Con Rể Là Thần Y

Chương 170

“Không, tôi không làm!” Bác sĩ Triệu sợ tái mặt: “Làm vậy là phạm pháp đó!”

“Nếu không phải anh có mâu thuẫn với Lâm Thần, anh nghĩ tôi sẽ tìm anh chắc?” Cô Hồng không kiêng nể nói: “Nếu như anh đã không đồng ý, được thôi, nhưng anh cũng đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây, anh cũng sẽ biến thành hàng hoá của chúng tôi thôi. Anh tự mà chọn đi!”

Lúc này, bác sĩ Triệu mới chợt nhớ lại, rốt cuộc anh ta đã đến nơi nào.

Từ khoảnh khắc bước chân vào chỗ này thì anh ta đã không thể quay đầu nữa rồi.

“Được, tôi làm, tôi làm là được chứ gì? Xin các người đừng hạ sát tôi, bắt tôi làm gì cũng được!”

Bác sĩ Triệu sợ hãi khóc toáng lên, cũng không biết nên làm sao mới được.

“Tốt lắm! Ngoan! Chúng tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”

Cô Hồng rất hài lòng nhìn phản ứng của bác sĩ Triệu rồi xoay người rời đi, cô ta đến một căn phòng khác.

“Ông chủ, chuyện người yêu cầu chúng tôi đã làm xong rồi.”

Người đàn ông ngồi trong căn phòng nhìn dáng vẻ cung kính của cô Hồng, gật đầu hài lòng, sau cùng không quên nói thêm một câu: “Nhớ kỹ, lần này đừng giống như hai anh em Hạ Khai và Hạ Minh gây thêm phiền phức đến cho tôi nữa!”

“Đã rõ!”

“Giao dịch trên web đen đã không còn đáng tin nữa, nhưng trừ Bạch Cốt ra, những tay sát thủ khác trên web đen đều có thể dùng đến.” Người đàn ông trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Cho nên cô phải nghĩ kỹ, những người được dùng đến lần này tuyệt đối không được để bọn họ trở thành nội gián tiết lộ chuyện chúng ta, có biết không?”

Cô Hồng gật đầu, nghiêm túc đáp: “Người họ Triệu này vốn có mâu thuẫn với Lâm Thần, chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng tốt anh ta, vậy thì có thể khích cho ân oán giữa anh ta và Lâm Thần thêm sâu sắc. Đến lúc đó, anh ta sẽ trở thành con cờ hữu dụng của chúng ta. Nhưng mà, đương nhiên đến khi con cờ này không còn giá trị lợi dụng nữa, chúng ta cũng sẽ giải quyết hắn ngay lập tức.”

Người đàn ông rất hài lòng cách làm việc của cô Hồng, hắn không nói gì nữa, chỉ vẫy tay cho cô ta lui.

Lâm Thần này gϊếŧ hại hai cánh tay đắt lực của hắn, xém chút nữa bị người trong giới gϊếŧ chết.

Khiến hắn không cách nào nhịn nhục được nữa.

Cho nên, nhất định phải giải quyết cho bằng được người tên Lâm Thần này.

Nếu không khó rút bỏ nỗi hận này.

Bệnh viện Ngưng Thần, phòng bệnh của Bạch Cốt.

Đã nửa tháng trôi qua, sức khoẻ của Bạch Cốt cũng khá hơn nhiều.

Không chỉ vết thương có tiến triển mà tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Khiến Lâm Thần cảm thấy an ủi.

“Bác sĩ Lâm, anh có một bức thư.”

Lâm Thần nhận thư rồi mở ra trước mặt Bạch Cốt.

Nội dung trong thư khiến sắc mặt anh trở nên rất khó coi.

Lúc Bạch Cốt đang chuẩn bị đón lấy thư thì Lâm Thần nghe tiếng Bạch Cầm đang rót nước ở đằng sau gọi anh.

“Anh Lâm, đây là thư khủng bố sao? Gần đây anh có đắc tội với ai không?”

Lâm Thần cất thư vào một cách ngượng ngùng, nhìn Bạch Cầm và nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ là có người ác ý hù doạ thôi, em mau chóng về trường học đi!”

Bạch Cầm thấy không khí có vẻ ngượng ngập bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Bạch Cốt nghe vậy mới ngồi dậy trên giường bệnh, nhìn Lâm Thần rồi đưa tay ra nói: “Đưa cho tôi xem thử.”

Cho dù trong lòng Lâm Thần không muốn nhưng cũng không muốn làm tâm trạng Bạch Cốt bị kích động.

Thế là anh bèn nghe lời đưa thư qua.

Quả nhiên, sau khi Bạch Cốt đọc xong bức thư trên tay thì sắc mặt Bạch Cốt còn khó coi hơn anh nữa.

“Chuyện lần trước vẫn chưa giải quyết xong sao?” Bạch Cốt khó hiểu hỏi: “Không phải hai anh em Hạ Khai, Hạ Minh kia đã chết rồi sao? Bên cảnh sát cũng đã kết án, sao giờ lại còn xuất hiện cái này nữa.”

Trong thư khủng bố có viết, muốn Lâm Thần tối nay đến địa điểm đã được chỉ định, đền mạng cho hai anh em Hạ Khai và Hạ Minh.

“Lúc đi xử lý chuyện của hai người bọn họ tôi thấy có vài điểm kỳ quái.” Lâm Thần ngồi bên cạnh phân tích cho Bạch Cốt: “Hai anh em Hạ Khai và Hạ Minh có bản lĩnh mấy cũng không thể nắm rõ tình hình bệnh viện chúng ta đến thế. Hơn nữa, cậu có thấy boss nào dễ bị xử lý như vậy chưa?”

Bạch Cốt cũng không biết nói sao, nhưng anh cũng hiểu được ý của Lâm Thần nói.

Giờ đây, thế lực đằng sau hai anh em Hạ Khai, Hạ Minh đã bắt đầu tìm Lâm Thần báo thù rồi.

“Vậy giờ anh chuẩn bị làm thế nào?” Bạch Cốt trầm mặc một lúc lại nói tiếp: “Anh định đến điểm hẹn sao thật sao?”

Lâm Thần lắc đầu nói: “Chuyện tự mình nộp mạng như này tôi không muốn làm đâu.”

Thế mà tối đến Lâm Thần đúng hẹn đến điểm hẹn, nơi đó là một bệnh viện đã bị bỏ hoang, lại phát hiện nơi đó trống vắng không có lấy một bóng người.

Không biết đã đứng đó bao lâu, Lâm Thần mới giật mình cảm giác sau lưng có người đến.

Lúc anh quay đầu định cho hắn một chưởng lại phát hiện người đứng sau mình chính là Bạch Cốt.

“Tôi biết anh sẽ đến.” Bạch Cốt nhìn Lâm Thần, bộ dạng như thể thầy giáo đang bắt học sinh trốn tiết, mặt đầy vẻ bất lực nói: “Cho nên tôi mới đi theo sau anh. Không ngờ điểm hẹn lại chính là bệnh viện cũ kỹ như thế này.”

Lâm Thần nhìn Bạch Cốt với vẻ cam chịu, nói: “Tôi không nói với cậu chính là vì không muốn cậu tới. Cậu xem vết thương của cậu mới vừa khá lên thôi. Cậu cùng tôi đến đây không sợ chết sao?”

Bạch Cốt nhìn Lâm Thần bằng dáng vẻ vô tư lự, nói: “Không cần lo, tôi còn không sợ chết thì anh sợ cái gì? Dẫu sao, có chết cũng có anh làm cái đệm lưng chết cùng tôi.”

Lúc hai người đang đấu võ mồm thì bỗng nhiên bên trong bệnh viện vang lên một âm thanh kỳ dị.

“Thật là không ngờ tới mà! Đường đường là một sát thủ trong top 9 lại đi làm bạn với người khác.”

Bạch Cốt quan sát xung quanh, xác nhận không có người, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người khác.

Vậy thì âm thanh này ở đâu truyền tới?

Bạch Cốt và Lâm Thần bốn mắt nhìn nhau, bèn bắt đầu đi kiểm tra xung quanh.

Nhưng cũng không tìm thấy gì, thậm chí đến bất cứ thứ nào có tác dụng phát ra âm thanh cũng không nhìn thấy.

Chẳng lẽ công lực của người này còn cao thâm hơn cả họ sao?

Cho nên mới có thể lẩn trốn kín đến thế, ngay cả hai người họ mà cũng không phát hiện được.

“Không cần tìm nữa, các người không tìm thấy ta đâu!”

Âm thanh kỳ ảo đó lại vang lên trong bệnh viện.

“Bây giờ các người ấn thang máy đi đến nhà xác dưới tầng hầm, nơi đó có thứ mà các người muốn tìm.”

Lâm Thần vốn định một mình xuống đó nhưng bị Bạch Cốt ngăn cản.

“Muốn đi thì đi cùng nhau, ở cái nơi quái quỷ này nếu thật sự phải chết thì hai người chúng ta không ai chạy khỏi được cả. Còn không bằng cùng chết một chỗ.”

Lâm Thần nhìn dáng vẻ khuyên cũng không nghe của Bạch Cốt chỉ đành đồng ý với anh.

Ngay sau đó, khi hai người đến tầng hầm bật đèn lên.

Thấy một tầng hầm lạnh lẽo lại có đến 7, 8 cái lồng lớn.

Mà trong lồng lại có vô số thanh niên yếu ớt cả nam lẫn nữ đang bị nhốt trong đó.

“Có người đến! Mau cứu chúng tôi! Hãy tha cho chúng tôi đi!”
Bình Luận (0)
Comment