Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 155

"Thật xin lỗi, tôi nghi ngờ mẫu của các anh đã bị nhiễm bẩn rồi."

 

Nhân viên trung tâm xét nghiệm nhìn ba người trước mặt với vẻ áy náy, "Chúng tôi có thể làm lại miễn phí cho hai vị, nhưng lần này thời gian chờ đợi... có lẽ sẽ lâu hơn một chút."

 

"Nhiễm bẩn?" Tư Vân Dịch khẽ nhướng mày.

 

"Vâng, so với nói là nhiễm bẩn thì rất có thể là nhân viên đã nhầm mẫu, lấy hai mẫu của cùng một người để xét nghiệm." Trên mặt nhân viên lộ rõ vẻ áy náy.

 

"Ý cô là hai mẫu đưa đi kiểm tra cho ra độ tương đồng gen... một trăm phần trăm."

 

Ánh mắt Tư Vân Dịch dừng trên gương mặt người đối diện, từ vẻ mặt đó, anh đã có được câu trả lời.

 

"Đúng vậy." Nhân viên có chút ngượng ngùng liếc nhìn về phía sau người đàn ông, nơi hai người có ngoại hình gần như giống hệt đang đứng.

 

"Cho dù là anh em sinh đôi cùng trứng, độ tương đồng cũng chỉ là 99%. Một trăm phần trăm là điều hoàn toàn không thể xảy ra, trừ khi..."

 

Nhân viên ngừng một nhịp, gượng gạo nở một nụ cười, "Trừ khi nhân viên của chúng tôi đã nhầm mẫu, cả hai mẫu đều đến từ cùng một người."

 

Sở Quân Liệt mặt mày khó nói, nhíu chặt mày đầy đau khổ. Trong khi đó, Sở Nhị lại nở một nụ cười như thể nắm chắc phần thắng trong tay.

 

Tư Vân Dịch suy nghĩ trong chốc lát rồi nở một nụ cười nhã nhặn với nhân viên trung tâm xét nghiệm, "Tôi hiểu rồi, không cần làm lại đâu."

 

Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, tiễn ba người rời khỏi. Chỉ thấy hai người đàn ông có ngoại hình gần như giống nhau nhanh chóng bước theo người đàn ông tuấn tú đi giữa, một người nắm tay anh, người còn lại kéo tay áo anh, nhìn thế nào cũng thấy mới lạ kỳ quặc.

 

Khi báo kết quả cho ông Sở, ông nhìn hai đứa cháu trai trước mặt, mày nhíu đến nỗi gần như dính lại với nhau.

 

Một mình Sở Quân Liệt đã đủ khiến nhà họ Sở mệt mỏi, giờ thêm một người nữa, chẳng khác nào mở cửa xuống địa ngục.

 

Trời dần tối, hai Sở Quân Liệt bám sát Tư Vân Dịch đi vào phòng. Trong phòng ngủ, Sở Quân Liệt không nói một lời, cậu nhanh chóng nhảy lên giường nước, dang rộng tay chân chiếm chỗ, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Sở Nhị, chỉ tay ra ngoài.

 

"Cậu, sang phòng khác trải đệm ngủ đất đi!"

 

"Tại sao tôi phải ngủ đất?" Sở Nhị không hề khách khí, bước tới chiếm một nửa bên giường.

 

"Vì cậu đến sau tôi!" Sở Quân Liệt chẳng nhường chút nào.

 

Nực cười, cái giường này là cậu cẩn thận so sánh hàng chục mẫu mới chọn ra, còn thúc giục giao hàng nhanh, mua về để sống đời sống hạnh phúc với Tư tiên sinh cơ mà, dựa vào đâu mà để tên bản sao kia leo lên?

 

Sở Nhị ngừng lại một chút, thấy Sở Quân Liệt nói cũng có lý, nhưng hắn cũng biết rõ, người quyết định không phải là Sở Quân Liệt.

 

"Tôi chính là cậu, chính cậu đã ước được Tư tiên sinh yêu gấp đôi. Cậu có dám để Tư tiên sinh chọn không?" Sở Nhị vừa nói vừa cởi khuy áo, chen lên giường nước.

 

"Cậu đòi so với tôi á?" Sở Quân Liệt suýt bật cười, liếc nhìn lồng ngực phía dưới chiếc áo sơ mi của Sở Nhị, cậu lập tức cởi phăng áo ngoài của mình.

 

"Tôi đây là tập luyện chuyên nghiệp đó." Sở Quân Liệt hạ giọng, đắc ý chỉ vào ngực mình, lại liếc nhìn ngực của Sở Nhị, khẽ cười lạnh.

 

"Nhìn cái dáng là biết không đẹp bằng tôi rồi. Cậu tưởng tôi bao năm nay không rèn luyện chắc?"

 

Sở Nhị liếc nhìn ngực của Sở Quân Liệt, hơi nhíu mày.

 

To thì đúng là to thật...

 

"Nhưng có săn chắc bằng tôi không?"

 

Tư Vân Dịch vừa rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, vừa ra cửa đã nghe thấy câu này.

 

Anh giơ tay đỡ trán, khẽ điều chỉnh mắt kính, ánh mắt tránh khỏi hai người đang tranh chấp gay gắt, dù từng thấy qua nhiều chuyện nhưng gặp cảnh tượng như thế này cũng thực sự không biết phải nói gì.

 

"Săn chắc mà, rất săn chắc." Tai Sở Nhị đỏ bừng, vội vàng giải thích, sợ Tư Vân Dịch hiểu lầm, còn đưa tay bóp ngực mình một cái.

 

"Là kiểu săn chắc cứng cáp ấy."

 

Sở Quân Liệt trừng to mắt, phát hiện tên Sở Nhị này đúng là biết cách dụ dỗ Tư tiên sinh!

 

"Nói như thể tôi không cứng ấy!" Sở Quân Liệt bước xuống giường nước, nhanh chóng đến cạnh Tư tiên sinh, kéo tay anh đặt lên ngực mình.

 

"Tư tiên sinh, anh sờ thử đi."

 

"Em cũng..." Sở Nhị cũng bước xuống giường nước, tai đỏ như máu, cũng kéo tay Tư Vân Dịch.

 

"Anh ra ngoài ngủ." Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ tránh đi, lùi lại một bước, nhanh chóng rút tay về.

 

Sở Quân Liệt nghe thế liền trừng mắt nhìn Sở Nhị, cả hai cùng lúc nắm lấy cổ tay Tư Vân Dịch.

 

"Tư tiên sinh, anh ngủ trên giường, em đưa Sở Nhị ra ngoài ngủ." Sở Quân Liệt vừa nói vừa trừng mắt đe dọa Sở Nhị.

 

"Tư tiên sinh, anh ngủ trên giường đi." Sở Nhị cũng siết chặt cổ tay mà hắn đang nắm, gần như cảm nhận được sự gầy gò của người đàn ông trước mặt.

 

Nửa tiếng sau, Sở Quân Liệt nằm ngoài cửa phòng ngủ, thấy đèn bên trong đã tắt mới quay đầu, liếc nhìn Sở Nhị đang nằm cạnh mình.

 

"Cậu nằm ở đây là có ý gì?" Sở Quân Liệt hạ giọng, lộ rõ vẻ bất mãn.

 

"Tôi còn muốn hỏi cậu đấy. Rõ ràng có ghế sô pha có giường mà không ngủ, lại nằm trước cửa phòng Tư tiên sinh, có phải định nửa đêm lén lút bò vào trong không?" Sở Nhị không hề yếu thế, đáp trả ngay.

 

Nghe vậy, Sở Quân Liệt lập tức hăng lên.

 

"Tôi nói cho cậu biết, chỗ trước cửa phòng Tư tiên sinh này từ sớm đã là của tôi rồi!"

 

"Ồ." Ánh mắt Sở Nhị sáng lên, "Cậu chọc giận Tư tiên sinh nên mới dùng cách này để tỏ ra yếu thế, để Tư tiên sinh thấy thương hại cho cậu lên giường, đúng không?"

 

"Câm miệng!" Sở Quân Liệt nghiêng người, trừng mắt nhìn bản sao của mình.

 

Trước đây sao cậu không nhận ra, thì ra mình lại đáng ghét đến vậy!

 

"Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khiến Tư tiên sinh giận." Khóe môi Sở Nhị thấp thoáng ý cười, "Không giống cậu, có phúc mà không biết hưởng."

 

Nghe cái giọng đầy ẩn ý đó của Sở Nhị, Sở Quân Liệt chững lại như vừa nhận ra điều gì.

 

"Ở thế giới của cậu, chẳng lẽ Tư tiên sinh đã xảy ra chuyện?"

 

Sở Nhị khựng lại nhìn Sở Quân Liệt, ánh mắt thoáng đề phòng, không lên tiếng.

 

"Không cần giấu." Sở Quân Liệt nhìn người giống hệt mình trước mắt, "Tôi và Tư tiên sinh đều biết, chúng tôi đã trải qua không chỉ một kiếp."

 

"Cậu đang nói gì vậy?" Sở Nhị nheo mắt lại, không hiểu được ý cậu.

 

"Giờ tốt nhất chúng ta nên trao đổi một số thông tin." Ánh mắt Sở Quân Liệt lóe sáng, "Để thể hiện thành ý, tôi có thể thử đoán tình hình bên thế giới của cậu."

 

Sở Quân Liệt nghiêng người lại gần Sở Nhị, trong mắt ánh lên tia sáng.

 

"Thế giới của cậu, Tư tiên sinh gặp tai nạn xe đúng không?"

 

Sắc mặt Sở Nhị thoáng sững lại, Sở Quân Liệt thấy vậy thì càng chắc chắn hơn.

 

"Tôi thấy cậu cứ đối xử lạnh nhạt với ông nội, chẳng lẽ ở thế giới của cậu, ông nội đã giới thiệu Mạc Hệ Châu cho cậu?"

 

Sở Nhị cau mày, không khỏi thốt lên, "Sao cậu lại biết?"

 

"Thành ý của tôi đã rõ ràng, giờ đến lượt cậu." Khóe môi Sở Quân Liệt khẽ nhếch lên.

 

Sở Nhị liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, lại nhìn người giống hệt mình đang ngồi đối diện.

 

"Thế giới này là một giấc mơ của tôi, đúng như cậu nói, ở thế giới của tôi, Tư tiên sinh đã chết trong vụ tai nạn xe."

 

"Tôi nói hai chuyện, còn gì nữa?" Sở Quân Liệt nghiêng đầu nhìn Sở Nhị, phía sau lưng khẽ dùng tay nhét góc chăn vào khe cửa, cố gắng cách âm.

 

"Mỗi khi tôi ngủ là sẽ đến thế giới này, tôi rất thích Tư tiên sinh, tôi sẽ dốc toàn lực để khiến Tư tiên sinh yêu tôi." Ánh mắt Sở Nhị hiện rõ dã tâm.

 

"Tôi và cậu trông giống nhau như đúc, người khác căn bản không thể phân biệt, cậu tốt nhất nên giữ chỗ của tôi bên cạnh Tư tiên sinh, nếu không tôi không ngại khiến cậu thân bại danh liệt ở thế giới này."

 

Sở Quân Liệt lặng lẽ nhìn Sở Nhị, Sở Nhị cũng chăm chú nhìn lại cậu.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Ngoài dự đoán của Sở Nhị, Sở Quân Liệt mỉm cười với hắn.

 

"Cậu hiểu gì?" Sở Nhị nhíu mày.

 

"Cậu chính là tôi của kiếp trước, còn nơi này không phải mơ, mà là kiếp sau của cậu." Sắc mặt Sở Quân Liệt nghiêm túc hẳn.

 

Sở Nhị ngẩn ra, vẫn chưa hiểu rõ ý cậu.

 

"Có thể cậu chưa biết, thế giới của cậu, hay của tôi đều là từ một quyển sách mà ra." Sở Quân Liệt lại áp sát Sở Nhị, hạ thấp giọng.

 

"Tôi biết kiếp trước mình sống không dễ dàng gì, nhưng không ngờ lại có ngày gặp được chính mình ở kiếp trước."

 

Sở Nhị nhìn Sở Quân Liệt tiến gần, theo bản năng đề phòng, nhưng không thấy chút địch ý nào trong mắt đối phương.

 

"Nói thật, tôi rất khâm phục cậu... hoặc là chính tôi." Sở Quân Liệt cười khẽ.

 

"Khâm phục?" Sở Nhị không thể tin nổi, hắn lại có thể nghe ra lời này từ miệng Sở Quân Liệt.

 

"Đúng vậy, vì cậu đã giải quyết kẻ hại chết Tư tiên sinh." Ánh mắt Sở Quân Liệt dần trở nên nghiêm túc, "Kiếp này tôi cũng muốn làm thế, nhưng tôi phải nghe theo Tư tiên sinh nên tôi không ra tay."

 

"Nhưng ở kiếp của tôi, Tư tiên sinh chết vì tai nạn mà." Sở Nhị nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, ánh mắt không rời đi chút nào.

 

"Không, cậu sai rồi. Vốn dĩ Tư tiên sinh sẽ không chết, là có người âm thầm giở trò." Giọng Sở Quân Liệt trầm thấp, "Cậu từng điều tra kỹ chưa?"

 

Sở Nhị im lặng một lúc, nhìn Sở Quân Liệt trước mặt rồi lắc đầu.

 

"Người đó là ai tôi sẽ không nói, nhưng tôi có thể cho cậu biết, người đó biết nhiều hơn chúng ta tưởng, cậu ta lợi dụng việc nắm rõ cốt truyện và quy luật rằng khi nhân vật chính trong sách chết, tức là tôi và cậu chết thì thế giới của mỗi người sẽ khởi động lại để từng bước hãm hại Tư tiên sinh."

 

Giọng Sở Quân Liệt hạ xuống, nhưng từng từ lại rõ ràng rành mạch.

 

"Ý cậu là có người hại chết Tư tiên sinh ở thế giới của tôi và chỉ cần tôi chết, thế giới đó sẽ khởi động lại?" Sở Nhị nhanh chóng nắm được trọng điểm.

 

"Đúng vậy, và cậu ta không chỉ làm một lần." Sở Quân Liệt đè nén oán hận trong mắt. "Chúng ta còn có một kiếp đầu tiên, cái chết của Tư tiên sinh ở kiếp đó cũng không thể không liên quan đến cậu ta."

 

Nghe Sở Quân Liệt mô tả suy đoán của mình về kiếp đầu tiên, Sở Nhị mím chặt môi, ánh mắt dần trở nên u tối.

 

"Hiện tại, tôi chính là kiếp sau của cậu." Sở Quân Liệt chỉ vào ngực mình, ánh mắt chậm lại rồi lại chỉ vào ngực Sở Nhị.

 

"Cậu cũng đã thấy, kết quả giám định DNA cho thấy chúng ta giống nhau trăm phần trăm, cậu là tôi, tôi là cậu."

 

"Nếu tôi là cậu, bây giờ tôi sẽ quay về thế giới của mình, tìm ra kẻ đã hại chết Tư tiên sinh." Ánh mắt Sở Quân Liệt kiên định.

 

Sở Nhị khẽ gật đầu, nhưng như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt hắn ngẩn ra nhìn người trước mặt.

 

"Nếu thế giới tôi được khởi động lại, tôi sẽ có thể ở bên Tư tiên sinh?"

 

"Sẽ." Sở Quân Liệt gật đầu.

 

"Tôi sẽ được sống cùng Tư tiên sinh, cùng anh ấy ra bến tàu ngắm bình minh, câu cá trên băng, cho hải âu ăn, còn có thể cùng nhau chơi game?" Sở Nhị lặng lẽ cất tiếng.

 

"Sẽ mà." Sở Quân Liệt mỉm cười, không kìm được nhớ lại những khoảnh khắc ấy, "Những trải nghiệm đó tuyệt lắm."

 

"Tôi còn có thể chăm sóc Tư tiên sinh khi anh ấy bệnh, ôm anh ấy đi khám, cùng anh ấy xây dựng một mái nhà, đúng không?" Sở Nhị nhớ rõ từng lời khoe khoang của Sở Quân Liệt.

 

"Đúng." Sở Quân Liệt khẳng định.

 

"Không chỉ vậy, cậu cũng sẽ không phải chịu cảnh bị ép gả vào dòng phụ nhà họ Tư nữa, vì Tư tiên sinh sẽ lựa chọn dẫn cậu rời đi trong cái màn kịch ở nhà cũ nhà họ Tư." Ánh mắt Sở Quân Liệt sáng rực.

 

"Cậu biết không, tôi và Tư tiên sinh đã kết hôn được mấy năm rồi, chúng tôi có một lễ cưới hoành tráng, nhận được vô vàn lời chúc phúc."

 

Sở Nhị ngơ ngẩn nhìn Sở Quân Liệt, trong đôi mắt u ám kia từng chút từng chút lóe lên ánh sáng.

 

Thì ra, bản thân hắn cũng có thể... có được những điều đó.

 

"Tư tiên sinh rất yêu tôi." Sở Quân Liệt nở nụ cười hạnh phúc, "Cậu từng cảm nhận được chưa, cái cảm giác được người mình yêu thương hết lòng?"

 

Sở Nhị ngẩng nhìn cánh cửa phòng ngủ, chậm rãi nở một nụ cười.

 

Sở Quân Liệt lặng lẽ nhìn người trước mặt, khẽ nhắm mắt lại. Tựa như một đàn đom đóm chợt tỏa sáng trong đêm, ánh sáng lấp lánh ấy trong khoảnh khắc tan vào bóng tối.

 

Một tia sáng nhỏ rơi lên chiếc nhẫn trên tay Sở Quân Liệt như đang quyến luyến tận hưởng điều gì rồi cũng dần lụi tắt.

 

Sở Quân Liệt nhìn về phía cửa phòng ngủ, kéo chăn lên cao hơn, một tay nắm lấy miếng kim loại trên ngực, cúi đầu thành kính hôn lên.

 

Trong căn phòng kín rèm, Sở Nhị mở mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay đã hỏng trong tay.

 

Sau mười mấy tiếng ngủ liền, dạ dày Sở Quân Liệt trống rỗng đến khó chịu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Hắn mở điện thoại, gọi một cuộc, chẳng bao lâu sau, bàn ăn đầy ắp món ngon được mang vào phòng khách.

 

Vừa ăn, Sở Quân Liệt vừa tiếp tục lật xem tư liệu chi tiết về Tư tiên sinh, đến những trang cuối, hắn bắt đầu chú ý đến phần phân tích nguyên nhân tai nạn.

 

Trước đây Sở Quân Liệt cố tình bỏ qua phần này, giống như là trốn tránh cái chết. Nhưng bây giờ, từ miệng chính mình ở đời sau biết được Tư tiên sinh chết vì bị người khác giở trò thì những điều này nhất định phải xem kỹ từng chút.

 

Dưới phần mô tả bằng chữ về tai nạn còn có kèm ảnh. Sở Quân Liệt chăm chú nhìn kỹ, nhìn thấy máu đổ dưới đất và đám đông đang vây quanh.

 

Động tác ăn của hắn khựng lại. Trong số những người qua đường kia, có một gương mặt mơ hồ nhưng lại vô cùng quen thuộc.

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt dần tối xuống, lập tức gọi người thân cận đến.

 

"Cậu Mạc, cậu có thể liên lạc với giám đốc Sở không?" Trợ lý mặt đầy bất lực, "Đã hai ngày rồi, công việc chất đống ở đây đều cần giám đốc quyết, có văn kiện nhất định phải có chữ ký của anh ấy."

 

Mạc Hệ Châu đầy vẻ bất đắc dĩ, trước mặt trợ lý lại lần nữa bấm gọi cho Sở Quân Liệt. Không ngờ, lần này lại có người bắt máy.

 

"Giám đốc Sở..." Mạc Hệ Châu vừa định mở miệng, thì nghe thấy giọng trầm thấp từ đầu bên kia.

 

"Mạc Hệ Châu." Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào bức ảnh mờ mờ chụp được người quen đang bày chướng ngại vật, ánh mắt như đóng đinh vào đó nhưng khóe môi lại khẽ cong.

 

"Chúng ta kết hôn đi."

 

Mạc Hệ Châu sững người, hồi lâu không thể phản ứng.

 

"Tôi sẽ chuẩn bị một lễ cưới thật hoành tráng." Nụ cười trên gương mặt Sở Quân Liệt ngày càng tươi, hắn cầm lấy danh sách mà người thân cận đã chuẩn bị.

 

"Đến lúc đó tôi sẽ mời rất nhiều người, để tất cả mọi người cùng chứng kiến, tình yêu của tôi."

Bình Luận (0)
Comment