Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 74

"Chà, Tiểu Sở, tháng này làm tốt lắm nha!" Cửa hàng trưởng nhìn thống kê tiêu thụ của cửa hàng, cười giương mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Tháng này còn chưa đến cuối tháng, đã bán được hơn bốn mươi bộ rồi, có phải tháng sau liền đoạt vị trí đầu bảng của chị Phương luôn không?"

Sở Quân Liệt vừa tiến một vị khách, cầm lấy bình nước trong túi, uống một ngụm trà đen cùng kỷ tử, nghe thấy cửa hàng trưởng nói như vậy nhịn không được mà cười một tiếng.

"Tiểu Sở dạo này giống như được tiêm máu gà ấy". Quản lý nghe được những lời này cũng mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Hôm qua gặp phải khách hàng khó tính như vậy mà cậu ấy cũng thuyết phục được người ta mua hai bộ đồ cơ đấy, khổ cho Tiểu Sở sau đó còn mất gần nửa tiếng dọn đống đồ mà khách hàng thử".

"Cửa hàng trưởng". Sở Quân Liệt đi qua, nhìn báo cáo trong tay cửa hàng trưởng, "Tháng này em có thể được thưởng bao nhiêu vậy?"

Cửa hàng trưởng cúi đầu tính tính, nhỏ giọng nói cho Sở Quân Liệt một con số.

Ánh mắt Sở Quân Liệt sáng lên, trên mặt khó nén sự vui sướng.

"Cậu gần đây, cần tiền gấp à?" Cửa hàng trưởng nhìn bộ dạng của Sở Quân Liệt, tốt bụng hỏi thăm một câu.

"Em phải mua nhẫn kim cương cho anh nhà". Sở Quân Liệt tâm trạng bừng bừng, "Em phải cho anh nhà một cuộc sống thật tốt!"

"Chậc chậc chậc".

"Chị nhớ em kết hôn rồi mà nhỉ?" Cửa hàng trưởng nhớ rõ lúc Sở Quân Liệt điền phiếu thông tin cá nhân, phần tình trạng hôn nhân rõ ràng ghi Đã kết hôn.

"Lúc em và anh ấy kết hôn là lúc trong tay em không có gì cả". Sở Quân Liệt vốn đã có một mục tiêu nhỏ trong lòng.

"Bọn em không làm hôn lễ, cũng không có ảnh kết hôn, cái gì cùng không có, em nhất định phải cố gắng kiếm tiền, đem những điều này dần dần bù đắp lại".

"Anh nhà em cũng không dễ dàng gì". QUản lý vừa nghe những lời này, nhịn không được mà cảm khái, "Cậu cũng thật là may mắn, cậu như vậy nhưng anh nhà cậu vẫn nguyện ý cùng cậu kết hôn".

Sở Quân Liệt tán đồng gật đầu, không biết lại nghĩ tới cái gì mà biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng.

"Anh nhà còn đối xử với em siêu cấp tốt".

"Được rồi, khoe vậy là đủ rồi". Quản lý thấy người đồng nghiệp ca kế tiếp đến, nhìn thời gian, "Cũng đến giờ tan ca rồi, chị phải chạy về nấu cơm đây".


Sở Quân Liệt nghe vậy cũng cúi xuống nhìn thời gian, đã tới thời gian đổi ca, nhưng người cùng cậu đổi ca còn chưa tới.

Không có khách vào tiệm, Sở Quân Liệt thu thập lại đồ đạc của mình, thân thể mặc dù còn ở trong tiệm nhưng tâm đã sớm bay về nhà.

Quản lý đeo túi đi ra, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy một nam nhân cực kỳ hấp dẫn, nam nhân kia thân hình cao gầy cân đối, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm theo một bó hoa tường vi trắng được đóng gói tinh xảo, đang hướng về phía cửa tiệm đi tới.

Nam nhân đeo một cặp kính màu bạc tinh tế, ngũ quan là loại chỉ cần liếc mắt qua cũng khiến người ta kinh diễm, nhưng khi nhìn kĩ lại, sẽ bắt gặp cặp con ngươi lạnh nhạt và xa cách phía sau thấu kính kia.

Quản lí theo bản năng liếc nhìn vài cái, bệnh nghề nghiệp lại nhịn không được mà tác quái.

Quản lí nhìn người nam nhân trên người là bộ tây trang sáng màu, thiết kế bên ngoài và nhan sắc của anh đúng là vô cùng hài hòa, đường cắt may hoàn hảo, chất liệu cao cấp, hơn nữa còn rất vừa người.

Là loại tây trang không mua được ở những cửa hàng bình thường, vậy có khả năng cao đây chính là hàng thủ công thiết kế riêng.

Ở trong lòng quản lí cảm thán vài tiếng "Người có tiền", thân thể cô không tự giác mà tránh qua một bên, rồi lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái.

Người vừa có tiền vừa có nhan sắc như vậy, thật tò mò không biết người như thế nào mới có thể lọt vào mắt anh ta.

Tư Vân Dịch sau khi rời công ty, đi ngang qua trung tâm thương mại, nhìn thời gian phát hiện vừa đúng lúc Sở Quân Liệt tan ca.

Gần đây có chút bận bịu, ngày kỉ niệm kết hôn của hai người, Sở Quân Liệt chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, hoa tươi và lễ vật cũng tỉ mỉ chọn lựa, Tư Vân Dịch khi ấy lại không chuẩn bị cái gì, chỉ dựa vào mấy nụ hôn dài mà khiến Sở Quân Liệt thỏa mãn.

Hôm nay hiếm khi có chút rảnh rỗi, Tư Vân Dịch chuẩn bị đến đón Sở Quân Liệt đến nhà hàng, xem như bổ sung cho khuyết thiếu vào ngày kỷ niệm kết hôn.

Sở Quân Liệt không chịu nổi mà ngồi chờ đồng nghiệp đến thay ca, trong đầu bắt đầu tự hỏi về thực đơn bữa tối, tưởng tưởng đến buổi tối còn có thể cùng Tư tiên sinh hôn vài cái chúc ngủ ngon, nhịn không được mà vui vẻ.

Cửa hàng trưởng nhìn bộ dạng tiến vào cõi thần tiên của Sở Quân Liệt, dở khóc dở cười, đúng lúc này có khách hàng tiến vào, trên tay anh còn cầm một bó tường vi trắng, không khỏi sáng mắt mà ngước nhìn, đối mặt với một người có giá trị nhan sắc cao như vậy, cửa hàng trưởng có chút ngây ra, lời tiếp đón có chút nghẹn ở cổ họng.

Sở Quân Liệt ngạc nhiên nhìn người đi tới, chạy nhanh đến trước mặt người mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, "Sao anh lại tới đây?"

"Không tan làm sao?" Tư Vân Dịch đem bó tường vi trắng đưa qua, Sở Quân Liệt được yêu mà lo sợ cẩn thận nhận lấy, cúi đầu ngửi một chút, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai.

"Cảm ơn anh, Tư tiên sinh, em cũng sắp tan ca rồi". Sở Quân Liệt vui vẻ nhìn bó hoa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tư tiên sinh một cái, trong lòng vui tới mức sắp nở hoa.


Tư tiên sinh tặng hoa cho cậu!

Tư tiên sinh còn tới đón cậu tan ca!

Cửa hàng trưởng sửng sốt nhìn hai người hồi lâu, lúc sau mới cất giọng hỏi.

"Anh là..."

"Cửa hàng trưởng, đây chính là anh nhà của em". Sở Quân Liệt ngạo nghễ giới thiệu.

Cửa hàng trưởng đứng tại chỗ, nhìn Sở Quân Liệt, lại nhìn nam nhân đứng trước mặt.

Nhớ tới lời mà Sở Quân Liệt vừa nói lúc nãy, thời điểm cậu trong tay cái gì cũng không có, anh nhà cậu liền cùng cậu kết hôn, cửa hàng trưởng há miệng t hở dốc, cảm giác thế giới này có chút hỗn loạn.

Cửa hàng trưởng lại một lần nữa nhìn nam nhân với khí chất quạnh quẽ trước mắt, cùng với mặt đồng hồ màu bạc nửa kín nửa hở lộ ra dưới ống tay áo.

Cửa hàng trưởng chợt nhớ tới gì đó, nhìn về phía đồng hồ đeo tay của Sở Quân Liệt.

Vậy cái đồng hô kia có khả năng cao là hàng thật đó!!!

Biểu tình của cửa hàng trưởng có chút hoảng hốt, nhớ tới tờ phiếu thông tin cá nhân trước kia của Sở Quân Liệt.

Không có bằng cấp, không có kỹ năng chuyên nghiệp, càng không có sở trường đặc biệt, cậu rốt cuộc có bao nhiêu may mắn mới có thể kết hôn cùng một người như vậy chứ.

Rất nhiều chuyện lúc trước như đèn kéo quân lần lượt chạy đến trước mắt cửa hàng trưởng, bao gồm cả hai vị khách quý ghé cửa hàng lúc trước cùng với tin tức cô nghe ngóng được từ chủ tiệm phía đối diện.

Cửa hàng trưởng lúc trước vẫn luôn cho đây là không đúng.

Hiện tại cửa hàng trưởng chỉ muốn túm lấy cổ áo cậu lắc lắc, hỏi cậu làm thế nào mà làm được như vậy.

"Cửa hàng trưởng, em về trước đây". Sở Quân Liệt cười cùng cửa hàng trưởng chào hỏi.


"À, ừ". Cửa hàng trưởng phục hồi lại tinh thần, nhìn hai người nắm tay đi ra khỏi cửa tiệm.

"Em vừa nhắn tin cho Tiểu Lưu, cậu ấy đang trên đường tới, vài phút nữa là đến rồi". Sở Quân Liệt tâm tình vui sướng nói thêm một câu, "Ngày mai gặp lại nhé, cửa hàng trưởng".

Sở Quân Liệt gắt gao nắm tay Tư tiên sinh, ngó trái ngó phải ngắm nhìn bó tường vi trên tay, vui vẻ trong mắt cũng sắp tràn cả ra ngoài, thừa dịp không có người để ý, Sở Quân Liệt nhanh chóng cùi đầu, cố nén vui mừng, hôn lên môi Tư tiên sinh một cái.

Hôn một chút còn chưa đủ, Sở Quân Liệt lôi kéo anh đến một lối đi khá vắng vẻ, nhanh chóng dựa cả người lên, hai mắt vui sướng, khẽ cắn một cái lên môi Tư tiên sinh.

"Tư tiên sinh, hôm nay em thấy rất vui". Đuôi to của Sở Quân Liệt sắp lắc thành cánh quạt, cùi đầu muốn thân mật thêm một chút.

Tư Vân Dịch ngửa đầu, đáp lại chó bự, Sở Quân Liệt càng thêm hưng phấn, tay cầm hoa chống lên tường, thấp mắt nóng bỏng nhẹ m út.

Vài cánh hoa tường vi rơi xuống, Tư Vân Dịch mẫn cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn họ ở gần đây, đẩy Sở Quân Liệt ra, ánh mắt nhìn qua.

Sở Quân Liệt theo ánh mắt của Tư Vân Dịch nhìn qua, liền nhìn thấy quản lí đeo túi cứng ngắc đứng ở một bên.

"Tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi". Quản lí nhìn một màn trước mắt, mặt nóng bừng như bị đốt cháy, quay đầu sống chết chạy đi.

"Quen sao?" Tư Vân Dịch cảm nhận được cảm xúc trên mặt đối phương.

"Em có quen, là quản lí trong tiệm". Sở Quân Liệt vô tội chớp chớp mắt.

Quản lí gần như bay mà chạy nhanh về phía cửa hàng, thiếu chút nữa trượt chân, chỉ vào phương hướng mà hai người vừa rời đi, kích động khoa tay múa chân với cửa hàng trưởng.

"Tiểu tử Sở Quân Liệt kia, vừa mới, vừa mới..."

"Tôi thấy rồi" Cửa hàng trưởng ngửa đầu thở dài, "Trách không được tiểu tử này ngày nào cũng trái "Anh nhà em", phải "Anh nhà em", hóa ra mọi chuyện là như vậy".

"Lúc trước em cũng thấy kỳ kỳ rồi". Quản lí hai mắt kích động, "Tiểu Sở ngày nào cũng ôm một bình nước thuốc đen thùi lùi như vậy, hôm đó em lên mạng tra một chút, toàn là loại bổ gan dưỡng thận, chẹp chẹp".

"Chậc chậc chậc" Cửa hàng trưởng chẹp miệng, hâm mộ và ghen tỵ cùng quản lí thi nhau Chậc.

Tư Vân Dịch mang Sở Quân Liệt đến một nhà hàng Tây dùng bữa, lấy ra quà kỷ niệm, anh tặng cho Sở Quân Liệt một đôi giày chơi bóng bản giới hạn.

Sở Quân Liệt ôm hộp, nhìn giày bên trong, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu.

"Thích không?" Tư Vân Dịch ngước mắt bình tĩnh dò hỏi, "Nếu thích giày da, anh có thể đưa em đến cửa hàng chế tác, xem trước một vài mẫu".


"Em rất thích". Sở Quân Liệt nhìn giày chơi bóng tinh xảo trước mắt, không chút che giấu trả lời, nói ra ý niệm của mình.

"Lúc trước khi em bị hai vợ chồng Yến gia lừa, Yến phu nhân lấy ra một sấp hóa đơn, bên trong không cẩn thận kẹp nhầm một tờ hóa đơn khác, là hóa đơn mua giày chơi bóng cho Yến An, bên trên là con số tới vài vạn".

Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, thành khẩn mở miệng, "Lúc ấy em nghĩ, loại giày gì mà lại tốn nhiều tiền đến như vậy, lấy số lẻ ra cũng đủ trả viện phí cứu mạng em. Vì sao Yến phu nhân can tâm tình nguyện vì cậu ta tiêu nhiều tiền như vậy lại vì chút viện phí mà uy hiếp ép em làm chuyện mà em không muốn như vậy".

Sở Quân Liệt cúi thấp đầu, "Sau này em mới biết được, chỉ có Yến An mới là con trai ruột của bọn họ, bọn họ yêu thương cậu ta, đương nhiên có thể vì cậu ta làm nhiều thứ mà không cần hồi đáp".

Tư Vân Dịch chuyên chú nhìn Sở Quân Liệt, bảo trì im lặng.

"Từ lúc hoài nghi hai vợ chồng Yến gia không phải cha mẹ ruột của mình, em đã lên mạng thử tìm kiếm người nhà". Sở Quân Liệt nhấp môi, "Nhưng không có người đáp lại, đến bây giờ cũng chưa có người phát thông báo tìm kiếm em".

"Có lẽ trước khi mất trí nhớ, không có ai yêu thích em, cho nên mới như vậy". Sở Quân Liệt giương mắt, nhìn về phía Tư Vân Dịch ở đối diện, khóe miệng giương lên một nụ cười.

"Nhưng may mắn, sau đó em liền gặp được Tư tiên sinh".

Tư Vân Dịch trầm mặc một lát, không có trả lời.

"Đúng rồi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt cẩn thận thu lại hộp giày, nhìn về phía Tư Vân Dịch, hai mắt đều là ý cười, "Tư tiên sinh nhận được quà mà em tặng cho anh chưa?"

"Nhận được rồi". Tư Vân Dịch hơi gật đầu.

Một cái thắt lưng màu đen, thoại nhìn chất lượng rất tốt.

"Là em cố ý chọn đó". Hai tai Sở Quân Liệt có chút đỏ.

Trên mạng nói nếu tặng người yêu thắt lưng, chính là muốn trói chặt họ lại, để họ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

"Cảm ơn". Tư Vân Dịch nói lời cảm tạ.

Sở Quân Liệt muốn nói lại thôi, cuồi cùng vẫn là đỏ mặt không nói gì.

Có ví dụ bị quản lí bắt gặp lúc trước, sợ Tư tiên sinh không thích, Sở Quân Liệt vẫn luôn ngóng tới lúc về nhà mới gấp không nổi mà đè lên người trước mắt, sau khi nhẹ m út vài cái, Sở Quân Liệt đỏ mặt tách ra, trưng cầu ý kiến của Tư tiên sinh.

"Tư tiên sinh, em, em có thể không...?"

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt đỏ mặt cúi đầu, đầu lưỡi khẽ li3m một chút lên cánh môi của Tư Vân Dịch.

Bình Luận (0)
Comment