Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 146

"Ưm." Sở Quân Liệt c** tr*n nửa người trên, hai tay bị trói chặt, miệng ngậm một mảnh vải, mắt bị che bằng dải lụa đen. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cậu phát ra tiếng rên khe khẽ, xen lẫn âm mũi.

 

Tư Vân Dịch đứng yên lặng hai giây, khép cửa phòng ngủ chính lại.

 

Anh đứng im trước cửa một lúc lâu, bàn tay siết chặt túi hồ sơ cũng dần ổn định lại. Sau đó anh mở cửa lần nữa, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.

 

"Ưm ưm ưm..." Sở Quân Liệt lần này nghe rõ tiếng động, định gọi "Tư tiên sinh" nhưng miệng bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.

 

Nếu không phải nhìn ra cách trói trên tay Sở Quân Liệt vốn đã từng thấy qua, Tư Vân Dịch thật sự đã nghĩ có kẻ xấu đột nhập.

 

"Gâu u?" Liệt Phong nghe thấy tiếng của chủ nhân có vẻ không ổn, ló đầu ra nhìn, Tư Vân Dịch lập tức đưa tay đè lên đầu chó, ngăn tầm nhìn của nó.

 

Anh dỗ dành Liệt Phong vào phòng ngủ khác, sau đó bước vào phòng ngủ chính, đối diện với người đàn ông cao lớn nằm trên giường không chút sức phản kháng, anh bình thản đặt túi hồ sơ xuống.

 

Nếu đoán không sai thì Sở Quân Liệt đã khôi phục ký ức.

 

Cảnh tượng này xem như cậu đang "trói" anh lại, muốn nghiêm túc chuộc lỗi.

 

Tư Vân Dịch tính toán lại ngày tháng, chỉ trong vòng một tuần, Sở Quân Liệt có thể tự thoát ra khỏi thôi miên của giáo sư Bạch, theo một góc độ nào đó cũng đã lập nên kỷ lục mới.

 

Tư Vân Dịch ngồi xuống mép giường, nhìn về phía Sở Quân Liệt. Cậu bị bịt mắt, nghe thấy tiếng động bên giường thì khẽ nhích người lại gần.

 

"Ưm." Má cậu chạm vào vải vest trên người Tư tiên sinh, nhẹ nhàng cọ một cái.

 

Cảm nhận được cái cọ nhẹ ấy, Tư Vân Dịch đưa tay tháo dải vải đang bịt miệng Sở Quân Liệt. Không biết cậu đã ngậm nó bao lâu, chỗ bị cắn đã ướt đẫm, khóe môi còn hằn một vệt đỏ rõ ràng.

 

Thật ra Tư Vân Dịch chưa từng thực sự trách móc những hành vi sau khi mất trí nhớ của Sở Quân Liệt.

 

Đó là suy nghĩ và trạng thái của Sở Quân Liệt cách đây bốn, năm năm, khi cậu còn độc thân, trẻ trung hơn, nhiệt huyết hơn.

 

Dù đã ra nước ngoài thành lập công ty riêng, từng đối mặt không ít nguy hiểm, nhưng lúc ấy, Sở Quân Liệt vẫn chưa bị cuốn sâu vào những khốn khổ thường nhật, chưa từng lo lắng cho bữa cơm ngày mai hay tiền nhà tháng sau.

 

Cuộc sống tự do độc thân suốt hơn hai mươi năm bỗng chốc bị phá vỡ. Tư Vân Dịch không biết hiện tại trong tay cậu còn bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không thể dư dả như bốn, năm năm trước. Cảm giác túng thiếu là điều dễ hiểu.

 

Mấy năm trước, công việc của Sở Quân Liệt là cố vấn an ninh, cùng nhân viên vào sinh ra tử. Với một "người xa lạ" đột nhiên xuất hiện bên cạnh, có đề phòng, không muốn ở chung cũng là chuyện bình thường.

 

Cho nên khi quản gia gọi điện báo rằng Sở Quân Liệt về ngủ ở biệt thự cũ nhà họ Tư, trong lòng Tư Vân Dịch cũng không có gợn sóng gì nhiều.

 

Ngón tay anh khẽ vuốt qua vệt đỏ nơi khóe môi Sở Quân Liệt, cậu bị bịt mắt cảm nhận được, khẽ nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay Tư tiên sinh.

 

Nghĩ tới vừa nãy có chạm vào Liệt Phong, Tư Vân Dịch lập tức đứng dậy vào phòng tắm rửa tay kỹ càng rồi quay lại phòng ngủ chính. Trước mắt là Sở Quân Liệt vẫn bịt mắt, môi mím chặt, hai tay trói sau lưng, cúi đầu ngồi bất lực trên giường.

 

"Lúc vào phòng có xoa đầu Liệt Phong." Tư Vân Dịch đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má Sở Quân Liệt, cất giọng bình thản.

 

Nghe vậy, Sở Quân Liệt ngẩng đầu lên, cảm nhận lòng bàn tay lành lạnh áp vào má, cảm giác nóng rát tựa như đang bị phán xét cũng từ từ dịu lại.

 

"Tư tiên sinh..." Giọng Sở Quân Liệt mang theo âm mũi, khàn khàn mà trầm ấm.

 

Tư Vân Dịch khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn dải băng đen che mắt kia.

 

Sống mũi của Sở Quân Liệt cao, điểm bắt đầu gần như ngang với chân mày, sống mũi thẳng tắp trở thành "kẻ phản chiếu ánh sáng" hoàn hảo. Đôi mắt sâu hun hút đầy sức hút bị che đi lại khiến đôi môi mỏng và đường viền cằm lộ ra khí chất lạnh lùng. Vệt đỏ chưa tan ở khóe môi càng khiến sắc môi thêm nổi bật, kiều diễm mà trầm lặng.

 

Làn da Sở Quân Liệt là màu mật khỏe khoắn, Tư Vân Dịch không cần cúi đầu, ánh mắt rơi xuống cũng có thể thấy được cơ ngực rắn chắc đáng kiêu hãnh của cậu.

 

"Nhớ ra rồi à?" Giọng Tư Vân Dịch khẽ khàng, mang theo nét đùa cợt nhàn nhạt.

 

"...Ừm." Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng l**m môi.

 

"Tư tiên sinh, anh có giận em vì tên đó không?"

 

Lông mày Tư Vân Dịch khẽ nhướng lên, gần như lập tức nhận ra ý đồ của Sở Quân Liệt, cậu muốn cắt đứt hoàn toàn với "người trước kia".

 

"Tại sao phải giận?" Ngón cái của anh lướt nhẹ qua môi cậu, "Tên đó rất ngây thơ."

 

Sở Quân Liệt ngẩn ra rồi gật đầu chắc nịch, "Đúng vậy, Tư tiên sinh, trước khi gặp anh em chưa từng yêu ai, về chuyện tình cảm thì lóng ngóng vụng về, miệng mồm cũng chẳng biết nói lời hay."

 

Tư Vân Dịch bật cười không thành tiếng.

 

"Xin lỗi, Tư tiên sinh." Giọng Sở Quân Liệt đầy chân thành, cảm nhận được ngón tay lướt bên môi, cậu cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy.

 

Cảm giác ướt mềm khiến Tư Vân Dịch hơi khựng lại, ngón tay giữ lấy cằm dưới của Sở Quân Liệt. Cậu bịt mắt ngẩng đầu, môi hơi hé ra, nuốt một ngụm khan, yết hầu chuyển động lên xuống.

 

Hơi thở nóng rực của Sở Quân Liệt phả lên đầu ngón tay, Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn cảnh trước mắt, sau một thoáng dừng lại, rút tay ra, cúi người hôn lên môi mỏng kia.

 

Sở Quân Liệt cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ nụ hôn của Tư tiên sinh, cậulập tức dồn hết 120% nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện không khoảng cách.

 

Dù bị trói nhưng sức lực khi Sở Quân Liệt nghiêng người về phía trước không hề nhẹ. Tư Vân Dịch dựa lưng vào đầu giường, đưa tay tháo cà vạt.

 

Sở Quân Liệt tuy bị bịt mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của Tư tiên sinh, phần lớn thời gian chỉ cần để anh dẫn dắt.

 

Thái độ nhận sai của Sở Quân Liệt rất tốt, Tư Vân Dịch hiểu rõ, mặc dù tay chân cậu bị trói rất chặt, nhưng với năng lực của mình, cậu vẫn có thể dễ dàng thoát khỏi dây trói nơi cổ tay và mắt cá chân, thoát ra khỏi trạng thái uất ức này rồi làm theo nhịp điệu của riêng cậu.

 

Tư Vân Dịch nhìn những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay và cánh tay Sở Quân Liệt, anh điều chỉnh lại nhịp thở, sau một lần trao đổi sâu sắc, nghỉ ngơi một lát rồi cởi trói cho tay chân cậu.

 

Trên cổ tay Sở Quân Liệt hằn lên vết đỏ do dây siết nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ một cách lạ thường.

 

Chiếc áo vest vốn sạch sẽ giờ bị vứt dưới đất, chiếc sơ mi trắng bị kéo bung vẫn còn khoác trên người chủ nhân, gắng gượng chống đỡ tại "vị trí công tác".

 

Đêm đã khuya, Tư Vân Dịch mệt mỏi dựa vào đầu giường, cánh tay đau mỏi đến mức không thể với lấy ly nước trên tủ đầu giường, Sở Quân Liệt lại ở đúng vị trí yêu thích nhất của mình, lắng nghe tiếng tim đập nơi lồng ngực Tư tiên sinh.

 

"Tư tiên sinh, thật ra em không hề bất mãn với tiền tiêu vặt, cũng không muốn nhận nhiều tiền đến vậy, tháng này còn ít là vì lúc làm đám cưới em tiêu lố một chút." Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn đường viền xương hàm đẹp đẽ của Tư tiên sinh.

 

"Em để thẻ lại trong thư phòng rồi, anh đừng đưa cho em nữa, được không?"

 

"Được." Tư Vân Dịch nghiêng người, cố chịu cơn đau nơi thắt lưng, đưa tay lấy ly nước ở đầu giường.

 

"Tư tiên sinh, em thật sự rất thích ngủ với anh, chiếc giường này em cũng đặc biệt thích nữa." Sở Quân Liệt sờ tay lên ga giường, bất ngờ phát hiện có chút ẩm ướt.

 

Tai Sở Quân Liệt khẽ ửng đỏ, cậu ngẩng mắt, đôi mắt đen láy long lanh nhìn người trước mặt.

 

"Nếu rời khỏi Tư tiên sinh, em sẽ bị mất ngủ mất, anh đừng đuổi em đi nhé?"

 

Tư Vân Dịch nhấp một ngụm nước, cổ họng đỡ khô hơn một chút, anh cúi mắt nhìn Sở Quân Liệt.

 

"Nghe lời thì sẽ không đuổi."

 

"Giờ em có ngoan không?" Sở Quân Liệt chăm chú xoa bóp vùng eo và lưng cho Tư tiên sinh.

 

Tư Vân Dịch im lặng, uống nước để điều hòa lại nhịp tim sau vận động kịch liệt.

 

"Tư tiên sinh, anh nằm sấp xuống đi, để em xoa cho anh." Sở Quân Liệt càng thêm nhiệt tình.

 

Tư Vân Dịch cúi mắt nhìn xuống dưới, nhàn nhạt nói, "Không cần."

 

Sở Quân Liệt lập tức trở về tư thế lúc trước, ánh mắt thuần phục.

 

Tư Vân Dịch thở ra một hơi, nhìn ánh mắt đen láy đầy mong chờ của Sở Quân Liệt, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu.

 

"Bây giờ rất ngoan."

 

Khóe miệng Sở Quân Liệt cong lên, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt lại thoáng chút lo lắng.

 

"Tư tiên sinh, em có chuyện muốn thú nhận."

 

"Nói đi." Tư Vân Dịch chậm rãi uống nước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Sở Quân Liệt.

 

"Em... lỡ tay đặt một suất ăn vô cùng đắt." Sở Quân Liệt mím chặt môi.

 

"Bao nhiêu?" Ánh mắt Tư Vân Dịch vẫn bình thản như cũ.

 

Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn tay mình, hơi lo lắng giơ ra một số sáu và một số tám, rụt rè ngẩng đầu.

 

"Là... sáu vạn tám."

 

Tay đang cầm ly nước của Tư Vân Dịch khựng lại một chút, nhưng vào khoảnh khắc Sở Quân Liệt giơ tay ra hiệu con số, anh đã chuẩn bị tâm lý cho một khoản tám chữ số rồi.

 

Thấy vẻ sững lại của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt lập tức giải thích, "Tư tiên sinh, em đã huỷ đơn rồi, bây giờ chỉ cần trả lại cho thư ký hai vạn tiền cọc, em tiết kiệm hai tháng là đủ rồi!"

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ uống một ngụm nước, Sở Quân Liệt căng thẳng nhìn anh, mắt không chớp lấy một cái.

 

Liệu Tư tiên sinh có nghĩ cậu quá hoang phí, không biết lo cho gia đình không?

 

Liệu anh có cho rằng cậu ham thích cuộc sống xa hoa, tiêu xài phung phí không?

 

"Không cần tiết kiệm." Tư Vân Dịch uống thêm một ngụm nước, ánh mắt vẫn bình thản, "Anh sẽ đưa tiền cho thư ký của em."

 

Sở Quân Liệt chớp mắt, đưa tay ôm lấy vòng eo của Tư tiên sinh, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

 

Sáng hôm sau, Sở Quân Liệt dậy sớm làm bữa sáng, vừa xay xong nước ngô thì nghe thấy tiếng động ở cửa phòng ngủ chính, quay đầu lại đã thấy Tư tiên sinh thức dậy.

 

Không còn cơ hội được ôm Tư tiên sinh dậy như mọi khi, lòng Sở Quân Liệt thoáng chút trống trải.

 

"Làm gì vậy?" Tư Vân Dịch bước vào bếp, nhìn Sở Quân Liệt đang thao tác với máy ép.

 

"Tư tiên sinh, nước ngô ạ." Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch có chút không cam lòng, tự hỏi có phải do mình làm ồn quá khiến anh tỉnh giấc.

 

Thấy vẻ mặt của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng trước mặt, "Chào buổi sáng."

 

Chó lớn rất dễ dỗ, chỉ một nụ hôn liền khiến vẻ mặt Sở Quân Liệt lập tức rạng rỡ hẳn lên.

 

Sở Quân Liệt đưa ly nước ngô vừa ép xong đến trước mặt Tư Vân Dịch, ánh mắt sáng rỡ, "Tư tiên sinh uống một chút cho ấm bụng ạ."

 

Tư Vân Dịch nhận lấy ly nước, nếm thử một ngụm, rồi nhìn sang máy ép nước.

 

"Em làm thế nào vậy?"

 

Sở Quân Liệt bị mất trí nhớ mấy ngày, hai người chỉ có thể ăn sandwich. Tư Vân Dịch chưa từng nghiên cứu chuyện bếp núc, nhưng bây giờ học vẫn chưa muộn.

 

Cậu nhìn Tư tiên sinh trước mặt, trong đầu đã vang lên hồi chuông báo động cấp mười hai.

 

Tại sao Tư tiên sinh lại đột nhiên hứng thú với việc nấu ăn?!

 

Chẳng lẽ vì trước đó cậu bị mất trí nhớ nên mới khiến Tư tiên sinh muốn chuẩn bị cho tương lai, muốn học thuộc cách làm ngay từ bây giờ để sau này dù không có cậu vẫn có thể ăn được bữa sáng ngon lành?

 

Sở Quân Liệt quá rõ, năm đó cậu đã học từng chút một cách làm của dì giúp việc, từng bước chinh phục khẩu vị của Tư tiên sinh ra sao. Việc Tư tiên sinh nhớ cậu nhiều như vậy, một phần quan trọng chính là vì món ăn do chính tay cậu làm.

 

Nếu ngay cả ưu thế này cũng bị giao ra, sau này làm sao khiến Tư tiên sinh nhớ cậu nữa!

 

Mắt Sở Quân Liệt hơi động, cẩn thận dò hỏi, "Trước đây anh từng nấu ăn chưa?"

 

"Chưa từng." Tư Vân Dịch đáp một cách thản nhiên, trước kia làm gì tiện thì làm.

 

"Em nấu không giống ai hết, không ai có thể làm ngon như em đâu." Sở Quân Liệt nghiêm túc nói rồi lấy từ tủ lạnh ra một bắp ngô, làm mẫu cho Tư Vân Dịch xem.

 

Cậu đứng ở đầu kia căn bếp, một tay cầm bắp ngô, một tay nhắm vào hạt ngô mà bật, hạt ngô bung ra, rơi vào máy ép trên bàn bếp.

 

"Làm nước ngô, trước tiên cần hai trăm gram ngô tươi. Em búng nó như vậy là để phá vỡ cấu trúc bên trong, ép ra sẽ ngon hơn!" Sở Quân Liệt chăm chú giải thích, vừa búng vừa nói.

 

"Tiếp theo là sáu mươi gram nếp đã ngâm, cho tất cả vào túi vải, rồi dùng nắm đấm giã..." Sở Quân Liệt đứng trước bàn bếp, dùng tay đấm xuống túi vải đựng nếp, cơ bắp trên tay nổi lên, cơ ngực căng lên khiến chiếc tạp dề hoa nhô hẳn ra. Sau khi giã một hồi, cậu mở túi vải, đưa phần nếp đã vụn cho Tư tiên sinh xem.

 

Tư Vân Dịch yên lặng nhìn Sở Quân Liệt trước mắt, để cậu cho phần nếp đã giã vào máy ép.

 

"Vì hôm nay mình làm nước ngô sữa nên phải có sữa tươi nữa." Sở Quân Liệt lấy hộp sữa từ tủ lạnh ra, ánh mắt nghiêm túc, "Bí quyết của em là phải lắc nó lên."

 

Cậu xắn tay áo lên, bắt đầu lắc hộp sữa đến mức tạo cả tàn ảnh. Theo lực tay tăng lên, hộp sữa chịu không nổi, "bụp" một tiếng liền nổ tung.

 

Sở Quân Liệt ngẩn người, không màng đến việc trên người mình đã bị sữa bắn tung toé, lập tức quay đầu nhìn về phía Tư tiên sinh. Chỉ thấy vài giọt sữa bắn lên trán anh, một dòng nhỏ sữa tươi từ gò má trắng mịn của anh chảy chầm chậm xuống.

Bình Luận (0)
Comment