Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 119

Tư Vân Dịch rơi vào im lặng, anh hồi tưởng lại kết cục đại đoàn viên trong giấc mơ ấy.

 

Sau hết lần này đến lần khác tình cờ gặp gỡ, hai người dần dần thấu hiểu nhau, cuối cùng họ đính hôn trong những lời chúc phúc của mọi người.

 

Khung cảnh cuối cùng trong giấc mơ là buổi tiệc đính hôn náo nhiệt được tổ chức tại sân vườn nhà họ Sở, nơi tụ hội của giới thượng lưu trong những trang phục lộng lẫy cùng hương phấn thoang thoảng và chén rượu giao nhau.

 

Hai nhân vật chính trò chuyện vui vẻ và họ nhận được những món quà và lời chúc phúc từ đám đông.

 

Sở Quân Liệt đã có được tất cả, cậu không có lý do gì để tự mình vứt bỏ mọi thứ rồi đắm mình vào bóng tối.

 

"Anh có muốn biết ở kiếp trước mà tôi đã trải qua, Sở Quân Liệt đã tự mình tìm đến cái chết như thế nào không?" Châu Khê Mạc đúng lúc lên tiếng, cậu ta ngồi trên mép bàn làm việc, đung đưa chân nhìn người đối diện.

 

Tư Vân Dịch từ từ ngước mắt nhìn Châu Khê Mạc.

 

"Anh ta đúng là một kẻ điên." Châu Khê Mạc thở dài một tiếng.

 

"Những việc anh ta làm khiến tôi hoàn toàn không thể nào hiểu nổi."

 

"Nhà họ Sở chỉ có một mình anh ta là người thừa kế, nhưng anh ta lại mưu tính, dùng một năm để đoạt lấy quyền lực của từ tay ông Sở, sau đó còn giam lỏng ông ấy, khiến ông ấy không thể bước chân ra khỏi nhà họ Sở dù chỉ một bước."

 

Vừa nghĩ đến những chuyện này, lông mày Châu Khê Mạc không khỏi nhíu lại, "Lúc đó tôi đã là vị hôn phu của Sở Quân Liệt, ông Sở có ơn với tôi, ông ấy lén lút cầu xin tôi giúp đỡ nhưng tôi hoàn toàn bất lực, tôi không thể khuyên nhủ cậu ta. Dù tôi nói gì, Sở Quân Liệt cũng không nghe lấy một chữ.

 

Sau khi hoàn toàn nắm giữ nhà họ Sở trong tay, tôi vốn tưởng Sở Quân Liệt sẽ thỏa mãn, nhưng anh ta lại bắt đầu tiến hành cải tổ mọi thứ trong nhà họ Sở một cách quyết liệt.

 

Anh ta dường như không hài lòng với bất cứ điều gì. Thế giới này trong mắt anh ta tựa như một khúc gỗ có hình thù kỳ dị, khắp nơi là những u bướu và cành nhánh."

 

Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ động, hiểu rõ tình trạng của Sở Quân Liệt.

 

"Không ít người bắt đầu phản kháng anh ta, thậm chí những thuộc hạ từng trung thành tuyệt đối với anh ta cũng lần lượt rời bỏ anh ta. Nhưng anh ta vẫn không biết kiềm chế, ngược lại càng ngày càng quá đáng."

 

Vẻ mặt Châu Khê Mạc như nuốt phải hòn đá.

 

"Anh ta gây thù chuốc oán khắp nơi. Có lẽ anh không biết, sau khi tôi đi theo anh ta, tôi đã bị những người mà anh ta đắc tội để mắt tới. Tôi đã trải qua ba lần bị bắt cóc dài ngày, chín lần bị đánh đập, bảy lần bị dùng làm mồi nhử, còn nhảy xuống biển hai lần. Có một lần tôi bị trói đến mức phải ăn côn trùng để sống sót, ha, vị của côn trùng đúng là giống hệt vị thịt gà, giòn tan trong miệng."

 

"Mặc dù cuối cùng Sở Quân Liệt luôn có thể đến kịp nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa." Châu Khê Mạc hít sâu một hơi.

 

"Tôi mình đầy thương tích đi tìm ông Sở nhưng ông ấy cũng bất lực. Lúc đó tôi chỉ vô thức nói một câu, nếu anh không chết thì tốt rồi, nào ngờ lại bị người mà anh ta phái đến giám sát ông Sở nghe được."

 

Châu Khê Mạc nhìn thẳng vào Tư Vân Dịch.

 

"Vậy là anh ta bắt đầu thu thập thông tin về anh."

 

Tư Vân Dịch nhìn vẻ mặt Châu Khê Mạc, ngón tay theo thói quen khẽ gõ trên tay vịn ghế giám đốc.

 

"Tôi không biết anh ta đã thấy gì, tóm lại, sau đó anh ta đã không rời khỏi phòng mình ba ngày." Vẻ mặt Châu Khê Mạc thành thật.

 

"Đợi đến khi anh ta ra ngoài, anh ta đột nhiên nói muốn kết hôn với tôi."

 

Vẻ mặt Tư Vân Dịch không thay đổi, ánh mắt hờ hững.

 

Châu Khê Mạc dừng lại một lúc khá lâu, phát hiện câu nói này hoàn toàn không có tác động gì với Tư Vân Dịch mới có chút thất bại lên tiếng.

 

"Hôn lễ được tổ chức ở sân vườn nhà họ Sở, Sở Quân Liệt đã mời gần như tất cả mọi người." Châu Khê Mạc vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó.

 

"Đó là cảnh tượng hoành tráng nhất mà tôi từng thấy, chỉ riêng tháp sâm panh đã có bảy cái, khắp nơi trong sân đều trải thảm, lụa trắng, hoa hồng trắng tinh khôi đẹp đến mức như mơ." Châu Khê Mạc có chút thất thần.

 

"Lúc đó biểu hiện của Sở Quân Liệt bình thường hơn nhiều, tôi tưởng anh ta thật sự đã bình tĩnh lại, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi chúc rượu cưới, khách khứa lần lượt ngã xuống."

 

"Tất cả chúng tôi đều uống rượu, bao gồm cả ông Sở."

 

Châu Khê Mạc cụp mắt, dùng tay sờ lên mặt mình, "Sở Quân Liệt đã phong tỏa tất cả các lối ra, anh ta ngồi trên sân khấu, vừa uống rượu, vừa cười nhìn đám đông la hét hoảng loạn trước mắt, ông Sở thì tuyệt vọng ngồi ở vị trí trưởng bối, ánh mắt của ông ấy đến bây giờ tôi vẫn không thể quên."

 

"Trong hôn lễ của Sở Quân Liệt không có phù dâu phù rể, vốn dĩ lúc đó tôi còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra, là anh ta đã lên kế hoạch cho tất cả từ trước." Châu Khê Mạc thở dài.

 

"Nhân viên ở bên ngoài muốn cứu người nhưng không thể vào được, con chó của Sở Quân Liệt vốn dĩ bị xích ở bên ngoài, nhưng nó lại vùng vẫy thoát ra, từ bên ngoài nhảy vào."

 

Châu Khê Mạc tuyệt vọng nhìn Tư Vân Dịch, "Con chó đó tuy xấu xí nhưng lại cực kỳ hiểu lòng người, nó l**m chỗ rượu đổ trên bàn, sau đó đi đến bên cạnh Sở Quân Liệt, lặng lẽ nằm xuống."

 

"Ánh mắt cuối cùng của tôi chính là nhìn Sở Quân Liệt một tay ôm con chó của anh ta, một tay nâng ly rượu, nụ cười trên mặt anh ta là niềm vui mà tôi chưa từng thấy."

 

Châu Khê Mạc nhắm mắt lại, một lát sau, cậu ta mới giơ tay lau mặt.

 

"Sở Quân Liệt vốn dĩ có thể có được tất cả, nhà họ Sở, tài sản nghìn tỷ, một cuộc hôn nhân và cuộc sống bình thường, nhưng anh ta lại tự tay từng chút một hủy hoại tất cả những điều tốt đẹp."

 

"Nếu anh ta vì những chuyện trước đây, vì trải nghiệm bị ngược đãi ở dòng phụ nhà họ Tư mà oán hận ông Sở thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng những gì anh ta làm sau đó, hoàn toàn không khác gì một kẻ điên." Châu Khê Mạc thở ra một hơi dài.

 

"Có lẽ anh không biết tôi cảm thấy sợ hãi đến mức nào khi phải đối mặt trực tiếp với anh ta, không những vậy mà còn phải giả vờ thích anh ta."

 

Trong mắt Châu Khê Mạc mang theo sự chân thành.

 

"Giám đốc Tư, có ví dụ của tôi ở trước, nếu anh đã có thể nhận ra sự thật trong lời tôi nói, vậy thì anh nên biết, những gì tôi vừa nói đều là sự thật.

 

Sở Quân Liệt không thích hợp có bạn đời, anh ta rất giỏi ngụy trang, khiến anh tưởng rằng mọi thứ đã ổn định rồi sau đó giáng cho anh một đòn chí mạng."

 

Ngón tay Tư Vân Dịch đang khẽ gõ trên tay vịn ghế khựng lại, quét mắt nhìn khuôn mặt Châu Khê Mạc.

 

"Cậu muốn làm gì?"

 

"Rất đơn giản." Châu Khê Mạc nở nụ cười, "Tôi có được một số tin tức nội bộ, biết rằng sau khi anh đề nghị ly hôn với Sở Quân Liệt, anh ta đã nhảy xuống hồ một lần."

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn Châu Khê Mạc.

 

"Giám đốc Tư, tôi biết anh rất giỏi thao túng lòng người, Sở Quân Liệt bây giờ thích anh, chỉ cần anh thao tác đúng cách, thế giới này sẽ lại khởi động lại."

 

Ánh mắt Châu Khê Mạc sáng lên, "Đến lúc đó anh có thể làm lại, cứu sống cha anh, thậm chí có thể trước khi nhà họ Yến nhặt được Sở Quân Liệt, không lộ diện đưa Sở Quân Liệt đến bệnh viện, như vậy sẽ không có chuyện liên hôn, nhà họ Tư cũng có thể hoàn toàn tránh được kiếp nạn này."

 

"Giám đốc Tư, anh nghĩ xem, không bị Sở Quân Liệt ràng buộc, giành lại tự do, cha anh cũng có thể sống lâu hơn..." Châu Khê Mạc đứng dậy khỏi bàn làm việc, từng chút một tiến lại gần Tư Vân Dịch, nụ cười rạng rỡ.

 

"Một cuộc đời không hối tiếc, anh thật sự không hề động lòng sao?"

 

"Nếu những gì tôi thấy là kịch bản mà cậu đã thay đổi." Tư Vân Dịch bình tĩnh nhìn Châu Khê Mạc, "Thì tôi cần biết, kịch bản ban đầu là như thế nào."

 

"Anh đang nói đến những gì tôi thấy ở kiếp đầu tiên sao?" Châu Khê Mạc nhướn mày, nụ cười càng thêm tươi tắn, "Tôi hoàn toàn có thể nói cho anh biết, lúc đó tôi tận mắt nhìn thấy người nhà họ Tư tan cửa nát nhà trong tay Sở Quân Liệt.

 

Anh đang đi du lịch bên ngoài, nghe được tin muốn lập tức trở về nhưng lại gặp tai nạn xe trên đường, nhưng anh đã không chết..."

 

"Cộc cộc."

 

Thư ký Lâm gõ hai tiếng cửa văn phòng, vừa đẩy cửa ra đã thấy giám đốc Tư ngồi trên ghế giám đốc còn trợ lý sinh hoạt thực tập mới đến đang cúi người ghé sát vào giám đốc Tư, khoảng cách giữa hai người đang rất gần.

 

Thư ký Lâm im lặng vài giây, những gì cô định nói ban đầu cũng quên sạch.

 

"Chào giám đốc Tư." Một lúc lâu sau thư ký Lâm mới tìm lại được lý trí, cô nghiêm nghị nhìn cậu thực tập sinh nhỏ tuổi đang cố gắng quyến rũ giám đốc Tư.

 

"Cậu Châu, tôi có chút việc, cậu qua đây một lát."

 

"Vâng." Châu Khê Mạc từ từ đứng thẳng người, cầm lấy một cây bút trên bàn, viết một dãy số lên giấy nhớ, xé ra đưa cho Tư Vân Dịch.

 

"Giám đốc Tư, tôi sẽ chờ anh."

 

Châu Khê Mạc quay đầu đi về phía thư ký Lâm, trước khi đóng cửa văn phòng còn không quên mỉm cười với người bên trong.

 

Tư Vân Dịch nhìn dãy số điện thoại trên tay, anh im lặng hồi lâu rồi ngước mắt nhìn cánh cửa phòng riêng.

 

Cánh cửa phòng riêng vẫn im lìm, Tư Vân Dịch đứng dậy mở cửa ra, thấy Sở Quân Liệt cúi thấp đầu, quay lưng lại ngồi một bên.

 

Tư Vân Dịch không nói gì, anh ngồi xuống bên cạnh Sở Quân Liệt, giơ tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu.

 

"Tư tiên sinh, em sẽ không làm như vậy với anh đâu." Sở Quân Liệt cúi đầu, vành mắt ửng đỏ, giọng nói mang theo nỗi ủy khuất sâu sắc.

 

"Anh biết." Tư Vân Dịch nghiêng đầu nhìn Sở Quân Liệt, "Những lời cậu ta nói, em không cần để tâm."

 

Sở Quân Liệt từ từ ngước mắt nhìn người bên cạnh.

 

"Cậu ta đã phẫu thuật thẩm mỹ trên diện rộng, khi nói chuyện với anh, cậu ta cố ý kiểm soát cơ thể, ngôn ngữ cơ thể rất ít, anh cơ bản không thể phán đoán được. Cho nên, tất cả những gì cậu ta nói, thật giả đều chưa xác định."

 

Giọng Tư Vân Dịch trầm ổn, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Liệt.

 

"Em đừng để bị cậu ta dẫn dắt, đừng để lời người khác định nghĩa em, biết không?"

 

Cảm nhận được sự v**t v* nhẹ nhàng trên lưng, Sở Quân Liệt nhìn ánh mắt Tư tiên sinh, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

 

Sở Quân Liệt điều chỉnh lại khoảng cách giữa hai người, đầu hơi nghiêng xuống tựa lên vai Tư Vân Dịch.

 

"Tư tiên sinh, vậy lúc nãy anh nói cậu ta nửa thật nửa giả..."

 

"Những điều đó không phải dựa vào biểu cảm vi mô hay ngôn ngữ cơ thể để phán đoán, mà là dựa vào logic." Tư Vân Dịch giơ tay, xoa nhẹ mái đầu trên vai mình.

 

"Việc nói cậu ta không có tình cảm sâu đậm với mẹ nuôi là vì trong lời cậu ta kể, cậu ta tốt nghiệp đại học rồi mới phát hiện bệnh tình của mẹ nuôi nghiêm trọng.

 

Lúc cậu ta tốt nghiệp đại học, em vẫn chưa mất trí nhớ, nếu cậu ta thật lòng muốn cứu mẹ nuôi và khởi động lại thế giới, cậu ta hoàn toàn có thể đợi ở nơi vợ chồng nhà họ Yến phát hiện ra em, ở đó can thiệp một chút khiến không ai phát hiện ra em, vậy thì thế giới đã có thể khởi động lại."

 

Mắt Sở Quân Liệt khẽ động, cậu nhớ lại lần bị trọng thương đó, là do chính cậu muốn cùng người nhà họ Hứa đồng quy vu tận, cũng chính cậu đã nhấn nút kích nổ bom.

 

"Vậy điều thứ hai thì sao?" Sở Quân Liệt xích lại gần người bên cạnh một chút như muốn tìm kiếm chút hơi ấm.

 

"Châu Khê Mạc nói, chỉ có anh mới có thể giết được em. Lý do anh cho rằng đó là giả, xét về lý trí, thứ nhất là vì ở kiếp trước, anh rời đi từ sớm, căn bản chưa từng gặp em. Thứ hai là vì, anh hiểu rõ bản thân mình, anh từng là bác sĩ, anh không thể tự tay giết người."

 

Tư Vân Dịch cúi đầu, nghiêng mặt nhìn vào mắt Sở Quân Liệt.

 

"Xét về cảm tính mà nói, với người anh yêu, anh sẽ không làm tổn thương người đó."

 

Khóe miệng Sở Quân Liệt từ từ cong lên, cậu ngồi thẳng người, giơ tay ôm lấy người trước mặt.

 

"Còn nữa, cậu ta không chỉ trải qua hai kiếp, logic này càng đơn giản."

 

Tư Vân Dịch hôn nhẹ lên trán Sở Quân Liệt, "Chỉ khi biết thế giới sẽ khởi động lại, cậu ta mới chuẩn bị cho kiếp sau, học thuộc vài dãy số trúng thưởng, ghi nhớ diễn biến thị trường chứng khoán rồi sử dụng ở kiếp sau. Chỉ riêng thao tác này, đã cần ít nhất kinh nghiệm của ba kiếp."

 

"Tư tiên sinh nói đúng." Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Còn nữa, về việc em qua đời thì thế giới sẽ khởi động lại, cậu ta cũng cần ít nhất hai lần mới có thể xác minh." Tư Vân Dịch nói chậm rãi, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Sở Quân Liệt.

 

"Phải biết quý trọng bản thân, không được kích động như trước nữa, biết không?"

 

"Em biết rồi, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt ôm chặt người trước mặt, vành mắt hơi đỏ.

 

Châu Khê Mạc đi theo thư ký Lâm, càng đi càng cảm thấy có gì đó không đúng.

 

"Thư ký Lâm, chúng ta đang đi đâu vậy?" Châu Khê Mạc cảnh giác dừng bước, nhìn xung quanh.

 

"Giám đốc Sở đã dặn dò tôi giới thiệu cho cậu mấy đối tác của công ty." Thư ký Lâm mỉm cười với Châu Khê Mạc.

 

Xung quanh vang lên tiếng bước chân nhẹ, Châu Khê Mạc nhìn mấy người vây lại, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch.

 

"Tôi còn tưởng là giám đốc Sở có thành kiến với cậu."

 

Thư ký Lâm thở dài, "Ai ngờ, cậu lại dám trêu chọc giám đốc Tư, rơi vào tình cảnh này, cũng không quá đáng nhỉ?"

 

Châu Khê Mạc nhìn mấy người xung quanh, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong đáy mắt.

 

"Phong Diệp, Báo Tử, Gấu Xanh, các người nghe tôi nói."

 

Nghe thấy mật danh của mình, mấy người nhìn nhau, càng thêm cảnh giác nhìn người trước mặt.

 

"Tôi có thông tin rất quan trọng, các người không được giết tôi trước." Châu Khê Mạc thở dồn dập, "Sở Quân Liệt sẽ muốn biết, thật đó!"

Bình Luận (0)
Comment