"Các anh là ai vậy?" Trước cổng biệt viện nhà họ Sở, nhân viên bảo vệ chặn mấy người công nhân lại, mở danh sách khách hẹn đến trong ngày nhưng không thấy có ghi nhận nào về việc sửa chữa hay thi công.
Người dẫn đầu nhóm thợ lắp đặt đưa đơn hàng trong tay ra, liếc nhìn cánh cổng lớn của biệt viện, sắc mặt cũng hơi lo lắng.
"Anh bảo vệ, trên đơn ghi đúng địa chỉ này mà."
Bảo vệ nhận lấy đơn hàng, liếc xuống phần thông tin hàng hóa, không kìm được cau mày.
Giường nước?
Ai lại đặt giường nước?
Bảo vệ lập tức báo cáo lên cấp trên, chẳng mấy chốc đội trưởng đội bảo vệ đã đến, nhìn chiếc xe hàng của công nhân rồi kiểm tra lại hàng hóa, đúng thật là một chiếc giường nước đặt làm riêng.
"Người đặt hàng có để lại tên và số điện thoại không?" Đội trưởng đội bảo vệ hỏi kỹ.
"Có ghi nickname với số điện thoại." Người công nhân đưa cho anh ta xem thông tin, "Tôi vừa gọi thử rồi, bên kia không bắt máy."
"'Tương tư khiến tôi cạn lời'?" Đội trưởng đội bảo vệ đọc nickname, không nhịn được nhíu mày, cái tên này vừa ngọt vừa sến, nghe là biết não toàn chuyện yêu đương.
Anh ta lại nhìn số điện thoại, không phải mã vùng thủ đô.
"Có khi nào mấy anh giao nhầm chỗ rồi không?" Đội trưởng đội bảo vệ nghi hoặc, "Theo tôi biết thì không ai trong viện này đặt giường nước cả, hay mấy anh gọi lại thử lần nữa đi?"
"Chắc chắn là giao đúng rồi." Người công nhân sốt ruột, lại bấm số gọi lần nữa.
Đội trưởng đội bảo vệ cúi đầu nhìn phần cuối đơn hàng, vô thức đọc lên thành tiếng.
"Giường nước yêu cầu rộng hơn loại cao cấp 50cm, cần hiệu ứng cách âm tốt, phần trung tâm là động cơ giường, toàn bộ khung giường bằng thép, chức năng tình thú đầy đủ, ưu tiên giao gấp."
Mấy bảo vệ xung quanh nghe xong, có người rụt rè lên tiếng.
"Có khi nào là của một cặp đang yêu không?"
Trong viện nhà họ Sở có không ít bảo vệ và người giúp việc, chỉ riêng thợ làm vườn đã có ba người, một phần trong số họ sống ngay trong biệt viện, số còn lại ở khu ký túc xá dành riêng cho nhân viên.
Cho dù có người đang hẹn hò nhưng chuyện đặt cả giường nước rồi giao thẳng đến cổng biệt viện thế này thì đúng là lần đầu thấy.
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe vậy cũng cảm thấy không phải không có khả năng, anh ta nhanh chóng chụp ảnh đơn hàng rồi đăng lên nhóm nội bộ, tranh thủ lúc quản gia và lão gia còn chưa biết chuyện, nhắn người nào mua thì mau chóng ra nhận.
Trong nhóm lập tức bàn tán sôi nổi:
【Chẹp chẹp, cái nickname này... ngọt tới mức muốn sún răng, chắc chắn không phải tôi.】
【Trước tiên loại ngay lão gia với quản gia.】
【Toàn bộ khung giường bằng thép, cơ thể gì mà trâu bò vậy?】
【Loại cao cấp còn không đủ rộng, định lăn kiểu gì?】
【Còn cần cả chức năng tình thú, nghiêm túc đấy à?!】
...
Tin nhắn nhảy vèo vèo đến mức hiện "99+" nhưng lại chẳng ai chịu nhận đơn.
Đội trưởng đội bảo vệ cau mày, đang định nói thêm gì đó thì nghe người công nhân đứng đầu đột nhiên reo lên.
"Nghe máy rồi!"
"Vâng vâng đúng rồi ạ." Người kia lập tức đáp lời qua điện thoại, "Giường nước của anh đã đến rồi, chúng tôi đang đứng ngay trước cổng."
Người bên kia hình như nói gì đó, người công nhân quay sang nhìn đội trưởng đội bảo vệ, vẻ mặt hơi khó xử, "Bên này yêu cầu anh ra mặt một chuyến, vì không có tên trong danh sách nên bảo vệ không cho vào được."
Bên kia hình như đồng ý rồi, người công nhân vội nói vài câu "Được, được" rồi cúp máy, đứng chờ ở cổng.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng đứng chờ, mặt mày nghiêm nghị.
Chuyện này nhất định phải làm rõ, ai mà to gan đến vậy, dám vận chuyển cả cái giường nước vào biệt viện nhà họ Sở!
Từng phút từng giây trôi qua, đội trưởng đội bảo vệ mắt không rời cánh cổng khiến người công nhân bên cạnh cũng bắt đầu thấy sờ sợ.
Ngay sau đó, cánh cổng từ từ mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn bước ra, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hàng bảo vệ đang đứng đợi. Nhìn gương mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc ấy, đám bảo vệ dần dần trừng lớn mắt.
Là cậu Sở – Sở Quân Liệt!
"'Tương tư khiến tôi cạn lời'?" Người công nhân nhìn cái đầu trọc lóc đầy khí thế của cậu, thử gọi bằng nickname.
"Là tôi." Sở Quân Liệt nhận lấy đơn hàng, liếc sơ qua rồi ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh đảo qua mấy người bảo vệ. Đám bảo vệ lập tức hoàn hồn, vội vàng mở cổng.
Công nhân nhanh chóng khiêng từng bộ phận của chiếc giường nước vào sân. Đội trưởng đội bảo vệ như bị dẫm trúng đuôi, khí thế lập tức tiêu tan, quay phắt lại lục tung điện thoại, điên cuồng tìm tấm ảnh mình vừa gửi vào nhóm, định thu hồi nhưng cuối cùng lại nhấn nhầm thành "xóa".
Ngẩng đầu lên trong tuyệt vọng, chỉ thấy cậu chủ nhà họ Sở đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Trong đầu đội trưởng đội bảo vệ chợt lóe lên ký ức về một người từng suýt bị cậu chủ chặt tay, máu me be bét cả cổ.
"Đứng nhìn thôi à?" Sở Quân Liệt lạnh giọng nói.
Đội trưởng đội bảo vệ giật mình tỉnh táo lại, thấy mấy công nhân đang chật vật khiêng đồ thì lập tức dẫn người lên giúp đỡ.
Chiếc giường nước gần như đã được lắp xong, đội trưởng đội bảo vệ run rẩy liếc nhìn nhóm kín, bên trong mọi người vẫn đang hóng diễn biến tiếp theo.
【Nói đi, rốt cuộc là của ai thế? Nãy tôi lén tra giá loại giường nước này, dù lương bọn mình không tệ nhưng đúng là chơi lớn thật.】
【Tôi thấy cái nickname 'Tương tư khiến tôi cạn lời' hình như là một câu đố chữ đó, 'cạn lời' – tức là chữ 'từ' bỏ bộ ngôn...】
【Ồ hố, chẳng phải là chữ 'Tư' (司) à?】
Chốt xong, cả nhóm lập tức im bặt.
Nếu nhớ không nhầm, người đàn ông đi cùng cậu chủ Sở... họ Tư.
【Tin nóng hổi: tôi thấy công nhân đã vào sân của cậu chủ rồi.】
Nhóm kín im phăng phắc.
【Nhóm trưởng đã giải tán nhóm này】
...
Tư Vân Dịch chỉ vừa được ông Sở gọi sang uống tách trà, đến khi quay về phòng thì giường đã bị thay đổi.
Sở Quân Liệt nằm thử lên giường, mặt đỏ bừng, đưa tay ra với Tư Vân Dịch, không giấu nổi sự háo hức muốn thử ngay lập tức.
"Chiều nay anh phải đến thăm mấy đứa nhỏ." Tư Vân Dịch liếc qua chiếc giường nước, ánh mắt bình thản.
"Em có đi không?"
"Đi chứ ạ! Tất nhiên là đi!" Sở Quân Liệt bật dậy khỏi giường nước, ánh mắt rạng rỡ, cười tươi rói.
Đã là cậu của người ta rồi, sao có thể không đến thăm được.
Chiều đó cũng chính là thời điểm diễn ra buổi đấu giá, Sở Quân Liệt đặt sẵn báo thức, sau đó đường hoàng đi cùng Tư Vân Dịch ra ngoài. Ông Sở không yên tâm, ép buộc nhét thêm hai vệ sĩ theo cùng.
Địa điểm gần nhất trên đường là quán trà sữa của Tư Huyên Huyên. Tư Vân Dịch không báo trước, trực tiếp nắm tay Sở Quân Liệt bước vào cửa tiệm, vừa hay bên trong đang rất đông, phải xếp hàng chờ.
Hai chú mèo nhỏ đang dụi dụi vào chân khách trong cửa tiệm, miệng khe khẽ kêu "meo meo", tiếng kêu mềm mại khiến không ít người nghe xong như hồn bay phách lạc.
Sở Quân Liệt trừng mắt nhìn con mèo đang lại gần Tư tiên sinh, nó cứ như đang cố tình va vào người anh rồi nằm xuống ngay bên chân anh, lộ ra cái bụng lông mềm mượt để dụ người ta v**t v*. Khi Tư Vân Dịch cúi người định đưa tay ra chạm vào nó, Sở Quân Liệt đứng sau anh lập tức để lộ vẻ mặt dữ tợn như muốn giết người.
Tư Vân Dịch còn chưa chạm được vào con mèo thì đã thấy con mèo nhỏ đang nằm nũng nịu kia bỗng cứng người, sau đó lăn một vòng bật dậy, vừa đi vừa quay đầu lại lưu luyến, tiếc nuối rời đi.
Tư Vân Dịch đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Sở Quân Liệt bên cạnh, chỉ thấy cậu đang trưng ra vẻ mặt trong trẻo và vô tội.
"Tư tiên sinh, anh vuốt em đi." Sở Quân Liệt nghiêm túc hạ thấp giọng thì thầm bên tai anh.
"Em cũng rất mềm, sờ sướng lắm."
Lúc này khách phía trước vừa lấy được phiếu order, Tư Vân Dịch liền dắt Sở Quân Liệt tiến lên. Tư Huyên Huyên ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, mỉm cười nhìn về phía khách, câu "Chào mừng quý khách" còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng.
"Ch-ch-chú nhỏ..." Tư Huyên Huyên tròn mắt nhìn người trước mặt, kích động đến mức gần như nói không ra lời.
Cát Sa Sa nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía cô chủ nhỏ rồi như bị điện giật, sững người ngắm anh chàng trai đẹp trai trước mặt, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
"Xin lỗi anh trai đẹp." Cát Sa Sa vội vàng chen lên, cố gắng kéo cô chủ nhỏ đang như phát bệnh ra phía sau, đôi mắt tràn đầy sự tiếc nuối chân thành.
"Cô chủ bọn em từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, cứ gặp trai đẹp là phát bệnh, bác sĩ nói rồi, mê trai là bệnh vô phương cứu chữa, mong anh thông cảm."
Nghe vậy, khóe môi Tư Vân Dịch hơi cong lên.
"Không, không phải thế..." Tư Huyên Huyên vội đẩy Cát Sa Sa ra, bước ra khỏi quầy thu ngân, nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt.
"Chú nhỏ, cháu nhớ chú muốn chết!"
Chú nhỏ?
Cát Sa Sa đảo mắt, nhìn lại người đàn ông trước mắt, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ bao dung đặc trưng của bậc trưởng bối.
"Khụ khụ." Sở Quân Liệt nhìn Tư Huyên Huyên ôm chặt Tư tiên sinh không buông, không hài lòng mà ho khan hai tiếng.
Tư Huyên Huyên nghe tiếng ho, theo phản xạ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Sở Quân Liệt đang đứng cạnh.
Cô nhóc ngẩn người, nhìn chú nhỏ rồi lại nhìn Sở Quân Liệt, trong đầu không ngừng tua lại những tin tức mình từng nghe được từ Ninh Thành.
Hai người này không phải đã ly hôn rồi sao?
Sao vẫn còn ở bên nhau vậy?!
"Sao thế, không chào cậu à?" Sở Quân Liệt kiêu ngạo bước tới, nắm chặt lấy tay Tư tiên sinh.
"Hai người..." Tư Huyên Huyên hơi hoang mang, "Không phải là..."
"Không có, hoàn toàn không có chuyện đó." Sở Quân Liệt lập tức cắt ngang lời Tư Huyên Huyên, tuyệt đối không muốn nghe hai từ kia thốt ra từ miệng bọn họ thêm lần nào nữa.
"Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có." Sở Quân Liệt kiên định bổ sung, "Chúng tôi trước giờ vẫn luôn là vợ chồng."
Tư Huyên Huyên chớp mắt nhìn hai người.
Sao lại thế này...
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, tương lai sẽ là phú hào số một thủ đô lại chịu làm chồng của chú nhỏ cô nhóc thật sao?!
Tư Huyên Huyên có hơi kích động, lại nhìn sang chú nhỏ, thấy anh không hề phản bác lời Sở Quân Liệt.
Là thật rồi!
"Vậy để cháu mời chú nhỏ với c** nh* uống trà sữa nha!" Tư Huyên Huyên vui đến mức không giấu nổi, "Tặng thêm cả món tráng miệng nữa!"
Cô nhóc hớn hở quay lại quầy thu ngân bấm đơn rồi đích thân dẫn hai người tới chỗ ngồi, mang trà sữa và bánh ngọt ra.
Trong quán có ba nhân viên nhưng vẫn bận tối mắt, Tư Huyên Huyên mời hai người thưởng thức rồi vội vàng quay lại quầy hỗ trợ.
Tư Vân Dịch nhấp một ngụm trà sữa trước mặt, nhân tiện quan sát quán của Tư Huyên Huyên, nhìn cô nhóc đang mỉm cười đứng sau quầy, ánh mắt anh mang theo vài phần hài lòng và an tâm.
"Tư tiên sinh, em muốn thử của anh." Sở Quân Liệt nghiêng đầu lại gần, nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay Tư Vân Dịch, như thể ly của anh ngon hơn ly trong tay mình rất nhiều.
Tư Vân Dịch không nói gì chỉ đẩy ly về phía cậu. Sở Quân Liệt cúi đầu ngậm lấy ống hút, ánh mắt nhìn Tư Vân Dịch chứa đầy ý cười.
Của Tư tiên sinh đúng là ngon hơn thật!
Tư Huyên Huyên vừa tranh thủ ngó về phía bàn của hai người thì đã thấy họ như cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, vừa trò chuyện vừa từ tốn uống trà sữa, còn đổi ly cho nhau, đến lúc ăn bánh ngọt thì Sở Quân Liệt còn chủ động ghé lại ăn miếng bánh trên nĩa của chú nhỏ.
Tình cảm hai người trông như mật ngọt rót vào lòng, cách hai chữ "ly hôn" xa đến mười vạn tám ngàn dặm.
Nhìn hai người họ tình tứ như vậy, lại nghĩ đến việc sau này có thể cô nhóc sẽ phải gánh danh xưng "cháu gái của phú hào thủ đô", Tư Huyên Huyên thầm thở phào một hơi, không nhịn được mà thầm cười trộm trong lòng.
Cô nhóc bận túi bụi, Tư Vân Dịch cũng không muốn quấy rầy cháu gái, chờ lúc vắng khách liền nói vài câu khích lệ rồi chào tạm biệt cô nhóc.
Sở Quân Liệt đứng trước mặt Tư Huyên Huyên, giả vờ vô tình nhắc lại chuyện trước kia, Tư Huyên Huyên lập tức đứng thẳng người, căng thẳng đến mức mắt cũng không dám chớp.
"Xin lỗi c** nh*, trước đây là cháu không đúng..."
Trước mặt Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt rộng lượng phất tay một cái, "Tư tiên sinh đã thay cậu phạt cháu rồi, vợ chồng hai cậu là một thể, coi như cậu cũng đã phạt cháu rồi."
Tư Huyên Huyên nghe xong câu này lập tức kích động nhìn về phía chú nhỏ.
Đấy, vẫn là chú nhỏ cô nhóc chu toàn nhất!
"Con gái như cháu mở tiệm một mình cũng không dễ dàng gì, nếu có ai không biết điều đến quấy rối, cháu có thể liên hệ với nhà họ Sở." Sở Quân Liệt nói xong, nhanh chóng liếc nhìn Tư Vân Dịch một cái.
"Tư tiên sinh, chuyện này được chứ?"
"Được." Tư Vân Dịch gật đầu.
Quấy rối cá nhân là vấn đề an toàn, nhà họ Tư chỉ có một cô cháu gái duy nhất, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.
"Cảm ơn chú nhỏ, cảm ơn c** nh*!" Tư Huyên Huyên nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ.
Tư Huyên Huyên đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, Cát Sa Sa không tin nổi mà lại gần, hạ giọng hỏi.
"Không lẽ... đây chính là vị trưởng bối mà em từng nói là... sắp ly hôn ấy hả? Vừa nãy c** nh* em nói gì mà có việc thì tìm nhà họ Sở, có phải là cái nhà họ Sở mà chị đang nghĩ tới không?!"
"Nhỏ tiếng thôi." Tư Huyên Huyên vội vã ra hiệu hạ thấp giọng, "Ai mà ngờ hai người họ lại quay lại với nhau chứ."
"Trời ơi!" Cát Sa Sa há hốc mồm nhìn ra ngoài tiệm, thấy hai người đã lên xe, còn có vài vệ sĩ theo sát phía sau cũng lên chiếc xe kế tiếp.
"Cô chủ nhỏ, sau này phát tài nhớ dẫn theo chị với!" Cát Sa Sa mắt rưng rưng, không ngờ bản thân lại thật sự ôm được đùi lớn như vậy.
"Giàu sang không quên bạn, gâu gâu gâu!" Tư Huyên Huyên ra hiệu bằng ánh mắt một cách chắc nịch với cô bạn thân, chợt nhớ ra gì đó, cô nhóc liền nhắn tin trong nhóm nhỏ.
Nếu để chú nhỏ thấy dáng vẻ luộm thuộm hàng ngày của hai anh trai, kiểu gì cũng tức giận cho mà xem.
Lúc Tư Bắc Thành và Tư Bắc Viễn nhận được tin nhắn, cả hai đang trong một trận đấu đôi, vừa thấy tin nhắn liền ngẩng đầu nhìn nhau, gần như lập tức bật dậy, bắt đầu dọn dẹp căn phòng bừa bộn.
【Còn nữa, c** nh* cũng đi cùng chú nhỏ.】Tư Huyên Huyên gửi thêm một sticker "Tự cầu phúc đi" rồi quay lại quầy, thấy có khách đến liền lập tức nở nụ cười, "Chào mừng quý khách!"
"c** nh*? Sở Quân Liệt cũng tới!" Tư Bắc Viễn thấy tin nhắn, suýt chút nữa tối sầm mặt mày.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại Sở Quân Liệt sau khi cậu khôi phục trí nhớ. Nghĩ đến chuyện trước kia, Tư Bắc Viễn chán nản ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy lục lọi trong hộp thuốc.
"Em tìm gì vậy?" Tư Bắc Thành cũng căng thẳng đến mức tay run rẩy.
"Ibuprofen*." Tư Bắc Viễn mặt mày nghiêm trọng, "Bị đánh như vậy, uống vào có khi bớt đau."
(* Một loại thuốc giảm đau)
Tư Bắc Thành im lặng nhìn em họ một lúc rồi cũng cùng nhau lục lọi hộp thuốc, nhưng tiếc là bên trong chẳng có viên giảm đau nào cả.
"Ở đây có nửa lọ canxi, mình chia nhau uống đi." Tư Bắc Thành moi ra một lọ thực phẩm chức năng ở góc hộp, ánh mắt do dự.
"Cũng được, nếu bị đánh gãy chân, uống cái này biết đâu phục hồi nhanh hơn." Tư Bắc Viễn tựa vào tủ, ánh mắt vô hồn chia nhau mấy viên canxi với anh họ.
Rời khỏi tiệm trà sữa, Tư Vân Dịch chọn ghé qua trại gà của Tư Bắc Hâm trước. Đúng lúc đó, chuông báo thức của Sở Quân Liệt vang lên, Tư Vân Dịch liếc mắt đã thấy cậu nhanh chóng mở điện thoại, nhập gì đó rồi vào một phiên đấu giá trực tuyến.
"Tư tiên sinh, ông nội định mua thêm vài thứ cho nhà mới của chúng ta." Sở Quân Liệt đưa màn hình cho Tư Vân Dịch xem, "Anh có ưng món nào không?"
"Em xem là được." Tư Vân Dịch không hứng thú mấy, đẩy điện thoại lại.
Sở Quân Liệt đeo tai nghe bluetooth, chăm chú theo dõi từng món được đấu giá, nét mặt dần trở nên bình tĩnh và chuyên chú, thỉnh thoảng lại ra giá, chọn mua vài món trang trí cho nhà mới.
Đến vùng ngoại thành thủ đô, phiên đấu giá đã qua hơn một nửa. Sở Quân Liệt cất điện thoại vào túi, tai vẫn đeo tai nghe nghe ngóng tình hình, cậu cùng Tư Vân Dịch xuống xe, tiến đến trước trại gà.
Tư Bắc Hâm đang bận chăm đàn gà con, chưa kịp đọc tin nhắn trong nhóm nhỏ. Vừa ngẩng đầu đã thấy chú nhỏ và Sở Quân Liệt đứng ngay trước mặt, kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, mãi không hoàn hồn.