Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 22

Chương 22: Cỏ dại hóa thành đóa hoa mong manh

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Biệt Đông phát hiện mình đã hạ sốt. Tính ra đã rất nhiều năm chưa từng “ốm” thế này, ngay cả mấy năm ở trại giáo dục lao động cậu cũng không bao giờ bị ốm. Điều kiện ở đó rất tệ, mùa đông lạnh cóng, ngày nào cũng làm bao nhiêu việc, cậu vẫn sống rất khỏe mạnh. Bây giờ ở Lê Tân ban ngày như mùa xuân bị lạnh có tí đã ngã bệnh.

Biệt Đông tự giễu trong lòng mày đúng là được chiều, cỏ dại vào nhà ấm lại tưởng mình là đóa hoa mong manh.

Điện thoại bị ngấm nước, Giang Nguyên muốn đổi máy khác cho cậu nhưng Biệt Đông từ chối. Cậu cầm điện thoại lên thị trấn tìm người sửa, lấy năm trăm tệ trong túi da mang theo. Đây là khoản chi đầu tiên cậu lấy khỏi cái túi da như “Con Tỳ Hưu chỉ có vào không có ra”.

Trên đường đi sửa điện thoại, Biệt Đông nhìn thấy Cố Nhĩ Tàng ở một con phố khác. Hóa ra cô đã chuyển chỗ khác để mở quầy hàng. Sau sự việc kia, cô không bao giờ đến chỗ Tư Phóng nữa. Biệt Đông do dự có nên chào cô không. Lại nghĩ nếu cô đã đổi chỗ, hẳn là không muốn có liên quan gì với những người như họ. Nhưng Cố Nhĩ Tàng đã nhìn thấy cậu, trái lại vẫn nhiệt tình như trước, đứng lên ra sức vẫy tay với cậu.

Biệt Đông đi tới. Quầy hàng của Cố Nhĩ Tàng tràn đầy các loại đá quý, có đá quý thô và đồ trang sức thành phẩm. Cô từng nói bán một cái là đủ cho cô sống nửa tháng, chỉ cần cô muốn livestream bán hàng thì số đá quý này có thể bán hết trong vòng một phút. Biệt Đông hỏi cô dạo này có khỏe không, Cố Nhĩ Tàng nói vẫn ổn, sống cuộc sống bình thường.

Cố Nhĩ Tàng không nhắc đến Tư Phóng, Biệt Đông cũng không tiện đề cập, lại nghe cô nói: “Tiểu Đông, hôm đó rất cảm ơn cậu.”

Biệt Đông ngẩn người, Cố Nhĩ Tàng nói: “Lúc đó tôi thực sự rất sợ, chưa bao giờ gặp loại người này. Nếu không có cậu luôn bảo vệ tôi, còn khống chế đối phương để trao đổi, họ không đời nào thả tôi ra.”

Biệt Đông chỉ có thể an ủi cô: “Họ nhắm vào anh Tư, cũng chỉ đòi tiền, dùng cô dọa anh ấy thôi, sẽ không thực sự làm gì cô. Cuối cùng anh Tư và anh Phong cũng giải quyết xong, bây giờ không sao nữa rồi.”

Cố Nhĩ Tàng lại lắc đầu, cười tự giễu: “Tôi biết cậu tốt, đang an ủi tôi. Bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, tôi thích Tư Phóng là Diệp Công thích rồng1, luôn cảm thấy trên người anh ấy có khí chất giang hồ, đâu biết khi mình thực sự bị cuốn vào cái gọi là giang hồ, mới biết hoàn toàn không phải như vậy.”

[1]Diệp Công thích rồng: Thành ngữ dùng để mô tả một người ngoài miệng nói thích sự vật nào đó, nhưng trên thực tế không thật lòng thích nó, thậm chí là sợ nó.

Cố Nhĩ Tàng đột nhiên thẳng thắn như vậy, lại nói đến tình cảm, Biệt Đông không biết phải nói gì. Cậu ngẩn người một lúc, cứng nhắc nói còn phải đi sửa điện thoại. Cố Nhĩ Tàng đáp: “Vậy được, sau này nếu cậu có chuyện gì cần tôi, tôi đều có thể giúp cậu.”

Biệt Đông đi được vài bước, nghĩ đến gì đó, cậu do dự một lát rồi quay đầu, hỏi Cố Nhĩ Tàng: “Ờ, hôm đó cô ở chỗ anh Tư bói bài, nói rằng tôi có duyên với một người, là thật à?”

Cố Nhĩ Tàng mở to mắt: “Tất nhiên là thật rồi, tôi bói Tarot rất chuẩn.”

Biệt Đông muốn hỏi vậy cô có thể bói ra là ai không? Cố Nhĩ Tàng lại bổ sung một câu: “Nhưng tôi thực sự không biết người đó là ai. Hôm đó trong phòng có quá nhiều người, nếu chỉ có một hai người, có lẽ còn có thể đoán ra.”

Biệt Đông cười một tiếng: “Không sao.” Cậu sờ đầu, hơi xấu hổ hỏi: “Nghiệt duyên là gì?”

Cố Nhĩ Tàng “À” một tiếng, hình như đã nhớ ra những lời mình nói hôm đó: “Khụ, hôm đó tôi cố tình nói bừa thôi, thấy Giang Nguyên hăng hái như vậy nên cố ý trêu mọi người. Trên mặt bài là duyên phận rất sâu, cuộc sống sau này của hai người sẽ giao thoa, không thể tách rời. Duyên phận này nếu gặp được người thích hợp thì là nhân duyên đích thực, nếu gặp sai người thì là nghiệt duyên.”

Vậy à… Trong lòng Biệt Đông không hiểu sao hiện lên gương mặt của một người. Bản thân cậu cũng giật mình, nhanh chóng hoàn hồn lại, vẫy tay với Cố Nhĩ Tàng: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Sửa điện thoại mất ba trăm tệ, Biệt Đông hơi tiếc của nhìn ba tờ tiền được đưa đi. Vậy là khát vọng kiếm tiền lại dâng trào. Lại nhớ ra khoản thù lao trại đông ở chỗ Lam Tuyết Thanh vẫn chưa biết có lấy được không. Nếu Nhân Ái đổ trách nhiệm lên đầu họ, hoạt động lần này chắc chắn lỗ vốn, cậu cũng không định nhận tiền nữa.

Chiều nay, Lam Tuyết Thanh mới từ huyện về, lập tức liên lạc với Biệt Đông và Lãnh Phong đến chỗ cô. Lúc Biệt Đông đến, cậu thấy trong phòng ngoài Lam Tuyết Thanh ra còn có một người đàn ông trung niên xa lạ. Sau đó Lãnh Phong cũng đến. Lam Tuyết Thanh có vẻ rất hăng hái, trực tiếp nói kết quả xử lý sau đó của chuyện này.

Người đàn ông xa lạ trong phòng là một trong những lãnh đạo của Nhân Ái, thay mặt Nhân Ái nói rằng sự cố lần này là trách nhiệm của họ. Lam Tuyết Thanh là bên thứ ba không có trách nhiệm. Họ thừa nhận đã dự đoán sai kỳ vọng của mình về hành vi của những đứa trẻ, và không cử đủ giáo viên chuyên nghiệp để theo dõi cả hành trình. Tóm lại, hai ngày nay Lam Tuyết Thanh và Nhân Ái cùng xem lại toàn bộ hoạt động, bên Nhân Ái tự kiểm điểm, việc này coi như qua.

Lãnh đạo của Nhân Ái hiền lành dễ gần, còn cố ý giới thiệu toàn bộ hệ thống phúc lợi công cộng của Nhân Ái. Không chỉ hướng đến những trường học cho trẻ em đặc biệt, còn có tổ chức cứu trợ phúc lợi công cộng hợp tác với hệ thống công an của châu tự trị Khánh Nguyên, chuyên giải cứu các khách du lịch gặp sự cố ở vùng núi này.

Vì vị trí xa xôi, nên lực lượng cảnh sát và cứu hỏa của châu không đủ mạnh. Khu vực này được dãy núi bao quanh, hoàn cảnh địa lý và điều kiện tự nhiên rất phức tạp, còn là khu du lịch. Hàng năm tai nạn liên quan đến khách du lịch và dân phượt thường xuyên xảy ra ở vùng núi. Chỉ dựa vào lực lượng cảnh sát và cứu hỏa là không thể cứu giúp được. Vì vậy khoảng thời gian trước Nhân Ái đã thành lập một đội cứu hộ phúc lợi công cộng, sau đó đội cứu hộ được xếp dưới hệ thống công an châu, cũng xem như là một tổ chức chính thức và có mục đích.

Lần này ban lãnh đạo của Nhân Ái cố ý tới đây để thuyết phục Biệt Đông và Lãnh Phong tham gia tổ chức cứu hộ củ họ. Vì hai người đã biểu hiện anh dũng, hành động nhanh nhẹn dứt khoát trong quá trình cứu Hạt Dẻ, nhìn ra được tố chất cơ thể và năng lực phản ứng đều tốt. Lãnh đạo nói rằng đây là hai tướng nòng cốt tiềm năng, hôm nay nhất định phải thuyết phục được hai người.

Trong lòng Biệt Đông hơi lay động, hơi máu nóng xông lên não. Cậu liếc nhìn Lãnh Phong, đúng lúc Lãnh Phong cũng đang nhìn cậu, ánh mắt ấy như tỏ ý kiềm chế. Vì vậy Biệt Đông kìm lại câu “tôi đồng ý” sắp nói ra.

Lãnh Phong hỏi: “Công việc này được xem là gì? Sau khi vào làm sẽ là nhân viên của các chú à? Có được nhận lương, năm bảo hiểm một quỹ2 không?”

[2]Năm bảo hiểm một quỹ: dùng để chỉ các chế độ bảo hiểm và phúc lợi xã hội bắt buộc mà người sử dụng lao động phải đóng cho nhân viên trong lao động – việc làm tại Trung Quốc.

Biệt Đông hơi sững sờ, hoàn toàn không ngờ Lãnh Phong vừa mở miệng đã hỏi câu tầm thường như vậy. Cậu tưởng rằng Lãnh Phong lạnh lùng, còn là nhà nghệ thuật, theo cái nết trước giờ của anh ta sẽ hỏi mấy câu như chuyện này chiếm quá nhiều thời gian cá nhân, quá phức tạp đúng không.

Nhưng Biệt Đông cũng không biết, Lãnh Phong hỏi câu này thay cậu. Bản thân hắn hoàn toàn không muốn tham gia tổ chức cứu hộ này, nhưng hắn cảm thấy Biệt Đông hẳn là có suy nghĩ. Nhưng xét thấy Biệt Đông quá ngốc, chắc chắn ngờ nghệch không hỏi gì cả đã đồng ý. Thà để hắn làm người xấu, thay cậu hỏi những câu hỏi làm mích lòng người khác.

Lãnh đạo Nhân Ái kiên nhẫn giải thích từng cái: “Thật ra tổ chức cứu hộ của chúng tôi và nhân viên cứu hộ đều là quan hệ hợp tác, ngày thường không cần đi làm. Nhưng khi cần cử người cứu hộ ngoài trời, chúng tôi sẽ cử người đi làm nhiệm vụ. Ai ở gần, ai đến được thì đi, nói là tổ chức phúc lợi công cộng, nhưng mỗi lần có hoạt động cứu hộ đều thu phí, chỉ là không cao lắm.”

Lãnh Phong lại hỏi: “Tổ chức cứu hộ của chú hiện có bao nhiêu nhân viên hợp tác?”

“Hiện có khoảng hai mươi người cố định.” Lãnh đạo kia sờ đầu, cười nói: “Không nhiều người, đúng không? Thật ra nhân viên bên tôi có sự thay đổi khá cao. Cậu cũng biết ở Lê Tân tỉ lệ giữa người địa phương và người ngoài là năm mươi năm mươi, rất nhiều nhân viên trước kia đều là người bên ngoài, ở Lê Tân mấy năm, sau đó rời khỏi nơi này, quan hệ hợp tác cũng tự nhiên chấm dứt.”

Lãnh Phong hiểu, đó là mối quan hệ hợp tác lỏng lẻo. Có công việc có thể nhận sẽ nhận, không có tính ràng buộc nghiêm ngặt, nhưng có tính nguy hiểm nhất định, và rõ ràng không tỉ lệ thuận với thu nhập.

Hắn nói thẳng với lãnh đạo của Nhân Ái: “Xin lỗi, tôi sẽ không tham gia chuyện này. Cứu hộ ngoài trời khá là chuyên nghiệp, cần phải có đủ kinh nghiệm ngoài trời, tôi sợ mình không thể đảm nhiệm được, người bình thường cũng không thể đảm nhiệm.”

Đây cũng là lời nói thật. Lãnh Phong nói thẳng ra như vậy cũng có ý nhắc nhở Biệt Đông rằng công việc này rất nguy hiểm. Đừng chỉ thấy hôm nay cậu cứu được một đứa trẻ, sau này không biết phải đối mặt với nguy hiểm gì, đừng dính vào.

Nhưng Biệt Đông nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn, cậu đồng ý.

Lãnh đạo của Nhân Ái rất vui, lập tức hẹn thời gian với cậu, bảo cậu bớt thời gian lên huyện. Nơi đó có văn phòng của tổ chức cứu hộ, sau khi đến làm thủ tục cậu sẽ chính thức trở thành một thành viên của đội cứu hộ.

Biệt Đông lại hỏi khi nào thì nhận được nhiệm vụ. Lãnh đạo cười nói: “Cái này khó nói, có lẽ sẽ có nhanh thôi, có lẽ mấy tháng cũng không có. Chúng tôi lại hy vọng không có, không có nhiệm vụ tức là mọi thứ đều an toàn. Cậu cũng đừng lo lắng, những vụ án lớn chắc chắn sẽ do cảnh sát và cứu hỏa xử lý, họ làm không xuể, những vụ án không nghiêm trọng lắm mới chia cho chúng ta.”

Biệt Đông gật đầu, như vậy là tốt nhất. Mặc dù cậu rất tự tin với kinh nghiệm ngoài trời của mình, nhưng dù sao cứu người cũng là một công việc chuyên nghiệp, trong lòng cậu vẫn hơi thiếu tự tin.

Sau khi lãnh đạo của Nhân Ái rời đi, Lam Tuyết Thanh giữ hai người ngồi một lát, tiện thể ăn lẩu nóng giữa mùa đông.

Lò sưởi trong phòng Lam Tuyết Thanh rất tiện, ba người ngồi vây quanh. Biệt Đông nhanh nhẹn nấu nước dùng xương, Lam Tuyết Thanh pha nước chấm, rau và thịt cũng được Biệt Đông cắt gọn gàng, xếp vào từng đĩa bên cạnh lò sưởi.

Lãnh Phong nhìn Biệt Đông ra ra vào vào bận rộn, đột nhiên đã hiểu tại sao Tư Phóng và Giang Nguyên đều không nỡ buông tay người này. Quả thật, người này làm gì cũng nhanh nhẹn, sạch sẽ gọn gàng. Lãnh Phong thậm chí nhìn ra được vẻ đẹp trong động tác giơ tay thái thịt của Biệt Đông.

Không biết tại sao, Lãnh Phong cảm thấy nồi lẩu hôm nay trông có vẻ bình thường, nhưng mỗi miếng thịt sau khi nhúng đều ngon lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment