Con Rể Là Thần Y

Chương 265

“Tôi đang làm nông không cẩn thận nên mới bị thương, các người đừng có mà vu khống tôi!”

Hoàng Kiệt hoảng hốt, việc này cho dù có đánh chết cậu ta cũng sẽ không thừa nhận.

Nếu không chờ đợi cậu ta không chỉ đơn giản là bị chọc cột sống như vậy, có khả năng còn bị buộc tội tra tấn rồi bị bắt vào tù.

“Được, vậy chúng ta để người bệnh tự mình nói!”

Lâm Thần cũng không nóng nảy vạch trần cậu ta.

Thật không thể là giả, giả không thể là thật.

Hoàng Kiệt vừa nghe những lời anh nói thì tìm liền buông xuống.

Bà già chết tiệt kia làm sao có thể mở miệng nói chuyện cơ chứ, những con giòi bọ đó gần như cắn nát yếu hồ của lão rồi giờ chỉ chờ Diêm Vương gia tới lấy mạng lão mà thôi.

“Mặc kệ cậu có làm như thế nào đi chăng nữa, tôi nói cho cậu biết chuyện này nếu cậu không cho tôi được một lời hợp lý thì tôi nhất định sẽ tố cáo cậu tôi bôi nhọ danh dự của người khác.” Hoàng Kiệt chuyển sang tâm thế kiêu ngạo, nói chuyện càng lúc vênh váo tự đắc.

Thấy cậu ta nói chuyện tự tin như vậy, những thân thích xung quanh cũng tin cậu ta hơn một chút.

Nếu cậu ta thật sự làm sai thì sao có thể nói chuyện đúng lý hợp tình như vậy.

Hoàng Kiệt ưỡn eo thẳng tắp, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, nói ra yêu cầu của mình: “Tiền Đại Vỹ, tôi không biết mấy năm nay ông kết giao thể loại hồ bằng cẩu hữu gì, nhưng mà các người lại đến đây gây chuyện như vậy nếu lát nữa vẫn không ra được kết quả gì thì các người phải bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho tôi, tất cả là một trăm nghìn tệ!”

“Cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Tiền Đại Vỹ hận không thể một tát đánh chết cậu ta, khi còn nhỏ chỉ là cảm thấy cậu ta thủ đoạn gian dối, không nghĩ tới cậu ta lại hư đến tận xương tủy.

Nhân chi sơ, tính bản thiện, những lời này một chút căn cứ đều không có.

Loại người như Hoàng Kiệt, từ sinh ra đã là người xấu rồi.

“Sao lại nói tôi không biết xấu hổ?” Hoàng Kiệt bắt đầu giở thói vô lại, những người thân thích xung quanh thấy cậu ta như vậy cũng không làm được gì: “Không phải tên này tự nhận mình là bác sĩ sao? Còn nói có thể khiến cho mẹ tôi có thể mở miệng nói chuyện, tôi liền xem các người diễn kịch kẻ xướng người hoạ, tôi cũng biết hiện tại nhà ông phá sản nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ là một trăm tệ đối với ông mà nói còn không phải là chút thịt ruồi bọ thôi sao!”

Có thể lấy chiếm lợi một chút thì tốt hơn so với không có đồng nào.

Còn người nằm ở trên giường bệnh, cậu ta đã vắt kiệt không sai biệt lắm.

Nếu không phải Tiền Đại Vỹ phá sản, cậu ta còn không biết bà mẹ già này còn giữ riêng số tiền hơn ba chục nghìn tệ.

Ngày thường đối xử bất công với con cái còn chưa tính, thế nhưng trong loại chuyện này còn bất công còn không phải là bởi vì cậu ta không phải là con ruột sao?

“Được! Nếu tôi không thể làm cho mẹ của anh mở miệng nói chuyện thì tôi sẽ đưa anh số tiền đó!” Lâm Thần cẩn thận kiểm tra một chút, vấn đề không lớn.

Hoàng Kiệt thấy tuổi tác anh không lớn, trước sau cho rằng anh chỉ là đang khoác lác mà thôi.

Bởi vậy cũng không e ngại, hào khí mười phần sảng khoái gật đầu.

Thân thích bạn bè xung quanh chứng kiến, có người lắc đầu thở dài, cũng có người hận sắt không thành thép, thậm chí còn có người hai mắt sáng lên chờ xem kịch vui.

Bà già nằm trên giường bệnh thời gian đã không còn nhiều, trên đỉnh đầu mịt mù khói đen, che khuất cả khuôn mặt bà.

Lâm Thần hạ xuống mấy châm trên cổ bà, ngân châm còn chưa có rút ra, chỉ thấy ngay nơi châm xuống có chất lỏng vàng sẫm chảy ra, chất lỏng kia theo ngân châm nhỏ xuống trên cổ bà.

Mấy người ở bên cạnh bà thấy vậy liền đem giấy tới muốn lau đi chúng nhưng bị Lâm Thần ngăn lại.

“Hiện tại không thể động!”

Chỉ cần châm lệch một chút liền có khả năng khiến cho mạch máu bị vỡ, sẽ dẫn đến mất quá nhiều máu chết ngay tại chỗ.

Mọi người chỉ thấy yết hầu đang phình ra của bà đang chậm rãi xẹp xuống, ngân châm vẫn luôn dẫn cho mủ chảy ra, chất lỏng chảy ra đầy cả cổ, chảy ra cả ga giường.

Lâm Thần đem ngân châm rút ra, ra hiệu cho mấy người phụ nữ đứng gần đó có thể tiến lên lau cho bà.

Mấy người phụ nữ bên cạnh vừa mới đến gần đã nghe thấy một mùi thối khiến cho người khác buồn nôn.

Họ cố nén sự ghê tởm lại cẩn thận lau cho bà, bà lão há miệng thở dốc thì phát hiện yết hầu đã được thông nhuận.

“Đại Vỹ…”

Bà lão kêu lên một tiếng yếu ớt.

Dù cho âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ để mỗi người ở đây nghe được rõ ràng.

“Cậu ta đúng là một bác sĩ thiên tài!”

“Tôi lần đầu tiên thấy pháp châm cứu này, thật thần kỳ!”

“Này quả thực so với mấy cái thuốc than của bệnh viện lớn còn thần kỳ hơn.”

“Tôi thấy là mấy cái thuốc ở bệnh viện lớn đều không thể so được với cái này đâu, uống thuốc còn không chắc sẽ khỏi bệnh giá lại đắt, căn bản không phù hợp với túi tiền của mấy người bình dân như chúng ta.”

Hoàng Kiệt lập tức từ ghế trên đứng lên, cậu ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua che kín nếp nhăn của mẹ mình, cậu ta hoảng hốt.

Tiền Đại Vỹ nghe được tiếng dì kêu tên của mình, lập tức bước đến giường bệnh nắm chặt lấy bàn tay gầy trơ xương của bà: “Cháu đây!”

“Tiền…Tiền bị Hoàng Kiệt cầm đi!”

Bà Hoàng dùng hết toàn lực, mới nói ra được một câu như vậy.

Bởi vì mủ trong cổ họng vừa mới được lấy ra, còn chưa được uống thuốc mà có thể mở miệng nói chuyện, đã là dùng hết sức lực.

Nhưng chỉ cần những lời này đã khiến cho độ hiềm nghi của Hoàng Kiệt nâng lên một tầm cao mới.

“Nó chơi cá cược…… quay về lấy tiền, không cho…thì, thì…”

Khi bà Hoàng nói cảm giác yết hầu vô cùng đau đớn, trong miệng còn chảy ra nước màu vàng.

Lâm Thần lại hạ xuống một châm cho bà, tạm thời phong bế cảm giác đau cho bà, ngay sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, dùng ngân châm lấy bột phấn, đâm vào lớp da của bà.

Đẻ chữa lành vết thương trong cổ họng cho bà, đây là thuốc đặc hiệu do anh mới chế ra, có thể chữa lành những tình trạng nhiễm trùng và thối rữa, số lượng không nhiều lắm chỉ có ba bình mà thôi.

Bà lão cảm giác được một sự mát lạnh trong cổ họng, không còn nóng rát đau đớn như lúc nãy nữa.

Đôi mắt ba mông một tầng sương trắng, kỳ thật là nhìn không thấy rõ sự vật.

Nhưng khi người trẻ tuổi này hạ mấy châm trên trán bà, thì ngay lập tức cảnh vật trước mắt liền rõ ràng, tầm nhìn mơ hồ dần dần hiện rõ.

Bà thấy rõ bộ dáng của Đại Vỹ, đầy khuôn mặt là sự tang thương cùng u sầu, nghĩ lại sự tình công ty mấy ngày nay ông ta cũng không dám nói.

“Dì à, dì hãy nghỉ ngơi cho thật tốt!”

Tiền Đại Vỹ trong lòng lên men, nhưng chuyện này không thể để như vậy.

Hoàng Kiệt ngây ngốc cả người, đứng ở tại chỗ đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Cậu ta thậm chí còn có thể cảm giác được những ánh mắt nghi ngờ của thân thích đều dừng lại ở trên người cậu ta, không kiêng nể gì mà đánh giá.

Tức khắc có loại cảm giác không chỗ dung thân, hận không thể đào ra một cái hố để chui vào, để có thể tránh né những ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống đó.

“Hoàng Kiệt, sao mày có thể làm ra loại sự tình này? Cho dù nói như thế nào thì dì cũng là người mẹ đã đẻ ra mày, nuôi dưỡng mày đến lớn!”

Tiền Đại Vỹ buông ra lời nói thấm thía.

Ông ta thu liễm một chút sự xúc động trong lòng, lôi kéo Hoàng Kiệt ra bên ngoài, đánh một đấm thật mạnh vào mặt cậu ta.

Không ra tay ở trong phòng, là vì sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người dì nằm trên giường bệnh của ông ta, cũng muốn dì phải lo lắng cho cậu ta.

Nhưng chuyện mà Hoàng Kiệt đã làm là tội không thể tha thứ.

ông ta dù cho thế nào cũng phải vì dì của mình đòi lại công đạo.

Lâm Thần ở trong phòng quan sát lã trạng huống, phát hiện thân thể của bà lão tuy rằng suy yếu nhưng tinh thần lại vô cùng mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment