Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 66

PHIÊN NGOẠI I – P2+3

Vương Thuý Hoa và Trương Tam

Dịch: Hanyu

Điều này nghĩa là, họ từng nói về chủ đề này.

Ở một hành lang trong cung nào đó vào mùa đông, họ đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Sau một trận tuyết, hoàng hôn buông xuống, làn hơi trắng mờ dần tan vào màn đêm. Họ tựa vào nhau trong bể nước, lười biếng như một cặp động vật đang ngủ đông.

Hạ Hầu Đạm đột nhiên phá vỡ sự im lặng. "Em xuyên vào sách vào năm 2026, còn anh lại là năm 2016. Nếu chúng ta quay trở lại, thì năm nào sẽ là hiện thực?"

Lúc đó cô đang mơ màng buồn ngủ, đếm trên đầu ngón tay. "Tính sơ sơ, giờ chắc là năm 2036 rồi... Nếu em chưa chết, chắc cũng nằm thực vật mười năm rồi."

"Vậy thì anh đã nằm hai mươi năm. Nếu có thể tỉnh lại, chắc sẽ lên báo."

Dữu Vãn Âm cười nhẹ, không muốn nói đến những chuyện không vui như một người thực vật sau mười hay hai mươi năm, cơ bắp sẽ teo tóp thế nào và liệu có thể sống bình thường sau khi tỉnh lại được không. Nói cho cùng, "chưa chết" đã là một giả định lạc quan rồi.

Nhưng Hạ Hầu Đạm lại rất hào hứng. "Anh sẽ đi tìm em. Chỉ cần còn một hơi thở, anh nhất định sẽ đứng trước mặt em."

"Anh không hỏi xem em có muốn tìm anh không?" Dữu Vãn Âm trêu chọc.

Hạ Hầu Đạm thật sự ngẩn người một chút, sau đó cười nói: "Em chắc chắn sẽ nhớ anh, nhớ đến phát điên."

"Đừng có tự mãn thế!" Dữu Vãn Âm hắt nước vào anh.

***

Kết quả là, cô không tỉnh lại trong tình trạng thực vật.

Điều này có nghĩa là tình trạng của Trương Tam cũng giống như cô, sẽ quay về khoảnh khắc xuyên không? Đối với anh, đó là năm 2016.

Chẳng lẽ—

Vương Thúy Hoa bỗng nhiên bật cười. Cô nghĩ: Chẳng lẽ một đời kiêu hùng của Hạ Hầu Đạm, khi quay lại sẽ tiếp tục chuẩn bị thi vào trường trung học?

Từ đó lại thêm mười năm nữa, hiện tại anh ấy đang ở đâu? Trong mười năm qua anh ấy có tìm cô không?

Vẫn có thể tái ngộ, vẫn có thể gặp lại anh.

Ý nghĩ này như một liều thuốc tăng lực, khiến cô cuối cùng có cảm giác như mình đang "hồi sinh". Đúng vậy, trước tiên là ổn định lại, sau đó lập kế hoạch... Cô đã từng làm hoàng đế, tìm một người chắc chắn không phải là chuyện khó.

Vương Thúy Hoa từ trong mớ hỗn độn trong đầu lục tìm ra địa chỉ nhà mình, nhưng lại bị mắc kẹt ngoài cửa.

Những chi tiết như mật khẩu khóa điện tử, cô thực sự không nhớ nổi.

Nhập sai mật khẩu ba lần liên tiếp, khóa điện tử phát ra tiếng báo động chói tai và tự động khóa cứng. Vương Thúy Hoa đứng trước cửa suy nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra gọi. "Mẹ ơi, khóa cửa nhà con bị hỏng, con có thể về nhà mẹ ngủ một đêm không?"

Nhà bố mẹ Vương Thúy Hoa ở đầu kia của thành phố, ban đầu cô dọn ra ngoài thuê nhà là để tiện cho việc đi làm.

Vừa nhìn thấy bố mẹ, nước mắt cô tuôn ra như thác, khiến cả hai bọn họ hoảng hốt khuyên nhủ: "Ai bắt nạt con gái của chúng ta? Đừng khóc nữa, công việc tệ quá thì nghỉ đi, bố mẹ nuôi con."

Vương Thúy Hoa lập tức khóc dữ dội hơn. "Con chỉ hơi mệt thôi ạ..." Cô nhìn mẹ đầy hy vọng: "Hôm qua mẹ có nói là thử nấu món mới phải không?"

Khoảng cách giữa hôm qua và hôm nay, là hàng thế kỷ. Đi nửa đời, trở về vẫn là con gái của bố mẹ.

“Con chờ chút nhé, mười phút là xong thôi.” Mẹ cô mỉm cười dịu dàng rồi quay vào bếp.

Trong đêm khuya thường lệ, đồ ăn ấm áp lấp đầy dạ dày, thế giới bắt đầu yên bình.

Vương Thúy Hoa đành phải dỗ dành bố mẹ đi ngủ, sau đó tự mình đi tắm nước nóng, bước đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

Lúc rạng sáng, cô nằm trên giường cầm điện thoại, mở khung tìm kiếm.

Đã là năm 2026, cả nước vẫn còn hơn sáu nghìn người tên Trương Tam. Trong kết quả tìm kiếm có một vài bức ảnh, Vương Thúy Hoa xem đi xem lại những khuôn mặt đó một lúc, rồi thở dài.

Quả nhiên, trong tình huống không biết đối phương trông như thế nào, chỉ dựa vào "trực giác" mà mò kim đáy bể thì đúng là không hiệu quả. Huống hồ người tên Trương Tam mà cô muốn tìm có thể không nằm trong danh sách này.

Cô vẫn nhớ một vài thông tin cơ bản, chẳng hạn như năm sinh và thành phố nơi anh đăng ký hộ khẩu. Hình như Hạ Hầu Đạm còn nhắc đến tên trường trung học cơ sở của mình, tên là gì nhỉ?… Vương Thúy Hoa cố gắng nhớ lại, nhập tất cả thông tin này vào khung tìm kiếm, thử lại một lần nữa, lòng cô chùng xuống.

Vẫn không có kết quả.

Vương Thúy Hoa không buồn ngủ, vô thức lướt điện thoại.

Tin vui duy nhất là, trường trung học cơ sở mà Hạ Hầu Đạm nhắc đến thực sự tồn tại. Điều này ít nhất chứng minh rằng anh ấy là người thực, hoàn toàn không phải là một ảo ảnh trong mơ.

Chỉ là trường này dường như không chú trọng đến việc quảng bá trên mạng, trang web chính thức ít nhất đã năm năm không cập nhật, chỉ có vài tin tức lẻ tẻ chứng minh rằng nó vẫn chưa bị đóng cửa.

Vương Thúy Hoa mua vé chuyến bay đầu tiên vào sáng sớm để đến thành phố, nơi có trường trung học đó.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, cô đặt báo thức, chuẩn bị ngủ vài tiếng để dưỡng sức, nhưng trước khi nhắm mắt mới chợt nhớ ra một điều… mình quên xin nghỉ phép.

Đi xa nửa đời người, trở về vẫn là một kẻ làm thuê.

Ngày hôm sau, khi máy bay hạ cánh đã là buổi trưa.

Sếp cô rất tức giận vì cô xin nghỉ đột xuất, yêu cầu cô làm việc từ xa, không được để tiến độ dự án bị chậm lại.

Vương Thúy Hoa hoàn toàn không nhớ mình đang làm dự án gì, nhưng vẫn bình tĩnh tự tin — sau hàng chục năm trải qua nhiều dự án khó khăn với cường độ cao, giờ nhìn lại công việc này, cô thấy đơn giản như trò trẻ con.

Cô nhanh chóng xem lại các tài liệu trong nhóm dự án, vừa gõ phím trao đổi với đồng nghiệp, vừa lên taxi và báo tên trường trung học của Trương Tam cho chú tài xế.

Cô dự định đến ngôi trường trung học đó — đây là cách dễ nhất để bắt đầu. Chỉ cần anh ấy từng học ở đó, chắc chắn sẽ có hồ sơ lưu trữ.

Cô có thể bịa ra một lý do để tra hồ sơ, tìm được địa chỉ nhà anh ấy, hoặc không thì chắc cũng sẽ có thông tin liên lạc của bố mẹ anh ấy, sau đó…

Vương Thúy Hoa cười tự chế giễu mình.

Nhìn cô lúc này, chẳng khác gì một kẻ bi3n thái cuồng si.

Nếu Trương Tam thực sự đã quay về năm 2016, anh ấy có đến mười năm để tìm cô. Cô cũng từng nhiều lần kể về quá khứ của mình trong những cuộc trò chuyện, đề cập đến nhiều thông tin quan trọng.

Những cách thức cô nghĩ ra, anh ấy chắc chắn cũng có thể nghĩ ra. Chỉ cần anh ấy bỏ chút công sức, có lẽ ngay cả địa chỉ nhà cô cũng có thể tìm được.

Vậy tại sao trong trí nhớ của Vương Thúy Hoa, gần mười năm qua không hề xuất hiện một người nào tên là Trương Tam?

Từ đêm qua đến giờ, cô đã giả định vài lý do, nhưng chẳng có cái nào tốt đẹp.

Người lái taxi liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu vài lần, cuối cùng không thể nhịn được mà hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ? Mặt cô trông tệ quá.”

Vương Thúy Hoa giật mình, cũng tự nhìn vào gương chiếu hậu. Đêm qua cô khóc to một trận, sau đó chỉ ngủ được vài tiếng, mí mắt vẫn còn sưng, mắt chi chít đầy tia máu. Thêm khuôn mặt nhợt nhạt kia, trông cô như vừa trải qua một biến cố lớn.

Cô thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không sao, có lẽ cháu hơi say xe một chút.”

“Ồ, vậy tôi sẽ lái chậm lại. Có cần mở cửa sổ không?” Tài xế lo lắng cô sẽ nôn trong xe.

Vương Thúy Hoa không trả lời.

“Cô gái?” Tài xế hoảng hốt, “Cô phải tìm cái gì đó để đựng…”

“Bác tài” Vương Thúy Hoa chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bác kết thúc chuyến đi giúp cháu, cháu có việc gấp phải xuống xe.”

Tài xế nhanh chóng tấp xe vào lề đường, thầm nghĩ hành khách này cũng khá chu đáo.

Vương Thúy Hoa xuống xe, chạy ngược lại một đoạn dọc theo con đường, dừng lại trước tấm biển quảng cáo vừa lướt qua.

Trên biển quảng cáo là poster của một bộ phim truyền hình.

“Ác Ma Sủng Phi”.

Rất lâu trước đây, Hạ Hầu Đạm từng phàn nàn với cô: “Truyện từ năm 2016, đến năm 2026 em vẫn nhận được đề xuất? Một truyện nội dung dở tệ như thế, sao lại có thể nổi suốt mười năm?”

Bây giờ cô cuối cùng cũng đã hiểu lý do.

Bộ truyện này không hề nổi tiếng trong mười năm qua, mà chỉ đến mười năm sau mới được chuyển thể thành phim. Vì vậy, nền tảng truyện trên điện thoại mới lục lại tác phẩm cũ, đẩy lên trang chủ và cuối cùng cô đã mở nó ra trên tàu điện ngầm.

Ngay chính giữa tấm áp phích, nhân vật nổi bật nhất là nữ chính của nguyên tác, Tạ Vĩnh Nhi.

Vương Thuý Hoa lặng lẽ nhìn khuôn mặt "Tạ Vĩnh Nhi", mắt cô hơi ươn ướt. Không biết là sự trùng hợp diệu kỳ nào mà diễn viên mới của đoàn phim lại khá giống với Tạ Vĩnh Nhi trong ký ức của cô. Đặc biệt là ánh mắt cương nghị đó, gần như hoàn toàn giống nhau.

Quá giống, đến mức chỉ cần nhìn như vậy, những ký ức đã phai màu dần trở nên sống động trở lại.

Đã bao nhiêu năm rồi không gặp.

Một lúc lâu sau, Vương Thuý Hoa mới dời ánh nhìn về phía bên cạnh Tạ Vĩnh Nhi, muốn xem diễn viên đóng vai Đoan Vương trông ra sao.

Cô sửng sốt.

Bên cạnh Tạ Vĩnh Nhi, ở vị trí nam chính, nhân vật mang theo hòm thuốc, nhìn thế nào cũng giống Tiêu Thiêm Thải. Còn nam chính nguyên tác Hạ Hầu Bạc lại bị đẩy ra góc, đứng chung với Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, tất cả các diễn viên này, cả ngoại hình lẫn khí chất, đều mang đến cho cô cảm giác quen thuộc.

Họ đứng cạnh nhau, như thể là hình ảnh phản chiếu của giấc mộng hoang đường đó trong thực tế.

Mặt đất dưới chân Vương Thuý Hoa bắt đầu xoay chậm lại.

Một hai trường hợp có thể nói là trùng hợp, nhưng tình huống trước mắt, thật sự có thể dùng từ trùng hợp để giải thích không?

Cô đứng yên tại chỗ, rút điện thoại ra và tìm kiếm thông tin về bộ phim này.

Trên mạng có rất nhiều ý kiến trái chiều, đa số mọi người chỉ xem cho vui, cũng có vài người hâm mộ nguyên tác chỉ trích phim đã thay đổi quá nhiều, điên cuồng thêm thắt cho các nhân vật phản diện Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm, thậm chí còn tách rời cặp đôi nam nữ chính trong nguyên tác, để nữ chính Tạ Vĩnh Nhi yêu một nhân vật phụ là Tiêu Thiêm Thải.

Một bình luận mỉa mai:

"Thay đổi thế này, tác giả gốc không kiện họ sao?"

"Tác giả đã từng mắng biên kịch vài ngày, nhưng sau đó đột nhiên im lặng. Lý do đưa ra cũng rất kỳ lạ, nói rằng nữ chính báo mộng cho cô ấy, nói rằng hiện tại mình rất hạnh phúc."

"Cái gì cơ???"

"Tác giả chắc chắn đã bị phía sản xuất "dàn xếp", không thể nói thẳng ra nên mới giải thích một cách mỉa mai như vậy."

"Nhưng phải nói rằng, cặp đôi phản diện này, thay đổi cũng khá tốt đấy chứ…"

Vương Thuý Hoa tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó ngồi xuống, mở nhanh danh sách thành viên đoàn làm phim "Ác Ma Sủng Phi", lướt từ đầu đến cuối.

Không có.

Cô lại tra cứu thông tin doanh nghiệp của công ty sản xuất và công ty phát hành, từng tên một.

Vẫn không có.

Sao có thể không có được chứ?

Ngoài người mà cô biết, còn ai có thể chuyển thể một bộ truyện dở mười năm trước thành phim, và ai có thể thay đổi cốt truyện thành như vậy?

Nội dung phim này, như thể chi một số tiền lớn chỉ để treo một tấm biểu ngữ khổng lồ, trên đó viết: "Anh đã trở lại, anh đang ở đây, em có thấy không?"

Vương Thúy Hoa bắt đầu sốt ruột, ngón tay cô loạn xạ bấm trên màn hình.

Thấy rồi, tất nhiên là thấy, em đâu có mù!

Nhưng anh ở đâu? Tại sao không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt em?!

—— Ngay sau đó, ngón tay cô dừng lại. Hình như cô vừa từ trang giới thiệu của công ty sản xuất, bấm vào liên kết đến công ty mẹ.

Vương Thúy Hoa đột ngột có một dự cảm mạnh mẽ, nhìn vào mục người đại diện pháp nhân của công ty mẹ.

***

Trụ sở công ty mẹ.

Nhân viên tiếp tân xinh đẹp và được đào tạo bài bản, nhìn thấy Vương Thúy Hoa bước vào như người mộng du, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp. "Chào buổi trưa, cô có hẹn trước không?"

Vương Thúy Hoa nói: "… Không."

"Được rồi, xin hỏi cô muốn gặp ai?" Tiếp tân lấy ra mẫu đăng ký.

Vương Thúy Hoa thẫn thờ nói: "Trương Tam."

Tiếp tân khựng lại nửa giây.

Vương Thúy Hoa bổ sung: "Anh ấy biết tôi sẽ đến."

"Được, tôi sẽ liên hệ với thư ký của Tổng giám đốc Trương. Cô tên gì?" Tiếp tân cầm điện thoại lên.

"Vương Thúy Hoa." Tiếp tân lại khựng lại nửa giây, dường như không chắc đây có phải là một trò đùa hay không, cuối cùng dưới ánh nhìn chân thành của Vương Thúy Hoa, cô vẫn bấm số.

Thư ký nhanh chóng chạy tới, kính cẩn nói: "Cô Vương, Tổng giám đốc Trương bảo tôi đưa cô đến phòng chờ, anh ấy sẽ đến ngay."

Nhân viên đi qua đều dựng tai lên để hóng hớt.

Vương Thúy Hoa cúi đầu theo thư ký đến khu vực thang máy: "Anh ấy đang họp à?"

"Không, không phải." Thư ký vội vàng phủ nhận, "Anh ấy đang ở trong xe, vẫn còn chưa đến công ty. Tổng giám đốc Trương hôm qua có việc riêng, đã ra khỏi thành phố cả một ngày, sáng nay anh ấy mới bay về…"

Ra khỏi thành phố?

Đúng rồi. Kiếp trước, trong những lần trò chuyện, cô từng hết lần này đến lần khác kể về quá khứ của mình, đề cập đến rất nhiều thông tin quan trọng.

Trong những thông tin quan trọng đó… có bao gồm ngày mà cô xuyên vào sách không? Liệu anh ấy có chợt nhớ ra không?

Vương Thúy Hoa bước chân chậm lại, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, hỏi: "Có thể tiết lộ chút về nơi mà Tổng giám đốc Trương đã đi ngày hôm qua không?"

Thư ký do dự nói: "Cái này…"

“Đã đến trước cửa nhà em.” Có người từ phía sau đáp lại.

Mọi tiếng ồn ào đều trở nên tĩnh lặng.

Như một cơn bão vô hình cuốn qua, thư ký bên cạnh, nhân viên đi lại, tất cả đều biến mất. Các tòa nhà cao tầng và đường phố dần tan biến, dưới chân cô trải dài một màu trắng vô tận.

Giữa vũ trụ trống rỗng ấy, có một người đang bước về phía cô, mỉm cười đầy bất lực. “Anh ngồi ngoài cửa đợi cả đêm, bó hoa cầm theo ôm trong lòng cũng đã héo hết cả rồi.”

***

Vài giờ sau, tại nhà của Trương Tam.

“Thêm một lần nữa nhé?”

“Không được rồi, em phải nghỉ một lát đã…”

“Được rồi, vậy đợi một lát.” Trương Tam trẻ khỏe đầy sinh lực lăn sang bên cạnh Vương Thuý Hoa, tay nghịch tóc cô, miệng cười gian trá.

Vương Thuý Hoa nhắm mắt, nắm lấy tay anh. “Em có nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ không biết bắt đầu từ đầu, đợi em suy nghĩ…”

“Thật tình cờ, anh cũng có một số câu hỏi muốn hỏi em.”

“Vậy anh hỏi trước đi.”

Trương Tam cười khẽ. “Tối qua sao em không về nhà?”

“Em đã về nhà rồi, nhưng lúc đó không thể nhớ nổi mật mã khóa cửa, nên em đã qua nhà ba mẹ. Có lẽ em đi rồi anh mới đến, nên lỡ mất nhau.” Vương Thuý Hoa nhăn mày, chọc chọc vào tay anh. “Sao anh ngốc vậy, đợi ngoài đó mà không gọi điện cho em?”

“Anh muốn gặp em trực tiếp để làm em bất ngờ mà. Anh còn lên cả một kế hoạch cẩn thận, gặp nhau xong là anh sẽ đưa em đi du lịch, thể hiện phong cách của một tổng tài bá đạo.”

Vương Thuý Hoa cười không thành tiếng. “Tổng tài bá đạo, sao trên mạng em không thể tìm không thấy thông tin gì về anh?”

“Im lặng làm giàu, em hiểu không? Khi anh trở về là vào năm 2016, ngồi nghĩ kỹ lại, em đã tiết lộ cho anh toàn bộ những sự kiện lớn trong mười năm tới, giống như anh đã tải được phần mềm “hack cuộc đời” vậy. Nhưng nhiều quyết định kinh doanh không thể giải thích, nếu bị người khác phát hiện anh đã biết trước, chẳng phải sẽ rất là phiền phức sao? Chỉ có thể khiêm tốn ẩn mình hết mức. Nếu trên mạng có bất kỳ thông tin gì về anh, anh sẽ cho người xóa hết.”

“Anh không sợ em không tìm được anh sao?”

“Thật ra anh chưa từng định để em đi tìm… Anh đã nói rồi mà, chỉ cần còn một hơi thở, anh nhất định sẽ đứng trước mặt em.”

Vương Thúy Hoa nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt gần như tham lam vẽ lên từng đường nét đôi mắt ấy của anh.

Trương Tam dường như cảm nhận được điều gì đó, nụ cười của anh dần tắt. “Bao lâu rồi em chưa gặp anh?”

“Em đã như vậy sống một đời và ra đi một cách tự nhiên.” Cô nói, giọng đầy chua xót.

“À...” Anh gật đầu, “Thế thì thật….thật là lâu rồi. Còn dài hơn rất nhiều so với mười năm của anh.”

Cô không nói gì.

Yết hầu Trương Tam khẽ động.

Bỗng nhiên, anh như không thể chịu đựng được nữa mà tự thú. “Anh đã từng nghĩ về việc đó, đã từng nghĩ về việc tiếp cận em sớm hơn. Lúc học cấp ba, hay là đại học, anh có thể thi vào trường của em, bắt chuyện với em, làm phiền em cho đến khi em đồng ý hẹn hò. Chúng ta có thể trở thành một đôi tình nhân bình thường, đến năm 2026, chắc chắn chúng ta đã kết hôn.”

“Anh không biết thiên đạo chọn người theo cách nào, có lẽ khi quỹ đạo cuộc sống của em thay đổi, em sẽ không bị cuốn vào cuốn sách đó nữa, và sẽ không phải chịu đựng như anh, trở thành một người dị biệt.”

“Anh thậm chí đã đến thành phố của em, đứng từ xa lén nhìn em vài lần. Mỗi lần cứ ngỡ chỉ cần thêm một chút nữa thôi, anh đã không thể kiềm chế nổi mà đến bắt chuyện với em.”

Nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều, Vãn Âm à, chúng ta chưa bao giờ thực sự thảo luận về điều này. Anh chưa từng hỏi em, nếu có cơ hội lựa chọn, liệu em có sẵn lòng từ bỏ thế giới đó, từ bỏ những người bạn đồng hành, những người thân yêu, những thử thách cam go, những thành tựu rực rỡ và những khát vọng mãnh liệt của mình không...

Ánh mắt anh phản chiếu ánh sáng ấm áp, dịu dàng và đầy nỗi buồn khi nhìn cô.

“Suy đi nghĩ lại, anh không dám tự ý thay em quyết định. Bởi vì câu chuyện của em, anh chỉ có thể đồng hành một nửa. Nhưng anh lại lo lắng, sợ rằng lựa chọn sai lầm, sợ rằng khi anh rời đi, em sẽ không thể sống tốt trong thế giới đó, mà anh thì không thể nào biết được...

“Thực sự đã giằng co rất nhiều năm. Mỗi năm anh đều đọc lại cuốn “Xuyên Thư Chi Ác Ma Sủng Phi” như một độc giả trung thành. Cuối cùng, anh đã tận mắt chứng kiến nó chìm vào quên lãng trên internet, năm này qua năm khác, không còn ai nhắc đến nữa.

“Anh bắt đầu thắc mắc, nếu nó đã hết thời như vậy, tại sao em lại nhận được quảng cáo của nó trên app điện thoại vào năm 2026? Khi đó anh đã trở thành Tổng giám đốc, nên nhờ người từ phía phát triển nền tảng tìm hiểu về tác phẩm này. Kết quả là đối phương hiểu lầm, tưởng anh muốn mua bản quyền, khen cuốn sách hết lời, còn nói nếu chuyển thể thành phim thì nền tảng sẽ quảng bá mạnh mẽ, đẩy tác phẩm lên vị trí tốt nhất, đảm bảo độ hot quay trở lại.

“Lúc đó, không biết tại sao, anh đột nhiên hiểu ra.

“Hóa ra, người đưa em vào thế giới đó, lại chính là anh.”

Thời gian và không gian đảo lộn, mang theo tất cả những mối duyên mờ ảo của nhân gian, hợp thành dòng chảy của nhân quả.

Khi anh một mình lớn lên trong sách, cô vẫn còn đang vô định ở ngoài.

Khi cô một mình già đi trong sách, anh lại lớn lên cô độc ngoài đời.

Như thể mọi sự chờ đợi chỉ để đến được khoảnh khắc này, hai linh hồn già cỗi nhìn nhau trong thân xác trẻ trung.

Trên cao tám nghìn mét, gió lớn vẫn chưa dừng.

Mây đã tan, trăng đã sáng.

Vương Thuý Hoa đưa tay lau khóe mắt, cười. “Câu chuyện sau này, em sẽ từ từ kể cho anh nghe.”

“Được thôi.”

“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ...”

“Cây đào bên cửa sổ chúng ta đã trồng, sau đó có nở hoa không?”

“Nở rồi, năm sau là nở, còn kết trái nữa cơ.”
Bình Luận (0)
Comment