Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 53

Dịch: Hanyustories

Ngô thê Vãn Âm

Ta tên là Trương Tam.

Muốn cười thì cười đi, trước kia cũng có người hỏi ta có phải nạp tiền điện thoại mà có cái tên này không. Kỳ thực ngược lại, cha mẹ ta rất hài lòng với cái tên này, họ cảm thấy nó không đi theo lối mòn, nhất định sẽ làm ta nổi bật trong đám đông.

Sự thật cũng đúng như vậy, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng gặp ai trùng tên. Từ khi học cấp hai, ta luôn là người đầu tiên được thầy cô nhớ đến. Nhưng ngoài cái tên đặc biệt này, ta thật ra không có gì đáng khen ngợi. Thành tích học tập của ta không tốt cũng không xấu, chỉ có môn vật lý là từng đứng nhất hai lần. Còn tiếng Anh thì lựa chọn câu trả lời cơ bản là dựa vào xúc xắc.

À đúng rồi, thể dục của ta cũng không tệ lắm, luôn bị ép đi tham gia các cuộc thi thể thao của trường.

Đọc đến đây, nàng có thể sẽ thắc mắc tại sao ta lại nói đến chuyện cấp hai.

Bởi vì ở thế giới của chúng ta, ta không có ký ức gì xa hơn.

Năm lớp chín, ta đang học thì lại làm việc riêng, chơi điện thoại, bị một quảng cáo pop-up hấp dẫn vào quyển sách này (câu chuyện này dạy chúng ta rằng, học hành cần phải tập trung). Khi ta mới trở thành Hạ Hầu Đạm, cơ thể này chỉ mới phát triển đến 6 tuổi.

Từ đó đến nay đã mười sáu năm và tám tháng.

Tính ra, thời gian ta trở thành Hạ Hầu Đạm đã dài hơn cả thời gian ta sống làm Trương Tam.

Gần đây hai năm, đôi khi ta đột nhiên hoài nghi, thế giới "bên ngoài sách" có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là ta bị bệnh tâm thần mà sinh ra ảo tưởng. Rốt cuộc, một thế giới đồng thời tồn tại điều hòa, internet, thuốc y tế và aspirin nghe thật không hiện thực.

Nói ra buồn cười, lúc mới đến đây, ta cảm giác mình rơi vào một cơn ác mộng không có hồi kết. Nhưng hôm nay nhìn lại, ta suýt nữa đã không nhớ nổi tên trường cấp hai của mình. Mọi chuyện trước kia ngược lại giống như một giấc mộng thoảng qua.

Mãi cho đến khi nàng hỏi câu “how are you” đó

Hoá ra tất cả đều là thật. Hoá ra ta từng có một cuộc sống thật sự, từng có cha mẹ, từng có bạn bè, từng có tương lai.

Ta là một kẻ ti tiện. Nàng trong nháy mắt cứu vớt ta, ta lại tại ngay khoảnh khắc đó liền lập kế hoạch lừa gạt nàng. Lấy được tín nhiệm của nàng, trở thành đồng minh của nàng, để nàng có thể vì ta mà sử dụng kịch bản nàng nắm giữ. Chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng phương thức ổn thỏa nhất để giành thắng lợi, để Thái Hậu và Đoan Vương nợ máu bằng máu.

Trước mặt nàng, ta không chỉ tô vẽ quá khứ, mà cả hành động và lời nói đều cố tình khống chế, nỗ lực đóng vai một người hiện đại mà nàng quen thuộc. Ta không thể để nàng sợ hãi vì những tội lỗi đã nhuốm đầy máu trên tay mình.

Cho đến khi thực sự bắt đầu đóng vai Trương Tam, ta mới từng chút từng chút nhận ra mình đã cách xa hắn rất nhiều. Những năm gần đây, hàng đêm ta mơ thấy yêu ma quỷ quái kéo ta xuống “Địa ngục Vô Gián” (Kiểu như những tầng địa ngục khủng khiếp nhất ấy mọi người), số lần nhiều đến mức ta cũng dần quen. Một tháng sau khi nàng đến, ta bỗng nhiên có một lần mơ thấy bạn học truyền tờ giấy, bảo ta tan học cùng nhau đi ăn. Khi tỉnh dậy, ta quăng ngã mấy cái cốc, chỉ muốn làm cho cung tường xung quanh nhiều thêm chút tiếng vang. Lúc đó ta thực hận không thể một phen đem mồi lửa đốt hết thảy, chấm dứt mọi chuyện.

Nàng đến đã quá muộn, Vãn Âm. Nơi này đã không còn người bình thường chờ đợi nàng. Nàng chỉ có thể đối mặt với một kẻ điên đã trải qua nhiều ngày vô vọng, mất hết lý trí. Sinh ra mà không phải con người, ta thực xin lỗi.

—— Nàng vừa rồi có phải đã cười? Cười nhiều một chút, dạo gần đây nàng trông có vẻ không vui.

Ta không rõ từ khi nào ta yêu nàng. Làm Trương Tam, việc thích nàng dường như là lẽ đương nhiên; nhưng làm Hạ Hầu Đạm, điều đó lại giống như một nỗi ám ảnh. Ta chỉ biết rằng từ đó về sau, ta càng thêm sợ hãi.

Những người ch·ết đ·uối đều khẩn cầu có thể bắt được một mảnh gỗ nổi. Nhưng khi họ đã quá xa bờ, định sẵn là không thể cứu, họ gắt gao nắm chặt mảnh gỗ ấy, chỉ có thể làm cho mảnh gỗ cùng họ bị kéo xuống nước càng nhanh.

Ta hy vọng ít nhất có thể giữ cho nàng không bị dính vào v·ết m·áu. Ta hy vọng trong biển đen gió bão, ít nhất có một nơi nàng có thể an tâm yên giấc. Ta hy vọng sẽ không phải đối diện với ánh mắt kinh hãi và phòng bị của nàng. Điều ta mong mỏi nhất là thấy nàng mãi sáng rực như lửa, trong trẻo như trăng, mãi là cô gái nhỏ không sợ gì cả, có thể đánh đông dẹp tây.

Nếu nàng tạm thời sợ hãi và dao động, cần một người đồng hành để tiếp thêm sức mạnh, thì ta sẽ đóng vai người đồng hành đó, luôn làm tròn vai đến ngày ta ch·ết.

Ta đã không còn cố hương nữa rồi, Nàng, chính là cố hương của ta.

—— Lúc ấy, ta đã tính toán như vậy.

Nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như thế. Ban đầu, ta hy vọng có thể giúp nàng tiêu diệt Đoan Vương. Ngày mai, ta sẽ dốc hết sức lực. Nếu ta thành công, gánh nặng của nàng sẽ nhẹ đi phần nào. Nếu ta thất bại, nàng hãy làm theo những gì ta đã viết trên giấy, hẳn là cũng có thể tìm được lối thoát.

Đoạn đường sau này, nàng phải đi tiếp một mình rồi. Thiên nhai đường xa, giang hồ hiểm ác, hãy cẩn thận.

Dù ta đã lừa dối nàng nhiều điều, nhưng lời này tuyệt đối là thật: Nàng là người lợi hại nhất, dũng cảm nhất mà ta từng gặp qua trong cả hai kiếp. Nàng nhất định sẽ cười đến cuối cùng, giành lại một mảnh núi sông thanh bình.

Đến lúc đó, nếu có thể tha thứ cho ta, vào các dịp lễ tết, hãy ăn một bữa lẩu nhỏ. Coi như ta đồng hành cùng nàng.

Trương Tam
Bình Luận (0)
Comment