm đứng bật dậy.

Kí lùm mía, đừng nói sẩy thai chớ?

Nó định chạy đi đâu vậy?

Dữu Vãn Âm thừa hiểu sẩy thai ở cổ đại nguy hiểm đến nhường nào, nếu không xử lí tốt khéo lại có án mạng. Con cưng mà chết thì toang nặng đó, bộ truyện này sẽ có kết thúc ngang xương luôn.

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cô vội chạy theo ra ngoài, mặc xác thị nữ. Thị vệ ngoài cửa nghi ngờ nhìn cô: “Nương nương bận chuyện gì ạ?”

Dữu Vãn Âm mỉm cười đáp: “…Người có ba gấp.”

Cô ngoái đầu ngó khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng Tạ Vĩnh Nhi đâu.

Hướng chính điện lại truyền ra tiếng nhạc.

Âm nhạc vang lên che lấp những lời xì xào bàn tán. Các vũ cơ đã được kiểm tra xong, họ bắt đầu cất điệu múa nhẹ nhàng.

Hạ Hầu Đạm nâng li rượu nhấp một hớp, ánh mắt từ trên thành li dời sang đám đông trong điện. Có kẻ cười nhạo, có kẻ nghi hoặc, có cả kẻ nơm nớp lo sợ. Cái kẻ nơm nớp lo sợ ấy như nhận thấy được điều gì, thấp thỏm ngẩng đầu trông sang.

Ánh nhìn ấy chạm thẳng vào đôi mắt thiên tử, ông ta sợ hú hồn hú vía, đứng phắt dậy, qua hai giây mới mới hô to đầy kinh ngạc: “Ối… ối trời ơi! Ngọc bội treo bên hông của tôi đâu rồi?”

Xung quanh bèn đáp lời: “Vương đại nhân đừng gấp, cứ tìm tiếp xem sao.”

“Tôi tìm thử rồi mà chẳng thấy đâu cả, rõ ràng lúc ngồi vào vị trí nó vẫn còn nguyên…” Vương đại nhân nói, đoạn nhìn sang một người nước Yên ngồi kế mình.

Ý đồ của ánh mắt đó đã quá rõ ràng.

Người nước Yên ấy sầm mặt, quát cái gì đó.

Hazina cũng đi tới, lạnh lùng bảo: “Nếu nghi ngờ thì cứ việc lục soát.”

Vương đại nhân đứng trước mặt người nước Yên cao lớn, ngón tay run rẩy, thò về phía vạt áo đối phương.

Chờ đến lúc ông ta rút tay về, giữa ngón tay lại có một viên ngọc bội.

Vương đại nhân: “Tại sao nó lại ở trên người vị sứ giả này vậy?”

Người nước Yên kia giật nảy cả mình, chẳng mấy chốc giận tím mặt, ném văng li rượu trong tay.

Động tác ném li này chính là tín hiệu cực kì nguy hiểm, thị vệ hoàng cung ở gần đó lập tức lao ra rầm rập, bao vây lấy họ, binh khí trong tay thì nhắm thẳng vào những người nước Yên.

Hazina phẫn nộ tới run tay, xoay người nhìn Hạ Hầu Đạm: “Ngươi… Các ngươi…”

Có người ấn vai ông.

Đó chính là cái tên tùy tùng rất khôi ngô trong đội. Hazina quay đầu sang, họ nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.

Hazina hít sâu một hơi, cắn răng khom người thưa: “Chúng tôi là người hoang man, chưa bao giờ gặp cảnh phồn hoa như hiện tại, có lẽ nó chỉ nhất thời nảy lòng tham thôi, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi ạ.”

Ông vừa dứt lời, tên tùy tùng vạm vỡ bèn vung một quyền về phía gã trai bị buộc tội trộm cắp, đấm ngã văng gã ra đất.

Hazina: “Tùy các ngài xử trí.”

Thái hậu xem kịch nãy giờ, cuối cùng từ tốn mở lời: “Ừm, nếu sứ giả đã thích ngọc bội thì chúng ta sẽ tặng cho các ngài, đừng phá hỏng tình hữu nghị giữa hai nước chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này.”

Vương đại nhân mỉm cười ném ngọc bội vào người gã trai đang nằm dưới đất. Người nước Yên đều thay đổi sắc mặt, giận không sao tả nổi.

Gã trai kia như chẳng hề thấy ngọc bội, từ từ đứng lên để ngọc bội trượt xuống theo động tác của mình, tiếng vỡ đôi vang lên lanh lảnh.

Bầu không khí trong điện giương cung bạt kiếm, có một sợi dây đã bị kéo căng tới mức sắp đứt phựt.

Hạ Hầu Đạm mở miệng: “Vương ái khanh à, ngươi lấy viên ngọc bội đó ra từ đâu vậy?”

Vương đại nhân sững sờ, cúi người thưa: “Bẩm bệ hạ, là ở trong… vạt áo gã ta ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “Thật ư? Cụ thể là chỗ nào?”

Mọi người đều thấy hết hành trình lục soát vừa nãy của Vương đại nhân, nên giờ ông ta chỉ biết nhắm mắt đáp: “Hình như là ở ngực ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “Trẫm thấy quần áo của người nước Yên không bó sát thân như chúng ta đâu, nhét một món đồ nhỏ như kia vào vạt áo mà vẫn cố định được ở ngực à? Hay thế, biểu diễn lại lần nữa cho trẫm xem nào.”

Vương đại nhân: “…”

Hazina dặn dò đôi câu, gã trai bị buộc tội bèn hành lễ, sau đó nhặt nửa viên ngọc bội lên nhét vào vạt áo mình.

Lại thêm một tiếng kêu lảnh lói, ngọc bội trực tiếp rớt xuống đất, vỡ tan tành.

Vương đại nhân sợ tái mặt: “À… Chắc có hiểu lầm gì đó rồi…”

Hạ Hầu Đạm: “Gấu áo ái khanh, trông có vẻ cố định được hình dạng của ngọc bội hơn đấy. Hay ngươi thử nhét vào để chúng ta xem sao?”

Vương đại nhân nào dám nhúc nhích nữa, lập tức rập đầu.

Hạ Hầu Đạm cụt hứng: “Chậc, kéo ra ngoài đi.”

Vương đại nhân bị kéo ra ngoài.

Hazina lập tức tỏ vẻ cảm động, thậm chí còn khen quân chủ thánh minh; Hạ Hầu Đạm thì ra chiều áy náy, tự tay rót một li rượu cho gã trai bị vu oan kia.

Nhạc lại vang lên.

Không ma nào dám hé lời trong bữa tiệc nữa cả. Ai ai ở đây cũng nhận được cùng một tín hiệu: Hoàng đế trở mặt với Thái hậu rồi.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thực thể, hẳn Thái hậu đã bắn Hạ Hầu Đạm thành cái sàng.

Hạ Hầu Đạm làm bộ ngây thơ vô số tội, cung kính hỏi: “Mẫu hậu à, nhi thần mời người một li nhé?”

Chính ngay lúc này, có tên thái giám vội vã chạy tới, kề tai Thái hậu báo cáo mấy câu.

Thái hậu hơi khựng lại, bay sạch vẻ giận dữ, môi nhoẻn cười, nói với Hạ Hầu Đạm rằng: “Ai gia nghe bảo có hai phi tử vừa rời tiệc đột ngột và chạy ra Thiên Điện, xem hướng đi thì có vẻ là đi vào cánh rừng trong Vườn Thượng uyển. Là ai vậy nhỉ?”

Thái giám khom người đáp: “Là Dữu Phi và Tạ phi ạ.”

Lông mày Hạ Hầu Đạm hơi nhướng.

“Trên áo của một phi tử có vết máu…” Thái hậu bất đắc dĩ nói, “Để ai gia sang xem chút vậy, hoàng nhi ở đây chủ trì thọ yến nhé.”

Thái hậu dứt khoát phất tay áo rời đi.

Văn võ ngồi khắp sảnh đều đang trộm xem vở kịch gia đình hoàng cung, chỉ có một người vẫn nhìn đăm đăm vào đoàn sứ thần nước Yên.

Lúc người nước Yên trở về vị trí cũ, Đoan vương cũng đứng dậy.

Có vẻ gã tính đi lên chúc rượu Hoàng đế, ấy nhưng lại lỡ trượt tay làm rơi li rượu – đúng ngay lúc lướt qua sứ thần nước Yên.

—— Li rượu rơi xuống mũi chân của một người.

Mũi chân người kia ngoắc lên theo phản xạ, đỡ được li rượu mà không rơi một giọt.

Nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi.

Tức thì, li rượu kia lại men theo lộ trình vốn có, lăn xuống từ chân anh, văng tung tóe ra đất.

“Xin lỗi nhé.” Đoan vương ôn tồn lễ độ ngẩng đầu, nhìn về phía tên tùy tùng vạm vỡ.

Tên tùy tùng: “…Không sao.”

Đoan vương trợn to mắt cứ như thể kinh ngạc lắm vậy: “Ngươi nói tiếng Quan Thoại tốt quá.”

Tên tùy tùng khẽ cúi người rời đi.

Đoan vương lại nghiêng đầu nhìn về phía mỹ nữ nhảy múa, tiếng leng keng thùng thùng vây quanh họ, lẩm bẩm rằng: “Quả là nhân gian tuyệt sắc, tiếc thay, vẫn không sánh được với mỹ nhân Sani năm xưa.”

Gã không màng tới phản ứng của người nước Yên nữa, giả vờ ăn năn vì lỡ lời, sau đó lắc đầu chẳng nói thêm gì.

Về lại chỗ ngồi, gã khẽ nháy mắt với tâm phúc bên cạnh, làm một động tác ưu nhã.

Chỉ có tâm phúc mới biết ý nghĩa của động tác này: Phái người theo dõi.

Bấy giờ, tất cả mọi người đều đang tụ tập ở tiệc thiên thu, khu vực quanh Vườn Thượng uyển rất lỏng lẻo việc canh gác. Dữu Vãn Âm đi lòng vòng cả buổi trong khu rừng tối mịt mù, lỗ tai cuối cùng nghe được tiếng th ở dốc ồm ồm.

“Em ơi? Tạ Vĩnh Nhi ơi?” Cô lần theo âm thanh.

Tạ Vĩnh Nhi đang ngồi cạnh một cái cây, dựa vào thân cây thở hổn hển. Nhờ ánh trăng và ngọn đèn lay lắt đằng xa, Dữu Vãn Âm thấy vết máu loang lổ trên váy cô.

Dữu Vãn Âm: “Em bị…”

Cô hoảng sợ ngó nghiêng xung quanh, không thấy cục thịt kinh dị nào dưới đất cả, cô thở phào nhẹ nhõm.

Có tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa, vài ngọn đèn lồ ng đong đưa, hình như có một nhóm người đang đi về phía bên này.

Dữu Vãn Âm chẳng kịp nghĩ gì dưới tình thế cấp bách: “Em có đứng dậy được không? Em chạy về thay quần áo khác nhé, để chị chặn họ lại cho.”

Tạ Vĩnh Nhi đăm chiêu nhìn cô, ánh mắt hơi mê mang.

Dữu Vãn Âm thấy cô đã tới giai đoạn nỏ mạnh hết đà rồi: “Có gì thì chốc hẵng nói, chạy trước đi.”

Tạ Vĩnh Nhi không hề cựa quậy.

Nàng cười khổ: “Tôi không đứng lên nổi.”

Bọn họ đã đuổi tới.

Thái hậu: “Các ngươi đang làm gì vậy? Ơ hay, sao lại có máu ở đây.” Bà nâng tay áo che mặt và ngoảnh sang chỗ khác, cứ như chẳng thể nhìn nổi thứ dơ bẩn ấy vậy.

Dữu Vãn Âm nhắm mắt giải thích: “Thần thiếp cũng không biết, có lẽ em ấy bị thương chăng?”

Tạ Vĩnh Nhi ngồi trên mặt đất dần mụ mẫm, lẩm bẩm một câu: “Là li rượu vừa nãy…”

Nàng hít vào một hơi thật ngắn, rồi nghiêng đầu lịm đi.

Cái ngày Tạ Vĩnh Nhi phát hiện mình mang thai, nàng không tài nào tin nổi về việc này.

Sự thể bắt nguồn từ một đêm xu@n tình nồng nàn, pha chút ghen tuông, và một ít men say do cố ý. Nàng muốn trói buộc trái tim Đoan vương. Nàng cứ tưởng mình đã uống thuốc tránh thai nên sẽ chẳng có sai sót gì cả.

Ai ngờ nó lại không có tác dụng gì với nàng cơ chứ?!

Lúc Đoan vương biết tin, gã hết sức bình tĩnh, còn dịu dàng an ủi nàng rằng: “Không sao đâu, tướng mạo của ta khá giống với Hoàng đế, sẽ không ai phát hiện ra điểm bất thường khi đứa trẻ chào đời đâu.”

Tạ Vĩnh Nhi hoảng sợ nói: “Nhưng Hoàng đế chưa từng…”

“Chưa từng gì?”

Tạ Vĩnh Nhi ngậm miệng. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận thấy được một thứ rất đáng sợ sắp trỗi dậy trong mắt Hạ Hầu Bạc. Nàng không thể để cho Đoan vương biết Hoàng đế chưa chạm vào mình, vì chắc chắn gã sẽ ép nàng phá thai.

Với tư cách là một người hiện đại, nàng biết cách phá thai ở cổ đại nguy hiểm đến nhường nào. Nhưng nàng vẫn còn một biện pháp, nàng sẽ ngủ với Hạ Hầu Đạm nhân lúc chưa lộ dấu hiệu ốm nghén, cho đứa trẻ một cái hộ khẩu.

Đây vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản —— nếu Hạ Hầu Đạm đừng quái thai.

Tạ Vĩnh Nhi nghĩ mãi chẳng thông, mình đã chủ động dâng tới tận miệng luôn rồi, mà sao Hạ Hầu Đạm cứ đòi làm Liễu Hạ Huệ tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính thế.

Chẳng lẽ hắn bị yếu sinh lí thật ư? Trong truyện gốc đâu có viết như vậy?

Thời gian dần trôi, tình hình ngày một lao xuống vực sâu tuyệt vọng.

Sự kiện nôn mửa thu hút sự chú ý của Thái hậu, Thái hậu bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế hạ dược cho nàng. Thoạt tiên nàng tưởng rằng hành vi lần này của Thái hậu có âm thầm cấu kết với Đoan vương. Song nghĩ kĩ lại thì, nếu đó là thật thì nàng đã bị ban cho cái chết từ lâu. Rồi Thái hậu không hề biết tình hình thực tế, nhưng bà vẫn ra tay như cũ.

Những năm qua chẳng có hoàng tử nào được sinh ra trong hậu cung, tất cả đều có nguyên nhân, Thái hậu chỉ cho phép một tiểu Thái tử tồn tại. Nói cách khác, dù đứa trẻ có vào được hộ khẩu hay không, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Tạ Vĩnh Nhi hoàn toàn mất hết hi vọng, chuyển sang nghĩ cách phá thai khoa học.

Nàng là con cưng, thường hay có chút cơ duyên đặc biệt, ví dụ trong Thái y viện có một học viên thiên tài rất hợp tính nàng. Nàng đang từng bước khiến y mến nàng, muốn du y lén chế cho mình một phương thuốc an toàn.

Cùng lúc này, nàng còn phải luôn cảnh giác tất cả thức ăn nước uống, không thể để Thái hậu đạt được mục đích. Nàng đã đọc xong nguyên tác, biết Thái hậu nắm trong tay những thứ nguy hiểm tột bậc, chỉ cần nàng ăn vào thì sẽ ngấp nghé bên bờ vực cái chết.

Phương thuốc an toàn sắp bào chế xong rồi, nhưng nào ngờ kế hoạch lại thất bại trong tiệc thiên thu.

Giây phút vừa uống xong li rượu kia, bụng nàng quặn đau tột độ, cảnh trước mắt biến thành màu đen, nàng cố chống dậy chạy ra khỏi Thiên Điện, lại chỉ kịp trốn vào rừng cây và ngã nhào xuống đất.

Quá trình ấy tựa như cơn ác mộng, chỉ độc một thị nữ bồi bạn bên nàng.

May mắn khi ấy, nàng đang ở trong một vùng tối, không thấy rõ lắm hình dạng thai nhi. Nàng bảo thị nữ mau đào tẩu trước, hãy chôn cục thịt đó ở nơi khác đi.

Không lâu sau, Dữu Vãn Âm cũng chạy tới.

Lúc Tạ Vĩnh Nhi tỉnh lại lần nữa, nàng thấy mình đang nằm trên giường. Một vị thái y hiện đang bắt mạch cho nàng. Thái hậu và Dữu Vãn Âm nhăn nhó đứng bên giường. Dữu Vãn Âm nằm không cũng dính đạn, cô chẳng thể thoát vì cũng có mặt ở hiện trường phát sinh sự việc, bị lôi tới thẩm vấn.

Thái hậu: “Sao rồi?”

Thái y: “Ừm… Chảy rất nhiều máu, mạch tượng không ổn định, giống như bị sẩy thai vậy, nhưng lại không thấy thai nhi…”

Thái hậu lập tức nói: “Nếu là sẩy thai thì đây chính là đại sự, hãy thông báo cho bệ hạ đi.”

Tạ Vĩnh Nhi đột nhiên nghếch mắt.

Không thể để cho Hạ Hầu Đạm biết! Hạ Hầu Đạm mà biết thì nàng chết chắc!

Nàng cố chống người dậy: “Dạ thưa mẫu hậu, thần thiếp vốn không mang thai ạ! Chỉ… Chỉ là ngày đó dạ dày hơi khó chịu nên mới nôn trước mặt người khác, hẳn có kẻ tưởng nhầm con hoài long chủng mới hạ độc vào trong rượu…”

Thái hậu: “Ý của ngươi là, có kẻ hạ độc muốn hại ngươi sẩy thai, nên mặc dù bụng ngươi chẳng có gì vẫn bị chảy máu ngất xỉu hả?”

Tạ Vĩnh Nhi: “Vâng ạ.”

Thái hậu chớp mắt: “Rốt cuộc là ai hạ độc thế?”

Tạ Vĩnh Nhi chậm rãi ngẩng đầu, không dám nhìn vào mắt bà, chỉ đăm đăm vào cằm của bà. Bờ môi đỏ thẫm của Thái hậu khép rồi lại mở: “Nếu Tạ phi biết được gì thì phải chỉ ra nhé.”

Tạ Vĩnh Nhi sực hiểu.

Nàng không được phép khai tên Thái hậu, trừ phi nàng chê mình sống quá thọ. Nhưng việc nàng chảy máu lại là sự thật, nên bắt buộc phải có một người bị chụp mũ oan.

Dữu Vãn Âm đứng bên mép giường trợn mắt nhìn Tạ Vĩnh Nhi ngó về phía mình.

Dữu Vãn Âm: “?”

Thái hậu mừng rỡ: “Xem ra Dữu Phi có liên quan đến việc này nhỉ.”

Dữu Vãn Âm đột nhiên quỳ xuống đất: “Lúc đó là Tạ phi chủ động mời rượu thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối chưa từng chạm vào li rượu trong tay em ấy!”

Thái hậu: “Vậy vì sao ngươi lại chạy theo nó?”

Dữu Vãn Âm: “…Thần thiếp chỉ lo lắng thôi ạ.”

Thái hậu hoàn toàn không muốn nghe giải thích: “Người đâu, nhốt hai ả phi tử này ở đây, ai gia chưa ra lệnh thì cấm để chúng ra ngoài.”

Bà nghênh ngang rời đi, cửa phòng cót két một tiếng, khép lại.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực thể, Dữu Vãn Âm đã đốt trụi cả cái giường của Tạ Vĩnh Nhi rồi.

Là cố ý, con bé này chắc chắn cố ý.

Nó biết cái thai phá được, li rượu độc cũng buộc phải uống hết, nên phút cuối mới muốn kéo bản thân xuống nước. Nó đến mời rượu, rõ ràng là hành vi thả bả!

Chẳng biết phía Hạ Hầu Đạm thế nào rồi, cô bị giam lỏng không chuồn được nữa, chẳng biết về sau sẽ bị Thái hậu gán lên đầu tội danh gì đây.

Tạ Vĩnh Nhi né tránh ánh mắt cô, lần đầu tiên lộ rõ vẻ mặt áy náy.

Dữu Vãn Âm đã hoàn toàn thất vọng với người này.

Mặc dù chỉ là nhân vật trên trang giấy, nhưng dù sao cũng được cho giả thiết hiện đại, sao tính cách được đắp nặn tệ dữ vậy?

Dưới sự mệt mỏi xen lẫn phẫn nộ, cô đã đưa ra một quyết định trong giây phút xúc động.

Đến lúc từ bỏ chiến lược chèo kéo về phe mình rồi.

Đoan vương sắp sửa chiến thắng Thái hậu, chẳng mấy chốc sẽ dốc hết toàn lực xử đẹp Hạ Hầu Đạm, thời gian dư lại của họ không còn nhiều lắm.

Có cung nữ bưng chén thuốc đến: “Mời nương nương uống thuốc.”

Tạ Vĩnh Nhi đã có bóng ma tâm lí với chất lỏng mà cung nhân đưa cho: “Không cần, ta không sao …”

Dữu Vãn Âm giở giọng cà khịa: “Cơ thể em đang yếu thì nên uống thuốc cho đàng hoàng, chớ nên bỏ gốc lấy ngọn.”

Tạ Vĩnh Nhi cúi đầu không trả lời.

Dữu Vãn Âm: “Nó giống như việc có một ngày em đang cưỡi ngựa, rồi em lạc trong rừng núi, em chẳng mang theo lương thực, thế là em tìm mãi tìm mãi, cuối cùng tìm thấy một con sông, dưới sông có cá, em muốn câu cá.”

Tạ Vĩnh Nhi: “…?”

Dữu Vãn Âm: “Nhưng em không có mồi câu, do đó em bèn nhìn về phía ngựa của em.”

Tạ Vĩnh Nhi ngơ ngác nhìn cô.

Dữu Vãn Âm: “Em giết con ngựa, dầm nát thịt ngựa làm mồi câu. Câu được cá rồi, nhưng ngựa của em cũng mất, liệu tất cả những điều này có đáng giá không?(*)”

(*) Đây là một câu nói xuất phát từ diễn đàn Tieba.

29 – hết
Bình Luận (0)
Comment