Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 132

Dòng xe chậm chạp nhích từng chút một, một ngã tư được khai thông, tốc độ vừa tăng lên đôi chút thì chưa được bao lâu lại bị kẹt ở một ngã tư khác.

 

Sở Quân Liệt hít sâu một hơi, cầm điện thoại tiếp tục gọi.

 

Âm thanh chờ kéo dài, cậu dựng thẳng tai lắng nghe như thể ngay giây sau cuộc gọi sẽ được bắt máy và ở đầu bên kia sẽ vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc ấy.

 

Tư tiên sinh đã chờ lâu như vậy, liệu anh có tức giận không?

 

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng biết rõ, với tính cách của Tư tiên sinh, không những không tức giận mà có lẽ còn sẽ dùng ánh mắt dịu dàng an ủi cậu.

 

Bình thường khi kẹt xe cùng Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy. Khi ấy, anh sẽ nắm lấy tay cậu, hai người tựa sát vào nhau, im lặng tận hưởng sự thân mật trong chốc lát. Còn khi cậu vẫn muốn được gần gũi thêm một chút thì dòng xe đã bắt đầu di chuyển.

 

Cuộc gọi lần nữa không được kết nối.

 

Sở Quân Liệt nhíu mày, không kìm được lại gọi tiếp lần nữa. Xe bắt đầu di chuyển, sau khi qua giao lộ, tốc độ rốt cuộc nhanh hơn một chút.

 

Nhìn mấy cuộc gọi liên tục không có ai bắt máy, trong lòng Sở Quân Liệt dâng lên một nỗi bất an và sốt ruột khó nói thành lời.

 

Tư tiên sinh bình thường ở công ty sẽ không như vậy, anh sẽ không bao giờ không nghe máy.

 

Cho dù đang có cuộc họp quan trọng, nếu từ chối cuộc gọi anh cũng sẽ nhắn tin báo trước, sau khi kết thúc cuộc họp sẽ lập tức gọi lại.

 

Xe lại một lần nữa dừng lại, Sở Quân Liệt nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã cách công ty của Tư tiên sinh không xa.

 

Cậu dặn tài xế một câu rồi mở cửa xe xuống, nhanh chân chạy về phía công ty.

 

Càng tiến lên phía trước, Sở Quân Liệt càng phát hiện dòng xe trước mặt kẹt nghiêm trọng hơn, có tài xế thò đầu ra nhìn, bàn tán xôn xao.

 

"Chuyện gì vậy? Sao tắc lâu thế?"

 

"Nghe nói phía trước mới xảy ra tai nạn giao thông." Một tài xế lên tiếng, "Cụ thể thế nào thì không rõ."

 

Tai nạn? Bước chân Sở Quân Liệt khựng lại, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.

 

Tai nạn xe!!!

 

Hai tài xế còn chưa nói hết câu, chỉ thấy một người đàn ông chạy như bay về phía hiện trường.

 

Trong đầu Sở Quân Liệt gần như trống rỗng, tay run rẩy bấm gọi số của Tư tiên sinh, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành nhưng cậu không chịu thừa nhận.

 

Hiện trường vụ tai nạn hỗn loạn vô cùng, không ít người đang vây quanh gọi điện thoại cho cấp cứu. Từ xa, Sở Quân Liệt đã nhìn thấy một chiếc taxi bị lật, dưới cú va chạm ngang của chiếc xe khác, nó gần như biến dạng hoàn toàn.

 

Túi khí của chiếc xe kia đã bung ra, người thanh niên ngã gục trên đó đã hôn mê bất tỉnh.

 

Chiếc taxi bắt đầu bốc ra từng luồng khói đen. Sở Quân Liệt lao đến, thấy tài xế taxi trán đầy máu đang được mấy người xung quanh kéo ra khỏi ghế lái.

 

"Mau, mau cứu người!" Tài xế taxi đầu óc choáng váng, "Còn người ở ghế sau..."

 

Máu tươi từ ghế sau taxi rỉ ra từng dòng. Sở Quân Liệt quỳ rạp xuống đất, phát hiện cửa xe đã hoàn toàn biến dạng không thể mở được. Cậu nhanh chóng dọn đống kính vỡ, nhìn vào trong.

 

Chiếc điện thoại đã vỡ màn hình rơi trên mặt đất, một bàn tay trắng trẻo thon dài buông lơ lửng giữa không trung, máu chảy thành dòng từ mu bàn tay, nhỏ giọt xuống đất. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn trơn cậu quen thuộc đến tận xương tủy.

 

Sở Quân Liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt mà cậu đã ngắm nghía không biết bao nhiêu lần trên gối của mình.

 

"Tư, Tư tiên sinh..." Sở Quân Liệt đưa tay ra, nước mắt không ngừng rơi, nắm lấy vai người yêu, cố hết sức kéo anh ra ngoài.

 

Ghế sau xe taxi đã bị bóp méo hoàn toàn. Người xung quanh cùng nhau nâng xe lên hỗ trợ, Sở Quân Liệt tay dính đầy máu, rốt cuộc cũng kéo được Tư Vân Dịch ra ngoài nhưng lại không cảm nhận được chút hơi thở nào.

 

"Tư tiên sinh, đừng dọa em..." Giọng nói của Sở Quân Liệt run rẩy không ngừng, cậu cúi rạp người lên ngực anh nhưng không nghe thấy tiếng tim đập.

 

"Tư tiên sinh, Tư tiên sinh..." Sở Quân Liệt dùng bàn tay đẫm máu nắm thành nắm đấm, xác định đúng vị trí trên ngực rồi liên tục đập mạnh hai ba cái.

 

Vẫn không có phản ứng.

 

Sở Quân Liệt nâng cằm người kia lên, hít một hơi thật sâu, nước mắt làm nhòe cả tầm mắt, cúi đầu cố gắng làm hô hấp nhân tạo.

 

Vẫn không có phản ứng.

 

Cậu chắp hai tay lại, duỗi thẳng khuỷu tay, ấn mạnh theo phương thẳng đứng lên vùng ngực cậu từng ôm ngủ bao nhiêu lần, từng giấc mơ cậu từng vùi đầu vào. Nước mắt nhỏ giọt, rơi lên thân thể vô hồn của người đàn ông ấy.

 

"Tư tiên sinh, xin đừng rời bỏ em..." Sở Quân Liệt nghẹn ngào dùng hết sức, lặp đi lặp lại thao tác cấp cứu. Người xung quanh nín thở dõi theo, âm thầm cầu nguyện trong lòng.

 

Người đàn ông trẻ tuổi ngã trên túi khí bắt đầu tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, phần lý trí còn sót lại sau chút men rượu cuối cùng cũng bị dập tắt. Cậu ta hoảng loạn nhìn vết máu loang lổ dưới đất, sợ hãi tột độ.

 

Khi thấy mọi người đều tập trung vào cảnh cấp cứu, cậu ta cố gắng bước xuống xe một cách lặng lẽ, che lấy vùng bụng bị túi khí đập trúng, nhanh chóng bỏ chạy.

 

Thời gian vàng để cấp cứu chỉ vỏn vẹn mấy phút ngắn ngủi. Những người đứng vây quanh đã không nỡ nhìn tiếp nhưng động tác của Sở Quân Liệt thì không hề ngừng lại dù chỉ một khắc.

 

"Tư tiên sinh, tỉnh lại đi." Cậu dùng toàn lực để hô hấp nhân tạo, sau đó lại tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực.

 

"Chúng ta còn chưa chụp những tấm ảnh cưới thật đẹp."

 

"Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ."

 

"Chúng ta còn chưa cùng nhau đi du lịch khắp thế giới."

 

"Chúng ta còn chưa kịp đầu bạc răng long..."

 

Nước mắt của Sở Quân Liệt không ngừng rơi xuống, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng hít thở khàn khàn vang lên, tiếp đó là phần ngực dưới tay bắt đầu khẽ phập phồng.

 

Sắc mặt của Tư Vân Dịch đang dần dần có sắc hồng trở lại, Sở Quân Liệt ngây người nhìn anh, nước mắt vỡ òa.

 

Tiếng còi xe cấp cứu mỗi lúc một gần hơn, Sở Quân Liệt lập tức lao tới, gần như gào lên yêu cầu các xe khác nhường đường. Khi thấy Tư tiên sinh được đưa lên cáng chuyển vào xe cấp cứu, cậu lập tức theo sát không rời.

 

"Anh là người nhà của bệnh nhân?" Y tá hỏi người đàn ông đang bê bết máu trước mặt.

 

"Chúng tôi là vợ chồng." Sở Quân Liệt nhìn Tư tiên sinh được đeo mặt nạ dưỡng khí, cố định các vị trí bị thương, nối thiết bị theo dõi các chỉ số sinh tồn rồi đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

 

Tại hành lang phòng cấp cứu bệnh viện, Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn máu khô trên tay mình, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vũng máu loang lổ trên mặt đất và gương mặt không còn chút sức sống của Tư tiên sinh.

 

Người nhà họ Tư nhận được điện thoại, gần như lập tức lao đến. Nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu vẫn sáng, lại nhìn Sở Quân Liệt ngồi bên cạnh người đầy máu, mấy anh chị em nhà họ Tư suýt nữa thì ngã quỵ.

 

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!" Tư Vân Thiên gần như không dám tin vào những gì đang nhìn thấy, rõ ràng không lâu trước còn gọi điện nói chuyện với em trai, vừa gặp Sở Quân Liệt thôi mà, sao bây giờ lại thành ra thế này!

 

Sở Quân Liệt không nói một lời, sắc mặt lạnh như băng.

 

"Cậu nói gì đi chứ!" Tư Vân Địch cũng sốt ruột đến mức phát điên, "Vân Dịch đã xảy ra chuyện gì!"

 

Sở Quân Liệt vẫn im lặng, ánh mắt trầm xuống.

 

"Vân Dịch nhà chúng ta rốt cuộc đã gặp chuyện gì vậy?" Chị dâu cả mặt đẫm nước mắt, đúng lúc đó một bác sĩ bước nhanh tới, tay cầm tờ giấy và cây bút.

 

"Người nhà bệnh nhân?"

 

Sở Quân Liệt là người đầu tiên lao đến, vừa nhìn đã thấy đó là giấy thông báo nguy kịch trắng đen rõ ràng.

 

"Bệnh nhân bị tổn thương nội sọ và nhiều cơ quan nội tạng, chỉ số sinh mệnh không ổn định..." Bác sĩ đưa bút tới, "Nếu muốn tiếp tục phẫu thuật thì cần người nhà ký tên."

 

Sở Quân Liệt siết chặt cây bút, nhìn thấy mấy chữ "bệnh tình xấu đi", "có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào", mắt lập tức đỏ hoe, mạnh tay ký tên mình, nét chữ hằn sâu trên giấy.

 

Bác sĩ cầm giấy tờ quay người rời đi, Sở Quân Liệt cố gắng ổn định cảm xúc, bước từng bước cứng đờ quay lại chỗ ngồi.

 

"Thông báo nguy kịch sao?" Tư Y Y đỏ hoe mắt, không kìm được che mặt khóc.

 

Trong mấy người họ, Vân Dịch là em út, sao lại...

 

Cả nhà họ Tư đều trầm mặc nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật. Lúc này, một tài xế taxi được gọi tới, tay cầm túi đá lạnh do nhân viên y tế đưa, áp lên đầu mình, tiến lại xem tình hình hành khách.

 

Sở Quân Liệt vừa thấy người tài xế, lập tức vượt qua mấy người nhà họ Tư, sải bước tiến đến.

 

Nhìn người đàn ông cao lớn như muốn ăn thịt người đang đi về phía mình, tài xế taxi ôm đầu, bản năng lùi lại.

 

"Anh trai à, nghe tôi nói, tôi cũng là nạn nhân mà." Tài xế vội giải thích.

 

"Tôi thấy một thanh niên trẻ tuổi đang quấn lấy vị khách này. Vị khách đó giơ tay gọi xe, tôi liền dừng lại. Anh ấy lên xe đi được một đoạn thì nói muốn xuống, tôi đậu xe ven đường rồi tính giá mở cửa. Khách đang chuẩn bị trả tiền thì bỗng có một chiếc xe lao thẳng tới!"

 

Tài xế nhớ lại cảnh tượng khi đó, vẫn còn sợ hãi không thôi, "Chiếc xe đó rõ ràng nhắm vào vị khách này mà tới. Anh cũng thấy hiện trường rồi đấy, xe tôi bị đâm lật nghiêng.

 

Tôi được người ta kéo ra khỏi xe, nhìn lại thì tài xế chiếc xe đâm chúng tôi chính là cậu thanh niên lúc nãy!"

 

"Thanh niên trẻ?" Nắm tay bên người Sở Quân Liệt siết chặt. "Anh có nhớ đặc điểm gì không?"

 

"Không rõ lắm, nhưng tôi nhớ được biển số xe." Tài xế ghi lại biển số xe rồi đưa cho Sở Quân Liệt, bỗng ánh mắt lóe lên như nhớ ra điều gì, lập tức nói thêm.

 

"Tôi nhớ lúc đó người thanh niên kia nói với vị khách là 'giám đốc Tư, xin hãy cho cậu ta thêm một cơ hội'."

 

"Khi vị khách này mở cửa xe, người kia còn dùng tay giữ lấy cửa, nói rằng 'sẽ không để anh và người tên gì đó... gì mà Huyên Huyên, phải thất vọng'."

 

"Huyên Huyên?" Tư Vân Địch sững người, còn chị dâu hai thì toàn thân chấn động, ngay sau đó cũng mơ hồ đoán ra được là ai.

 

Chị dâu hai nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh rồi đưa đến trước mặt tài xế taxi, "Anh xem kỹ lại xem, có phải là cậu ta không?"

 

Tài xế vừa áp túi đá lên đầu, vừa nhìn kỹ bức ảnh một lúc rồi gật đầu chắc chắn.

 

"Đúng là cậu ta!"

 

Nghe vậy, gương mặt của chị dâu hai lập tức phủ đầy tức giận, ánh mắt nghiến chặt nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

 

"Đây là con trai nhà họ Trần. Trước kia khi thân phận của em rể lộ ra, mẹ cậu ta đã đến tìm tôi mai mối, muốn để hai đứa gặp mặt thử xem.

 

Sau đó chuyện em chồng ly hôn bị lộ, bọn họ liền trở mặt ngay lập tức. Lần trước đến trà quán, cha cậu ta nói gì thì mấy người cũng nghe rồi đó.

 

Giờ em chồng và em em rể quay lại với nhau, bọn họ lại mặt dày tìm đến, tôi đã chặn hết liên lạc rồi mà còn dám vác mặt đến nhà, tôi từ chối rõ ràng rồi mà vẫn không chịu buông tha, giờ lại còn..."

 

Chị dâu hai nghiến răng ken két, hận đến mức như muốn nghiền nát cả hàm. Sắc mặt của Tư Vân Địch càng thêm u ám.

 

"Anh tài xế, thiệt hại của anh lần này, tôi sẽ bồi thường toàn bộ," Sở Quân Liệt nhìn về phía người tài xế, ánh mắt đen sẫm lạnh lẽo.

 

"Chuyện này đâu phải lỗi của nhà các cậu, nếu tôi có đòi bồi thường thì cũng nên tìm cậu thanh niên kia chứ." Tài xế taxi lo lắng liếc mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật, "Hơn nữa người yêu cậu bây giờ còn đang..."

 

Sống chết chưa rõ.

 

"Có thể đến lúc đó anh sẽ không tìm ra cậu ta đâu. Tôi sẽ bồi thường cho anh." Vẻ mặt Sở Quân Liệt lạnh băng, "Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương."

 

Mấy người nhà họ Tư nhìn Sở Quân Liệt, mơ hồ đoán được cậu đang có ý định gì đó nhưng không ai dám thốt lên một lời.

 

Sau khi tài xế rời đi, Sở Quân Liệt ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, mặt không biểu cảm soạn một tin nhắn, gửi đi rồi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng nơi cửa phòng, hốc mắt bỗng cay xè.

Bình Luận (0)
Comment