Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm ngọn lửa lập lòe trước mặt như đang âm thầm khiêu khích điều gì đó. Cậu lập tức cúi người, thổi mạnh một lần nữa, ngọn lửa bị gió làm nghiêng đi rồi tắt phụt.
Nhưng ngay tại tim nến vẫn còn sót lại một đốm đỏ li ti đang chậm rãi lan ra.
Nghĩ đến điều ước mình vừa thầm khấn, Sở Quân Liệt mím môi thật chặt, dứt khoát đưa tay lên, trực tiếp bóp lấy đốm lửa ấy.
Một làn khói trắng mỏng từ đầu ngón tay Sở Quân Liệt bốc lên khiến những người xung quanh đều sửng sốt trừng mắt. Không ai biết điều ước đó là gì mà khiến cậu cứng đầu đến mức sẵn sàng dùng tay dập lửa.
Tư Vân Dịch lập tức bước nhanh tới nắm lấy bàn tay vừa bóp nến của Sở Quân Liệt. Nhìn thấy đầu ngón tay bị bỏng rát vì nhiệt độ cao vẫn còn dính cả vụn đen của tim nến cùng với dấu vết hằn rõ trên ngón cái và ngón trỏ.
Tư Vân Dịch nắm chặt tay Sở Quân Liệt, vội vã kéo cậu vào phòng rửa tay, để dòng nước lạnh xối lên vết bỏng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, từ lúc Sở Quân Liệt bất ngờ ra tay dập nến đến khi bị Tư Vân Dịch kéo đi chỉ xảy ra trong mấy giây, mấy người còn lại trong phòng chỉ biết trố mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
"Cây nến này... bị làm sao vậy?" Tư Vân Thiên cau mày nhìn kỹ cây nến trên bánh kem. Cây nến bị thổi hai lần đó ngắn hơn những cây nến còn lại, hình như có chút không giống.
Tất cả những cây nến đều có màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn không thấy gì lạ, nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện cây bị dập lửa kia có thân nến mảnh hơn một chút, còn tim nến thì to hơn chút xíu.
"Lạ thật." Tư Vân Thiên nghi ngờ lẩm bẩm. Cùng một loại nến thì không thể có sự khác biệt như vậy.
"Chắc là loại nến không thể thổi tắt." Tư Bắc Thành tiến lên, nhìn cây nến có vẻ quen mắt.
"Hồi nhỏ bọn con hay nghịch loại này mà, hình như tim nến có trộn bột magie có nhiệt độ cháy thấp, chỉ cần tim còn giữ được chút nhiệt là nó sẽ cháy lại."
"Là ai cắm cây nến đó vào bánh vậy?" Tư Vân Thiên nghe xong thì nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.
Bữa tiệc đang yên đang lành, phút chót lại xảy ra chuyện thế này!
Không gian lập tức rơi vào im lặng, Tư Bắc Kỳ cúi đầu đầy áy náy, siết chặt mấy cây nến còn lại trong tay, lén giấu ra sau lưng.
Trong phòng rửa tay, Tư Vân Dịch nhìn dòng nước lạnh liên tục xối lên đầu ngón tay bị bỏng của Sở Quân Liệt cùng vụn cháy dần bị rửa trôi. Anh chú ý thấy nhờ có lớp chai mỏng trên tay Sở Quân Liệt mà mức độ bỏng đã được giảm nhẹ đáng kể.
"Có đau không?" Tư Vân Dịch ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Liệt, cậu mím môi, ánh mắt chăm chú nhìn anh, nghiêm túc lắc đầu.
Nhớ lại điều ước mong Tư tiên sinh mãi yêu mình và ngọn nến đột nhiên cháy lại như đang thách thức, khóe mắt Sở Quân Liệt đỏ lên. Cậu rất muốn nói cho người trước mặt biết vì sao mình lại cố chấp dập bằng tay, nhưng lại sợ nếu nói ra, điều ước ấy sẽ không còn linh nghiệm.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, thấy cậu đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt vừa tủi thân vừa mong chờ, anh đại khái đoán ra được điều ước kia chắc chắn có liên quan đến mình.
"Điều ước của em nhất định sẽ thành hiện thực." Tư Vân Dịch dịu giọng an ủi, cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Liệt, giọng nói nhẹ nhàng đầy vỗ về.
Sở Quân Liệt khẽ mấp máy đôi môi mỏng, rút tay ra khỏi dòng nước lạnh, giọng nói như ngày xưa, còn mang theo chút nghẹn ngào vì nghẹt mũi.
"Tư tiên sinh thổi giúp em một cái là không đau nữa."
Tư Vân Dịch nhìn gương mặt cậu, ánh mắt điềm đạm dừng lại trên đầu ngón tay Sở Quân Liệt, khẽ thổi vài hơi rồi lại đưa tay cậu trở lại dưới dòng nước chảy.
Khóe môi Sở Quân Liệt không kiềm được mà cong lên, cảm giác tủi thân trong lòng thoáng chốc đã tan biến.
Sau khi để nước lạnh xối qua một lúc lâu, Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt quay lại phòng ăn. Sở Quân Liệt đảo mắt nhìn quanh những người có mặt, cũng đoán được cây nến kia chắc là do ai đó muốn đùa vui một chút.
Không khí trong phòng có phần căng thẳng nhưng Sở Quân Liệt đã khôi phục vẻ bình thường. Cậu rút cây nến đang cháy dở từ bánh kem ra rồi cầm lấy dao cắt bánh, bắt đầu chia bánh ra.
Miếng bánh đầu tiên, Sở Quân Liệt tự tay đem đến trước chỗ của Tư Vân Dịch, sau đó mới cắt một phần cho mình, còn lại ai muốn ăn thế nào thì tùy.
Tư Bắc Kỳ lén quan sát Sở Quân Liệt, ánh mắt dừng lại ở đầu ngón tay cậu, chỗ bị bỏng đã chuyển trắng khiến nhóc càng thêm áy náy.
Tư Vân Dịch cầm miếng bánh ngồi xuống cạnh Tư Bắc Kỳ, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.
Tư Bắc Kỳ nhìn thấy Tư Vân Dịch bên cạnh, biết mấy trò vặt của mình chẳng qua nổi mắt chú nhỏ, nhóc lập tức cúi đầu, giọng lí nhí.
"Xin lỗi chú nhỏ."
"Người cháu nên xin lỗi không phải là chú." Tư Vân Dịch cụp mắt nhìn đứa bé đang học lớp một, biết rõ ngoài cổng trường thường có mấy tiệm tạp hóa nhỏ bán đủ thứ đồ lạ lẫm.
Trẻ con vốn hiếu kỳ, khó lòng cưỡng lại mấy món đồ chơi kỳ quái.
"Cháu không biết c** nh* lại dùng tay dập." Tư Bắc Kỳ lí nhí nói, cúi đầu thật sâu, không dám nhìn Sở Quân Liệt lấy một cái.
Tư Vân Dịch thấy bộ dạng cậu bé như vậy, khẽ đổi giọng, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
"Bắc Kỳ, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
Tư Bắc Kỳ ngẩng đầu nhìn chú nhỏ.
"Bây giờ cháu hãy thử liên tưởng một từ nào đó liên quan đến cái tên Sở Quân Liệt, từ gì cũng được." Tư Vân Dịch chậm rãi nói, giọng điệu dịu dàng.
Nhìn vẻ mặt của chú nhỏ, Tư Bắc Kỳ dần dần thả lỏng, đôi mắt đen lay láy đảo một vòng.
"Cậu."
"Rất tốt, nghĩ thêm một từ nữa nào." Tư Vân Dịch tiếp tục dẫn dắt cậu bé.
Tư Bắc Kỳ nghĩ một lát rồi nói, "Lớp thiên tài."
"Bây giờ hãy dùng những từ đó ghép thành một câu." Tư Vân Dịch lúc này đã lờ mờ nhận ra khúc mắc phía sau.
"Sở Quân Liệt là cậu của cháu, cậu ấy quyết định cháu có được vào lớp thiên tài hay không." Tư Bắc Kỳ vô thức nói ra lời trong lòng.
"Vậy còn cháu thì sao? Cháu có muốn vào lớp thiên tài không?" Tư Vân Dịch cúi mắt, dịu giọng hỏi.
"Trước kia cháu rất muốn, bây giờ thì không." Tư Bắc Kỳ buồn bã đáp, "Chú nhỏ ơi, nó khác xa với những gì cháu tưởng, nhưng mẹ lại rất hy vọng cháu quay lại lớp thiên tài."
Tư Vân Dịch nhìn đứa trẻ còn nhỏ mà đã phải gánh áp lực quá sớm, anh đưa tay khẽ vỗ về tấm lưng đang co lại của Bắc Kỳ.
"Vậy thì để chú nói chuyện với mẹ cháu, còn cháu hãy đến xin lỗi cậu, mỗi người đều cố gắng hết sức mình, được không?"
Đôi mắt Bắc Kỳ sáng lên, cậu bé gật đầu thật mạnh.
Tư Vân Dịch giữ lời, đi nói chuyện với chị dâu cả, còn Bắc Kỳ thì lấy hết dũng khí bước tới trước mặt Sở Sở Quân Liệt, thẳng thắn nhận lỗi, còn dõng dạc nói mình có thể chịu đánh mông.
Sở Quân Liệt nhìn Tư Bắc Kỳ trước mặt, lại nhìn sang Tư tiên sinh đang nói chuyện với chị dâu cả, không chút do dự mà bế cậu bé lên, thổi một hơi vào lòng bàn tay, nhắm ngay mông cậu bé mà "ra tay".
Trong tiếng gào khóc thảm thiết của Bắc Kỳ, Tư Vân Dịch đã thuyết phục được chị dâu cả không bắt cậu bé quay lại lớp thiên tài nữa, nếu có thể, sẽ cân nhắc chuyển trường cho nhóc.
Tư Vân Thiên cũng phối hợp với Sở Quân Liệt, lấy ra mấy cây nến thổi không tắt còn lại của Bắc Kỳ, đốt lên để ngay trước mặt, bắt cậu bé vừa khóc vừa thổi.
Lúc ra về, Sở Quân Liệt thu được không ít quà, thấy chiếc bánh ba tầng chỉ mới ăn hết hai tầng, cậu cũng tiện tay mang nốt tầng còn lại về nhà.
Tối đến, Sở Quân Liệt mở từng món quà, chị dâu cả tặng một bức tranh chữ trông rất có giá trị, nhà anh hai tặng một chiếc đồng hồ, chị ba thì tặng một chiếc máy chiếu.
Cuối cùng, Sở Quân Liệt mở món quà mà cậu mong chờ nhất, là món quà của Tư tiên sinh.
Cẩn thận gỡ lớp giấy gói, bên trong là một hộp quà, mở ra, là một bộ cà vạt.
Tổng cộng có bảy chiếc, có chiếc trang trọng dùng cho những dịp nghiêm túc, cũng có chiếc với màu sắc nhẹ nhàng phù hợp đời thường, mỗi chiếc đều đi kèm một chiếc kẹp cà vạt riêng biệt, không cái nào giống cái nào.
Sở Quân Liệt cố nhịn cười, đầu ngón tay nhẹ lướt qua từng món, cảm nhận từng đường vải mềm mại.
Là một người dày dạn kinh nghiệm trong lĩnh vực tặng quà, Sở Quân Liệt thừa hiểu, cà vạt là món quà chỉ những người có quan hệ cực kỳ thân thiết mới có thể tặng.
Không chỉ thể hiện Tư tiên sinh ủng hộ công việc của cậu mà còn là biểu hiện của sự yêu thích một cách rõ ràng.
Điều quan trọng nhất là, cà vạt còn mang một tầng ý nghĩa sâu xa, "trói buộc em trong tay anh".
Tư tiên sinh muốn giữ cậu bên mình!
Sở Quân Liệt vui vẻ cầm lấy một chiếc cà vạt, hào hứng mở ra đeo lên cổ mình rồi đứng trước gương soi trái soi phải, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lúc Tư Vân Dịch từ phòng tắm bước ra, anh nhìn thấy Sở Quân Liệt đang đứng trước gương toàn thân, trên người không mặc gì ngoài một chiếc cà vạt màu xanh đậm vắt qua cổ.
Chiếc cà vạt buông lơi giữa bờ ngực rắn chắc của Sở Quân Liệt, lờ mờ che đi phần đường rãnh cơ bụng, rõ ràng là phụ kiện cho các dịp trang trọng, vậy mà lúc này lại toát lên một cảm giác khác hoàn toàn.
"Tư tiên sinh, có đẹp không?" Ánh mắt Sở Quân Liệt đen nhánh sáng rực.
Nếu nói về hiệu quả khi mặc bên ngoài, ít nhất cũng nên phối thêm một chiếc sơ mi, nhưng dù sao đang ở nhà, Sở Quân Liệt cứ thoải mái theo ý mình.
"Rất đẹp." Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ lướt từ trên xuống dưới.
Nụ cười trên mặt Sở Quân Liệt càng lúc càng tươi, cậu hơi ngượng ngùng bước đến, đưa phần đuôi của cà vạt cho Tư Vân Dịch.
Nhìn ánh mắt cậu, Tư Vân Dịch nhẹ nhàng kéo cà vạt, dắt người vào phòng ngủ, tay còn lại tháo kính đặt lên tủ đầu giường.
Hôm đó Sở Quân Liệt xin nghỉ một ngày, hôm sau đeo cà vạt mới đi làm, trông đầy khí thế.
Công việc dồn lại cả ngày, bàn làm việc chất đầy tài liệu, Sở Quân Liệt có hơi bực nhưng cúi đầu nhìn cà vạt, tâm trạng liền tươi sáng hẳn.
Từng xấp tài liệu được cậu lật giở, lúc suy nghĩ, ngón tay cậu lại vô thức sờ lên cà vạt, nhẹ nhàng v**t v* hoa văn trên đó, thỉnh thoảng còn hơi mất tập trung.
Cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng gõ, thư ký dẫn người bước vào, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy người phía sau thư ký chính là tên đụng xe cậu hôm trước.
"Giám đốc Sở, đây là người mới tuyển, thực tập sinh trợ lý đời sống của anh." Thư ký cười tươi giới thiệu, "Tôi dẫn cậu ấy đến làm quen công việc."
"Chào giám đốc Sở." Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, khi nhìn thấy Sở Quân Liệt thì hơi sững lại, lưỡng lự bước lên cúi đầu chào.
"Tôi tên là Châu Khê Mạc, anh cứ gọi tôi là Tiểu Châu."
Sở Quân Liệt lặng lẽ nhìn người đàn ông trắng trẻo trước mặt, vẻ mặt không rõ là cười hay không.
Thư ký thấy vậy thì hiếu kỳ lên tiếng, "Hai người từng gặp rồi à?"
Châu Khê Mạc như muốn nói gì đó rồi lại thôi, vẻ mặt như thể có quen biết từ trước nhưng lại khó mở lời giải thích.
"Không phải chỉ là từng gặp thôi đâu."
Sở Quân Liệt đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Châu Khê Mạc từ đầu tới chân, dứt khoát mở miệng, "Cậu đụng vào xe tôi còn làm ra vẻ như mình là nạn nhân. Hôm đó cậu chẳng bảo là không có tiền còn gì?"
Lại dám đụng xe của giám đốc Sở?!
Thư ký lập tức quay sang nhìn nhân viên mới, không nhịn được nhíu mày.
"Giám đốc Sở, tôi thực sự không có tiền." Châu Khê Mạc nghiêm túc nói, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Sở Quân Liệt.
"Nhưng tôi sẽ cố gắng làm việc, sớm trả lại khoản tiền còn nợ anh."
Sở Quân Liệt cười khẩy, "Cậu tưởng tôi là trẻ con chắc?"
Thư ký cũng kinh ngạc nhìn giám đốc.
"Bộ âu phục trên người cậu là mẫu mới nhất của mùa này." Sở Quân Liệt từng bán âu phục gần ba năm, liếc một cái là biết bộ Châu Khê Mạc đang mặc không hề rẻ.
"Bộ này ít nhất cũng ba vạn trở lên, thế mà cậu lại bảo mình không có tiền?" Sở Quân Liệt nhướng mày, mắt sắc lẻm, ngữ khí đầy vẻ khinh thường.
"Cậu nói dối thành thói rồi hay là đến đây với mục đích khác?"