Con Rể Là Thần Y

Chương 64

Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh.

Một đám người tụ tập ở chỗ này đang yên lặng chờ tin tức từ trong phòng bệnh. Lúc này, có hai nữ y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng đó vốn định sẽ tới để giải tán những người đang đứng tụ tập trước cửa phòng bệnh VIP này, nhưng rất nhanh sau đó các cô đã phát hiện Viện trưởng bệnh viện mình cũng đang ở đây, còn có cả mấy vị Giám đốc Khoa nữa.

"Trong phòng bệnh kia không biết có nhân vật quan trọng nào mà có thể làm kinh động đến cả Viện trưởng bệnh viện chúng ta nhỉ?

Sau khi các cô y tá vội vàng rời đi, đã dừng lại ở một chỗ cách xa phòng bệnh VIP, hai người bọn họ bắt đầu bàn tán, suy đoán xem có phải có một nhân vật quan trọng nào đó đã đến bệnh viện của bọn họ hay không, như vậy mới có thể làm kinh động đến cả Viện trưởng nhà mình chứ.

Ai cũng biết, ông lão ở trong phòng bệnh kia không phải là nhân vật to lớn gì, nhiều lắm cũng chỉ là một ông lão lắm tiền nhiều của mà thôi. Về việc tại sao Viện trưởng của bọn họ lại phải đứng ngoài canh cửa, đó cũng là vì sợ bệnh viện của ông ta có thể gặp chuyện mà thôi.

"Cũng không biết tình hình bên trong thế nào rồi? Bác sĩ Giang, hay là cô vào xem thử một chút đi?"

Ông ta thật sự rất lo lắng không biết Lâm Thần có cứu được bệnh nhân này hay không. Bệnh tim cấp tính rất khác so với các bệnh khác. Cho đến nay, Lôi Thành đã quên mất việc hỏi Lâm Thần đang sử dụng phương pháp điều trị nào. Trong nhận thức nông cạn của Lôi Thành, ông ta nghĩ y học Trung Quốc chỉ có thể chữa được một số bệnh thôi.

Kỳ thật thì hai người bọn họ Trung Tây cũng không có khác nhau lớn lắm, nhưng Lâm Thần học được những điều tinh tế hơn một chút, dưới sự suy luận của mình, rất nhiều bệnh đến tay anh đều có thể sử dụng kim bạc để điều trị, cùng với việc phối hợp thêm một số loại thuốc có chức năng điều hòa thân thể, không những làm bệnh tình thuyên giảm, còn có thể giúp cho thể chất của bệnh nhân khỏe mạnh hơn.

Tuy Giang Ngưng không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng đối với Lâm Thần, cô luôn đặt một trăm phần trăm sự tin tưởng lên anh, nhất là với y thuật của anh. Trải qua nhiều lần khảo nghiệm như vậy rồi, cho nên khi thấy Lôi Thành đưa ra đề nghị này, Giang Ngưng ngay lập tức bác bỏ.

"Chính là bởi vì không rõ tình hình bên trong đang như thế nào, cho nên chúng ta mới càng phải đứng chờ ở ngoài. Nếu như chúng ta đột nhiên xông vào, thì việc này có thể sẽ ảnh hướng không tốt đến bác sĩ Giang cũng như bệnh nhân đang ở trong. Tôi nghĩ đây hẳn không phải là điều mà Lôi viện trưởng muốn nhìn thấy đâu."

"Đương nhiên, đương nhiên rồi! Vậy chúng ta cứ đứng chờ ở ngoài cửa là được rồi."

Bây giờ Lôi Thành đã đem toàn bộ hi vọng của mình đặt lên người Lâm Thần, cho nên khi nghe thấy Giang Ngưng nói như vậy, cũng không dám nhắc tới việc đi vào xem tình hình nữa, về phần các bác sĩ khác dĩ nhiên là khỏi phải nói rồi. Bệnh viện Đức Khang có Giang Ngưng đứng canh, Bệnh viện Đệ Nhất có Lôi Thành đang trông coi, làm sao bọn họ còn dám có ý kiến khác nữa.

"Soạt!"

Thời gian lại trôi qua khoảng chừng mười phút nữa, cửa phòng bệnh mà Giang Ngưng đang đứng canh giữ đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Thần từ trong đi ra, lần này tình trạng của anh có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, toàn bộ quá trình trị liệu cũng tương đối thoải mái, bởi vì lần này chủ yếu còn phải trông chờ ý trí mong muốn được sống của ông lão.

"Thế nào rồi? Cậu không sao chứ? Bệnh nhân có cứu được không?"

Lâm Thần vừa đi ra khỏi cửa, Lôi Thành là người đầu tiên nhảy lên. Vào lúc này, ông ta đã không còn quan tâm đến cái gọi là thể diện nữa, ông ta chỉ biết nếu ông lão ở trong phòng bệnh kia mà có chuyện gì, vậy thì Bệnh viện Đệ Nhất cùng ông ta cũng coi như xong đời.

Phải nói là Lâm Thần đã gặp may. Mà nói một cách chính xác hơn là ông lão có một ý chí đủ kiên cường để cố gắng chống đỡ vào thời điểm cuối cùng đó, bây giờ đã bước vào giai đoạn hồi phục rồi, Lâm Thần cũng có thể được xem như ân nhân cứu mạng của Lôi Thành.

"Bệnh nhân đã không sao rồi, nhưng nếu các ông muốn đi vào trong xem thì phải đợi thêm một chút nữa, hiện tại ông lão cần có một khoảng không gian thật yên tĩnh để nghỉ ngơi."

"Tất cả mọi người tản ra đi, cả các bạn trong giới truyền thông nữa, buổi gặp mặt giao lưu hôm nay kết thúc ở đây. Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn!"

Lôi Thành không còn muốn tham gia cái buổi gặp mặt giao lưu này nữa, không những bị mất mặt trước Bệnh viện Đức Khang, mà bên phía bệnh viện của ông ta còn suýt chút nữa gây ra hai tai họa lớn trong khi đang được phát sóng trực tiếp, hơn nữa lại còn để thua trong cuộc chiến này. Đây đã là cực hạn trong sức chịu đựng của Lôi Thành rồi.

Sau khi dặn dò Lôi Anh hai câu, để anh ta đi vào chào hỏi các phóng viên trong giới truyền thông. Lôi Thành đi theo sau Lâm Thần và Giang Ngưng cùng vào trong phòng bệnh. Lúc này, trong phòng bệnh ngoại trừ có ông lão đang nằm trên giường bệnh, tinh thần vừa mới được khôi phục lại một chút, thì chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Tiểu tử, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chắc là tôi phải đi gặp mấy ông bạn già của mình rồi!"

Lời nói của ông lão này có chút kỳ quái, như là ông ấy đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân nữa, nhưng từ đáy lòng của ông lão vẫn thấy rất cảm kích Lâm Thần, dù sao cũng là Lâm Thần đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể cứu được ông.

Lâm Thần vui vẻ nhận lời cảm ơn của ông lão, sau đó lại giống như các bác sĩ khác, bắt đầu dặn dò ông lão một vài thứ nhất định phải ghi nhớ.

Sau khi trải qua đợt điều trị của Lâm Thân, cơ thể của ông lão đã trở nên tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn có một số việc cần đặc biệt chú ý. Dù sao bệnh của ông lão cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu như lại bị kích động một cách mạnh mẽ thêm lần nữa, thì khả năng bệnh tim lại bị tái phát là vô cùng cao.

"Lôi viện trưởng, tôi nghĩ trải qua sự việc lần này, ông chắc hẳn là cũng học được cách đối xử với bệnh nhân khi gặp phải những tình huống như thế này rồi."

Sau khi xác nhận được ông lão đã không còn chuyện gì nữa, Lôi Thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì thế, ông ta gật đầu, cuối mặt nói với Lâm Thần: "Bác sĩ Giang, cậu cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ bảo tất cả mọi người phải chú ý hơn một chút. Lần này thật sự đúng là may mắn vì có cậu."

Đối với Lôi Thành, Lâm Thần đã sớm không có thiện cảm rồi, lại nói nếu như không phải là vì ông ta, ông lão này cũng sẽ không đến mức đột nhiên phát bệnh. Hơn nữa buổi giao lưu hôm nay cũng đã kết thúc, cho nên Lâm Thần sớm đã không thèm để ý đến ông ta.

"Cô có muốn tôi đưa về nhà không?" Lâm Thần đứng dậy, nhìn về phía Giang Ngưng hỏi.

Giang Ngưng sửng sốt hỏi ngược lại: "Anh không đi cùng chúng tôi về sao?"

"Ừm, có một chút việc cần phải xử lý, nếu như cô muốn tôi đưa về nhà, tôi sẽ đưa cô về nhà rồi mới đi."

"Không cần, tôi đi theo xe buýt về là được rồi, nếu anh có việc bận thì nhanh đi đi. Ở đây tôi sẽ giải quyết nốt cho." Giang Ngưng vẫn luôn khéo hiểu lòng người như vậy, biết Lâm Thần đang có việc bận, lập tức chủ động tiếp nhận công việc bên này.

Lâm Thần cũng không khách khí với Giang Ngưng, mà cũng vì bây giờ anh ở lại thì cũng không có gì để làm, cho nên sau khi chào Giang Ngưng thì lập tức xoay người rời đi.

Lôi Thành thấy thế thì cảm thấy có chút mơ hồ, Lâm Thần sao lại phải đột ngột rời đi như vậy. Bây giờLâm Thần ở trong mắt của Lôi Thành chính là một chiếc bánh ngọt thơm phức. Y thuật cao mình như vậy, Lôi Thành nghĩ nếu như có thể đến làm việc ở Bệnh viện Đệ Nhất, thì đây chắc chắn sẽ là một chuyện rất tốt.

Nhưng mà tốc độ đi bộ của Lâm Thần nhanh hơn so với Lôi Thành rất nhiều, mặc dù ở ngoài cửa còn khá nhiều người vây quanh để xem đang có chuyện gì xảy ra, điều này cũng không thể ngăn cản được tốc độ rời đi của Lâm Thần.

"Ôi, sao các cậu lại không giúp tôi ngăn cậu ta lại chứ." Lúc Lôi Thành chạy ra khỏi phòng bệnh thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ở xa xa của Lâm Thần, mà đuổi theo thì cũng không còn kịp nữa rồi, cho nên ông ta liền đem sự tức giận của mình lên người đứa con trai Lôi Anh cũng các bác sĩ khác.

Lúc này, Giang Ngưng đi ra, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Thần đang dần dần đi xa, cũng không biết là cô đang nói cho ai nghe, không cảm xúc nói: "Đừng nghĩ đến việc đó nữa, anh ấy sẽ không tuân theo mệnh lệnh của bất kỳ người nào đâu."
Bình Luận (0)
Comment