*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cánh tay Dương Hạo Quân kéo căng như dây cung.
"Bụp!" Đấm một quyền vào người người kia.
Như một chiếc xe thể thao đang chạy với tốc độ bốn trăm cây số trên giờ đụng vào người khác.
Người đàn ông kia bay thẳng vào đám đông phía dưới.
"Rắc rắc!" "Rắc rắc!" "Rắc rắc!" Thoáng chốc đã có hơn ba mươi người bị đụng phải, toàn bộ những người đó đều văng theo, tiếng gãy xương bên tai vang lên không dứt.
Có người bị gãy xương sườn, có người gãy xương chậu, gãy lưng, gãy chân.
Những người bị đánh bay, không ai là còn nguyên vẹn.
Chỉ một cú đấm mà đã đáng sợ đến vậy.
Thật không thể tưởng tượng được! Sự việc diễn ra khiến cha con Trấn Giang Vương há hốc mồm.
Còn có người đáng sợ, kinh khủng như vậy tôn tại trên đời này á? Kế tiếp đó mới chính là thời khắc mà Dương Hạo Quân trở nên tàn nhẫn nhất.
Một người đánh cho hơn trăm người không có sức phản kháng.
Một đường nghiên nát những vật cản đường.
Phàm là những con đường anh đi qua, tất cả đều chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết.
Dương Hạo Quân không giết họ.
Nhưng hoàn toàn phế bỏ họ.
Đây là anh đang trả thù thay cho mẹ, cũng là cái giá mà bọn họ phải trả.
"HôI" Dương Hạo Quân thở ra một hơi dài.
Lau lau tay.
Xung quanh anh, từng lớp người năm la liệt trên mặt đất, dày đặc khắp nơi nơi, trong viện lại như chất thành từng núi.
Dương Hạo Quân đứng ở đâu thì thân hình cao lớn ấy vẫn luôn toát ra khí thế hiên ngang đầu đội trời chân đạp đất.
Cha con Trấn Giang Vương sững sờ trợn mắt, nghẹn họng không nói nên lời.
Biểu cảm trên gương mặt như bị đông cứng, vẻ không thể tin được vẫn hiện rõ.
Đây còn là con người sao? Gân sáu trăm người đều bị đánh nằm liệt trên đất.
Ai cũng không thể động đậy dù chỉ là một chút.
Chắc chắn ai cũng phải nằm liệt giường khoảng một năm mới bình phục được.
"Phù phù!" Ngụy Nhất Phi sợ đến trượt khỏi xe, đặt mông ngã bệt ra đó.