Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 8

Động Bàn Tơ tổng kết công việc ngày hôm nay, Dữu Vãn Âm và Hạ Hầu Đạm phân tích sâu về sự kiện mình nghe lén được, đầu tiên đạt thành nhận thức chung: Đoan vương vẫn là nguyên chủ.

“Vậy thì dễ rồi, ” Hạ Hầu Đạm nói, “Tên này chưa đọc kịch bản, chúng ta có thể lợi dụng ưu thế này triệt để.”

Dữu Vãn Âm: “Với cả, Tư Nghiêu tha cho tôi, hiển nhiên đã nghi ngờ Đoan vương. Trong truyện gốc cậu ta là quân sư trọng dụng của Đoan vương, nếu có thể kéo về bên này làm việc, một chấp mười luôn đó.”

Hạ Hầu Đạm: “Vậy thì cố hết sức chia rẽ hai người bọn họ.”

Dữu Vãn Âm: “Hiện tại Ngụy thái phó vừa hay vào tù, Tư Nghiêu dám chắc sẽ mượn cơ hội điều tra về vụ việc của cha mình, không chừng sẽ chui thẳng vào gặng hỏi Ngụy thái phó đấy. Chúng ta muốn vu oan cho Đoan vương, thì phải chuẩn bị sớm, phòng chuyện lộ tẩy. Hay anh tới Đại Lý Tự uy hiếp Ngụy thái phó, ra tay trước đi?”

Hạ Hầu Đạm: “Ừm. Thực tế người tôi phái đi đã tìm được Tư các lão, nhưng cơ thể ông ấy đã suy yếu lâu năm, những năm này bị ức hiếp ở cõi lưu vong, đã bị giày vò đến điên điên ngốc ngốc, không nhận ra ai nữa.”

“Thảm.”

“Quá thảm.”

Dữu Vãn Âm lắc đầu thở dài: “Anh không được điên một cách uổng phí đâu, phải đổ vỏ Đoan vương cho bằng được. Nhớ nói Tư các lão bị hắn ta hạ độc trên đường đón về, mới thành ra nông nỗi này ok?”

Hạ Hầu Đạm: “Ý hay.”

Hai kẻ chơi dơ vỗ tay.

Ngục của Đại Lý Tự chuyên dùng để giam giữ quan lớn phạm tội, càng đi sâu vào càng có người canh gác nghiêm ngặt. Ở nơi sâu nhất trong nhà giam tối thui tối mù, chỉ có vài bó đuốc chiếu sáng.

Ngụy thái phó ngồi trong góc tường, nghe thấy tiếng bước chân bèn nhìn hướng ra ngoài, trông thấy một đôi giày thêu rồng phủ kim tuyến.

Ngụy thái phó ngẩn người, vội quỳ xuống, vừa thuần thục tiến vào trạng thái nịnh hót bạo quân: “Thưa bệ hạ, oan cho thần quá! Thần phục vụ đất nước quên mình, một lòng chỉ muốn giúp bệ hạ bớt lo, giải quyết những bọn tiểu nhân kia…”

Hạ Hầu Đạm không chờ y nói đến câu thứ ba, đi thẳng vào chủ đề: “Ngươi thay trẫm làm một chuyện cuối cùng, trẫm có thể bảo vệ người nhà ngươi.”

Ngụy thái phó nghe xong là biết muốn mình chết tới nơi rồi, vội rặn vài giọt nước mắt: “Xin bệ hạ hãy nghe nội tình về việc này! Lúc đó Tuần diêm Ngự sử…”

Hạ Hầu Đạm lại ngắt lời: “Ngươi có biết là ai hại ngươi không?”

Ngụy thái phó: “…”

Ngụy thái phó nơm nớp lo sợ. Khuôn mặt của Hoàng đế ẩn trong bóng đêm, chỉ độc một bóng dáng mờ ảo. Chẳng hay tại sao, y lại tin chắc rằng đấy không phải biểu cảm của tên bạo quân mà y biết.

Hạ Hầu Đạm: “Chuyện hại ngươi, hạ lệnh là Đoan vương, thu thập chứng cứ là Tư Nghiêu. Ngươi có thể không nhớ rõ người này, cậu ta là con trai của Tư các lão, thay hình đổi dạng làm quân sư của Đoan vương, rất giỏi hại người.”

Ngụy thái phó kinh hãi: “Nó còn còn sống ư?”

Hạ Hầu Đạm cười gằn: “Ban đầu Tư các lão gặp sự cố, Đoan vương âm thầm cứu Tư Nghiêu, dạy cậu ta xem ngươi là kẻ thù suốt đời, trù tính mấy năm, mới hạ bệ được ngươi.”

Ngụy thái phó cúi đầu, cắn môi đến tứa máu.

Hạ Hầu Bạc!

Hắn nghe thấy âm thanh không mang theo cảm tình, gần như buồn bực ngán ngẩm của Hoàng đế: “Buồn cười nhỉ? Vị hoàng huynh tốt tính của trẫm, ban đầu cho ngươi mượn sức trừ khử nhà họ Tư, giờ đây lại mượn nhà họ Tư trừ khử ngươi. Quả nhiên là xử lý sự việc công bằng, đoan chính có một không hai.”

Ngụy thái phó dại ra.

Hoàng đế biết.

Hoàng đế mà biết ư?!

Năm đó y vào phe Thái hậu, y quá nhát gan, không có tác dụng lớn, lăn lộn nhiều năm đều chẳng gặt hái được gì. Đoan vương lén lút cùng y bàn bạc, khuyên y ra mặt kết tội Tư các lão, thậm chí còn giúp y ngụy tạo một đống chứng cứ phạm tội không chê vào đâu được.

Trong kiếp sống của Ngụy thái phó, đấy là lần duy nhất cầu giàu sang từ việc nguy hiểm.

Y thành công, lập được công lớn trước mặt Thái hậu, từ đây bước lên mây xanh.

Tất cả những điều này, Hoàng đế vẫn im lặng quan sát, giống như xem kịch sao?

Ngụy thái phó sợ run cả người, phút chốc mất hết can đảm, đến cả dũng khí thanh minh cũng mất sạch: “Thần đáng chết… Thần tự biết mình chẳng còn đường sống, thần chỉ muốn hỏi thêm rằng: Sao Bệ hạ có thể được biết việc này?”

Sau bao nhiêu năm, tên bạo quân bị họ xem như đồ đần mà dỗ dành, chẳng lẽ là giả ngây giả dại?

Nhưng nếu như hắn thấy rõ tất cả, cớ sao lại ẩn nhẫn không bùng nổ, mặc cho họ đuổi từng bề tôi trung thành ra ngoài?

Hạ Hầu Đạm: “Hả, đoán mò thôi, thử gạt ngươi một chút, tự dưng ngươi khai hết.”

Ngụy thái phó: “…”

Ngụy thái phó: “?”

Hạ Hầu Đạm quay lưng đi xa: “Nếu Tư Nghiêu sai người đến hỏi, ngươi cứ trả lời đúng sự thật, tích đức cho người nhà ngươi tí đi.”

Dữu Vãn Âm hôm nay vẫn đúng giờ tới Tàng Thư Các như thường lệ, thốt nhiên có cung nhân chạy lên lầu thông báo: “Nương nương ơi, có người không mang chỉ thị viết tay đứng dưới lầu, nói rằng có việc muốn bẩm báo nương nương nhưng chẳng chịu báo họ tên, chỉ bảo nương nương thấy mình ắt nhận ra.”

Dữu Vãn Âm đi xuống cầu thang, vừa rủ mắt nhìn, một cậu trai thanh tú xa lạ đang ngẩng đầu nhìn cô.

Dữu Vãn Âm: “…”

Bạn ơi, bạn là ai thế?

Cậu trai thi lễ với cô: “Dữu Phi nương nương.”

Dữu Vãn Âm: “!”

Cái giọng khổ đại cừu thâm này —— là Tư Nghiêu!

Hôm nay Tư Nghiêu vậy mà không dịch dung, dám trưng bản mặt đứa con của tội thần đến đây hả?

Dữu Vãn Âm trong lòng cả kinh, có linh cảm xấu.

“Lên đây đi.” Dữu Vãn Âm dẫn người lên tầng hai, cho lui cung nhân, đi thẳng vào chủ đề chính, “Xảy ra chuyện gì?”

Cô không ngờ người này sẽ đến nhanh như thế. Mới ban nãy, cô vẫn còn thương lượng về việc đón Tư các lão cùng Hạ Hầu Đạm, còn chưa kịp sắp xếp vai quần chúng cản đường tự biên tự diễn nữa.

Mấu chốt nhất là, họ vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng một con đường đào thoát cho Tư Nghiêu, giúp cậu có thể phản chiến thuận lợi, đi ăn máng khác mà không sứt mẻ gì.

Bấy giờ người anh em này trông vội vàng quá, chẳng kịp dịch dung nữa này, đừng bảo có lính rượt ở sau chứ?

Tư Nghiêu mới mở miệng, như thể xác minh suy đoán đáng ngại của cô: “Tôi có việc gấp muốn cầu kiến bệ hạ, không biết nương nương giúp tôi được không?”

Dữu Vãn Âm: “Bổn cung không có quyền dẫn người khác vào cung, sẽ bị ngăn lại. Hay là ngươi ngồi ở đây một hồi, ta dẫn bệ hạ tới nhé? Tàng Thư Các có người canh gác, không có chỉ thị viết tay sẽ không được phép vào, ở đây an toàn lắm.”

Tư Nghiêu nghe cô nói bóng gió về tốp lính đang truy đuổi, kinh ngạc hỏi: “Nương nương cũng biết ạ?”

Dữu Vãn Âm: “Nếu như là chuyện về Tư các lão, ta cũng biết đôi chút.”

Tư Nghiêu cảm khái nói: “Nương nương thật sự rất được Thánh tâm. Tôi đang điều tra về án oan của cha tôi năm đó, nhưng nào ngờ có vẻ Đoan vương đã đề phòng từ trước, đã sẵn sàng diệt trừ tôi. Vừa nãy tôi trở lại phòng mình, uống xong một hớp nước trà, nhận ra hương vị khác thường, dạ dày bỏng rát, mới biết mình đã trúng độc…”

Dữu Vãn Âm: “Khoan! Ngươi trúng độc?”

Cô quan sát tỉ mỉ Tư Nghiêu, mới phát hiện trên trán cậu túa đầy mồ hôi lạnh.

Dữu Vãn Âm đứng phắt dậy: “Tạm dẹp mọi chuyện sang một bên đã, ta đi tìm thái y.”

Tư Nghiêu kéo cô lại: “Đoan vương đã nổi sát tâm, tôi hoàn toàn không có đường sống. Tôi trộm xe ngựa chạy trốn từ cửa sau, tạm thời thoát khỏi toán lính, lại không thể trực tiếp tiến cung, đành phải đến nơi đây. Thưa nương nương, trước khi chết, Tư Nghiêu chỉ muốn xin nhờ một chuyện thôi.”

Dữu Vãn Âm: “Đừng nói bậy, ngươi sẽ ổn thôi.”

Tư Nghiêu hơi chệnh choạng, khóe môi thấm máu.

Dữu Vãn Âm lại muốn kêu người, Tư Nghiêu túm chặt lấy cô, ngữ tốc cực nhanh: “Tôi đã phục vụ Đoan vương nhiều năm, tôi biết hết mọi kế hoạch của hắn ta. Nếu bệ hạ có thể cứu cha tôi về, Tư Nghiêu chắc chắn báo đáp ơn này.”

Dữu Vãn Âm vội trấn an nói: “Yên tâm đi, bệ hạ chữ tín còn quý hơn vàng, Tư các lão đang trên đường về nhà.”

Vành mắt Tư Nghiêu đỏ lên: “Cha tôi… Cha tôi cả đời đều ngóng trông bệ hạ có thể làm một vị vua tốt. Nếu ông trở về, chắc chắn sẽ giãi bày tâm can, dốc hết tri thức tích lũy cả đời để giúp đỡ bệ hạ.”

Như thể sợ họ nuốt lời, cậu muốn chứng minh rằng cha già vẫn có giá trị, xứng đáng được cứu về.

Dữu Vãn Âm rất đau lòng, không nói cho cậu biết Tư các lão đã thành kẻ điên rồi, từ tốn bảo: “Bệ hạ rất coi trọng tài học của Tư các lão.”

Tư Nghiêu gật đầu, bất ngờ ho ra một ngụm máu, lấy hơi nói: “Lính sẽ mau chóng tới đây, nương nương à, tôi viết hết mọi kế hoạch của Đoan vương trong một quyển sách…”

Dưới lầu thình lình vọng lên tiếng hét của cung nhân: “Cháy rồi!”

Hạ Hầu Bạc không cử người đến truy sát Tư Nghiêu.

Hạ Hầu Bạc để người ta quăng mồi lửa, muốn diệt trừ Tư Nghiêu, bí mật mà Tư Nghiêu có thể mang theo, Tàng Thư Các Tư Nghiêu tìm tới để nương tựa, đốt sạch sẽ.

Dữu Vãn Âm chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, giỏi lắm, lửa ngùn ngụt, nổi rần rật quanh Tàng Thư Các, nhen khắp tứ bề.

Có xác của vài thủ vệ nằm gần đó, người phóng hỏa hiển nhiên là lính tinh nhuệ dưới tay Đoan vương, chỉ trong thời gian rất ngắn đã hạ gục được người canh gác, còn đổ dầu vào tòa nhà gỗ này. Giờ đây thế lửa hừng hực dâng lên vì bị gió tạt qua, lan thẳng lên tầng hai.

Có cung nhân hiện đang xách thùng nước chạy đến từ đằng xa, nhưng thiết bị chữa cháy ở niên đại này còn lạc hậu, trông cậy vào việc dập lửa, chẳng thà tự cứu mình thì hơn.

Dữu Vãn Âm bị khói tốc vào cay cả mắt, rướn tới cạnh Tư Nghiêu: “Phía dưới đầy lửa rồi, không nhảy cửa sổ được đâu, giờ chỉ còn cách chạy xuống cầu thang rồi xông ra ngoài thôi!”

Cô nhớ lại kiến thức trốn hỏa hoạn thông dụng ở trường năm đó, cởi y phục lỉnh kỉnh ném xuống đất, nhắc ấm trà lên xối ướt người, lại đi c ởi đồ của Tư Nghiêu: “Cởi!”

Tư Nghiêu vốn đang đứng và chỉ mới chực đổ, bị cô đẩy, trực tiếp ngã xuống đất.

Dữu Vãn Âm: “…”

Trong Tàng Thư Các, chỉ có vật dễ cháy, dưới lầu đã là biển lửa, tiếng kêu thảm của cung nhân vang mãi bên tai.

Tư Nghiêu ho ra máu từng ngụm, thần sắc lại hết sức trấn định: “Nương nương hãy nghe tôi nói.”

Dữu Vãn Âm hai mắt rưng rưng, lại run rẩy lấy khăn tay tùy thân ra, nó cũng ướt nhẹp.

Tư Nghiêu: “Đoan vương nào ngờ, tôi không hề mang quyển sách kia theo. Nó đang nằm ở Ngụy phủ, tôi thuận tay giấu nó lúc đi tra án.”

Nước trà nóng nay đã lạnh, Dữu Vãn Âm nhặt áo ướt phủ lên người, lại dùng khăn ẩm bịt miệng mũi lại.

Tư Nghiêu: “Ba thước bên ngoài cửa sau phòng bếp, đi tới là đào được. Đoan vương sẽ quan sát cả hai, đừng đi tìm nó ngay mà hãy chờ ít nhất bảy ngày…”

Dữu Vãn Âm xoay người chạy về phía cầu thang.

Tiếng nói đứt quãng của Tư Nghiêu nhỏ dần: “Chạy đi, gặp người nào cũng đừng dừng lại, đi tìm bệ hạ… sống tiếp…”

Tàng Thư Các xây ở nơi nhiều nước, chính là vì phòng cháy.

Bấy giờ bọn cung nhân múc nước trong ao, thay nhau giội tưới về phía cửa chính, nhìn chung đã dập được một phần lửa, đang gọi với vào trong, chỉ thấy một bóng người chạy thục mạng ra ngoài, y phục trên người đã bốc cháy.

Dữu Vãn Âm băng qua tất cả cung nhân, nhảy thẳng vào trong ao.

“Dữu Phi nương nương!” Cung nhân vội vàng bổ nhào qua, đưa tay kéo cô lên bờ.

Tóc Dữu Vãn Âm bị cháy, vài chỗ trên da bỏng rát, hai mắt ngỡ ngàng đứng tại chỗ, sợi dây lí trí đã bị đốt đứt. Cô run rẩy, tai chỉ còn âm thanh không thôi vang vọng của Tư Nghiêu: “Có gặp ai cũng đừng dừng lại…”

Có cung nữ kinh hoàng nói gì đó, chạy tới định nâng cô.

Dữu Vãn Âm chỉ cảm thấy mặt mày của tất cả mọi người rất dữ tợn, cô hất tay cung nữ ra, lảo đảo chạy về phía cung.

Cô không rõ mình đang định đi đâu, chỉ biết không thể dừng lại, phía sau là hồng thủy mãnh thú.

Dữu Vãn Âm chạy đến thể lực cạn kiệt, vô tình vấp chân, cuối cùng ngã oạch xuống đất.

Cô ngẩng đầu, thấy được một người hoàn toàn không muốn gặp bây giờ.

Tạ Vĩnh Nhi tựa hồ sốc trước bộ dạng của cô.

Lúc trước Tạ Vĩnh Nhi tránh không khỏi sự lục soát của Ngụy quý phi, đành phải cử người đem Xá Lợi Tử giấu đến chỗ của Dữu Vãn Âm. May thì sẽ không bị phát hiện, còn ngộ nhỡ bị lộ, cũng có thể để Dữu Vãn Âm thế tội.

Nàng tính toán ổn thỏa, lại không ngờ tiểu thái kia rất thiếu chuyên nghiệp, vậy mà bị bắt tại trận.

Tạ Vĩnh Nhi nghe tiểu thái giám khóc lóc sướt mướt báo cáo lại, liền biết mình thua. Dữu Vãn Âm nhất định có thể đoán được là nàng làm, suy cho cùng nàng có tiền án. Mà Dữu Phi thánh sủng long quyến, muốn ấn chết ai, chỉ cần một câu nói thôi.

Nhưng Dữu Vãn Âm không tố cáo nàng.

Thậm chí còn trả Xá Lợi Tử lại cho nàng.

Vì sao?

Dữu Vãn Âm không muốn đấu thật ư?

Là do cho mình thay đổi mạch truyện, không để ả có cơ hội yêu Đoan vương, cho nên ả không hắc hóa nữa?

Ả không hắc hóa, vậy chẳng phải kẻ ác nhất là mình rồi ư?

Tâm trạng của Tạ Vĩnh Nhi hết sức phức tạp.

Nàng vẫn luôn rầu về chuyện của Dữu Vãn Âm, thốt nhiên nghe tiểu nha hoàn kể Tàng Thư Các bốc cháy, nhất thời giật mình —— gần đây Dữu Vãn Âm thích viết sách ở đó.

Không thể nào, phần truyện riêng của nữ chính dẫn luôn đến cái kết tử vong ư?

Tạ Vĩnh Nhi khó có thể tin chạy đến Tàng Thư Các, nửa đường thì gặp Dữu Vãn Âm chật vật không chịu nổi.

Bốn mắt nhìn nhau, Dữu Vãn Âm tựa hồ đắn đo một thoáng, rồi run rẩy vươn tay ra: “Em ơi, mau cứu chị.”

Tạ Vĩnh Nhi chấn động, từ từ đi đến cô đỡ dậy.

Dữu Vãn Âm: “Dẫn chị đi gặp bệ hạ…”

Tạ Vĩnh Nhi: “Chị bị thương kìa? Không ổn đâu, để tôi đi gọi người đến khiêng chị.”

Dữu Vãn Âm lôi kéo nàng giống nắm chặt chiếc phao cứu sinh: “Đừng đi, đừng rời bỏ chị mà.”

Tạ Vĩnh Nhi: “?”

Làm như thân lắm không bằng?

Sau lưng chợt truyền tới một âm thanh ôn hòa: “Hai vị nương nương.”

Dữu Vãn Âm như bị một thùng nước lạnh dội xuống từ trên trời, hai chân mềm nhũn, toàn nhờ Tạ Vĩnh Nhi đỡ mới không ngã xuống đất.

Hạ Hầu Bạc tỏ vẻ lo lắng đi lên phía trước, giúp Tạ Vĩnh Nhi đỡ Dữu Vãn Âm: “Nghe nói Tàng Thư Các gặp hoả hoạn, ta đã để thân vệ đi hỗ trợ cứu hỏa trước, may mà nương nương mạng lớn. Bị thương ở đâu vậy?”

Môi Dữu Vãn Âm run rẩy, chẳng thốt nên lời.

Hạ Hầu Bạc dứt khoát bế thốc cô lên, biên độ cử động rất lớn, tựa hồ muốn ước lượng thử trên người cô giấu cái gì: “Để ta đưa nương nương về điện nghỉ ngơi.”

Dữu Vãn Âm nhìn ánh mắt không chút rung động nào của gã, cả buổi trời mới tìm lại được thanh âm của mình: “…Làm phiền điện hạ.”

Hạ Hầu Bạc bế người đi vài bước, Dữu Vãn Âm giãy giụa quay đầu nhìn Tạ Vĩnh Nhi.

Bồ cô em ôm tôi rồi này, không ghen hả? Mau mở miệng ngăn thằng cha này lại đi, coi như tôi van cô!

Tạ Vĩnh Nhi rủ mắt che giấu sự ghen tỵ, dịu dàng thốt lên: “Điện hạ có lòng, em cũng xin đi cùng ạ.”

Dữu Vãn Âm: Cảm ơn cảm ơn cảm ơn, đừng có bỏ tôi đi làm ơn.

Hạ Hầu Bạc ôn hòa nói: “Nơi này không cần thêm người, phiền Tạ tần đi tìm thái y đi.”

Tạ Vĩnh Nhi tủi thân nhìn gã, ước chừng không muốn ghen tuông quá rõ ràng, thỏa hiệp nói: “Được.” Nói đoạn bèn quay lưng đi mất.

Tim Dữu Vãn Âm như ngừng đập.

Hạ Hầu Bạc rảo bước từ từ: “Nương nương run đấy à.”

Dữu Vãn Âm dùng lí trí còn sót lại để sắp xếp lời nói: “…Da bị bỏng nên hơi rát.”

“Nương nương chịu khổ, là ta tới trễ.”

Vậy sao không tới trễ thêm xíu nữa đi?

Dữu Vãn Âm những tưởng mình sắp phát điên, vừa đề phòng gã bóp ch ết mình bất cứ lúc nào, còn vừa phải diễn cái vẻ phơi phới xu@n tình của nguyên chủ, mềm mại tựa vào người gã: “Miễn ngài đến là em mãn nguyện lắm rồi.”

Hạ Hầu Bạc nhoẻn môi cười: “Vốn tưởng rằng nương nương sẽ thay đổi rất nhiều sau khi tiến cung, nào ngờ vẫn như cũ.”

Dữu Vãn Âm giận dỗi trách: “Điện hạ muốn em thay đổi ạ?”

Hạ Hầu Bạc cúi đầu nhìn cô, thản nhiên đáp: “Ta muốn nương nương vẫn như thuở mới gặp, không sợ ta.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Vừa nãy là thằng nào định nướng luôn bà?

“Gần vua như gần cọp.” Hạ Hầu Bạc bình tĩnh nói lời thoại đáng sợ, “Nương nương chẳng thà sợ bệ hạ hơn là sợ ta. Lá lành đùm lá rách, xót thương đồng loại, đã đến lúc kết thúc rồi. Nương nương nếu có thể đối xử thực lòng với ta, ta nhất định cố gắng bảo vệ người.”

Dữu Vãn Âm nghiêng đầu: “Điện hạ đang nói gì vậy, đột nhiên em nghe không hiểu?” Mới là lạ, hiểu rõ từng chữ ấy chứ. Thằng cha này chỉ thiếu điều nói thẳng rằng: Khôn hồn thì đứng về phía tao, nghe tao thì sống chống tao thì chết nghe mậy.

Dữu Vãn Âm giả ngu từ đầu tới cuối, Hạ Hầu Bạc cười: “Nương nương quả là rất thông minh. Đúng rồi, lần trước nhận được bức tranh của nương nương, quên chưa đáp lễ…”

Câu nói bị một loạt tiếng bước chân gấp rút huyên náo cắt ngang.

Dữu Vãn Âm đoái nhìn, Hạ Hầu Bạc đứng giữa một đám thị vệ đen nghịt.

Bạo quân dẫn đầu cất giọng với vẻ lạnh lùng: “Thả nàng xuống.”

08 – hết
Bình Luận (0)
Comment