Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 87

Trong một căn hộ tại thủ đô, bốn người đang chụm đầu tính toán một loạt hóa đơn và thu nhập trên bàn, cuối cùng tổng hợp lại thành một tờ giấy, ghi lên chiếc bảng đen nhỏ dựng ở bên cạnh.

 

"Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi lại cùng nhau tính mấy thứ này." Tư Bắc Hâm nhìn mấy anh em họ, không nhịn được bật cười, "Có cảm giác giống hội nghị cổ đông không?"

 

"Cũng hơi giống đó. Hay là đặt cho nó cái tên đi, sau này còn có cái kể với người khác." Tư Huyên Huyên cầm một cây bút hình cà rốt, tựa cằm lên, "Gọi là Hội nghị Bảy Chú Mèo được không?"

 

"Nhưng ở đây làm gì có bảy người?" Tư Bắc Viễn đang bận rộn giữa đống số liệu cũng ráng ngẩng đầu nhìn em gái.

 

"Dạo gần đây em với bạn nhặt được một ổ mèo con trong hẻm Thất Lý, tính cả mèo mẹ đang bệnh là đúng bảy con luôn." Tư Huyên Huyên mắt long lanh lấp lánh, "Em chỉ muốn khoe với mọi người một chút thôi."

 

Tư Bắc Thành nhìn cô em họ với vẻ bất lực, lại đưa mắt về bảng đen đầy số, trong lòng trĩu nặng.

 

"Không biết chú nhỏ sao lại đột ngột bắt tụi mình nộp mấy cái dữ liệu này, còn bắt viết cả bản phân tích nữa. Chẳng lẽ thấy tụi mình thảm quá nên muốn ra tay rồi?"

 

"Ai mà biết được." Tư Bắc Viễn chép lại hết những con số trên giấy lên bảng đen, viết thêm tên của mấy người lên, chừa ra khoảng trống sau từng cái tên.

 

"Trước hết tụi mình tính tài sản hiện tại của anh cả đi." Tư Bắc Viễn gạch dưới một dòng số trên bảng.

 

"Anh cả đầu tư 30 vạn vào trại gà của thằng ba, chiếm 23% cổ phần, năm ngoái trại lãi được 76 vạn, anh cả nhận được 17 vạn 5 tiền chia cổ tức."

 

Tư Bắc Viễn liếc qua Tư Bắc Thành và Tư Bắc Hâm, "Nếu tiếp tục đà này thì sang năm là hai người hoàn vốn đầu tư trại gà rồi."

 

Tư Huyên Huyên ở bên vỗ tay phụ họa.

 

"Còn nữa." Tư Bắc Viễn quay sang nhìn em gái, "Anh cả đầu tư 20 vạn vào tiệm trà sữa của Huyên Huyên, chiếm 16,6% cổ phần, năm ngoái tiệm lỗ mười hai vạn, không có chia cổ tức thì thôi, tài sản còn teo bớt hai vạn nữa."

 

Tư Huyên Huyên chột dạ cúi đầu.

 

Tư Bắc Viễn tiếp tục tính sổ, "Tiền mặt anh cả đang cầm, trừ đi tiền thuê căn hộ, chi tiêu hằng ngày, tổng tài sản hiện tại, tính sơ sơ là 79 vạn."

 

Cậu ta ghi con số lên bảng đen, sau đó nhìn đến tên mình, thở dài rồi viết một dấu trừ, bên cạnh ghi thêm một dấu hỏi.

 

"Cảnh sát vẫn chưa thu hồi được số tiền kia, mà mọi người cũng thấy rồi đấy, hy vọng mong manh lắm. Giờ hoàn toàn sống dựa vào anh cả. Em đang cố gắng quản lý khoản tiết kiệm hai trăm nghìn anh để lại, coi như kiếm chút tiền sinh hoạt, nhưng tiền thuê nhà thì vẫn là anh lo hết."

 

"Không sao đâu Bắc Viễn." Tư Bắc Thành rộng lượng nói, đều là người một nhà, nuôi em họ cũng chẳng có gì to tát.

 

"Tiếp theo là Bắc Hâm, đầu tư một trăm vạn vào trại gà, chiếm 77% cổ phần, hiện tại tổng tài sản là 158,5 vạn."

 

Tư Bắc Viễn vừa định viết lên bảng đã thấy Tư Bắc Hâm giơ tay lên.

 

"Hồi trước em làm công ở trại gà cũng kiếm được hơn hai vạn, cứ tính hai vạn rưỡi đi."

 

Tư Bắc Viễn không giấu được chút ghen tị hiện lên trong mắt, lặng lẽ viết con số lên bảng.

 

"Tổng tài sản hiện tại của thằng ba là 161 vạn."

 

"Cuối cùng là Huyên Huyên." Tư Bắc Viễn vừa nói vừa viết lên bảng, "Tiệm trà sữa cộng với số tiền em còn lại, tổng tài sản là 75 vạn, đứng hạng ba..."

 

Điện thoại của Tư Huyên Huyên đột nhiên đổ chuông, cô nhóc vội vàng tắt đi, ngượng ngùng nhìn mấy anh họ một cái.

 

"Tóm lại, số liệu là như vậy. Nếu không ai có ý kiến gì, em sẽ gửi bảng dữ liệu này cho chú nhỏ." Tư Bắc Viễn nhìn đống con số trước mắt cũng phải tâm phục khẩu phục.

 

"Chúc mừng nha, thằng ba."

 

"Chúc mừng gì mà chúc mừng." Tư Bắc Hâm chống hai tay lên mặt, "Em còn cách con số 100 nghìn một đoạn dài lắm. Theo đà này, ít nhất phải làm hai chục năm, mà năm nào cũng phải thuận lợi mới mong chạm đến yêu cầu của chú nhỏ."

 

"Có lẽ chú nhỏ cũng đã nghĩ đến điều đó rồi." Tư Bắc Thành nhìn cậu em họ, thẳng thắn nói, "Nên mới bảo tụi mình nộp số liệu, trong một đám người thấp, chọn ra người cao nhất, chỉ cần có một người đủ khả năng là được rồi."

 

Tư Bắc Hâm có chút ngượng ngùng, "Nuôi gà với quản lý sản nghiệp nhà họ Tư là hai chuyện khác nhau. Em quen tay với gà nhưng chưa chắc đã kham nổi việc kinh doanh của nhà mình."

 

"Nhưng cách em làm việc là vững vàng nhất trong tụi mình." Tư Bắc Viễn nghiêm túc nhìn thằng ba.

 

"Cho dù chú nhỏ thật sự bắt đầu bồi dưỡng em, anh cũng không ghen tị đâu. Anh thấy hoàn toàn xứng đáng."

 

Tư Bắc Thành cũng mỉm cười gật đầu với cậu em họ khiến Tư Bắc Hâm đỏ cả mặt.

 

Tiếng chuông điện thoại của Tư Huyên Huyên lại vang lên, mấy người đồng loạt nhìn sang.

 

Tư Huyên Huyên hoảng hốt cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, cười gượng với mấy anh họ rồi vội đứng dậy nghe máy.

 

"Tư Huyên Huyên! Em còn muốn kiếm tiền nữa không hả!" Trong điện thoại vang lên tiếng gào của một người phụ nữ, dữ dội mà đầy xúc động, làm tai cô nhóc ong ong.

 

Bị nhân viên duy nhất trong tiệm réo gọi đi làm, Tư Huyên Huyên với tư cách là bà chủ cố nặn ra một biểu cảm đau khổ, hạ thấp giọng, "Sa Sa, em đang ở nhà mấy anh họ, tiệm hôm nay ít người lắm, chị chịu khó xoay xở một mình nhé..."

 

"Em mở điện thoại ra coi video chị gửi!" Cát Sa Sa nhìn hàng dài khách nối đuôi nhau đợi mua trà sữa, cố gắng kìm nén cảm xúc, "Có khách đăng clip về tiệm mình lên mạng, nó viral rồi!

 

Chị làm trà sữa muốn đứt cả tay rồi, mau quay lại đây ngay!"

 

Đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy, Tư Huyên Huyên vẫn còn ngẩn người, vội mở WeChat ra xem mấy video Sa Sa gửi.

 

Vừa mở một cái, cô nhóc liền thấy cảnh tiệm đông nghịt người, khách xếp hàng kéo dài ra tận bên ngoài.

 

Nghe tiếng xôn xao từ điện thoại của cô em họ, mấy người kia cũng tò mò ghé lại xem, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong video liền tròn mắt kinh ngạc.

 

"Chắc chắn là em đang mơ rồi!" Tư Huyên Huyên quả quyết, dùng sức véo mạnh một cái vào đùi mình, suýt nữa thì nước mắt b*n r*.

 

Tư Bắc Thành cúi đầu mở ứng dụng video ngắn, thử tìm tên tiệm của em họ, lập tức thấy ngay một clip ngắn có mấy triệu lượt thích.

 

Một tiệm nhỏ xinh xắn, ánh nắng rọi vào làm nhân viên hơi lim dim buồn ngủ. Người quay video đang định ghi lại vài góc đẹp trong tiệm thì bất ngờ một chú mèo con nhảy phốc lên bàn, tò mò nhìn người trước mặt.

 

Người quay giơ tay ra thử vuốt vuốt chú mèo con, mèo con kêu "meo" hai tiếng mềm mại rồi lăn mình nằm ngửa, để lộ cái bụng trắng nõn.

 

Chính hai tiếng "meo" ấy đã gọi thêm một bầy mèo con khác chạy tới, như thể hẹn nhau từ trước, quây quanh dưới chân người quay, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.

 

Người quay bị dàn "meo meo" làm tim gan rung rinh, hai tay ôm không xuể cả bầy mèo con, còn mèo mẹ thì lười biếng nằm một bên quan sát, vẻ mặt như thể "sinh con xong là hết thiết sống".

 

Người quay ôm một ôm đầy lông mềm mịn, nhấp thêm một ngụm trà sữa, lập tức giơ ngón tay cái, giọng run run khen ngợi hết lời.

 

Tư Bắc Thành cau mày, tiếp tục kéo xem các video ngắn, phát hiện không ít người đang check-in tại tiệm trà sữa, mà đánh giá về trà sữa cũng cực kỳ cao.

 

"Mau, mau về kiếm tiền đi!" Tư Bắc Thành vươn tay, mắt dán chặt vào màn hình, giọng nói như sắp vỡ ra, "Khách xếp hàng dài đến sắp ảnh hưởng giao thông rồi đấy, nhanh!"

 

Tư Huyên Huyên đau khổ nhìn mái tóc hai ngày chưa gội của mình, vớ đại túi xách lên vai, không kịp nói nhiều, lao vút ra khỏi cửa.

 

Một tuần sau, Tư Vân Dịch nhận được bảng dữ liệu và phân tích mà mấy đứa cháu nhà họ Tư ở thủ đô gửi về.

 

Điều bất ngờ là ngoài Tư Bắc Thành và Tư Bắc Viễn có tổng tài sản chưa đến một trăm vạn, cả Tư Bắc Hâm và Tư Huyên Huyên đều có tổng tài sản vượt qua số tiền ban đầu được cấp.

 

Tư Vân Dịch xem kỹ báo cáo phân tích của hai người, Tư Bắc Hâm làm việc chắc chắn, phần lớn tài sản đến từ trại gà còn Tư Huyên Huyên thì may mắn bất ngờ, tiệm trà sữa bỗng nhiên nổi tiếng, không chỉ thu hút nhà đầu tư mà còn có người sẵn sàng trả giá cao để mua công thức trà sữa.

 

Ở phần cuối bản phân tích, cả hai người đều vô tình nhắc đến đối phương.

 

Tư Bắc Hâm khen Huyên Huyên kiên định, thông minh lanh Hâm, còn Tư Huyên Huyên thì tán dương Tư Bắc Hâm làm việc chắc chắn, thái độ nghiêm túc, thẳng thắn thừa nhận mình chỉ là gặp may, cũng hiểu rõ mô hình thành công của tiệm trà sữa là điều tình cờ, dù có mở chuỗi cũng chưa chắc tái hiện được.

 

Chưa tới giai đoạn quan trọng, hai đứa trẻ đã bắt đầu nhường nhau.

 

So sánh tổng tài sản giữa Tư Bắc Hâm và Tư Huyên Huyên, chênh lệch cực kỳ nhỏ. Một lựa chọn tưởng chừng không cần đắn đo, giờ lại trở nên khó phân định.

 

Không thể phủ nhận, vận may cũng là một dạng thực lực. Nếu sự khác biệt giữa hai người đủ lớn, quyết định lúc này sẽ không ai phản đối. Nhưng khi khoảng cách quá nhỏ, cho dù bản thân hai đứa trẻ sẵn lòng nhường nhịn, phụ huynh của họ chưa chắc đã đồng tình.

 

Tư Vân Dịch đặt bản báo cáo xuống, tựa vào lưng ghế, im lặng không nói.

 

Điện thoại rung lên vài cái, Tư Vân Dịch trượt tay mở màn hình, thấy trợ lý Hứa gửi lời mời gọi video.

 

Anh khẽ lướt tay chấp nhận, trợ lý Hứa nở nụ cười đầy hân hoan hiện ra trên màn hình, giọng nói mang chút hứng khởi.

 

"Sếp ơi, tin tốt đây."

 

Trợ lý Hứa không kìm được, lập tức báo cáo tình hình mới nhất.

 

"Cô Tôn và cô gái trẻ từng bị chồng cô ấy lừa gạt đã gặp nhau, sau khi nói chuyện, hai người đã đạt được thỏa thuận."

 

"Cả hai quyết định tạm thời không đánh rắn động cỏ." Trợ lý Hứa kể lại kế hoạch của họ, "Vì quyền nuôi con của cô Tôn, cô gái trẻ kia đồng ý diễn một vở kịch cha mẹ ép cưới, đồng thời tỏ ra không thích trẻ con.

 

Làm như vậy sẽ khiến chồng cô Tôn chủ động ly hôn với cô ấy, đồng thời từ bỏ quyền nuôi con."

 

"Ừm." Tư Vân Dịch khẽ đáp một tiếng.

 

"Sếp, có vẻ tâm trạng anh không được tốt lắm." Trợ lý Hứa nhận ra sắc mặt của sếp mình qua màn hình, "Anh không nghỉ ngơi đủ ạ?"

 

"Cũng tạm." Tư Vân Dịch chỉ là đã ngủ lại mấy đêm ở nhà cũ.

 

Có lẽ vì sắp đến lúc rời đi, Tư Vân Dịch liên tục mơ thấy cha mình và vụ tai nạn thảm khốc năm xưa.

 

Trong tiểu thuyết, Tư Vân Dịch nghe tin nhà họ Tư sắp xảy ra chuyện nên vội vàng trở về, trên đường thì gặp tai nạn.

 

Đoạn đường đèo vòng quanh vốn là khu vực dễ xảy ra tai nạn, Tư Vân Dịch vẫn nhớ tiếng còi kéo dài của chiếc xe tải phía đối diện và ánh đèn pha chói mắt ấy.

 

Sau tai nạn, trời đất đảo lộn, anh cảm nhận được dòng máu ấm nóng chảy xuống trán cùng những bước chân chạy đến cứu hộ xung quanh chiếc xe, rồi tất cả chìm vào bóng tối.

 

Rõ ràng chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết nhưng lại chân thực đến đáng sợ như thể đã từng xảy ra. Mùi cháy khét trong xe, mùi xăng, mùi máu tanh, tất cả đều rõ ràng như ngay trước mặt.

 

Tư Vân Dịch không chỉ một lần mở mắt trong bóng tối ấy, nhưng tỉnh dậy rồi, xung quanh vẫn chỉ có yên lặng.

 

Cửa phòng làm việc bị gõ, Tư Vân Dịch tắt video, ngẩng đầu lên liền thấy viện trưởng với vẻ mặt rạng rỡ, trong tay cầm một phong thư mời được thiết kế tinh xảo.

 

"Cậu Tư." Viện trưởng hai tay dâng lên thư mời, mỉm cười nói, "Thời gian và địa điểm của buổi quyên góp từ thiện dành cho các bệnh nhân không đủ điều kiện tham gia bảo hiểm ở bệnh viện đa khoa đã được chốt xong, mong cậu sẽ đến tham dự."

 

Tư Vân Dịch khẽ nhíu mày cầm lấy thư mời, thấy dòng chữ bên dưới vẫn là tên của công ty bảo hiểm Lạc An và bệnh viện đa khoa cùng nhau tổ chức sự kiện này.

 

"Công ty bảo hiểm Lạc An không đưa ra đề xuất chấm dứt hợp tác à?" Tư Vân Dịch đặt thư mời xuống.

 

"Sao lại chấm dứt được?" Viện trưởng hơi ngạc nhiên, "Chúng tôi vẫn luôn trao đổi rất thuận lợi, hợp đồng cũng đã được hoàn thiện hơn. Lạc An đúng là một công ty lớn, bên họ còn chủ động đề xuất tổ chức hoạt động quảng bá cho quan hệ hợp tác với bệnh viện đa khoa để tăng độ nhận diện."

 

Tư Vân Dịch nhìn viện trưởng, ánh mắt thoáng lạnh đi.

 

Dù anh đã từ chối nhận bất kỳ lợi ích nào, đối phương vẫn muốn đưa khoản chia tay vào túi nhà họ Tư, thể hiện khí thế của nhà họ Sở, như vậy cũng đủ khiến người ngoài không thể bàn ra tán vào.

 

"Tôi hiểu rồi." Tư Vân Dịch nói bằng giọng bình tĩnh.

 

Buổi chiều cùng ngày, Tư Vân Dịch vừa trở về nhà cũ không lâu liền nhận được cuộc gọi hỏi han từ anh cả, anh hai và chị ba.

 

Cả ba người đều đã nhận được thư mời tham dự buổi quyên góp từ thiện, trong thư còn yêu cầu phải "có người đi cùng", anh cả dò hỏi xem nên quyên góp bao nhiêu thì hợp lý nhưng Tư Vân Dịch không trả lời.

 

Rượu không nằm ở ý trong rượu. Nếu Tư Vân Dịch đoán không sai, buổi quyên góp lần này chính là cơ hội để Sở Quân Liệt công khai thân phận với tất cả mọi người.

 

Với tính cách kiểu "Long Ngạo Thiên", năm xưa lúc đính hôn, bao nhiêu người khinh thường, cười chê cậu, cậu nhất định sẽ mời hết những kẻ đó đến dự, rồi dùng thân phận thật sự của mình, đích thân vả cho họ một cú thật đau vào mặt.

 

Tư Vân Dịch suy nghĩ chốc lát, lấy thư mời của mình ra, lướt xem điều khoản bên trong, không thấy có mục nào yêu cầu mang theo người đi cùng.

 

Tốt lắm.

 

×××

 

"Thiệp mời đều đã gửi đi chưa?" Sở Quân Liệt kiểm tra lại danh sách một lượt, nghiêng mặt nhìn quản gia.

 

Ông Sở cũng đang cầm một bản danh sách trong tay, những người có tên ở đây đều là do chính Quân Liệt đích thân lựa chọn, trong đó không thiếu những nhân vật quan trọng ở Ninh Thành.

 

Nhưng so với nhà họ Sở, những người này thật ra cũng chỉ là vai phụ không đáng nhắc tới.

 

"Cậu chủ, đều đã gửi đi cả rồi, không sót một ai." Quản gia nở nụ cười, "Khu vực tổ chức sự kiện cũng đã được thiết kế hoàn chỉnh, đồ ăn và rượu đều thuộc hàng cao cấp nhất."

 

Sở Quân Liệt khẽ gật đầu, vừa lúc đó điện thoại vang lên một tiếng, cậu lập tức rút ra xem, nhưng chỉ vài giây sau lại đầy thất vọng mà đặt xuống.

 

Sở Quân Liệt biết mình trước đây đã hơi quá đáng, nhưng không ngờ Tư tiên sinh lại trừng phạt cậu kiểu này.

 

Đã tròn một tuần Tư tiên sinh không về nhà, anh chỉ ở lại nhà cũ nghỉ ngơi. Cậu đã gửi rất nhiều tin nhắn nhưng không một cái nào được hồi âm.

 

Nằm trên chiếc giường lớn của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt cảm thấy nơi này mất đi chủ nhân thì cũng mất đi ánh sáng dịu dàng thường ngày, mùi hương trên giường dần dần phai nhạt, lạnh lẽo và cứng ngắc.

 

Cậu lén tìm hai chiếc áo mà Tư tiên sinh từng mặc trong tủ quần áo, ôm chặt vào lòng mới có thể miễn cưỡng ngủ được một chút, nhưng áo quần sao có thể sánh với người thật.

 

Nửa đêm mất ngủ, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tư tiên sinh không để ý đến mình, tim gan Sở Quân Liệt như bị cào rách.

 

Tất cả là vì cậu không biết tiết chế nên mới chọc giận Tư tiên sinh đến mức ấy. Sở Quân Liệt ủ rũ cúi mắt, không còn tâm trạng mà nhìn danh sách trước mặt nữa.

 

"Cậu chủ?" Quản gia nhìn vẻ mặt của cậu, không nhịn được cất tiếng hỏi, "Cậu không sao chứ?"

 

Ông Sở nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn cháu trai.

 

Dạo gần đây, Quân Liệt rõ ràng không ngủ đủ, lúc nào cũng thất thần.

 

"Không ổn chút nào." Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào điện thoại, mở WeChat, ánh mắt cậu dừng lại ở cuộc trò chuyện duy nhất được ghim, không nhịn được lại mở ra, gửi thêm một sticker "chú chó đáng thương ngồi tách chân giữa đất mà khóc".

 

"Có chuyện gì vậy?" Ông Sở quan tâm hỏi.

 

"Vợ cháu dạo này không thèm để ý tới cháu nữa." Sở Quân Liệt cúi đầu, ngón tay vô thức trượt lên, tìm lại mấy dòng tin nhắn vài ngày trước giữa cậu và Tư tiên sinh.

 

Ông Sở im lặng một lúc rồi nhìn sang quản gia, ánh mắt hai người trao đổi, lát sau lại quay về phía Quân Liệt.

 

"Quân Liệt, cháu cảm thấy thế nào về người bạn đời hiện tại của mình?"

 

"Tư tiên sinh đối xử với cháu rất tốt." Sở Quân Liệt mím môi, vừa nghĩ đến dáng vẻ Tư tiên sinh hôn mình mỗi khi về nhà đã không kìm được mà khóe môi khẽ cong.

 

"Các cháu đã ở bên nhau vài năm rồi, bây giờ nhớ lại, cháu không cảm thấy có chút gì khả nghi hay bất hợp lý sao?" Ông Sở khéo léo dẫn dắt, muốn khiến cháu trai nhận ra vấn đề.

 

Sở Quân Liệt nhíu mày nhìn ông, "Có cái gì khả nghi ạ?"

 

"Ví dụ như... với thân phận mất trí nhớ khi ấy của cháu, không có ai nói rằng cháu không xứng với cậu ta à?" Ông cụ biết rất rõ chuyện đính hôn năm đó. Những người được gửi đến nhà họ Tư dù không dám quan sát cận cảnh nhưng những gì diễn ra trong tiệc đính hôn thì lại nắm rõ.

 

Đối mặt với người con ruột nhà họ Yến và một "Sở Quân Liệt đến từ vùng quê" ngày đó, người bình thường chắc chắn sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.

 

Tư Vân Dịch biết rất rõ thân phận thật của Quân Liệt, vậy nên mới lựa chọn con đường khiến thiên hạ khó hiểu nhưng lại không hề khiến ông Sở bất ngờ.

 

"Tất cả mọi người đều nói cháu không xứng với Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt nhớ lại cảnh tượng năm đó, ánh mắt khẽ rung động, "Cháu cũng biết bản thân mình không xứng. Tư tiên sinh giống như vầng trăng trên cao, nhưng cháu vẫn không nhịn được mà với tay... trước hết là khiến anh ấy thương hại cháu, sau đó để cháu được ở bên cạnh anh ấy."

 

"Thương hại cháu?" Ông Sở cau mày.

 

"Ông có lẽ chưa biết." Sở Quân Liệt lấy lại tinh thần, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, "Vợ chồng nhà họ Yến muốn cháu thay thế con trai ruột của họ để liên hôn với nhà họ Tư, nhưng không có ai bên nhà họ Tư coi trọng cháu cả. Vợ chồng nhà họ Yến sau đó đề nghị gả cháu vào dòng phụ nhà họ Tư."

 

"Dòng bên có một người trẻ tuổi tầm tuổi cháu, nhưng nhân phẩm cực kỳ tệ. Nếu cháu bị ép gả qua đó, có lẽ sẽ phải chịu đủ loại khổ sở. Tư tiên sinh vì thương hại cháu nên đã cứu cháu."

 

"Liên hôn vì thương hại, vậy... sao hai cháu lại kết hôn?" Ông cụ liên tục đặt câu hỏi, khí thế dồn dập.

 

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Sở Quân Liệt không nhịn được xoa gò má đã hơi nóng lên.

 

"Cháu dùng một chút thủ đoạn."

 

"Nếu không dùng biện pháp nào, không biết đến năm nào tháng nào Tư tiên sinh mới chịu kết hôn với cháu. Thậm chí anh ấy còn có thể bị người khác cướp mất."

 

Nghĩ đến chuyện ngày đó, Sở Quân Liệt càng kể lại càng vui vẻ.

 

Không thể phủ nhận, sau khi mất trí nhớ cậu vẫn có một chút... thông minh.

 

"Giờ thì tốt rồi, Tư tiên sinh đã là bạn đời hợp pháp của cháu." Sở Quân Liệt tràn đầy sức sống, không nhịn được cúi đầu mở cửa sổ trò chuyện đã ghim, gửi một icon "cún con ngậm hoa hồng", rồi soạn tin nhắn.

 

[Anh Vân Dịch, đừng giận nữa mà, sau này em sẽ chú ý hơn nhé.️]

 

Ông Sở và quản gia liếc nhìn nhau rồi yên lặng nhìn sang hướng khác, không nói thêm gì.

 

"Đúng rồi, ông nội." Sở Quân Liệt quay sang, "Cháu nhớ là mình có bất động sản và vài chiếc xe ở thủ đô, nhờ ông giúp cháu đăng bán hết nhé."

 

"Cháu muốn làm gì?" Ông cụ hơi lo lắng.

 

"Đương nhiên là để quyên góp từ thiện." Sở Quân Liệt cười rạng rỡ, "Dù sao đó cũng là bệnh viện nhà cháu, cháu phải là người quyên góp nhiều nhất chứ."

 

Bệnh viện đa khoa của nhà họ Tư... giờ lại thành "nhà mình" từ lúc nào không hay.

 

Ông Sở muốn nói rồi lại thôi, hồi lâu không thốt nên lời.

 

Sở Quân Liệt ước chừng số tài sản là bất động sản cùng xe ở thủ đô, đủ để cậu đưa ra khoản quyên góp lớn nhất trong buổi từ thiện.

 

Không biết Tư tiên sinh có vì thế mà bớt giận hơn không.

 

Cậu mở lại danh sách thư mời, ánh mắt rơi vào tên của mấy người nhà họ Tư, khóe môi khẽ cong lên.

 

Tất cả mọi người... sẽ đều được chứng kiến.

 

Tư tiên sinh tuyệt đối không chọn sai.

Bình Luận (0)
Comment