Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 44

Cô dâu lại không nhận ra chú rể của mình sao?

Nhìn ánh mắt dò hỏi phía đối diện, biểu tình của viện trưởng có chút khó xử, "Chú là phận trưởng bối, cũng không tiện nói chuyện này, chú đưa cháu phương thức liên hệ với con bé nhà chú, lúc đó hai đứa gặp mặt nói chuyện, cháu sẽ hiểu chuyện gì thôi".

Tư Vân Dịch lấy di động ra, nhìn danh thiếp mà viện trưởng đưa cho.

Viện trưởng đưa anh là tài khoản cá nhân của con gái ông, ảnh đại diện của tài khoản là nam idol nào đó, lướt một lượt từ đầu đến cuối trang cá nhân, có thể loại bỏ khả năng con gái ông là người nổi tiếng.

Tư Vân Dịch gửi lời kết bạn, sau khi rời khỏi viện khoa học không lâu thì nhận được tin nhắn chào hỏi từ con gái viện trưởng.

Con gái viện trưởng được dạy dỗ rất tốt, nói chuyện lễ phép, cha cô cũng đã nói cho cô biết về thân phận của Tư Vân Dịch, cô mời Tư Vân Dịch buổi chiều đến một nhà hàng dùng cơm, hơn nữa cô cũng sẽ đưa vị hôn phu của mình đến.

Tư Vân Dịch cũng thử tìm hiểu tình huống cụ thể của cô, con gái viện trưởng gửi tới một câu chua xót "Một lời khó nói hết", cũng nói buổi chiều khi gặp mặt anh sẽ biết tình huống này là như thế nào.

Buổi chiều Tư Vân Dịch gửi tin nhắn mình không dùng bữa ở nhà cho Sở Quân Liệt, đúng hẹn đến nhà hàng Trung Hoa kia, chờ đợi một lát liền thấy một cô gái mặc áo khoác dạ len với họa tiết ô vuông tiến đến, trong tay cầm một cái túi màu đen, tóc xoăn màu nâu phiêu dật, nhìn tinh xảo lại có phần giỏi giang.

"Xin chào". Con gái viện trưởng vươn tay về phía Tư Vân Dịch, lộ ra một cái tươi cười, "Tôi tên Ngô Điềm, tuổi hai chúng ta cũng không chênh lệch nhiều, anh cứ gọi tôi bằng tên là được".

"Xin chào". Tư Vân Dịch nhu hòa bắt tay cùng cô gái, "Tôi tên Tư Vân Dịch".

Nhiệt độ trong nhà hàng không thấp, Ngô Điềm ngồi đối diện Tư Vân Dịch, thực nữ cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ ra áo lông trắng bên trong, trên ngực còn cài một một cái pin cài áo hình trái tim, Ngô Điềm cúi đầu nhìn pin cài trên áo, hơi dừng lại một chút, nhanh chóng đem nó gỡ xuống, có chút xấu hổ nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Đáng yêu lắm". Tư Vân Dịch hơi hơi mỉm cười.

Ngô Điềm đối diện với ánh mắt của Tư Vân Dịch, có chút ngượng ngùng cúi đầu, đem pin cài bỏ vào trong túi, nỗ lực duy trì hình tượng của mình.

"Bác sĩ Tư, anh chắc cũng đã nghe cha tôi nói qua rồi, tôi cũng vị hôn phu đã đính hôn được ba năm". Ngô Điềm hít sâu một hơi, "Là do tôi nên chuyện kết hôn mới kéo dài đến như vậy, bởi vì tôi thật sự sợ hãi".

"Cô lo lắng điều gì?" Ngữ khí của Tư Vân Dịch chậm rãi nhẹ nhàng, đem chén trà được rót đầy bảy phần đưa đến trước mặt Ngô Điềm.

"Tôi..." Ngô Điềm vừa muốn nói chuyện, ngón tay Tư Vân Dịch nhẹ chỉ, ý bảo cô trước hết không cần nói.

Ngô Điềm xoay người, nhìn nam nhân tiến vào cửa, mặc áo khác dạ len họa tiết ô vuông giống như cô, dáng người cao gầy, dung mạo rõ ràng là con lai, tóc nâu hơi xoăn nhẹ, nháy mắt khi nhìn thấy Ngô Điềm, nét mặt biểu lộ ra tươi cười.

Nam nhân hướng phía hai người đi tới, Tư Vân Dịch nhẹ nâng chén trà nhấp nhẹ một ngụm, nhìn Ngô Điềm ánh mắt căng thẳng nhìn phía sau lưng, tay trên bàn cũng siết chặt lại.


"Honey". Nam nhân cười đi tới, tiến lên cúi đầu muốn hôn lên gương mặt Ngô Điềm, Ngô Điềm một phen đẩy anh ta ra, trong mắt tràn ngập đề phòng.

"Ám hiệu của anh và em hôm nay là gì?". Hai mắt Ngô Điềm tràn ngập cảnh giác.

Nam nhân kia hai mắt là sự bất đắc dĩ, lấy di động ra, nhìn nội dung bên trên đọc.

"Ăn nho không nhả xương".

Ngô Điềm hơi thả lỏng thân thể, tay vẫn bám chặt vào ghế ngồi bên cạnh, không cho anh ta ngồi xuống.

"Em hỏi anh, lễ Giáng sinh năm ngoái anh tặng em cái gì?"

Nam nhân chớp chớp mắt, giống như nỗ lực hồi tưởng, ánh mắt nhìn Ngô Điềm ngày càng không tin, lộ ra một cái nụ cười.

"Một chiếc máy ảnh SLR dành cho người mới bắt đầu, anh còn gắn thêm một cặp sừng hươu lông xù bên trên nữa".

(Một dạng máy ảnh tự động)

Ngô Điềm vẫn bán tín bán nghi, tiếp tục tra hỏi, "Máy ảnh đó bao nhiều tiền?"

"Honey à, em đừng như vậy chứ". Nam nhân nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch, "Còn đang có khách mà".

"Em hỏi anh cái máy ảnh đó bao nhiêu tiền!". Ngô Điềm không khống chế được mà gia tăng âm lượng, dẫn tới khách hàng xung quanh sôi nổi nhìn tới.

"Đôi tình nhân kia cãi nhau à?". Vài vị khách khe khẽ nói nhỏ.

"Cô gái kia có vấn đề đi".

"Năm ngàn sáu". Mày nam nhân không nhịn được mà nhăn lại, "Honey à, lúc ấy em thấy hứng thú với việc chụp ảnh nên anh mới chọn món quà này, em quên rồi sao?".

Ngô Điềm hơi dừng một chút, tựa hồ như nghĩ tới việc kia, tay đặt ở chỗ ngồi bên cạnh cũng từ từ thu về, lại nhìn nam nhân trước mặt, biểu tình có chút áy náy.

"Xin lỗi, là em to tiếng với anh".

"Không sao, anh biết em hai ngày nay tinh thần có chút căng thẳng". Nam nhân ngồi xuống, hôn một cái lên trán Ngô Điềm.


Tinh thần Ngô Điềm thả lỏng lại một chút, giới thiệu với Tư Vân Dịch người bên cạnh mình, "Bác sĩ Tư, đây là vị hôn phu của tôi, Hải Minh Húc".

"Xin chào bác sĩ Tư". Hải Minh Húc vươn tay về phía Tư Vân Dịch, thân thiện cười.

Tư Vân Dịch nhìn người con lại trước mắt, cũng đối phương bắt tay một cái.

Tư Vân Dịch vừa buông tay thì chợt thấy cửa nhà hàng lại một lần nữa mở ra, một nam nhân khác giống Hải Minh Húc y như đúc bước vào, hai người có khuôn mặt giống nhau, kiểu tóc không sai lệch chút nào, thậm chí tới quần áo cũng giống nhau.

Nam nhân mới đến trên mặt mang theo sự nôn nóng, gần như là chạy tới trước bàn, nhìn về phía người ngồi cạnh Ngô Điềm.

"Hải Minh Hi, em đang làm cái gì vậy!"

Nghe động tĩnh này, đại đa số người trong nhà hàng đều quay lại nhìn, nhìn thấy hai người giống hệt nhau, không ít người đều trừng to đôi mắt.

"Honey, anh mới là vị hôn phu của em!". Nam nhân mới tới thập phần sốt ruột, "Ám hiệu em gửi anh hôm nay em quên rồi sao, ăn nho không nhả xương".

Nam nhân ngồi cạnh Ngô Điềm nhíu mày, "Minh Hi, đừng đùa nữa, anh với chị dâu đang tiếp khách".

"Em mới là Minh Hi, anh là Minh Húc!". Nam nhân mới đến luống cuống tay chân muốn giải thích với Ngô Điềm, "Hôm nay anh thấy Minh Hi đang chơi điện thoại, anh đã cảm thấy không đúng rồi, chờ tới lúc anh thay đồ xong ra ngoài thì phát hiện cửa bị chặn lại từ bên ngoài, hàng xóm nghe thấy tiếng anh đập cửa nên mới giúp anh mở, nên bây giờ anh mới tới được!"

"Honey". Nam nhân ngồi bên cạnh Ngô Điềm có chút mất bình tĩnh, "Em biết đây là mấy trò đùa của Minh Hi mà, em đừng để nó lừa".

Cả người Ngô Điềm trở nên hỗn loạn, thử dò hỏi nam nhân kia, "Lễ Giáng sinh năm ngoái anh tặng em cái gì?"

"Máy ảnh Sony SLR ống kính đơn cho người nhập môn". Nam nhân mới tới vội vàng đáp lại, "Anh còn ở trên camera gắn một cặp sừng hươu bằng lông nhung, anh biết em thích những đồ vậy nho nhỏ đáng yêu mà".

"Honey, em đừng tin nó". Nam nhân ngồi bên cạnh Ngô Điềm nhíu mày, "Năm ngoái khi anh chuẩn bị quà, nó khẳng định có nhòm ngó".

"Em câm miệng! Rõ ràng là em nhìn lén!" Nam nhân mới đến hận không thể cùng người trước mặt náo một trận.

Thanh âm hai người ngày càng cao, mấy vị khách xung quanh đều dừng đũa, tập trung tinh thần xem trò hay này.

Ngô Điềm rốt cuộc không chịu được nữa, đột nhiên đập lên mặt bàn.


"Đủ rồi!"

Ngô Điềm vươn tay về phía hai người, "Đưa di động của hai người cho em xem!"

Nam nhân mới tới nhanh chóng lấy di động ra, đưa cho Ngô Điềm, nam nhân ngồi bên cạnh cũng đưa ra một cái di động y hệt.

Ngô Điềm dùng vân tay của mình thử mở khóa hai máy, khi cô ấn ngón tay xuống màn hình di động của nam nhân ngồi bên cạnh, di động nháy mắt sáng lên, thể hiện mở khóa thành công.

Ngô Điềm lại dùng vân tay mở khóa di động người còn lại, lại phát hiện không mở được khóa.

"Hải Minh Hi, anh không nghĩ đến đi". Ngô Điềm đem di động ném lên mặt đối phương, "Tôi đã sớm đem vân tay lưu lên di động của Hải Minh Húc, anh cái đồ khốn nạn, lại còn làm mấy trò như vậy, anh không thấy mệt à?"

"Không, honey, em từ khi nào lưu lại vân tay trên di động anh vậy?", nam nhân mới đến vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện lúc nào?".

"Anh còn giả vờ". Ngô Điềm hận không thể lấy đồ trang trí trên bàn ném tới chỗ phía nam nhân kia, Tư Vân Dịch nhanh chóng đứng dậy, nắm tay ngăn lại Ngô Điềm.

Ngô Điềm nhìn về phía Tư Vân Dịch, tức giận vẫn còn.

"Anh ta nói không sai". Tư Vân Dịch ý bảo nam nhân mới đến, "Nếu tôi đoán không sai, anh ta mới là vị hôn phu của cô".

Ngô Điềm cầm đồ trang trí sứng sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn nam nhân ngồi cạnh mình.

"Anh ta vừa này để lộ một cái mỉm cười không thích hợp, khóe miệng một bên hơi nâng lên, là kiểu cười khinh miệt". Tư Vân Dịch nhìn về phía nam nhân ngồi cạnh Ngô Điềm, "Anh ta mới là Hải Minh Hi".

Thấy mình đã bị vạch trần, Hải Minh HI không có chút hối hận nào, cười hì hì nhìn về phía Ngô Điềm.

"Chị dâu, chị nói xem chị yêu anh em bao nhiêu mà đến người yêu cũng không nhận ra, còn muốn đánh anh ấy". Hải Minh Hi đứng dậy, cười lắc lắc di động của mình, "Chị hôm đó tìm sai người để lưu vân tay rồi, cũng đừng trách em không nhắc nhở chị".

Hải Minh Hi đi ra khỏi vị trí ngồi, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đâu tủm tỉm nhìn về phía Ngô Điềm.

"Xin lỗi chị dâu nha, vừa nãy mới hôn chị".

Sác mặt Ngô Điềm có chút khó coi, ngón tay run rẩy, rút khăn giấy, nhúng vào chén trà, điên cuồng lau trán mình.

"Honey, em bình tĩnh đi!" Hải Minh Húc vội vàng tiến lên ngăn cản Ngô Điềm, nhanh chóng hôn lên trán cô, "Không có việc gì, không có việc gì".

Ngô Điềm không khống chế nổi mà ngã ngồi xuống ghế, nước mắt chảy xuống không muốn nói chuyện, Hải Minh Húc không ngừng an ủi vị hôn thê của mình, từ trong túi lấy ra một mặt dây chuyền hình mèo nhỏ nhắn đáng yêu, "Honey em nhìn xem, đêm qua anh thấy cái này liền biết em chắc chắn sẽ thích".

Ngô Điềm khóc nức nở nhận lấy dây chuyền, lại nhìn vị hôn phu của mình, càng thêm khổ sở.


"Xin lỗi, là em nhận sai người, em còn mới...".

"Không sao cả, em không cần để tâm đ ến mấy lời nói của Minh Hi, cha mẹ anh cũng yêu thương bọn anh nhưng cũng đâu phân biệt được, em không cần miễn cưỡng bản thân mình". Hải Minh Húc nỗ lực trấn an cảm xúc của vị hôn thê.

Ngô Điềm nhìn con mèo nhỏ trang trí trên dây chuyền càng thêm khổ sở, cúi đầu không nói câu nào Hải Minh Húc nhìn Tư Vân Dịch phía đối diện, hữu hảo vươn tay, "Xin chào, tôi là vị hôn thê của Ngô Điềm, Hải Minh Húc".

"Xin chào". Tư Vân Dịch lần nữa vươn tay.

Ánh mắt Hải Minh Húc mang theo cảm kích, cảm kích Tư Vân Dịch lúc nãy nhận ra mình, nhưng hai người cũng ăn ý không nói ra chuyện ban nãy.

"Tôi cùng em trai, diện mạo gần như là giống nhau như đúc, tôi cũng nó ngày xưa hay chơi mấy trò tráo đổi thân phận, có khi tráo suốt cả một tháng cũng chưa có ai phát hiện". Hải Minh Húc cười bất đắc dĩ, "Chúng tôi có thể nhẹ nhàng mở khóa khuôn mặt trên điện thoại đối phương, bất luận là ở quầy chuyển phát nhanh hay ở siêu thị, chỉ cần yêu cầu quét khuôn mặt, chúng tôi đều có thể mở khóa của đối phương".

"Chúng tôi vẫn cảm thấy chơi như vậy rất vui cho tới khi tôi có bạn gái". Hải Minh Húc có chút không biết phải nói sao, "Minh Hi vẫn muốn tiếp tục chơi trò chơi này, sau khi tôi đã từ chối, nó tựa hồ như càng thêm trầm trọng, giống như vừa nãy".

"Bác sĩ Tư, anh thấy rồi chứ?" Ngô Điềm bức thiết nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Bác sĩ Tư, anh có thể dạy tôi một chút cách phân biệt hai người bọn họ không?".

"Muốn phân biệt được tiểu hành vi, cần phải trải qua thời gian dài huấn luyện". Ánh mắt Tư Vân Dịch chuyên chú, "Chỉ có người ngẫu nhiên có được thiên phú này, thông thường là do thời kỳ thơ ấy ở trong tinh cảnh gian nan, yêu cầu thời thời khắc khắc đều phải phân biệt sắc mặt người khác.

Tôi có một người học trò rất có thiên phú ở mặt này, thông qua 5 năm học tập, có xác suất phân biệt thành công lên tới chín phần, nhưng muốn phân biệt vị hôn phu của cô cùng với em trai anh ta có nói dối hay không, còn khó hơn so với phân biệt người bình thường nhiều lần".

Tư Vân Dịch buông chiếc đũa trên tay, "Bọn họ là song bào thai, sẽ dễ dàng đem mình sáp nhập vào tình cảnh của đối phương, trò chơi thời thơ ấu đối với bọn họ mà nói chính là khoảng thời gian huấn luyện.

Khi Hải Minh Hi trả lời cô, lễ Giáng sinh tặng món quà gì, trên mặt cậu ta không có mảy may chút dấu hiệu nói dối nào, khi cãi nhau cũng anh trai, cậu ta càng thêm nhập tâm vào anh cậu ta, cảm xúc tức giận rất rõ ràng.

Chỉ có lúc cô hoàn toàn nhận sai, mục tiêu của cậu ta đã đạt được mới đem mình rút ra khỏi thân phận của anh trai mà lộ ra dấu vết".

"Bác sĩ Tư, vậy tôi phải làm sao?" Ánh mắt Ngô Điềm khổ sở, "Tôi thật sự không muốn tiếp tục việc này nữa".

"Honey, em ngàn vạn lần đừng từ bỏ,". Hải Minh Húc có chút bất an, "Anh thật sự thích em, chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng bước chân vào hôn nhân, đừng từ bỏ được không em?"

Ngô Điềm đối diện với ánh mắt của vị hôn phu, lại nhìn mèo nhỏ trên tay, cuối cùng không đành lòng mà gật đầu.

Hải Minh Húc thở phào một hơi, có chút ngượng ngùng nhìn hai người, "Tôi đi vệ sinh một chút, hai người dùng bữa trước đi".

Nhìn Hải Minh Húc rời đi, Tư Vân Dịch nhìn về phía Ngô Điềm.

"Không cần phải khổ sở, bởi vì đây không phải vấn đề của cô".

Ngô Điềm ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê mang.

"Trao đổi thân phận, trước nay đều không phải trò chơi của một người". Tư Vân Dịch lấy chén trà của Ngô Điềm uống cạn.

Bình Luận (0)
Comment