*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyện của nhà họ Dương ở Kinh Thành không thể cứ thế mà cho qua được. Anh cũng phải cho Đoàn Lê Nguyên một lời giải thích rõ ràng. Hơn nữa anh còn phải cho mẹ anh một thân phận chính thức! Ba việc này có thể giải quyết trong cùng một lúc rôi. Chỉ là lúc anh nói ra những lời này đã làm tất cả mọi người ở đây sững sờ. Đi đến Kinh Thành sao? Đi đến nhà họ Dương sao? Thằng nhóc con này phát điên rồi hay sao? Chẳng dễ dàng gì gia tộc nhà họ Dương ở Kinh Thành mới quên chuyện này đi, thế mà anh lại dám chủ động đi đến đó chịu đòn tìm chết. Đó là thế gia đứng đầu cả Lạc Việt đó? Đến cả ông cụ Lâm cũng phải tôn kính gia đình bọn họ. Đoàn Lê Nguyên vô cùng nghỉ ngờ nhìn Dương Hạo Quân: “Anh...
Anh đến nhà họ Dương để làm gì? Không phải giải thích cho em nghe sao? Liên quan gì đến gia đình nhà họ Dương chứ!”
“Lê Nguyên, cho anh một cơ hội nữa được không? Nếu như anh không thể cho em một lời giải thích hoàn hảo thì tự bản thân anh sẽ rút lui”
Dương Hạo Quân nhìn cô với vẻ mặt mong chờ. “Cậu là cái quái gì mà còn đòi xin một cơ hội nữa chứ? Cậu có tư cách đó sao?”
Câu nói này lập tức dẫn tới sự bất mãn của hai nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh, mọi người lạnh giọng quát. Dương Hạo Quân không hề tiến bộ dù chỉ một chút, mỗi lần mở miệng đều là mấy câu nói đó. Tình hình đến bước này rồi mà vẫn còn không biết xấu hố xin thêm một cơ hội sao? Ánh mắt của Chí Oánh khẽ dao động, bà sợ Dương Hạo Quân nhất thời kích động rồi làm ra những chuyện ngu ngốc. “Không được! Lê Nguyên, con không thể tiếp tục cho nó cơ hội nào nữa! Chuyện lân này không thể nào tha thứ cho nó được!" Thái độ của Chí Oánh rất kiên định nhưng thực ra bà làm vậy cũng là vì muốn bảo vệ Dương Hạo Quân. Lâm Phụng Tiên nhìn Đoàn Lê Nguyên rồi nói: “Lê Nguyên, nếu như em tiếp tục cho cậu ta một cơ hội nữa, để ba biết được sẽ không vui đâu”
“Em...”
Đoàn Lê Nguyên bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lúc này Cao Khánh Dư lên tiếng nói: “Cao Khánh Dư tôi trước giờ không tranh không cướp, vừa rồi là do tôi kích động, tôi cũng muốn giúp người khác hoàn thành được mong muốn của mình! Không sao hết, chúng ta cứ đi đến kinh thành xem xem cậu ta muốn giải thích thế nào?”
“Dù gì thì thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân!”
Cao Khánh Dư vừa nói lời này ra thì trong ánh mắt mỗi người ở đây đều sáng lên.