Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 50

Dịch: Hanyustories

(C51 đã cập nhập ở tiktok)

Tuyết đã ngừng rơi, trên bầu trời thành đô, mây dần tan đi, lộ ra bầu trời đêm trong sáng.

Lý Vân Tích đến thăm Sầm Cẩn Thiên, nhân tiện cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Trên đường về vẫn không ngừng trầm ngâm, không nói gì. Dương Đạc Tiệp, người cùng đi xe với hắn, hiếm hoi hỏi: "Ngươi sao vậy?"

"Ngươi nói..." Lý Vân Tích vẻ mặt khó khăn mở miệng, "Nhĩ Lam đối với Sầm huynh, có phải có chút quá mức quan tâm săn sóc không?""

Dương Đạc Tiệp cười nhẹ, dựa lưng ra phía sau: "Ôi xời, ta cứ tưởng chuyện gì to tát, hoá ra giờ ngươi mới phát hiện à."

Lý Vân Tích ngạc nhiên: "?”

Dương Đạc Tiệp cười nhạt: “Ta đã sớm nhìn ra Nhĩ Lam có Long Dương chi hảo (1 cách gọi về tình cảm đồng tính nam của người xưa), ta còn tưởng ngươi cũng đã biết rõ, nếu không tại sao ngay từ đầu lại không ưa hắn? Nhưng con người này, ở chung lâu rồi lại cũng không tệ…”

Lý Vân Tích ngây người ra như phỗng.

Dương Đoạt Kiệt giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Ngươi sao không nói ‘thật không ra thể thống gì’ nữa?” (Khúc này tui mới nghĩ tên truyện là chắc là do LVT nè mấy ní)

Ngàn dặm xa xôi, tuyết rơi như tấm màn.

Lâm Huyền Anh đứng ở bờ sông trên cao, đôi mắt rũ xuống nhìn binh sĩ đang vất vả phá băng lấy nước.

"Phó tướng quân." Thủ hạ của hắn vội vàng chạy tới, trình lên một bức mật tin.

Lâm Huyền Anh mở ra, quét qua hai mắt: "Đoan Vương ngày mai sẽ động thủ, đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn, chúng ta không cần phải ẩn nấp nữa. Ngoài ra, hai quân sẽ xuất phát sớm hơn, có lẽ họ cũng đã gần tới rồi."

"Vậy chúng ta..."

Lâm Huyền Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa trong gió tuyết, nơi ánh đèn thành quách ẩn hiện: "Chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp tấn công thôi."

Một bữa sủi cảo ăn uống no đủ, Tạ Vĩnh Nhi cáo từ trở về phòng để thu thập hành lý.

Trước khi đi, nàng kéo Dữu Vãn Âm ra ngoài cửa, từ trong ngực lấy ra một phong thư: “Ngày mai ta đi rồi, ngươi có thể giúp ta chuyển cái này cho Tiêu Thiêm Thải không?”

“Được thôi. Là một tấm “thẻ người tốt” sao?” (thẻ người tốt là thư với lời khen ngợi hoặc tạm biệt, nhưng không có tình cảm sâu đậm, có thể là để cảm ơn hoặc chia tay một cách nhẹ nhàng và lịch sự)

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Tạ Vĩnh Nhi có thể thuận lợi rút lui, là nhờ Tiêu Thiêm Thải dùng năng lực đổi lấy. Tiêu Thiêm Thải, vị tình thánh này, ban đầu còn muốn giữ bí mật với nàng, nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, suy đoán một chút là có thể nghĩ ra.

Dữu Vãn Âm: “Thật là thẻ người tốt sao? Ngữ khí của ngươi có uyển chuyển không? Ngươi đừng làm người ta đau lòng đến mức bãi công đấy.”

Tạ Vĩnh Nhi dở khóc dở cười: “Ngươi yên tâm.”

Nàng nhìn Dữu Vãn Âm thu phong thư bên người, tựa hồ có chút cảm khái: “Không nghĩ tới, đến cuối cùng người ta phó thác lại là ngươi.”

Nhân sinh như kịch, cốt truyện như con ngựa hoang thoát cương chạy loạn đến hiện tại, hai người bọn họ đấu trí đấu dũng, đến nay vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu nhau. Nhưng việc Tạ Vĩnh Nhi phó thác này, Dữu Vãn Âm lại hoàn toàn không bất ngờ.

Có lẽ các nàng đều có thể cùng những mỹ nữ khác trong cung cười đùa vui vẻ, nhưng xuất thân và cảnh ngộ khác nhau quá xa, có những tâm sự cuuoois cùng không thể diễn đạt bằng lời. Đôi khi, Dữu Vãn Âm cảm thấy ngay cả Hạ Hầu Đạm cũng không hiểu được suy nghĩ của nàng.

Nhưng những lo lắng bất an, những lý tưởng hào hùng, thậm chí những suy nghĩ yêu đương rối rắm, Tạ Vĩnh Nhi không cần một chữ cũng có thể hiểu. Trong thế giới đặc biệt này, họ là tấm gương duy nhất của nhau.

Có một người hiểu mình như thế tồn tại, vừa là uy hiếp, lại cũng là an ủi.

Dữu Vãn Âm vỗ nhẹ vai Tạ Vĩnh Nhi: “Ra khỏi thành sau này, ngươi định làm gì?”

“Trước tiên sẽ du sơn ngoạn thủy một thời gian, khám phá thế giới này, sau đó…”

“Ẩn cư?”

Tạ Vĩnh Nhi cười: “Làm sao có thể? Chờ các ngươi ổn định thiên hạ, ta còn nghĩ đến kéo hoàng thất vào đầu tư, khai sáng một đế chế thương nghiệp.”

Dữu Vãn Âm phục sát đất. Không hổ là thiên tuyển chi nữ, càng gian nan càng dũng cảm.

“Có cụ thể phương hướng gây dựng sự nghiệp rồi sao?”

“Liền trước lấy thành thị làm đơn vị, phát triển một chút ngành cơm hộp, giao hàng tận nơi.”

Dữu Vãn Âm ánh mắt sáng lên: “Phi vụ tốt, ta góp vốn.”

Tạ Vĩnh Nhi: “Cũng có thể làm dịch vụ chuyển phát nhanh. À không, trước tiên phải cải thiện giao thông... Ta chế tạo ô tô ngươi góp vốn không?”

Dữu Vãn Âm cười nói: “Dứt khoát một bước tiến tới, tạo tàu điện cao tốc đi.”

“A? Đó là cái gì?”

Dữu Vãn Âm cứng đờ

“Ác Ma Sủng Phi” là tiểu thuyết năm nào? Nàng đã quên mất ngày phát hành.

Không phải là một tác phẩm cũ ư? Thời điểm áng văn này ra đời, đã có khái niệm về tàu cao tốc chưa?

Sự im lặng đột ngột của nàng khiến Tạ Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn lại. Dữu Vãn Âm lúng túng vài giây, rồi vội vàng tìm cách chữa cháy: “Không có gì, ta chỉ đọc quá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nên khó mà giải thích rõ ràng được.”

“Ngươi đang khuyên ta tạo ra những thứ trong sách khoa học viễn tưởng sao?”

“Chỉ là đùa một chút thôi mà...”

Tạ Vĩnh Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào Dữu Vãn Âm, ánh mắt như lóe lên tia sáng dần dần bừng lên: “Đúng rồi, ngươi lần trước nói, ngươi ở thế giới gốc là người ở nơi nào?”

Dữu Vãn Âm: “……” Chính mình sao liền sinh cái miệng này.

“Bắc…… Tiểu huyện thành, ngươi chưa từng nghe qua.”

Nàng trong lòng kêu khổ không ngừng. Rõ ràng đã gần đến lúc chia tay, Tạ Vĩnh Nhi nếu lần này dò hỏi đến cùng, sẽ nghi vấn sự tồn tại của nàng, kia là hoàn toàn do nàng gây họa.

Nhưng không ngờ rằng, Tạ Vĩnh Nhi đột nhiên chớp mắt, ánh sáng trong mắt giây lát liền tắt: “Được rồi.”

Trong nháy mắt, Dữu Vãn Âm kỳ lạ mà cảm thấy quen thuộc.

Sắc mặt Tạ Vĩnh Nhi vừa rồi biến hóa vi diệu, từ do dự, đến áp lực, rồi lại đến thản nhiên, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Nhưng vận mệnh đã định, Dữu Vãn Âm lại hiểu rõ.

Đối phương như đứng trước một cánh cửa vô hình, đã duỗi tay rất lâu, cuối cùng lại vào giờ phút quyết định xoay người rời đi.

Tiến thêm một bước là vực sâu vạn trượng, lùi một bước là giấc mộng nhân gian. Tạ Vĩnh Nhi thần sắc có chút mơ hồ, mỉm cười nói: “Chờ ta lập nghiệp ngành cơm hộp, nhớ dạy ta vài món ăn đặc sản của quê ngươi.”

Dữu Vãn Âm phục hồi tinh thần lại: “Được.”

Vừa rồi, vì sao nàng lại cảm thấy giống như đã từng quen biết?

Tạ Vĩnh Nhi quay trở lại phòng. Dữu Vãn Âm vẫn đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu một làn hơi trắng.

Trong trời đêm, trăng lẻ loi tạm che khuất, những ngôi sao dần hiện ra. Dữu Vãn Âm ban đầu chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng rồi lại bỗng nhiên đứng im bất động.

Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hạ Hầu Đạm đi tới bên cạnh nàng: “Nàng không lạnh sao, lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại?”

“Ta cuối cùng đã nhận ra.” Dữu Vãn Âm kích động, giơ một ngón tay, “Những ngôi sao kia, có phải gần như nằm trên một đường thẳng không?”

Ngày hè năm ấy, A Bạch từng kéo Hạ Hầu Đạm ra xem bầu trời đêm, còn nói rằng các ngôi sao sắp xếp thẳng hàng tạo thành một tuyến.

Dữu Vãn Âm: “Sau đó ta đã tra cứu lời tiên đoán của sư phụ A Bạch, ‘năm sao tụ hội’ chỉ chính là hiện tượng này. Sách cổ nói, đây là dấu hiệu báo hiệu quân chủ bị ám sát.”

Hạ Hầu Đạm: “Điều này thật chuẩn xác.”

Dữu Vãn Âm lắc đầu: “Không phải, chàng nhìn kỹ hơn đi, cái đuôi của dãy sao đã bắt đầu cong lại, không còn thẳng nữa. Điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là tai kiếp này đã qua. Sau khi đánh bại Đồ Nhĩ, chàng đã thành công thay đổi số mệnh!”

Nàng phấn chấn nói: “Khó khăn đã qua, ngày mai chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Hạ Hầu Đạm bật cười: “Người hiện đại cũng bắt đầu tin vào hiện tượng thiên văn sao?”

“Tin thì sẽ đúng, không tin thì sẽ không đúng, dù sao ta tin. Ngày mai, hãy để ta cùng đi với chàng.” Dữu Vãn Âm bất ngờ đưa ra một yêu cầu.

Hạ Hầu Đạm thở dài một cách gần như không nghe thấy: “Vãn Âm.”

“Ta biết, điều cần nói chàng đều đã nói. Nhưng… hai ngày nay chàng vẫn luôn khác lạ. Nói rằng tinh thần quân sĩ giảm sút cũng là nhẹ, chàng giống như đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!”

Hạ Hầu Đạm không thể nói thêm lời nào.

Sự lo lắng của hắn biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Dữu Vãn Âm thấy nét mặt hắn thay đổi, càng thêm lo lắng: “Ta chỉ muốn có một chút an tâm thôi. Chàng đi vào nguy hiểm, lại kêu ta đứng nhìn, chàng thử nghĩ xem ta sẽ cảm thấy thế nào…”

“Vậy phải cùng nhau đối mặt nguy hiểm, nàng mới có thể an tâm?”

Dữu Vãn Âm quyết tâm: “Đúng vậy.”

“Hoàng Hậu thì sao? Không làm nữa?”

“Nếu không thể đánh bại Đoan Vương, ngôi Hoàng Hậu cũng chỉ là danh hão, ta không muốn cả đời chỉ đóng vai trò trang trí.”

Hạ Hầu Đạm lặng lẽ suy nghĩ.

Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy nàng muốn nói rằng, nàng nguyện cùng ta chết chung một chỗ?”

Dữu Vãn Âm hít sâu một hơi. Câu hỏi này của hắn nghiêm túc.

Nàng không hiểu tại sao hắn bi quan như vậy, nhưng nàng biết, câu trả lời rất quan trọng đối với hắn.

Vì vậy, nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Ta xuyên qua đến đây, chẳng khác nào đã chết một lần. Tưởng rằng sau khi chết sẽ lên thiên đường, không ngờ lại đến một thế giới như địa ngục. Thật ra trên đường đi, nhiều lần ta đã mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, nhưng vì có chàng cùng ta chiến đấu, không biết từ lúc nào, ta đã kiên trì đến bây giờ.”

Hạ Hầu Đạm lặng lẽ quay đầu, ánh mắt không rời nàng.

Dữu Vãn Âm: “Chúng ta đã làm rất nhiều việc, như dự phòng nạn hạn hán, đánh bại Thái Hậu, kết minh với Yến quốc... Dù dừng lại ở đây, ta cũng muốn khen chính mình một câu rằng đã làm rất tốt. Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, còn nhiều việc phải làm, thương nghiệp đế quốc mà Tạ Vĩnh Nhi nói cũng rất hấp dẫn... Nhưng con đường này thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.”

Giọng nàng có chút nghẹn ngào, nàng mới nhận ra mình đang xúc động.

Nàng duỗi tay nắm lấy hắn: “Chàng đã hứa rồi, vô luận sinh tử, đều sẽ không để ta cô đơn một mình. Chàng định nuốt lời sao?”

Hạ Hầu Đạm cười: “Được.” Hắn ôm nàng vào lòng, “Vậy cùng nhau đi.”

Thật tốt, đây chính là điều sách nói “Sống chết có nhau, cùng người thề ước”. Đáng tiếc là tình cảm sâu đậm này lại dành cho khuôn mặt giả tạo.

Nhưng nếu chỉ còn tối nay...

Hạ Hầu Đạm cúi đầu hôn nàng. Sau tuyết, trong cung mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có bầu trời đầy sao làm chứng, lặng lẽ và ấm áp.

Hắn duỗi tay, dẫn nàng về phía căn phòng ấm áp.

Cứ để khuôn mặt giả tạo này tồn tại đến bình minh, hắn nghĩ.

Ngọn đèn dầu lay động, tứ chi quấn quýt. Dữu Vãn Âm buông thả chính mình, để suy nghĩ trôi về khoảng trống phía trước, đột nhiên ánh sáng lóe lên, nàng tìm ra đáp án.

Nàng vừa rồi như nhìn vào gương thấy rõ Tạ Vĩnh Nhi, đơn giản vì trước mặt nàng cũng có một cánh cửa không dám mở ra.

Không muốn tiếp tục suy nghĩ, nàng ôm chặt cổ Hạ Hầu Đạm, cùng hắn hoàn toàn chìm vào dòng nước lũ khoái lạc.

Tại phủ Đoan Vương.

Hạ Hầu Bạc quỳ trên mặt đất, đốt xong một chồng tiền giấy để tưởng nhớ vong mẫu, rồi đứng dậy bình tĩnh nói: “Các người trở về vị trí của mình đi.”

Những thân tín của hắn nghe vậy liền tản đi, chỉ còn lại một bóng người vẫn quỳ gối tại chỗ.

Hạ Hầu Bạc cúi nhìn người đó: “Ta đã nói rồi, để tránh bị bọn họ dùng Thiên Nhãn biết trước, ta sẽ thêm một kế hoạch nhỏ vào phút cuối. Giờ là lúc thực hiện.”

Tử sĩ: “Xin điện hạ phân phó.”

Hạ Hầu Bạc đưa cho hắn một túi thơm và vài trang giấy viết thư: “Nghe cho kỹ, ta sẽ nói…, ngươi nhớ...”

Trong sự tĩnh lặng của đêm đông, tiếng gõ canh vọng lại đơn độc.

Năm mới đã đến.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, giờ lành đã đến, hoàng đế mặc tang phục tiến hành nghi thức tế lễ, nghe đại thần đọc ai khúc, dẫn theo văn võ bá quan hộ tống cỗ quan tài Thái Hậu đến nơi an nghỉ cuối cùng, rầm rộ tiến ra ngoài thành.

Hạ Hầu Bạc cưỡi ngựa theo đoàn, khẽ ngước mắt nhìn về phía trước.

Hôm nay, số lượng thị vệ theo thánh giá nhiều hơn thường lệ, bao quanh kiệu rồng, tách biệt hoàng đế với quần thần. Phía sau quần thần, có cấm quân mấy trăm người hộ tống.

Có vẻ như hoàng đế đã đề phòng. Nhưng kế hoạch của ta tinh vi ở chỗ, trừ phi hoàng đế tiên tri, nếu không dù có bao nhiêu hộ vệ cũng vô ích.

—— Trừ phi hắn biết trước.

Gần đến chân núi, An Hiền tiến tới bên kiệu rồng khom người nói: “Xin bệ hạ đỡ linh cữu lên núi.” Theo lệ, đoạn đường cuối cùng này hoàng đế phải đi bộ đỡ linh cữu để tỏ lòng hiếu thảo.

Nhạc buồn trỗi lên, Hạ Hầu Đạm xuống kiệu, tiến đến linh cữu, cùng đoàn người tiếp tục đi bộ. Phía trước là một đoạn đường đứt gãy, tạo thành một vách đá cao khoảng mười trượng. Lên trên, tuyết phủ dày đặc, lặng yên không một tiếng động. Đối diện vách đá là một mảnh rừng rậm tối tăm.

Hạ Hầu Đạm bước đi trang nghiêm, mắt nhìn thẳng, từng bước tiến về phía vách đá.

Còn cách mười lăm bước ——

Hạ Hầu Bạc lặng lẽ kéo chặt dây cương, dẫn tới phía sau đoàn một chút hỗn loạn.

Mười bước ——

Trên núi vang lên vài tiếng kêu thảm, theo đó là một tiếng hét chói tai: “Có thích khách!!”

Quần thần xôn xao, theo bản năng tranh nhau lùi về phía sau, đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, cố tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra.

Hạ Hầu Bạc trơ mắt nhìn hoàng đế bình tĩnh dừng bước, xoay người lại.

Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, hoàng đế khẽ cong khóe miệng.

Trên vách đá, tiếng kim loại vang lên, nhưng không thấy bóng người, chỉ thấy cây cối rung động, từng mảng tuyết lớn và đất đá rơi xuống. Tiếp đó là một trận kinh hô, có người hét lớn: “Bệ hạ mau tránh!”

Một vật đen lớn từ trên trời giáng xuống.

Mọi người cuống cuồng lùi lại, người này ngã đè lên người kia, nằm la liệt khắp nơi.

Vật kia rơi xuống, phát ra một tiếng vang lớn, tạo ra một hố sâu trước mắt họ. Mọi người nhìn rõ, đó là một tảng đá lớn, cao bằng một người. Từ độ cao như vậy rơi xuống, đủ để nghiền nát người thành bột.

Và nơi tảng đá rơi xuống, chỉ cách Hạ Hầu Đạm chưa đầy mười bước.

Nếu hắn tiến thêm một đoạn ngắn nữa, thì hôm nay không chỉ có linh cữu Thái Hậu, mà còn phải mai táng thêm một người nữa.

Thị vệ vội vàng tiến lên, che chở hoàng đế lùi lại. Hạ Hầu Đạm phảng phất như bị dọa đến khiếp sợ, vội vàng chạy trở về một đoạn, lúc này mới bạo nộ nói: “Kẻ nào hành thích? Mau bắt giữ!”

Trên vách đá, mấy chục bóng người xuất hiện. Dẫn đầu chính là tân thống lĩnh cấm quân Cao thái úy: “Bệ hạ bị sợ hãi, thuộc hạ đã tiêu diệt thích khách, bắt sống đầu lĩnh một người, đang đưa xuống núi.”

Vừa dứt lời, trong sự tĩnh lặng của núi rừng sau tuyết, có bóng người bắt đầu di chuyển.

Hạ Hầu Bạc vận dụng thị lực nhìn qua, thấy đen nghìn nghịt một mảnh đều là cấm quân, đang hướng tới dưới chân núi tụ lại. Xa hơn trên quan đạo, cũng có tiếng binh mã tiến lên.

Hôm nay, cấm quân tập trung tại khu vực Bội Sơn này tuyệt đối không chỉ là vài trăm người. Những tảng đá lớn chuẩn bị trên vách đá không chút sứt mẻ, hiển nhiên cự thạch phụ cận mai phục đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Biết trước? Kỹ năng này ở phe Hạ Hầu Đạm, thuộc dạng dư thừa.

Hạ Hầu Bạc biết hoàng đế đang nhìn mình. Hắn cũng biết cấm quân đã biến nơi đây thành một vòng vây, chuẩn bị trình diễn toàn bộ vở kịch.

Sắc mặt của hắn không hề thay đổi, còn hữu hảo cúi người nâng dậy vài vị thần tử bị vướng ngã.

Hạ Hầu Đạm khóe miệng hơi nhếch lên.

Cao thái úy rất nhanh áp giải người xuống. Thị vệ bên cạnh Hạ Hầu Đạm tiến lên tra hỏi, sau đó bắt đầu lục soát, cuối cùng lớn tiếng nói: “Thuộc hạ tìm thấy lệnh bài của Đoan Vương phủ trên người thích khách này.”

Toàn trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Văn võ bá quan đồng loạt nhìn về phía Hạ Hầu Bạc.

Thích khách chắc chắn không ngu ngốc đến mức mang theo tín vật của Đoan Vương. Nhưng hắn mang hay không mang thật ra không quan trọng —— Hạ Hầu Đạm yêu cầu thị vệ tìm ra lệnh bài, thị vệ sẽ tìm ra lệnh bài, chỉ vậy thôi.

Ở đây không có kẻ ngốc, nhìn thấy tình hình này ai mà không hiểu: Đây là màn quyết đấu giữa huynh đệ hoàng gia, ngay tại lúc này, trước mắt bọn họ.

“Đoan Vương!” Một tiếng hét lớn, Lý Vân Tích đầy cảm xúc, khởi đầu cho trận đấu, “Ngươi dám ——!”

Hạ Hầu Bạc mở to mắt, khó tin, hướng về thị vệ kia bi phẫn nói: “Ngươi, ngươi nói bậy!”

Lý Vân Tích: “……”

Tên cáo già này đang giở trò gì đây?

Hạ Hầu Bạc “Bịch” một tiếng quỳ xuống: “Chắc chắn có kẻ gian hãm hại, cầu bệ hạ soi xét rõ ràng, trả lại trong sạch cho thần!”

Hạ Hầu Đạm cùng hắn diễn trò, nghe vậy liền làm vẻ khó xử, nhìn thị vệ, rồi lại nhìn thích khách, giọng khàn khàn, tỏ vẻ tức giận: “Quan tài của mẫu hậu suýt nữa bị đập nát, những thích khách này rốt cuộc do ai sai khiến, nhất định phải tra rõ. Hoàng huynh cũng bị sợ hãi, không bằng về trước thành nghỉ ngơi. Người đâu, hộ tống hoàng huynh hồi phủ.”

Ra lệnh một tiếng, cấm quân khắp nơi lập tức tiến về phía Đoan Vương.

Hạ Hầu Bạc rất phối hợp, ưu nhã hành lễ, xoay người chủ động đón cấm quân, ngón tay khẽ nâng.

Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần từng gặp thích khách này. Hắn là gia đinh trong phủ của Dữu Thiếu Khanh.”

Người nói là một thần tử thuộc phe Đoan Vương, nói xong còn lớn tiếng hỏi: “Dữu Thiếu Khanh, ngươi thấy gia đinh của mình, sao lại không nhận?”

Đám đông rộ lên.

Kế Đoan Vương, Dữu Thiếu Khanh cũng trải qua cảnh vạn người chú ý. Hắn không bình tĩnh như Hạ Hầu Bạc, chân run rẩy: “Một… Một lời nói bậy, ta chưa bao giờ gặp người này.”

Lý Vân Tích: “Sao có thể là người của Dữu Thiếu Khanh! Ai không biết Dữu Thiếu Khanh đức nghĩa nổi tiếng, thanh liêm…”

“Kỳ lạ thay,” một giọng nói réo rắt vang lên, “Dữu Thiếu Khanh vừa mới làm quốc trượng, hưởng phú quý không hết, lại cấu kết cùng Đoan Vương mưu hành thích vua, hắn điên rồi sao?”

Lý Vân Tích nghẹn lời.

Người phụ hoạ là Nhĩ Lam. Một câu nói châm chọc của nàng hơn hẳn mười câu của Lý Vân Tích, tiện thể còn gắn thêm tội danh cho Đoan Vương.

Lý Vân Tích: “Chính xác là vậy.”

Phe Đoan Vương thấy thế không làm ngơ, một người khác đứng lên: “Bệ hạ, lần trước thần đến phủ Dữu huynh chúc thọ, thực sự đã gặp tên gia đinh này. Dữu huynh, gia đinh của ngươi sao lại có lệnh bài của Đoan Vương phủ? Trong chuyện này tất có điều mờ ám.”

Dữu Thiếu Khanh bị dọa đến run rẩy, lảo đảo quỳ xuống đất: “Này, này, này…”

Phe trung thành với hoàng đế thấy hắn biểu hiện như có tật giật mình, trong lòng phát lạnh.

Những người thuộc phe Đoan Vương có thể không thực sự nhớ kỹ mặt mũi một gia đinh, nhưng dám đứng ra vào thời điểm này, chứng tỏ họ đã biết rõ, thích khách này thực sự có liên quan đến phủ Dữu. Chỉ cần tra rõ, mọi tội danh sẽ đổ lên đầu Dữu Thiếu Khanh.

Hạ Hầu Đạm cùng hắn diễn trò, nghe vậy liền làm vẻ khó xử, nhìn thị vệ, rồi lại nhìn thích khách, giọng khàn khàn, tỏ vẻ tức giận: “Quan tài của mẫu hậu suýt nữa bị đập nát, những thích khách này rốt cuộc do ai sai khiến, nhất định phải tra rõ. Hoàng huynh cũng bị sợ hãi, không bằng về trước thành nghỉ ngơi. Người đâu, hộ tống hoàng huynh hồi phủ.”

Ra lệnh một tiếng, cấm quân khắp nơi lập tức tiến về phía Đoan Vương.

Hạ Hầu Bạc rất phối hợp, ưu nhã hành lễ, xoay người chủ động đón cấm quân, ngón tay khẽ nâng.

Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần từng gặp thích khách này. Hắn là gia đinh trong phủ của Dữu Thiếu Khanh.”

Người nói là một thần tử thuộc phe Đoan Vương, nói xong còn lớn tiếng hỏi: “Dữu Thiếu Khanh, ngươi thấy gia đinh của mình, sao lại không nhận?”

Đám đông rộ lên.

Kế Đoan Vương, Dữu Thiếu Khanh cũng trải qua cảnh vạn chúng chú mục. Hắn không bình tĩnh như Hạ Hầu Bạc, chân run rẩy: “Một… Một lời nói bậy, ta chưa bao giờ gặp người này.”

Lý Vân Tích: “Sao có thể là người của Dữu Thiếu Khanh! Ai không biết Dữu Thiếu Khanh đức nghĩa có nghe, thanh liêm…”

“Kỳ lạ thay,” một giọng nói réo rắt vang lên, “Dữu Thiếu Khanh vừa mới làm quốc trượng, hưởng phúc lộc không hết, lại đi cùng Đoan Vương mưu hành thích vua, hắn điên rồi sao?”

Lý Vân Tích nghẹn lời.

Người nói là Nhĩ Lam. Một câu nói châm chọc của nàng hơn hẳn mười câu của Lý Vân Tích, tiện thể còn gắn thêm tội danh cho Đoan Vương.

Lý Vân Tích: “Chính xác là vậy.”

Phe Đoan Vương thấy thế không làm ngơ, một người khác đứng lên: “Bệ hạ, lần trước thần đến phủ Dữu huynh chúc thọ, thực sự đã gặp tên gia đinh này. Dữu huynh, gia đinh của ngươi sao lại có lệnh bài của Đoan Vương phủ? Trong chuyện này tất có điều kỳ quặc.”

Dữu Thiếu Khanh bị dọa đến run rẩy, lảo đảo quỳ xuống đất: “Này, này, này…”

Phe trung thành với hoàng đế thấy hắn biểu hiện như có tật giật mình, trong lòng phát lạnh.

Những người thuộc phe Đoan Vương có thể không thực sự nhớ kỹ mặt mũi một gia đinh, nhưng dám đứng ra vào thời điểm này, chứng tỏ họ đã biết rõ, thích khách này thực sự có liên quan đến phủ Dữu. Chỉ cần tra rõ, mọi tội danh sẽ đổ lên đầu Dữu Thiếu Khanh.

Chẳng lẽ tân quốc trượng thật sự điên rồi?

Dữu Thiếu Khanh mới liếc mắt một cái thấy thích khách, liền cảm thấy như bị sét đánh. Gia đinh này thật sự là người của hắn, nhưng khi nào lại trở thành thích khách của Đoan Vương, hắn hoàn toàn không biết. Nhưng nói ra điều này, ai sẽ tin lời hắn?

Nói trắng ra, trong tình huống hôm nay, thứ không quan trọng nhất chính là sự thật. Dữu Thiếu Khanh vốn không có chỗ đứng vững chắc trong triều đình, nay con gái hắn trở thành hoàng hậu, người ghen kẻ ghét còn nhiều hơn kẻ nịnh bợ. Nhìn tình hình này, rõ ràng đã có kế hoạch từ trước để đẩy hắn làm kẻ thế mạng.

Đoan Vương, từ bao giờ đã bắt đầu tính kế hắn?

Phe Đoan Vương càng ngày càng nhiều người lên tiếng, mồ hôi trên trán Dữu Thiếu Khanh chảy như mưa, bi thương dập đầu: “Bệ hạ, lão thần oan uổng! Người này… Người này là gian tế do Đoan Vương phái tới!”

“Haha.” Thích khách đầu lĩnh cười lớn, khóe miệng vẫn còn vết máu, “Ta thấy kỳ lạ, sao các ngươi đều nghĩ ta bị ai sai khiến? Dữu đại nhân, chúng ta ai sai khiến ai, ngươi nói rõ xem?”

Dữu Thiếu Khanh suýt nữa ngất xỉu: “Ngươi đang nói gì, ta chưa từng ——”

Hạ Hầu Bạc cười lạnh trong lòng. Bị kéo lên sân khấu còn muốn chạy trốn, cũng phải xem hắn có cho phép hay không.

Tên gia đinh cười quái dị, lấy từ trong ngực ra một túi thơm dính máu: “Các ngươi lục soát người, sao không tìm ra cái này?”

Ám vệ: “……”

Bọn họ chỉ biết lục soát theo yêu cầu.

Túi thơm thô sơ, màu đỏ rực, trên đó thêu một nam một nữ cùng cưỡi một con đại bàng.

Đồng tử của Hạ Hầu Đạm hơi co lại, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh. Trong đám thị vệ, có một thân ảnh nhỏ gầy lướt qua.

Hạ Hầu Bạc bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt hơi nhíu lại.

Gia đinh: “Ai thêu túi thơm này, hoàng đế nhất định có thể nhận ra đi?” Hắn đắc ý cười lớn, “Hôm nay ta dù sao cũng không thoát, sắp chết cũng muốn nói rõ, để không bị các ngươi biến thành bí mật cung đình mà che giấu.”

Đêm qua.

Hạ Hầu Bạc đưa cho hắn túi thơm và vài trang giấy viết thư: “Nghe đây, ngươi nhớ.”

Tử sĩ nhận lấy, nhìn qua thấy chữ viết của nữ tử, nội dung là lời âu yếm giả tạo — đều là do Dữu Vãn Âm trong lãnh cung lừa dối Đoan Vương.

Hạ Hầu Bạc: “Ngươi giữ túi thơm bên mình, thư tín giấu trong phủ Dữu, để người ta điều tra. Hiện giờ mọi người đều nghĩ Dữu hậu mang thai, hoàng đế phế thái tử là để dọn đường cho con nàng. Nhưng ngươi bị bắt phải khai rằng, đứa con trong bụng Dữu hậu là của ngươi.

“Nàng trước khi vào cung đã cùng ngươi tư tình, vào cung rồi vẫn gặp gỡ. Không ngờ chuyện bị Dữu Thiếu Khanh phát hiện, các ngươi liền kéo ông ta cùng nhau mưu đồ, thà rằng nhân lúc Đoan vương và hoàng đế bất hòa, một lần giết tên bạo quân. Dữu Thiếu Khanh cho ngươi vài người, các ngươi phục kích ở Bối Sơn, nghĩ rằng nếu thất bại, thì đổ tội cho Đoan vương.

“Không ngờ bị nhận ra, âm mưu bại lộ, ngươi nghĩ mình không sống được, nên sắp chết cũng muốn nhạo báng bạo quân một phen.”

Tử sĩ ghi nhớ mọi lời, rồi lại hỏi: “Điện hạ, hoàng đế thật sự sẽ tin sao?”

Hạ Hầu Bạc: “Hắn tin hay không không quan trọng, quan trọng là ở đây văn võ bá quan đều sẽ nghe thấy.”

Kể từ đó, Dữu Vãn Âm vĩnh viễn không thoát được danh yêu nữ, còn Hạ Hầu Đạm nếu che chở nàng, cũng sẽ bị coi là kẻ mê sắc mà bất tài.

Tử sĩ: “Nếu hoàng đế không đề phòng, chúng ta một kích thành công, giết hắn luôn thì sao?”

Hạ Hầu Bạc: “Thì ngươi không cần khai. Khi đó, con của Dữu hậu sẽ trở thành con của Hạ Hầu Đạm.”

“Dữu hậu vẫn chưa mang thai thật sự.” Tử sĩ nhắc nhở.

Hạ Hầu Bạc cười.

Vậy thì Dữu hậu sẽ mang thai dưới quyền cai trị của Hạ Hầu Bạc. Đứa trẻ sẽ là ấu đế, và Hạ Hầu Bạc sẽ là Nhiếp Chính Vương.

Họ mưu tính tất cả, chỉ cần bốn chữ: Danh chính ngôn thuận.

Đoan Vương muốn không chỉ quyền lực mà còn muốn được ca tụng, công đức tràn đầy, và một triều đại thịnh thế.

Vì vậy, hắn không thể lên ngôi với danh nghĩa hành thích vua.

Hắn phải làm thánh chủ, mà thánh chủ, luôn có nhiều người ngã xuống vì hắn.

Tử sĩ ôn tập lại lời kịch, thong dong mở miệng: “Dữu ——”

Hắn chỉ kịp nói một chữ.

Một tiếng nổ vang, trong mắt hắn hình ảnh cuối cùng là hoàng đế giơ lên một vật kỳ quái, với khẩu đen sì tỏa khói nhẹ.

Tử sĩ ngã xuống đất, co giật, miệng phun máu, rồi hoàn toàn bất động.
Bình Luận (0)
Comment