Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 139

"Được tổ chức hôn lễ với Tư tiên sinh là điều mà em luôn mơ ước, bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực rồi."

 

Tại lễ cưới, vô số ánh mắt dõi theo cặp đôi trên sân khấu, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ vui mừng.

 

"Cảm ơn Tư tiên sinh đã bằng lòng trở thành tri kỷ của em trong cuộc đời này." Sở Quân Liệt nắm tay Tư Vân Dịch, vành tai đỏ bừng, ánh mắt chăm chú nhìn người mình yêu.

 

"Chỉ cần được ở bên anh, em đã thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi."

 

Tiếng vỗ tay vang lên rền rĩ trong hàng ghế khách mời, Tư Vân Dịch nhìn vào đôi mắt Sở Quân Liệt, đuôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

 

Phần nghi thức trên sân khấu sắp đi đến hồi kết, tiếp theo là tiết mục biểu diễn của các ngôi sao, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt cầm ly rượu đi xuống dưới mời rượu.

 

Họ đã tổ chức một lễ cưới ở thủ đô, còn lần này ở Ninh Thành xem như là lần thứ hai. Bàn chính có vài vị trưởng bối có tiếng tăm, Sở Quân Liệt lần lượt kính rượu, chợt nhìn thấy một ông lão trước đó chưa từng gặp qua.

 

Ông cụ tóc bạc trắng, đeo kính gọng đen, khí chất nho nhã, mặc một bộ đồ xanh kiểu Trung Sơn, toát lên phong thái thư sinh của một học giả.

 

"Quân Liệt, đây là thầy của anh, giáo sư Bạch Hành." Tư Vân Dịch khẽ nói bên tai Sở Quân Liệt.

 

"Chào giáo sư Bạch." Sở Quân Liệt lập tức cầm ly rượu tới, kính rượu với giáo sư.

 

Giáo sư Bạch cũng không từ chối, nhanh gọn đứng dậy uống liền hai ly sau đó dặn dò Tư Vân Dịch vài câu rồi uống tiếp hai ly nữa.

 

Thấy đã kính xong rượu ở bàn chính, Tư Vân Dịch dẫn Sở Quân Liệt sang bàn kế tiếp. Giáo sư Bạch ngoảnh đầu nhìn theo Sở Quân Liệt hai lần, thần sắc hơi động.

 

"Ông lão này uống được đấy chứ." Mấy người trên bàn thấy thế liền nổi hứng, "Ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Năm nay tôi tám mươi sáu." Vẻ nho nhã phong lưu năm nào vẫn lờ mờ hiện trên mặt giáo sư Bạch, "Nói là uống giỏi thì không dám nhận, nhưng tửu lượng một cân thì có đó."

 

"Một cân rượu?" Mấy người trên bàn bắt đầu hào hứng, lập tức mở rượu trắng ra, thay nhau kính rượu với giáo sư Bạch.

 

Sở Quân Liệt kính hết mấy bàn, gương mặt đã hơi ửng đỏ. Tư Vân Dịch dặn trợ lý Hứa pha thêm nước vào rượu của cậu, dù vậy đến khi xong hết quy trình mời rượu, Sở Quân Liệt đã loạng choạng đến mức không đi thẳng nổi, cậu ôm lấy cánh tay Tư Vân Dịch, dụi đầu vào hõm cổ anh mà cọ cọ.

 

Yến tiệc đã qua hơn nửa, có vài khách bắt đầu rời đi. Trạng thái hiện giờ của Sở Quân Liệt thật sự không thích hợp ra tiễn khách, Tư Vân Dịch bèn giao cậu lại cho ông Sở ở bàn chính, còn mình thì đi tiễn mấy vị khách một đoạn.

 

Ở bàn chính, Sở Quân Liệt đã ngà ngà say đối diện với giáo sư Bạch mặt đỏ gay vì uống rượu, hai người nhìn nhau hồi lâu, giáo sư Bạch hơi nheo mắt lại, dịch sát về phía Sở Quân Liệt.

 

"Cháu thích Tiểu Tư ở điểm nào?"

 

Sở Quân Liệt chớp mắt, cười ngây ngô vì say.

 

"Chỗ nào cũng thích."

 

"Thật không?" Giáo sư Bạch cố mở to mắt, muốn nhìn rõ biểu cảm của Quân Liệt.

 

"Thật, thật như vàng thật!" Sở Quân Liệt chỉ vào mình, "Không tin thì giáo sư kiểm tra cháu đi!"

 

"Kiểm tra thì kiểu gì cháu chả biết trước đáp án." Giáo sư Bạch móc từ túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt, nụ cười lộ rõ vẻ say xỉn.

 

"Có gan không, thử cái này xem?"

 

Khi Tư Vân Dịch quay lại sau khi tiễn khách, chỉ thấy mọi người ở bàn chính đều đang nhìn mình, tựa như đang chờ đợi kết quả của điều gì đó.

 

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt say khướt đứng bật dậy, nhào vào lòng Tư Vân Dịch, ngẩng đầu lên, mặt cười khờ khạo vì say.

 

"Tư tiên sinh, em yêu anh!"

 

Mấy người ở bàn chính nhìn thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn nhau, tựa như đã nhận được đáp án cho một câu hỏi nào đó.

 

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?" Tư Vân Dịch đỡ Sở Quân Liệt, dìu cậu ngồi xuống ghế.

 

"Giáo sư Bạch muốn kiểm tra em, em chấp nhận thử thách!" Sở Quân Liệt cười rạng rỡ, chỉ tay về phía giáo sư Bạch đang ngủ gục một bên.

 

"Ông ấy thôi miên em, nói là sẽ khiến em mất trí nhớ, quên mất anh, chỉ khi em nhớ lại tình yêu dành cho anh mới có thể nhớ ra mọi thứ. Ông ấy còn có bản ghi thời gian thử thách, người nhanh nhất là một tháng! Mà em chỉ cần vài chục giây!"

 

Tư Vân Dịch trầm lặng trong giây lát, nhìn sang giáo sư Bạch bên cạnh, phát hiện ông đã say đến mức không biết trời đất.

 

"Mọi người đều là nhân chứng!" Sở Quân Liệt tự hào ngẩng cao đầu. "Em, Sở Quân Liệt, yêu Tư tiên sinh nhất!"

 

Tiếng cười vang lên khắp bàn chính, Tư Vân Dịch đưa tay khẽ bịt miệng cậu lại, đỡ cậu vào phòng nghỉ cho ăn ít trái cây để tỉnh rượu.

 

Sắp xếp cho Sở Quân Liệt xong xuôi, Tư Vân Dịch quay trở lại bàn chính, chỉ thấy giáo sư Bạch đã không thấy đâu nữa.

 

"Vừa rồi có một ông lão trạc tuổi ông tới đỡ giáo sư Bạch đi rồi." Ông Sở cười nói. "Ban đầu ông Bạch còn không chịu đi, bị ông lão kia mắng mấy câu mới chịu rời đi."

 

"Ông có hỏi chỗ ở của họ không?" Tư Vân Dịch hơi đau đầu, giáo sư Bạch hiện không có địa chỉ cư trú cụ thể, ông cũng không quen dùng điện thoại, thường thì mười ngày nửa tháng mới mở máy một lần. Lần này có thể mời được ông tới, thật sự là duyên số.

 

"Không có hỏi." Ông Sở hơi nghi hoặc, "Có chuyện gì à?"

 

"Liên quan đến vụ thôi miên vừa rồi ạ." Tư Vân Dịch rất hiểu năng lực của thầy mình, nếu ông đã ra tay thì không thể dễ dàng bị hóa giải như vậy được.

 

"Ồ, chuyện đó cháu không cần lo." Ông Sở cười nhẹ, "Giáo sư Bạch lúc đó đã say rồi nên thôi miên đâu có hiệu nghiệm, cháu nhìn Quân Liệt đấy, chẳng bị ảnh hưởng gì cả."

 

"Tư tiên sinh, Tư tiên sinh đâu rồi?"

 

Tư Vân Dịch vừa nghe thấy giọng nói, quay lại đã thấy Sở Quân Liệt cầm một quả quýt từ phòng nghỉ bước ra, dáng đi xiêu vẹo, ngơ ngác hỏi khắp nơi tìm anh.

 

Tư Vân Dịch vội vàng tiến lên đỡ lấy người đang đi theo hình chữ "S", Sở Quân Liệt cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh rồi đưa quả quýt trong tay lên.

 

"Tư tiên sinh, anh xem, múi quýt này là song sinh đấy..."

 

"Hai đứa về trước đi, mấy việc còn lại để ông lo." Ông Sở nhìn cháu trai mà không khỏi mỉm cười, "Hôm nay hai đứa mệt rồi, về nghỉ sớm đi."

 

"Cháu cảm ơn." Tư Vân Dịch liếc nhìn sảnh tiệc nơi khách đã về gần hết rồi đỡ Sở Quân Liệt rời khỏi khách sạn lên xe.

 

Sở Quân Liệt vừa lên xe đã ngủ say. Đến khi về đến nhà, cơn say đã dịu đi phần nào, cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lại quay về bám lấy anh nhà mình.

 

"Tư tiên sinh, động phòng..."

 

Tư Vân Dịch chẳng còn đếm nổi hai người đã động phòng bao nhiêu lần, chỉ mong lần này là lần cuối cùng.

 

Một đêm mặn nồng ngập tràn kh*** c*m, đến gần sáng, Sở Quân Liệt ôm chặt người trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên trong giấc ngủ.

 

Đã trải qua một ngày dài mệt mỏi, Sở Quân Liệt ngủ rất sâu. Trên đầu giường, chiếc đồng hồ cơ phát ra tiếng kim giây tí tách rất khẽ, vang vọng đều đều trong căn phòng.

 

Trong giấc mơ, chiếc đồng hồ quả quýt khẽ đung đưa trước mắt.

 

Tí tách, tí tách.

 

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua lớp rèm voan, rọi lên gương mặt người đàn ông đang say ngủ trên giường. Hàng mi đen dày khẽ động, cậu đưa tay lên che trán theo phản xạ, chắn bớt ánh sáng.

 

Sở Quân Liệt từ từ mở mắt, lập tức nhận ra cảm giác lạ lẫm trong cơ thể, một sự thư giãn dễ chịu đến kỳ lạ, xen lẫn dư vị sau cơn say.

 

Căn phòng xa lạ hiện ra trước mắt, một mùi hương thanh mát nhàn nhạt thoảng qua, Sở Quân Liệt quay đầu nhìn sang bên cạnh, bên giường đang có một người đàn ông xa lạ đang ngủ.

 

Sở Quân Liệt nhíu mày, ánh mắt rơi xuống mái tóc dài đen tuyền của người kia đang xõa như mực loang trên gối càng khiến làn da anh trở nên trắng như tuyết, sáng rỡ như ngọc.

 

Sở Quân Liệt rất hiếm khi dùng từ "mỹ nhân" để miêu tả đàn ông, nhưng người trước mặt hiển nhiên thuộc về kiểu đó, thậm chí còn vượt ra ngoài khuôn khổ thông thường.

 

Người đàn ông vẫn chưa tỉnh, hàng mi dài đen khẽ rũ, đổ bóng mờ mờ dưới mắt. Môi nhạt màu, nơi cổ và xương quai xanh còn lấm tấm vết hồng như những đóa mai đỏ bung nở trên nền tuyết, thanh lãnh mà mang theo nét kiều diễm khó nói thành lời.

 

Nhìn những dấu vết trên cơ thể anh, Sở Quân Liệt lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

 

Cậu sau khi uống say đã làm chuyện lầm lỡ, còn người kia thì rõ ràng là loại người định dùng cách trèo lên giường để đạt được mục đích.

 

Cậu liếc một vòng quanh phòng, nhặt mấy bộ quần áo rơi trên sàn lên, mùi rượu vẫn chưa tan hẳn.

 

Uống rượu hại chuyện, nhưng tại sao cậu lại uống rượu, Sở Quân Liệt hoàn toàn không nhớ nổi. Cậu chỉ nhớ mình vừa dẫn nhân viên từ Mỹ về Hoa quốc, mới xử lý xong vụ con riêng nhà họ Hứa.

 

Nghĩ một lát, Sở Quân Liệt đi đến bên người đàn ông còn đang ngủ, khẽ lắc vài cái. Đối phương hình như ngủ không sâu, bị lay nhẹ mấy lần liền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mệt mỏi.

 

"Anh muốn gì?" Sở Quân Liệt mặt lạnh lùng, quyết định dứt khoát giải quyết cho xong, tránh dây dưa phiền phức.

 

Tư Vân Dịch hoàn hồn, nhìn vẻ mặt đối phương, ánh mắt thản nhiên.

 

Thấy người kia không lên tiếng, Sở Quân Liệt mò vào túi áo, không thấy ví, lại lôi được điện thoại ra.

 

"Chuyện đêm qua, tôi sẽ đền bù thỏa đáng. Tốt nhất anh nên coi như chưa từng xảy ra gì, tuyệt đối không được để lại bất kỳ hình ảnh hay video nào."

 

Cậu mở phần mềm thanh toán ra, nhưng vài giây sau, ánh mắt trở nên trầm mặc khi nhìn thấy số dư trong tài khoản.

 

Hai trăm năm mươi tệ bảy hào.

 

Sở Quân Liệt im lặng rất lâu, lại làm mới giao diện lần nữa, số dư... không hề thay đổi.

 

Sao lại thế?

 

Sao có thể như vậy được!

 

Cậu dí sát mặt vào màn hình, đăng xuất rồi đăng nhập lại, kết quả... số dư vẫn y nguyên không nhúc nhích!

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt bối rối, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt theo bản năng rời khỏi màn hình, rơi vào phần eo trắng mịn và rắn rỏi của người đàn ông.

 

Khi đối phương đi vào phòng thay đồ, ánh mắt Sở Quân Liệt mới dời đi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảm giác khi v**t v* làn da kia, còn cả lúc hôn nơi đó cùng khóe mắt đỏ bừng của anh...

 

Không được! Không phải lúc nghĩ mấy thứ này!

 

Sở Quân Liệt lắc đầu, cố gắng kéo lại suy nghĩ.

 

Tư Vân Dịch mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản đi ra, thấy Sở Quân Liệt vẫn đang "đấu trí" với số dư tài khoản.

 

Anh nâng tay nắm cằm Sở Quân Liệt, ánh mắt đối diện thẳng, giọng điềm đạm hỏi.

 

"Anh là ai?"

 

"Anh..." Sở Quân Liệt hất tay người đàn ông táo gan kia ra, nhíu mày, "Anh có biết tôi là ai không!"

 

Thấy phản ứng của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch đã hiểu rõ, hiệu quả của thôi miên e là đã bắt đầu phát huy.

 

"Em mất trí nhớ rồi." Anh nói thẳng, "Anh và em là vợ chồng đã đăng ký kết hôn."

 

"Không thể nào!" Sở Quân Liệt phản bác ngay, nghiêm túc nói, "Chúng ta chỉ ngủ với nhau một đêm, sao có thể là vợ chồng!"

 

"Có giấy kết hôn, em muốn xem không?" Tư Vân Dịch thản nhiên đáp, mở cửa phòng ngủ đi vào bếp tìm một lúc nhưng không thấy đồ ăn sáng liền gọi đặt đồ.

 

Sở Quân Liệt tạm mặc lại quần áo còn mùi rượu, vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy Liệt Phong từ hành lang chạy tới.

 

Cuối cùng cũng thấy thứ quen thuộc, ánh mắt Sở Quân Liệt sáng lên, còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Liệt Phong chạy thẳng về phía người đàn ông kia.

 

Liệt Phong là chú chó chăn cừu Blue Bay mà Sở Quân Liệt huấn luyện chuyên nghiệp suốt thời gian dài, tốc độ như gió, lực cắn cực mạnh, vô cùng cảnh giác với người lạ. Nếu có ai xâm nhập lãnh địa của nó, nhất định sẽ bị tấn công không thương tiếc...

 

Nhưng Sở Quân Liệt trơ mắt nhìn Liệt Phong vẫy đuôi phấn khích với người đàn ông kia, vui vẻ nhảy tại chỗ mấy cái, còn cúi đầu dụi dụi vào chân anh, ra sức làm nũng như đang năn nỉ, "Mau v**t v* nó đi!"

Bình Luận (0)
Comment