Phong Diệp và mấy người Báo Tử gật đầu, nhìn sếp vội vã vào văn phòng thay quần áo rồi liếc mắt nhìn nhau.
"Cái người bên trong dùng giám đốc Tư để uy h**p sếp có phải không?" Phong Diệp nhướng mày, "Thằng này trông có vẻ hơi điên."
"Nghe nó nói cái gì mà 'kiếp đầu tiên' là biết nó thật sự điên rồi." Báo Tử tán đồng gật đầu.
"Sếp bảo chúng ta xử lý nó, chở ra biển cũng hơi xa đấy." Gấu Xanh sờ cằm.
"Đây là Hoa Quốc, tôi thấy sau này sếp cũng sẽ thường trú ở đây, hay là chúng ta đổi cách đi." Mắt Việt Quất sáng lên.
Mấy người bàn bạc một hồi, chỉ thấy sếp từ văn phòng vội vã xông ra, đứng trong thang máy sốt ruột ấn nút đóng cửa.
Tư Vân Dịch nhìn tập tài liệu trong tay.
Sở Quân Liệt đã thu mua bệnh viện tư nhân của nhà họ Thượng, hiện tại đang hợp nhất với bệnh viện đa khoa. Mặc dù quá trình có hơi phức tạp nhưng may mắn là kết quả hiện tại không tệ.
Bệnh viện đa khoa có khoản quyên góp mười mấy tỷ trước đó, hiện tại việc mở rộng quy mô không thành vấn đề. Sau khi sửa sang và đổi tên bệnh viện tư nhân của nhà họ Thượng, nơi đó giờ đã trở thành chi nhánh của bệnh viện đa khoa.
Bệnh viện đa khoa mở rộng quy mô, số lượng khách hàng của dự án bảo hiểm đặc biệt của công ty bảo hiểm Lạc An cũng bắt đầu tăng lên. Trong cuộc họp mấy ngày trước, viện trưởng mặt mày rạng rỡ, khi báo cáo thì lưng thẳng tắp.
Nhớ lại vẻ mặt vui mừng của viện trưởng lúc đó, Tư Vân Dịch khẽ cong môi cười, lưu loát ký tên vào ô ký tên trên văn bản.
Đặt tập tài liệu xuống, Tư Vân Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ tan làm.
Anh như thường lệ thu dọn tài liệu rồi đứng dậy mặc áo khoác.
Tư Vân Dịch bước ra khỏi văn phòng, đi vào trong thang máy.
Vừa bước ra khỏi thang máy đến tầng một, Tư Vân Dịch phát hiện có không ít người đang lén lút nhìn anh với khuôn mặt cố gắng che giấu nụ cười cùng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tư Vân Dịch bước ra khỏi cổng công ty, liếc mắt thấy Sở Quân Liệt đứng dựa vào xe ở phía xa, tay ôm bó hoa lớn, đôi chân dài thu hút ánh nhìn.
"Tư tiên sinh!" Vừa nhìn thấu anh nhà bước ra, mắt Sở Quân Liệt đã sáng rực lên, cậu nhanh chóng sải bước đi tới, nhận lấy cặp tài liệu trong tay Tư Vân Dịch rồi dâng bó hoa lên.
Dưới ánh mắt tươi cười của những người xung quanh, Tư Vân Dịch nhận lấy bó hoa, nắm tay Sở Quân Liệt nhanh chóng lên xe.
"Hôm nay sao..." Tư Vân Dịch chưa nói xong đã thấy Sở Quân Liệt ôm chặt lấy mình.
Tư Vân Dịch im lặng, mặc cho Sở Quân Liệt ôm.
Những lời Châu Khê Mạc nói là một cú sốc lớn đối với cậu, chỉ riêng việc tiêu hóa những nội dung đó đã cần đến vài ngày, huống chi là suy nghĩ kỹ về nhân quả trong từng tình tiết.
Sở Quân Liệt ôm chặt người trước mặt, ôm thật chặt, lúc này mới cảm nhận được một chút chân thật.
Dù là kiếp đầu tiên hay kiếp thứ hai mà Châu Khê Mạc nói, đó đều không phải là điều Sở Quân Liệt muốn đào sâu. Cuộc sống hiện tại, những ngày tháng hiện tại mới là điều Sở Quân Liệt thực sự yêu thích, là điều cậu muốn mãi mãi có được.
Sở Quân Liệt ngước đầu, hôn lên đường quai hàm của Tư tiên sinh, men theo đường nét ấy, từng chút một hôn lên má Tư tiên sinh rồi nhẹ nhàng cắn lên vành tai anh.
Tư Vân Dịch một tay đặt lên lưng Sở Quân Liệt, cảm nhận cậu như một chú cún con, khắp nơi đều dụi đầu hôn hít.
Tư tiên sinh không từ chối, Sở Quân Liệt có chút không dừng lại được, cắn xong vành tai Tư tiên sinh, lại cắn lên cổ anh, để lại một dấu răng nhạt rồi lại thử nhẹ nhàng l**m đi.
Tư Vân Dịch nhẹ nhàng vuốt lưng Sở Quân Liệt, biết rằng những nụ hôn cắn nhẹ như vậy là cách Sở Quân Liệt xác nhận sự thân mật và an toàn, cậu sẽ làm những hành động nhỏ vô hại để thể hiện tình yêu không thể diễn tả bằng lời.
Cảm nhận được sự ẩm ướt ở cổ, Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của chú cún con, ngón tay Tư Vân Dịch khẽ động trên lưng cậu, chú cún con như nhận được tín hiệu gì đó, lập tức biến thành một chú chó lớn, đột ngột tiến tới, nhắm chuẩn đôi môi nhạt màu rồi chiếm đoạt lấy.
Một tay Sở Quân Liệt nắm chặt lấy áo sơ mi của Tư Vân Dịch, bá đạo chiếm giữ hơi thở của người yêu, dưới sự che chắn của vách ngăn, cả hai không ngừng hôn sâu hơn.
Bàn tay Tư Vân Dịch đặt trên lưng Sở Quân Liệt từ từ di chuyển lên, ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào mái tóc Sở Quân Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng siết chặt dây cương khi Sở Quân Liệt mất kiểm soát.
Tài xế đã lái xe đến bãi đậu xe của khu dân cư nhưng hai người phía sau vẫn chưa xuống xe, tài xế cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Không biết đợi bao lâu, tài xế lo lắng hai người phía sau ngủ quên nên thử bấm còi hai tiếng.
Tiếng còi lập tức khiến Tư Vân Dịch hoàn hồn, ngón tay anh siết chặt lại, nắm lấy tóc Sở Quân Liệt hơi kéo lên, Sở Quân Liệt "ư" một tiếng, hơi ngẩng đầu lên.
Nhìn ánh mắt ướt át của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch ra hiệu cho cậu nhìn ra ngoài.
Sở Quân Liệt ngước mắt nhìn bãi đậu xe, nghiêm túc đề nghị với Tư tiên sinh để máy rửa chén chiều nay nghỉ ngơi, hai người đi nhà hàng ăn chút gì đó khác.
Sở Quân Liệt với tư cách là nhân viên kỳ cựu gửi trước một tin nhắn. Trên đường đến nhà hàng, hơi thở hai người phập phồng, cuối cùng cũng hoàn thành nụ hôn còn dang dở.
Trước khi xuống xe, Tư Vân Dịch chỉnh lại quần áo trên người rồi giơ tay giúp Sở Quân Liệt chỉnh lại mái tóc hơi rối.
Bầu không khí trong xe đã được hâm nóng, Sở Quân Liệt dính chặt lấy Tư Vân Dịch, một khắc cũng không muốn rời xa.
Trong nhà hàng, ánh nến dịu dàng lay động, tiếng vĩ cầm du dương, phó cửa hàng trưởng đích thân ra mặt phục vụ hai vị khách quý.
Nhìn người làm công ngày xưa giờ đã là người thừa kế nhà họ Sở, phó cửa hàng trưởng giữ nụ cười, trong đầu lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện của hai người, xác định anh ta cơ bản không có sai sót gì mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quân Liệt đã bao trọn nhà hàng, sau khi hai người gọi món, họ nhìn nhau trong ánh nến đầy ấm áp.
"Tư tiên sinh, anh còn nhớ cái lần anh đưa em đến đây không?" Giọng Sở Quân Liệt bất giác trở nên nhẹ nhàng, ngữ điệu dịu dàng.
Tư Vân Dịch nhớ cảnh tượng lúc đó, cũng nhớ đĩa đựng xương chất cao như núi ở bên cạnh tay Sở Quân Liệt.
"Lúc đó em đã rất lâu không được ăn no, mỗi bữa chỉ dám ăn năm phần nhưng lại phải gắng sức mười phần." Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt dưới ánh nến hiện lên vẻ lấp lánh.
"Lúc đó em nghĩ, cả đời mình cứ như vậy mà trôi qua, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện."
Sở Quân Liệt nghiêng đầu, một tay chống má, mắt sáng rực.
"Lúc đó anh chắc chắn chưa nghĩ đến việc đưa em về nhà hay nói với mọi người là đợi thêm một ngày. Em biết mình không nên vọng tưởng nhưng em vẫn không nhịn được mà cầu xin tất cả các vị thần linh đi ngang qua, chỉ cần có thể khiến anh chọn em, em nguyện ý làm mọi thứ."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt, ánh mắt khẽ động.
"Anh có lẽ không biết, khi em biết việc anh tặng em chiếc đồng hồ đeo tay chính là chọn em, tim em như muốn nổ tung." Sở Quân Liệt nhìn Tư tiên sinh, cậu giơ tay áp lên vị trí trái tim.
"Tư tiên sinh, em rất chắc chắn, nếu em nhìn thấy anh khi chưa mất trí nhớ, em vẫn sẽ thích anh."
Sở Quân Liệt cố gắng nở một nụ cười, "Em sẽ bước vào hàng dài những người muốn theo đuổi anh rồi cố gắng hết sức nhảy lên, nghĩ mọi cách để thu hút ánh mắt của anh."
"Bây giờ em đang nghiêm túc suy nghĩ." Sở Quân Liệt vươn tay nắm lấy tay Tư Vân Dịch trên bàn.
"Mất trí nhớ có lẽ đối với em là một món quà của thượng đế, là thứ cho phép em tiếp cận anh trong trạng thái mà anh không thể từ chối, rồi từng chút một, giành được sự yêu thích của anh."
Tư Vân Dịch không nói gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Sở Quân Liệt, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cậu.
Nếu đây là món quà thì hai kiếp trước của Sở Quân Liệt chẳng phải quá đau khổ sao.
"Em biết anh đang nghĩ gì." Sở Quân Liệt tự tin ngước đầu, khóe miệng cong lên.
"Em nói đáng giá, là thật lòng cảm thấy thật sự đáng giá.
Thậm chí còn đáng giá hơn cả những đau khổ trước kia."
Nụ cười của Sở Quân Liệt dường như tỏa ra ánh sáng, Tư Vân Dịch khẽ cụp mắt, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
Người khôn ngoan không sa vào lưới tình.
Nhưng có người sẽ gỡ bỏ lý trí, từng bước một lội vào dòng sông để chìm đắm trong bể ái tình vĩnh cửu cùng một người khác.
Các món ăn lần lượt được mang lên nhưng hai bàn tay nắm chặt vẫn không hề buông ra.
Phó cửa hàng trưởng cố gắng giả vờ như không nhìn thấy hành động của cặp đôi này, cuối cùng cũng dòn ra đầy đủ các món ăn đã được gọi.
"Đây là món tráng miệng của hai vị." Phó cửa hàng trưởng đặt đĩa bánh waffle rưới mật ong hình trái tim và một chén pudding sữa tươi lên bàn, nở nụ cười chuyên nghiệp, "Mời hai vị dùng bữa."
Sở Quân Liệt liếc nhìn phó cửa hàng trưởng, cậu nở một nụ cười rồi từ từ giơ tay kia lên, để lộ chiếc đồng hồ Tư tiên sinh mua cho cậu trên cổ tay.
Phó cửa hàng trưởng vẫn giữ nụ cười, so với những thứ khác, anh ta thật sự không cảm thấy ghen tỵ với chiếc đồng hồ đó một chút nào.
"Cảm ơn." Tư Vân Dịch lịch sự đáp lời, phó cửa hàng trưởng cúi chào rồi xoay người để lại không gian riêng cho hai người.
"Tư tiên sinh, nơi này vẫn như cũ." Sở Quân Liệt một tay cắt miếng bánh waffle trước mặt, cẩn thận gắp một miếng nhỏ chấm mật ong đưa đến bên môi Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch nếm thử miếng bánh rồi dùng thìa múc một miếng pudding sữa tươi trước mặt mình đưa đến trước mặt Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nhìn hành động đút ăn trước mắt, cậu vui vẻ nghiêng người tới, ngậm chặt chiếc thìa đựng đầy bánh.
Thức ăn có thể xoa dịu dạ dày cũng có thể ổn định tâm trạng. Sở Quân Liệt ăn xong, cảm xúc cũng dần dần tốt hơn.
"Tư tiên sinh, pudding của anh ngon thật đó." Vẻ mặt Sở Quân Liệt có chút thỏa mãn, l**m chiếc thìa đựng bánh của Tư Vân Dịch sạch bóng, gần như soi được cả bóng người.
"Còn muốn ăn nữa không?" Tư Vân Dịch nhẹ nhàng múc một thìa pudding sữa tươi, dưới ánh mắt chăm chú của Sở Quân Liệt, đưa vào miệng.
"Muốn ăn." Nụ cười Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu, nhìn chiếc thìa tráng miệng trắng nõn thon dài đang được bàn tay kia khẽ cầm.
"Vậy thì nói với anh về những điều em đang nghĩ đi." Chiếc thìa tráng miệng trong tay Tư Vân Dịch khẽ gõ hai cái lên miếng pudding, pudding có độ đàn hồi rất tốt khiến chiếc thìa nảy nhẹ trên bề mặt.
Sở Quân Liệt vốn đã có ý muốn thổ lộ, nghe Tư tiên sinh nói vậy, những lời trong bụng lập tức trào ra.
"Tư tiên sinh, anh có để ý đến những chuyện đã xảy ra với em trước đây không?" Sở Quân Liệt nghiêm túc hỏi.
"Không để ý." Tư Vân Dịch nhanh chóng trả lời.
"Vậy trước đây em còn làm tổn thương người nhà của anh..." Sở Quân Liệt nghiến răng nói ra.
"Kiếp này không có là đủ rồi." Ánh mắt Tư Vân Dịch kiềm chế, "Trước kia em... cũng đã phải trả giá bằng cả mạng sống rồi."
Sở Quân Liệt thở ra một hơi dài.
"Còn điều gì khác cần hỏi không?" Tư Vân Dịch múc một miếng pudding, đưa đến bên môi Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nghiêng đầu ngậm lấy thìa bánh, nhớ tới một vấn đề khác muốn xác minh, mặt hơi đỏ lên.
"Còn một vấn đề nữa... Tư tiên sinh, có thể tối nay đi ngủ rồi nói không?"
"Có thể." Tư Vân Dịch lại múc một thìa pudding cho Sở Quân Liệt, "Trong hôn nhân giao tiếp rất quan trọng, anh hy vọng em có gì cứ hỏi nấy, đừng giấu chuyện trong lòng, biết không?"
"Tư tiên sinh, em biết rồi." Sở Quân Liệt ngọt ngào ăn miếng pudding Tư tiên sinh đút, một tay cắt bánh waffle rồi đưa sang phía Tư tiên sinh.
Phó cửa hàng trưởng nhìn hai người vẫn luôn nắm tay nhau ăn xong bữa tối, cuối cùng còn nắm tay nhau cùng ra khỏi nhà hàng.
Đang nghi ngờ hai người có phải sẽ nắm tay nhau như vậy cả đời không, lại thấy Sở Quân Liệt thừa lúc xung quanh ít người, đột nhiên buông tay rồi vòng tay ôm ngang người Tư tiên sinh bế lên.
Phó cửa hàng trưởng lập tức cảm thấy ê răng dữ dội.
Xuống thang máy, Sở Quân Liệt nhìn thấy cửa hàng đồ ngủ gợi cảm quen thuộc, cậu từ từ mở to mắt, kích động nhìn Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch nhìn theo ánh mắt Sở Quân Liệt, thấy tên cửa hàng đã xuất hiện vô số lần trong mục thanh toán của Sở Quân Liệt.
Nhớ lại những bộ quần áo trong tủ đồ của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch cũng có chút tò mò rốt cuộc là chủ cửa hàng kỳ lạ, độc đáo đến mức nào mới có thể khiến Sở Quân Liệt mua về nhà nhiều bộ quần áo mà người khác nhìn vào lần đầu đều thấy kỳ quái, nhìn lần hai thì kinh ngạc, nhìn lần ba thì câm nín như vậy.
"Tư tiên sinh, vào xem thử không?" Sở Quân Liệt vẫn còn hơi hưng phấn, "Em là VVVIP ở cửa hàng nhà này đó!"
Tư Vân Dịch nghe thấy thân phận tôn quý của Sở Quân Liệt, anh im lặng một lát rồi bước về phía cửa hàng đồ ngủ gợi cảm.
Cùng với tiếng "Hoan nghênh quý khách" bằng giọng điện tử vang lên ở cửa, chủ cửa hàng ngước lên, thấy hai người đứng ở cửa.
Một người cúi đầu từ bên cạnh ôm chặt người kia, hai cơ thể dính sát vào nhau như thể một khắc cũng không muốn rời xa, người còn lại ánh mắt lạnh lùng, nhưng dung mạo này, vóc dáng này, tuyệt đối là người xuất sắc nhất mà chủ cửa hàng từng thấy!