*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bắc Ma tiến tới gần.
"Ầm!" 'Ầm!" Dùng đủ mọi chiêu thức, đánh Dương Hạo Quân khắp người bê bết máu.
Với sức mạnh khủng khiếp của gã, không ai có thể sống sót được.
Gã mới dừng tay! "Vẫn còn non lắm! Nếu như ta cho cậu thời gian năm mươi năm, có lẽ cậu sẽ đuổi kịp ta!" "Chỉ là ta sẽ không cho cậu có được cơ hội này!" Hai mắt Bắc Ma toàn là màu đen, trông rất u ám.
Dương Hạo Quân chắc chản là đối thủ mạnh nhất mà gã từng chạm trán.
Có thể khiến gã bị thương nặng như thế này chẳng được mấy người.
"Vậy sao?" Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói vang lên.
Dương Hạo Quân đang từ từ đứng dậy.
Trên người anh dính đầy máu, cười khinh bỉ: "Vẫn còn chưa kết thúc" "Cái gì? Không thể nào!" Bắc Ma hốt hoảng.
Còn có kẻ kỳ quái đến mức này sao? Tiếp một chiêu mạnh nhất của gã mà vẫn không chết? Sao lại có thể như thế? "Cậu, cậu,...
rốt cuộc là chuyện gì?" Đây không phải là vấn đề chết hay không chết, mà vốn dĩ là không hề hấn gì.
Mặc dù trên người Dương Hạo Quân dính đầy máu.
"Bây giờ mới là bắt đầu thực sự!" Khí thế của Dương Hạo Quân lại tăng lên, giống như giao long gặp nước.
Bắc Ma có thể cảm nhận được anh đang trở nên rất mạnh.
Xét cho cùng, phương pháp cổ xưa mà Dương Hạo Quân tu luyện luôn coi trọng chính là “không phá thì không xây được”
.
Loại trận chiến có tính hủy diệt này đối với anh ngược lại chỉ khiến anh thêm mạnh hơn.
"Tới lượt tôi rồi!" Dương Hạo Quân xoay chuyển tình thế, lấy khí thế vô địch lao tới giết Bắc Ma.
"Ầm!" “Ầm!" Người bị đánh bây giờ đã trở thành Bắc Ma.
Các kỹ năng chiến đấu của gã hoàn toàn không có tác dụng gì với Dương Hạo Quân.
Gã kinh hãi nhìn Dương Hạo Quân, ngạc nhiên nói: "Lẽ nào đây là công pháp cổ xưa nhất..."
"Phụt!" "Phụt!" "Phụt!" Bắc Ma bị tấn công liên tục, không ngừng nôn ra máu.
Dần dầu, Bắc Ma rơi vào thế bất lợi.
- -------------------