"Diễn xuất của anh rất vụng về." Người đàn ông đứng trước cửa sổ liếc nhìn một cái, kéo rèm lại, tiện tay ngồi lên bàn gỗ, tháo mũ bảo hộ xuống, cắn găng tay chiến đấu nửa ngón đang đeo, dùng tay xoa nhẹ mấy cái lên mái tóc đen rậm.
Ánh mắt Tư Vân Dịch chỉ lướt qua những món trang bị mà đối phương vừa tháo xuống.
"Anh không phải Lily." Người đàn ông tắt bộ đàm, nhìn người trước mặt, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, "Anh bịa ra thân phận, cố tình che giấu tung tích thật của Lily."
"Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài." Tư Vân Dịch thong thả mở miệng, "Cậu có chứng cứ gì chứng minh tôi không phải Lily không?"
Ánh mắt Sở Quân Liệt lướt chậm từ trên xuống dưới người trước mặt, con ngươi đen thẳm như bầu trời trước cơn giông, mang theo sức nặng đến ngột ngạt, khiến Tư Vân Dịch cũng cảm nhận được chút áp lực.
Như thể đang l*t tr*n người đối diện ra mà đánh giá từng tấc da tấc thịt, ánh nhìn của người đàn ông sắc như lưỡi dao, lướt qua người anh mang theo cái lạnh tê buốt, khiến người bị nhìn không khỏi rùng mình.
"Anh không biết cách lấy lòng đàn ông."
Giọng Sở Quân Liệt ngưng lại một chút, đưa ra nhận định của mình một cách thản nhiên.
"Chủ nhân biệt thự này, theo tôi được biết, chỉ thích chọn những người biết chiều ý ông ta, mà anh thì hoàn toàn không giống kiểu người đó."
Khóe môi Tư Vân Dịch khẽ cong, hơi cúi đầu, "Chuyện đó, cậu cũng đâu thể khẳng định chắc chắn."
"Tại sao không thể khẳng định?" Đôi mắt đen của Sở Quân Liệt lạnh băng.
"Ông chủ cũ của anh đã chết, tôi cũng không kém cạnh gì, nhưng từ lúc tôi vào đây tới giờ, dù chỉ có hai ta, anh cũng chưa từng có hành động nào tiếp cận tôi."
"Tôi cứ tưởng, cậu không hứng thú với đàn ông." Tư Vân Dịch tiến sát lại người trước mặt, khóe môi vẫn vương nụ cười.
"Vậy giờ anh đang nói với tôi là... anh muốn tôi làm ông chủ mới của anh?"
Tư Vân Dịch chậm rãi tháo kính xuống, sau tròng kính là đôi mắt đen ánh lên tia sáng sắc lạnh, nơi đuôi mắt hơi cong lên, đối diện thẳng với ánh mắt của người đàn ông kia.
Tim Sở Quân Liệt đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, đôi mắt của đối phương mang theo sự lạnh lùng đầy mê hoặc, giống như một cái móc câu nho nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng mắc trúng mục tiêu.
Tư Vân Dịch đưa tay tháo từng chiếc nút áo vest, cởi áo khoác sẫm màu rồi đặt sang một bên, tiếp tục áp sát Sở Quân Liệt, cúi đầu, từ tốn tháo từng chiếc cúc áo sơ mi trên người mình.
Cổ anh cao thẳng, làn da trắng đến mức không vướng chút bụi trần, ánh mắt Sở Quân Liệt dần dần trượt xuống, khóe mắt khẽ động.
Một mùi hương mát lạnh, thoảng nhẹ như khói sương, theo từng bước tiếp cận của người đàn ông, len lỏi trong hơi thở của Sở Quân Liệt, khiến nhịp thở của cậu không tự chủ mà dồn dập hơn vài phần.
Đôi tay trắng ngần thon dài lướt qua xương quai xanh ẩn sau lớp áo sơ mi, chiếc áo trắng tụt nửa, lơi lỏng đổ xuống khuỷu tay, Sở Quân Liệt bất ngờ siết lấy eo người đàn ông, xoay người đè anh xuống bàn.
Sở Quân Liệt cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ đối phương, Tư Vân Dịch nhìn gương mặt trẻ trung của người đàn ông kia, khi cậu cúi xuống hôn thì giơ tay ngăn lại.
Nụ hôn rơi đúng vào đầu ngón tay của Tư Vân Dịch, trong mắt Sở Quân Liệt thoáng hiện vẻ như đã đoán được, khóe mắt xẹt qua một tia thất vọng không dễ nhận ra.
"Không giả vờ nổi nữa à?" Sở Quân Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt còn vương lửa nóng chưa tắt, nhìn thẳng vào mắt Tư Vân Dịch.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Ánh mắt Tư Vân Dịch vẫn điềm tĩnh như thường, giống như chỉ là một câu hỏi xã giao. Người đàn ông này nhìn qua, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch mấy so với mấy đứa cháu trong nhà anh.
"Hai mươi." Sở Quân Liệt đáp, ngón tay lần tìm về phía trước ngực Tư Vân Dịch.
"Quá nhỏ." Tư Vân Dịch hất tay đối phương ra, cháu trai lớn nhà anh còn hơn người này vài tuổi.
Cơ thể Sở Quân Liệt đè xuống, ánh mắt như than hồng rực lửa khiến đối phương cảm nhận được sức nóng của cậu.
"Nhỏ sao?"
Tư Vân Dịch cúi nhìn xuống, lập tức im bặt.
Thanh niên bây giờ...
"Muốn tiếp tục không?" Sở Quân Liệt ôm lấy Tư Vân Dịch, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo không hề che giấu.
Tư Vân Dịch chậm rãi rút tay về, hơi ngửa đầu, đón nhận nụ hôn từ người đàn ông đối diện.
Không khí xung quanh dần trở nên nóng bỏng, sách vở, giấy bút trên bàn bị hất hết xuống đất. Ngực Tư Vân Dịch phập phồng, anh nhìn người đàn ông trẻ đặt tay lên eo mình, ánh mắt cụp xuống, bất ngờ ra tay, chém mạnh vào cổ cậu.
Cơ thể Sở Quân Liệt lảo đảo, nghiêng người ngã xuống.
Không kịp chỉnh lại áo quần, Tư Vân Dịch liếc nhìn cánh cửa đã bị đối phương khóa lại, vội vàng tiến đến giá sách, lần mò tìm kiếm, ấn xuống một hàng sách, giá sách lập tức mở ra.
Anh đứng trước bàn phím mật mã, vừa thao tác được vài nút, sau lưng đã có v*t c*ng chĩa vào.
Sở Quân Liệt cầm súng, nòng súng chĩa thẳng vào người đàn ông trước mặt, nâng vạt áo trắng lên, nòng súng lướt dọc sống lưng anh, cuối cùng dừng lại sau gáy Tư Vân Dịch.
"Xem ra, anh không mấy thích người chủ mới này." Giọng Sở Quân Liệt trầm thấp.
"Mà cậu... cũng đâu thật lòng định tiếp nhận đâu, đúng không?" Tư Vân Dịch chậm rãi kéo lại áo sơ mi trên người, cài từng chiếc cúc áo.
"Cậu có vô số cách để vạch trần việc tôi không phải là Lily, nhưng lại cố ý chọn cách mang đầy tính ám chỉ nhất, cố tình để tôi tiếp cận cậu, ra tay với cậu nhằm mượn tay tôi tìm ra vị trí mật đạo."
"Bây giờ mới nói những lời này... không thấy quá muộn sao?" Sở Quân Liệt rút một sợi dây buộc từ bên hông, trói cổ tay người trước mặt ra sau.
Tư Vân Dịch đứng yên một bên, trông thấy Sở Quân Liệt cất súng, đeo lại găng tay và mặt nạ, nhưng hồi lâu vẫn không bật bộ đàm liên lạc với cấp dưới.
Ánh mắt anh liếc xuống, nhìn phần phồng lên rõ ràng bên trong quần tác chiến màu đen của đối phương, ánh mắt bình thản.
Sở Quân Liệt điều chỉnh nhịp thở, đứng dưới gió lạnh một lúc, ánh mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông một bên, đến khi dấu vết đã hoàn toàn tan biến mới bật bộ đàm gọi nhân viên lên.
Vài người lên lầu, thấy người đàn ông xinh đẹp mặc sơ mi trắng bị trói đứng một bên, lại nhìn sang ông chủ nhà mình, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ phức tạp.
Nhân viên kỹ thuật tiếp cận khóa mật mã, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, nhưng chỉ một lát sau mày đã nhíu chặt lại.
"Giám đốc Sở, tường lửa bảo mật của khóa mật mã có độ an toàn cực cao, có ba lớp bảo vệ, ít nhất phải mất tám tiếng mới phá giải được."
Tám tiếng?
Sở Quân Liệt khẽ cong môi cười sau lớp mặt nạ, ánh mắt nhìn cấp dưới trở nên lạnh lẽo.
"Giám đốc Sở, mật đạo sẽ không cách quá xa đâu, ngoài đường đều là người của Abel, trời cũng đã tối rồi, dù bọn họ có trốn cũng không đi được bao xa." Nhân viên kỹ thuật nói với vẻ cẩn trọng, "Chờ đến sáng, phá được khóa mật mã rồi chúng ta sẽ mang người đuổi theo."
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm ổ khóa mật mã, đột nhiên nghĩ đến gì đó, rút đèn chiếu từ thắt lưng ra, mở chế độ tia cực tím, chiếu lên ổ khóa nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết vân tay nào.
Cậu im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bị trói, một ý nghĩ không thể kiềm chế trỗi lên trong lòng.
Tư Vân Dịch bị dẫn ra khỏi phòng làm việc, quay lại bãi cỏ trước biệt thự, lập tức được một đám người đẹp vây quanh, đầy lo lắng nhìn anh.
Trời càng lúc càng tối, nhiệt độ ngoài trời không ngừng hạ xuống, hai đội viên đến nhóm lửa, mọi người vây lại cẩn thận ngồi quanh, nhìn biệt thự đã bị tiếp quản, lại nhìn ra phố, nhất thời chẳng biết nơi nào mới là chốn dung thân.
Thỉnh thoảng cũng có người trên bãi cỏ bị gọi vào biệt thự để thẩm vấn, lúc trở lại tuy trên mặt toàn là vẻ sợ hãi, có người còn run rẩy cả chân, nhưng cũng không ai bị thương thực sự.
Mấy người đẹp ai nấy đều mặc đồ bơi, dù có lửa trại sưởi ấm nhưng vẫn rét run, từng người ngồi sát vào nhau, dựa vào cơ thể đối phương để tìm hơi ấm.
Tư Vân Dịch mặc sơ mi, hai tay bị trói ra sau, thành ra lại là người ăn mặc kín đáo nhất trong số họ.
Ngồi cạnh mấy người đẹp, anh nhận ra có người đang thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Đợi đúng lúc, anh khẽ ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt người đàn ông đứng bên rèm cửa sổ phòng làm việc.
Ánh mắt đó vừa chạm vào nhau, tim Sở Quân Liệt bỗng đập lệch một nhịp, cậu cố làm như không có chuyện gì định quay đi nhưng ánh mắt lại không cách nào dời nổi.
Tư Vân Dịch không lấy làm bất ngờ khi thấy người đó, anh chỉ thản nhiên nghiêng đầu, nhìn vào đống lửa trại.
Người đàn ông này, rất khó để nhận ra khi nào đang nói dối.
Tình trạng của cậu... càng giống với một người khác, một kẻ mắc rối loạn nhân cách phản xã hội đang sống nốt phần đời còn lại trong tù.
Tư Vân Dịch nhìn chằm chằm ngọn lửa, chợt nhận thấy những người xung quanh mình hoảng loạn đứng dậy tránh đi, một đôi giày tác chiến đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên.
Sở Quân Liệt ngồi xuống cạnh Tư Vân Dịch, cũng nhìn về phía ngọn lửa.
"Chúng tôi đã kiểm tra diện mạo thật của Lily qua điện thoại của vài cô gái, anh không phải Lily, anh chỉ là một vị khách thần bí đến thăm, nhưng lại rất thông minh."
Sở Quân Liệt lại liếc nhìn gương mặt nghiêng bên cạnh. Trong ánh lửa, sống mũi thẳng tắp của người kia hiện rõ, càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú.
"Khi đồng bọn của anh rời đi, do thời gian quá gấp rút nên anh không kịp xóa dấu vân tay trên khóa mật mã. Khi tôi đưa anh vào phòng làm việc, anh đoán ra ý đồ của tôi nên chuẩn bị thuận theo kế hoạch của tôi."
"Anh biết rõ việc tìm ra mật đạo không khó, chỉ cần chúng tôi bỏ thêm chút công sức, điều khó là mở được khóa mật mã."
"Anh muốn để lại đủ thời gian chạy trốn cho đồng bọn nên đã chọn phối hợp theo kế hoạch của tôi, sau khi mở ra lối ẩn phía sau giá sách thì nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết trên khóa."
Sở Quân Liệt nhìn vào hàng mi đen dài của người kia, "Điều tôi tò mò là, nếu anh chỉ là một vị khách, sao lại biết được mật mã của mật đạo?"
Tư Vân Dịch vẫn im lặng, không liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, tim không hiểu sao lại đập càng lúc càng nhanh.
"Giám đốc Sở!" Một người nhanh chóng chạy tới, tay cầm máy tính bảng tác chiến, liếc nhìn người đàn ông bị trói.
Sở Quân Liệt nhận lấy máy, đọc thông tin hiển thị trên đó, ánh mắt khẽ động, sau khi trả máy cho cấp dưới thì rút con dao găm buộc ở đùi ra, hướng về phía Tư Vân Dịch.
Đám người đẹp gần đó hoảng hốt đến suýt hét lên, chỉ thấy ánh dao lóe sáng, sợi dây trói trên cổ tay người đàn ông lập tức bị cắt đứt.
"Là Lily, hay là Tư Vân Dịch đến từ Hoa Quốc?" Sở Quân Liệt trêu chọc nhìn người đàn ông trước mặt, thấy đối phương chỉ lặng lẽ xoay cổ tay, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng không nhìn mình lấy một lần.
Ngực Sở Quân Liệt bất giác trào lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ, xa lạ đến mức không thể diễn tả thành lời.
"Chúng ta có cùng mục tiêu." Sở Quân Liệt đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực, giọng trầm thấp, dịu lại.
"Chúng tôi được khách hàng ủy thác đưa ông Ryan, một cổ đông của nhà họ Tư rời đi an toàn."
"Khách hàng nói với chúng tôi rằng tình hình của ông Ryan rất tệ, e là ông ấy không thể cầm cự nổi tám tiếng. Nếu bây giờ anh nói cho chúng tôi biết mật mã sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy sau khi nghe xong câu này, đối phương cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Tư Vân Dịch nghiêng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
"Đổi người khác nói."
Tư Vân Dịch không thể xác định độ thật giả trong lời cậu, nhưng người trong đội của cậu thì vẫn có thể tin được.
Sở Quân Liệt khựng lại một chút, ra hiệu gọi người kỹ thuật lúc nãy mang máy tính bảng đến.
"Tháo mặt nạ của cậu ra." Tư Vân Dịch đối mặt với người kỹ thuật chiến đấu kia, ánh mắt bình tĩnh, "Hãy nói cho tôi biết những gì cậu biết về nhiệm vụ lần này."
Người kỹ thuật liếc nhìn ông chủ, thấy Sở Quân Liệt gật đầu liền bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Sếp." Một nhân viên khác bước đến, thì thầm với Sở Quân Liệt mấy câu. Cậu liếc nhìn người đàn ông đang chăm chú nghe lời giải thích rồi rời khỏi bãi cỏ.
"Thưa sếp, toàn bộ thi thể đều ở đây, danh tính đã được xác nhận." Nhân viên dẫn cậu đến hồ bơi phía sau biệt thự, "Còn có một con cá sấu cũng đã bị khống chế."
Ánh mắt Sở Quân Liệt lạnh lùng, nhìn lướt qua những kẻ chết do hỗn loạn nội bộ.
"Đây là chủ nhân biệt thự, Abel, chết vì trúng độc." Nhân viên chỉ vào một thi thể.
Sở Quân Liệt nhìn người đàn ông trung niên da tím tái, gương mặt đã biến dạng, ánh mắt chợt khựng lại khi nhìn thấy nửa hình xăm trên cánh tay ông ta.
Cậu cúi người xuống, nhìn hình xăm gồm lá bài và xúc xắc trên cánh tay đầy lông lá của đối phương, chợt nhớ ra điều gì đó.
Nhân viên vội vàng theo cậu quay lại biệt thự, nhìn thấy Sở Quân Liệt nhập một dãy số dựa theo lá bài và xúc xắc vào khóa mật mã.
Khóa sáng đèn đỏ, báo sai mật khẩu, chỉ còn hai lần thử. Sở Quân Liệt nhíu mày, lại quay xuống nhìn người đàn ông đang ngồi dưới bãi cỏ rồi quay lại đối mặt với giá sách, ánh mắt trở nên sắc bén.
Trên giá có không ít sách, những cuốn từng bị lật qua đều liên quan đến rượu, xì gà và cờ bạc.
Sở Quân Liệt rút ra một cuốn viết về cờ bạc, ngồi tựa vào bệ cửa sổ trong phòng làm việc, lật giở từng trang sách, thỉnh thoảng lại nhìn ra bãi cỏ.
【Sếp nhà mình làm sao thế?】Một nhân viên gõ nhẹ ngón tay ra dấu hỏi người bên cạnh.
【Còn sao nữa, dùng mỹ nhân kế moi ra vị trí mật đạo ấy mà.】Người khác đáp lại bằng mật mã Morse.
【Sếp biết dùng mỹ nhân kế từ khi nào vậy? Nhìn thấy anh chàng kia đẹp trai quá nên tự động kích hoạt à?】Một người khác cũng tham gia.
【Thế không thể dùng lại mỹ nhân kế để moi mật khẩu à?】Nhân viên kỹ thuật cũng góp phần vào cuộc trò chuyện.
【Không được đâu, đối phương đã cảnh giác rồi, đến nói chuyện còn không thèm mở miệng, các cậu không thấy sếp sốt ruột đến thế nào sao?】
Cả đám cùng nhìn về phía Sở Quân Liệt đang ngồi trên bệ cửa sổ, cậu lật sách, đôi mắt đen lạnh lùng dưới lớp mũ bảo hộ.
"Còn tiếp tục tán gẫu bằng mật mã nữa thì đừng trách tôi huấn luyện tăng cường ngón tay." Giọng cậu vang lên lạnh lẽo.
Nghe vậy, cả đám lập tức ngoan ngoãn cầm súng nghiêm chỉnh đứng gác trong phòng làm việc.
Sở Quân Liệt chăm chú vào cuốn sách trong tay, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về bãi cỏ thêm lần nữa.
Nhưng bóng người trên đó đã không thấy đâu. Sở Quân Liệt lập tức đóng sách đứng dậy, vừa lúc thấy người kỹ thuật kia dẫn Tư Vân Dịch đến cửa phòng làm việc.
"Thưa sếp, Tư Vân Dịch tiên sinh đã tin tôi, đồng ý mở khóa mật mã." Người kỹ thuật tràn đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ.
Ánh mắt Sở Quân Liệt dừng lại, chăm chú nhìn người đàn ông kia rồi bước đến trước ổ khóa.
Tư Vân Dịch đã xác nhận lời người kỹ thuật là thật, nếu cả hai bên đều có chung mục tiêu, mà mạng sống cổ đông đang treo lơ lửng thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
Ánh mắt Sở Quân Liệt không rời khỏi những ngón tay trắng trẻo hơi ửng hồng của người kia khi anh chạm vào bàn phím mật mã.
Một dãy số được nhập vào, trong ổ khóa vang lên tiếng cơ khí "cạch" khe khẽ, ngay sau đó cánh cửa ngầm mở ra, lộ ra một lối đi nghiêng dẫn xuống mật đạo.
Sở Quân Liệt hồi tưởng lại dãy số vừa rồi, so với hình xăm trên tay chủ nhân biệt thự, chợt như bừng tỉnh.
"Báo cho Báo Gấm, Gấu Xanh đội Một, đội Năm lập tức tiến vào mật đạo!" Sở Quân Liệt ra lệnh dứt khoát, "Những người còn lại ở lại trấn giữ nơi này!"
Nhìn đám người trang bị đầy đủ cùng hai con chó nhanh chóng tiến vào mật đạo, Tư Vân Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh.
"Kết nối tín hiệu video trên người Báo Hoa." Sở Quân Liệt đi đến chỗ người kỹ thuật, Tư Vân Dịch cũng tiến đến xem tình hình.
Trượt xuống mật đạo, họ bước vào một hang động, hai đội người theo sau đàn chó tiếp tục tiến về phía trước, ra khỏi hang thì đã đến rìa biên giới nước Mỹ.
Chó đánh hơi mùi, lần theo dấu vết đến một ngôi làng nhỏ gần đó. Hai đội bước vào làng, hai con chó bỗng tăng tốc rồi dừng lại trước một ngôi nhà.
Cả hai đội gõ cửa nhưng không ai trả lời liền đá tung cửa xông vào. Đàn chó dẫn họ đi sâu vào trong rồi bắt đầu cào bới một chỗ dưới nền nhà.
"Ở đây có hầm ngầm." Báo Gấm lên tiếng, hai đội lập tức bao vây miệng hầm, hai người cùng lúc mở tung nắp hầm, bên trong là một đám người chen chúc chật kín. Vừa thấy các thành viên mang súng đứng trên miệng hầm, đám người bên dưới lập tức hét lên thất thanh.
"Giám đốc Sở, bên dưới toàn là người vượt biên." Báo Gấm báo cáo, ống kính xoay nhẹ, Tư Vân Dịch liền thấy thư ký Hứa và mái tóc vàng rực rỡ của Lily.
Những người vượt biên này bị vài kẻ canh giữ. Khi thấy đội ngũ trang bị tinh nhuệ, chúng lập tức thức thời buông vũ khí đầu hàng. Đám người lần lượt được đưa ra khỏi hầm, Tư Vân Dịch liền cầm lấy bộ đàm trong tay Sở Quân Liệt, gọi Báo Gấm.
"Cô gái tóc vàng và người đàn ông bên cạnh cô ấy là người của tôi."
Báo Gấm lập tức đưa hai người ra ngoài, Lily sợ hãi nhìn người trước mặt, còn thư ký Hứa cố kìm nén căng thẳng, gắng gượng giữ bình tĩnh nhìn anh ta.
"Thư ký Hứa, là tôi đây." Tư Vân Dịch lên tiếng, hai người sửng sốt một giây rồi lập tức đáp lời.
"Sếp ơi!" Thư ký Hứa lấm lem tro bụi, vừa nghe giọng Tư Vân Dịch suýt nữa thì bật khóc, "Sếp không sao chứ!"
Sở Quân Liệt nhìn bộ đàm trong tay Tư Vân Dịch, ánh mắt bất giác rơi vào bàn tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng đang cầm thiết bị màu đen kia.
"Tôi không sao. Ông Ryan đâu?"
"Bọn em vừa ra khỏi hang thì gặp đám vượt biên, bọn họ sợ tụi em ảnh hưởng đến việc trốn thoát liền dí súng buộc bọn em đi theo rồi nhốt lại ở đây."
Thư ký Hứa sốt ruột nói, "Em đã giấu ông Ryan ở một hang khác, chỗ đó em có đánh dấu rồi."
"Dẫn họ đến đó ngay!" Tư Vân Dịch siết chặt bộ đàm.
Màn hình dao động, mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình. Mấy người trong hình nhanh chóng tiến vào một hang động, cuối cùng cũng tìm thấy ông Ryan đang nằm yên lặng bên trong.
"Vẫn còn thở!" Thư ký Hứa thử hơi thở trước mũi người đàn ông, kích động đến mức nước mắt suýt rơi.
Tư Vân Dịch chỉ cảm thấy mu bàn tay khẽ bị chạm vào, quay đầu nhìn thấy người đàn ông trẻ trước mắt đang dùng ánh mắt hàm ý nhìn về phía bộ đàm trong tay mình.
Tư Vân Dịch đưa bộ đàm lại cho Sở Quân Liệt, cậu điều chỉnh tần số, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị khi nhìn lên màn hình.
"Đội hậu cần, đã tìm thấy mục tiêu, chuẩn bị cấp cứu khẩn cấp."
Tư Vân Dịch nhìn chằm chằm vào màn hình. Chỉ một lúc sau, tiếng cánh quạt trực thăng đã vang lên phía trên đám người. Nhìn ông Ryan được cố định trên cáng, đưa lên máy bay, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Thư ký Hứa dẫn theo Lily, được hai đội hộ tống quay về. Lily thoát chết, ôm chầm lấy nhóm chị em, vừa khóc vừa cười.
Tư Vân Dịch từ biệt thự bước ra, thư ký Hứa lập tức chạy tới bên cạnh sếp mình, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Khu này không an toàn, hai băng nhóm đều đang đợi đội của Sở Quân Liệt rời đi để mở cuộc hỗn chiến. Khi tín hiệu ông Ryan an toàn truyền về, Tư Vân Dịch nhìn thấy thủ hạ của Sở Quân Liệt đập vỡ hai bức tường trong biệt thự, lấy ra từng cọc tiền mặt và thỏi vàng, nhanh chóng nhét đầy vào các vali.
"Đây là phần thù lao mà chúng tôi xứng đáng nhận được." Sở Quân Liệt đứng cạnh Tư Vân Dịch, không nhịn được quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Anh làm sao nghĩ ra được mật mã lối đi bí mật? Là thấy hình xăm trên tay ông ta rồi liên tưởng đến sách về đánh bạc trên giá sao?"
Tư Vân Dịch nhìn cậu một cái rồi bước vào phòng làm việc, Sở Quân Liệt lập tức đi theo.
"Tôi từng có vài bệnh nhân nghiện cờ bạc, tôi cần hiểu họ nên đã nghiên cứu vài cuốn sách về thuật đánh bạc." Giọng Tư Vân Dịch bình thản, tìm thấy áo vest của mình trong phòng làm việc.
"Trong đó có một kiểu chơi bài trùng khớp với số bài và số điểm trên xúc xắc trong hình xăm của ông ta. Nhập trực tiếp thì sai, cần phải loại bỏ những lá trùng với điểm xúc xắc, nếu không có trùng, thì phải thêm vào lá có điểm số đó."
Tư Vân Dịch khoác áo vest lên tay, quay đầu nhìn thấy người đàn ông trẻ kia đang đứng rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp và nhịp tim của đối phương.
"Tư Vân Dịch tiên sinh, anh thông minh thật đấy, sau này có thể dạy tôi không?"
Tư Vân Dịch hơi ngừng thở, chốc lát sau mới rời mắt đi, bước đến bên cửa sổ nhìn ra bãi cỏ bên dưới.
Hai chú chó nghiệp vụ lập được đại công được thưởng đồ ăn ngon đang vui vẻ vẫy đuôi không ngớt.
Sở Quân Liệt bước đến đứng cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh xuống dưới rồi bỗng dưng nghiêng đầu, hạ giọng nói bên tai.
"Tư tiên sinh, tôi cũng có nuôi một con chó, nó biết lộn ngược. Anh có muốn... đến xem thử không?"
Tư Vân Dịch nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông trẻ.
—Một thời gian sau—
Tại một phòng làm việc ở Ninh Thành, Tư Vân Dịch nhận cuộc gọi video, thấy ông Ryan thoát chết đang nằm trên giường bệnh. Bên cạnh ông, không ngoài dự đoán, chính là phiên dịch viên năm xưa.
Phiên dịch lúc này đã gỡ bỏ lớp ngụy trang, tóc cũng để dài hơn một chút.
"Cảm ơn anh rất nhiều, Tư tiên sinh." Người phiên dịch nở nụ cười, giọng trung tính nhẹ nhàng dễ nghe, "Tôi đã nằm vùng cạnh Abel suốt ba năm. Gần lúc thu lưới thì tin tức bị lộ, suýt nữa cha tôi đã mất mạng, nhưng các anh đã cho tôi một cơ hội."
"Giờ tôi không cần làm nội gián nữa, cấp trên đã điều tôi sang một bộ phận mà tôi rất thích."
"Chúc mừng cậu." Tư Vân Dịch khẽ mỉm cười.
"Tư tiên sinh, cha tôi muốn cảm ơn anh, giấy tờ chuyển nhượng cổ phần chắc sẽ đến chỗ anh vào ngày mai, xin anh nhất định phải nhận lấy." Phiên dịch nghiêm túc nói.
"Cảm ơn rất nhiều." Tư Vân Dịch ngước mắt.
"Chuyện lần đó cũng do tôi quá nôn nóng nên đã tự ý nhờ công ty cố vấn an ninh hỗ trợ, khiến các anh hiểu lầm xảy ra xung đột. Nhưng lúc đó thân phận tôi quá nhạy cảm, không thể giải thích."
"Không sao cả." Tư Vân Dịch vừa dứt lời thì điện thoại rung lên vài cái, là một số điện thoại quen thuộc.
"Tư tiên sinh có việc thì chúng ta hẹn dịp khác trò chuyện." Phiên dịch và ông Ryan mỉm cười chào tạm biệt Tư Vân Dịch, anh nhấn nghe máy, bên trong là một giọng trầm thấp quen thuộc, xen lẫn chút nghẹt mũi.
"Tư tiên sinh, anh vừa gọi video với ai vậy? Em gọi mấy lần đều báo máy bận."
"Ông Ryan, người từng là ông chủ của em. Còn nữa, sáng nay chúng ta vừa gọi video rồi."
"Nhưng em lại nhớ anh rồi." Giọng đầu dây bên kia mang chút chua xót, "Yêu xa thật sự rất đau khổ."
Tư Vân Dịch đưa tay day trán, anh hít sâu mấy hơi, đứng dậy mở cửa văn phòng, đi vài bước đến bộ phận mới thành lập trong phòng làm việc, gõ cửa.
Cửa lập tức mở ra, trong ánh mắt dửng dưng đã quen thuộc của các nhân viên, Sở Quân Liệt lập tức ôm chầm lấy ông chủ mới, hớn hở ôm Tư tiên sinh vào văn phòng.
Thơm thật đấy!!!
________________________________________________
Lời của editor: Mới gặp nhau mà cỡ đó đó