Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 24

Chương 24: Hắn nhớ nhiệt độ của cậu

Không chỉ mình Biệt Đông, những người bên cạnh cũng nhạy cảm nhận ra thái độ của Lãnh Phong đối với Biệt Đông đã thay đổi.

Vì trước đó hắn từng nhiều lần kiên định bày tỏ ác cảm với Biệt Đông, thái độ kiêu ngạo trước mặt Biệt Đông, trực tiếp bảo Giang Nguyên đuổi người đi sau lưng Biệt Đông. Ghét Biệt Đông từ trong ra ngoài, từ lời nói đến hành động, đến mức khiến mọi người có ấn tượng ăn sâu bén rễ là Lãnh Phong ác cảm với Tiểu Đông.

Cho nên, khi Lãnh Phong thể hiện một chút ôn hòa với Biệt Đông, mọi người đều cảm thấy mặt trời mọc đằng Tây.

Mọi người không nhìn thấy cảnh tượng lúc ăn lẩu trong nhà Lam Tuyết Thanh, cũng không biết cảnh tượng mà Lãnh nào đó đưa ra lời mời lại bị từ chối không chút nể nang. Chỉ biết rằng bây giờ Lãnh Phong rất thường hay chạy đến chỗ Tư Phóng, rảnh rỗi hay có việc đều thích ở đó.

Mặc dù trước kia hắn cũng đến, nhưng toàn đến lúc ăn cơm, còn cố ý tránh giờ ăn cơm, vì chỗ Tư Phóng rất đông khách vào giờ cơm, hắn chê ồn. Hơn nữa, sau khi ăn cơm xong cũng không ở lại thêm, không thích tụ tập nói chuyện phiếm với mọi người. Giang Nguyên luôn nói hắn “đơn độc” như chó sói thích ở một mình, cứ đông người là hắn chê ồn.

Nhưng bây giờ hay rồi, Biệt Đông vẫn chưa đến phụ bếp, Lãnh Phong đã tới trước nhân lúc khách chưa đến quán cơm. Khi Biệt Đông đến, hắn sẽ đi lòng vòng cố kiếm chuyện để nói chuyện với Biệt Đông. Mấy ngày đầu Tư Phóng chẳng hiểu gì cả, không biết Lãnh Phong uống nhầm thuốc hay thế nào, nhưng lại cảm thấy mối quan hệ của hai người này dịu lại là chuyện tốt. Nếu không những người khác phải luôn nghĩ cách khiến hai người đừng như thể ăn thuốc súng mỗi khi gặp nhau. Mấy ngày sau, Tư Phóng lại bắt đầu chê Lãnh Phong vướng víu. Người này cao to, lúc quán cơm không có khách hắn ở lại còn được, nhưng lúc đông người, hắn ra ra vào vào ở đây còn chiếm chỗ của khách. Tư Phóng thực sự bực mình, thế là đến giờ cơm sẽ đuổi hắn ra sân chờ, cho hắn một ấm trà để hắn ôm tắm nắng.

Lãnh Phong không một lời oán giận, hình như sự chú ý của hắn chỉ có thể tập trung vào một điểm, một khi tập trung thì cảm giác với những việc khác trở nên cực kỳ chậm chạp. Ví dụ như hắn toàn toàn không chú ý đến sự kinh ngạc của những người khác với hành vi hiện tại của mình. Hắn chỉ chú ý đến Biệt Đông đối xử với hắn vô cùng hờ hững.

Biệt Đông cảm thấy cực kỳ nhàm chán với những câu hỏi và những lời hắn cố kiếm chuyện để nói với mình. Chẳng hạn như “Hôm đó thấy cậu lao mạnh vào thác nước như vậy, cậu bơi rất giỏi đúng không?” Biệt Đông nghĩ, đệch, giây phút nguy cấp như thế ai quan tâm bơi có giỏi hay không, miễn không chết đuối thì phải nhảy xuống thôi.

Lãnh Phong còn hỏi, “Sao cậu lại biết nấu cơm ở độ tuổi này? Học với ai thế?” Biệt Đông chẳng buồn phản ứng hắn, mấy câu hỏi thiểu năng này! Biết nấu cơm là vì bản năng sinh tồn, đói bụng không tự nấu cơm, chẳng lẽ chờ người cha lên núi đi săn một, hai tuần mới về nấu cơm cho? Có mà chết đói từ lâu rồi. Mẹ cũng phải làm việc, ai chăm sóc cho mình? Tưởng ai cũng giống mấy cậu ấm như anh chắc, sinh ra đã có một đám người hầu hạ.

Hay như “Trước kia chưa từng có ai nói với cậu là những thứ cậu khắc rất thú vị sao?” Biệt Đông nghĩ thầm, mấy món đồ chơi không cần thiết kia lại không ăn được, thú vị hay không có gì khác nhau? Cũng chỉ có anh mới coi trọng mấy món đồ chơi này, hỏi hết lần này đến lần khác.

Biệt Đông liên tục thầm giễu cợt mấy lời nói này, trong lòng như có một chiếc xe tăng bắn “ầm ầm” vào những câu hỏi thiểu năng của Lãnh Phong. Nhưng cậu vẫn ráng đanh mặt, cố gắng không để lộ cảm xúc thật trong lòng ra ngoài.

Thỉnh thoảng thực sự không kìm kén được sẽ trợn trắng trắng mấy lần khi quay lưng đi, bị Tư Phóng nhìn thấy hết.

Tư Phóng lập tức phì cười, đuổi Lãnh Phong ra ngoài, “Tránh sang bên chờ đi, chuyện gì không hiểu thì tự suy nghĩ, Tiểu Đông của bọn anh đang bận, đừng quấy rầy vớ vẩn.”

Lãnh Phong lựa chọn chờ ở sân sau, vì ở đây có thể nhìn thấy bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn như ong thợ của Biệt Đông.

Không phải Biệt Đông sẽ bỏ qua tất cả câu hỏi và cuộc trò chuyện, Lãnh Phong bất chợt hỏi: “Những vết thương đó có đau không? Bây giờ còn đau nữa không?”

Không ai nhắc đến các vết thương trên người Biệt Đông, Tư Phóng cũng sững người một lát khi nghe được câu hỏi thẳng thắn của Lãnh Phong. Nhưng trong lòng gã cũng muốn biết, những vết thương đáng sợ này từ đâu ra, còn đau không?

Thật ra trên cánh tay Biệt Đông cũng có sẹo, trước đó đã thấy khi cậu mặc áo ngắn tay. Nhưng lúc đó mọi người chỉ cho rằng người trẻ tuổi tính tình l* m*ng. Nhất là với tính cách của Biệt Đông, trước kia chắc chắn đánh nhau không ít, trên người có sẹo quá là bình thường, nhưng không ngờ lại có khắp người như vậy.

Song Biệt Đông không trả lời câu hỏi này. Cậu cảm thấy mình cũng đã thay đổi. Khi mới đến đây, Biệt Đông đã có hành động quá khích ở đồn công an vì một cặp phụ huynh vô lương tâm trời đánh, mở ra sự thật phạm tội “Giết người không thành” của cậu. Đây là chuyện Biệt Đông hối hận nhất. Vì vậy cậu chỉ có thể kể cho Giang Nguyên và Lãnh Phong biết về quá khứ từng cố gắng giết cha dượng của mình.

Đây là quá khứ duy nhất mà cậu không thể không tiết lộ.

Nhưng chỉ một lần này thôi. Biệt Đông đã thề trong đêm rơi lệ kia, cho dù có người kề dao vào cổ cậu, cậu cũng sẽ không nói về quá khứ của mình cho bất kỳ ai nữa.

Những quá khứ bẩn thỉu và đáng khinh kia đều nên bị chôn vùi trên đỉnh núi quanh năm tuyết bay ở quê, chôn vùi trong bia mộ của cha me, chôn vùi ở nơi sâu nhất trong lòng cậu, khóa chặt lại, không có ai khác biết ngoại trừ bản thân mình.

Lãnh Phong cũng không biết rằng ngay từ đầu, vào ngày Biệt Đông cắn răng phải vạch trần sự thật về “tội ác” của mình, hắn đã quát Biệt Đông không chút kiêng kỵ. Lúc đó, hắn đã mất đi tư cách biết được quá khứ của Biệt Đông.

Cho nên Biệt Đông chỉ hờ hững trả lời hắn: “Không đau.”

Chỉ hai chữ này, không có biểu cảm, cũng không có phần sau, sự quan tâm của Lãnh Phong phí công rồi. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng Lãnh Phong đã nhận ra Biệt Đông khép kín toàn thân đối với hắn.

Biệt Đông khép kín với tất cả mọi người. Những ngày sau đó, Lãnh Phong đã xác nhận sự thật này.

Không biết tại sao, trong lòng hắn lại dễ chịu hơn chút. Ít nhất Biệt Đông đối xử với tất cả mọi người như nhau, chưa bao giờ bộc lộ nội tâm, không phải chỉ đối xử với mình như vậy.

Rõ ràng Biệt Đông thân với Tư Phóng và Giang Nguyên hơn, thái độ đối với hai người rõ ràng cũng khác với Lãnh Phong. Nhưng Lãnh Phong âm thầm phân tích bản chất thì không có giác khác biệt, như nhau cả. Biệt Đông sẽ không kể cho hai người kia nghe về quá khứ của mình, nhiều nhất chỉ có thái độ tốt hơn khi nói chuyện bình thường.

Lãnh Phong rất giỏi an ủi bản thân, mọi người đều là năm mươi bước cười một trăm bước thôi1.

[1]Năm mươi bước cười một trăm bước: trong trận chiến, người lùi năm mươi bước cười người lùi một trăm bước. Sau này, được dùng để mô tả một người có cùng khuyết điểm hoặc lỗi lầm như người khác, nhưng ở mức độ ít hơn, nhưng vẫn cười nhạo người khác.

Nhiều ngày trôi qua, hình mẫu ban đầu của bức tượng mà Lãnh Phong mất cả đêm để làm vẫn dừng lại tại chỗ, không có chút tiến triển nào.

Mỗi đêm, hắn sẽ vén tấm vải ra nhìn chằm chằm hình dáng đang ôm mình kia. Có lúc cảm thấy đây là Biệt Đông trong lòng hắn, có lúc lại cảm thấy hình như không phải. Ấn tượng của hắn về Biệt Đông lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ. Sự yếu đuối và ngoan ngoãn Biệt Đông thỉnh thoảng để lộ đã bị hắn nhìn thấy, nhưng đó không phải trạng thái bình thường. Phần lớn thời gian, Biệt Đông đều lạnh lùng và xa cách.

Nhưng Lãnh Phong rất nhớ Biệt Đông co ro ở ghế sau xe, cong đầu gối, hai tay vòng quanh ôm chặt mình. Hắn hơi hối hận vì ngày đó không ngồi ở ghế sau, ôm lấy người trở nên thuần phục vì lạnh kia vào lòng.

Khoảnh khắc đáng quý như vậy, một khi bỏ lỡ sẽ không có lại nữa.

Ban đêm, Lãnh Phong cẩn thận nhớ lại mùi hương trên người Biệt Đông, tươi mát, lạnh lùng. Khoảng thời gian gần đây, Lãnh Phong đều cố gắng đến gần Biệt Đông, ngửi mùi trên người cậu. Trước kia hắn luôn không nể nang chỉ trích Biệt Đông chỉ là con thú hoang không thể thuần hóa, là sói con không thể thuần dưỡng. Nhưng khi hắn thực sự đến gần, ngửi được mùi trên người Biệt Đông, là rừng rậm sau tuyết.

Mùi của cây linh sam, tuyết tùng, và những lớp dương xỉ dại đan xen trên cành cây trong rừng rậm nguyên sinh, hoàn toàn không phải mùi của thú hoang mà hắn nghĩ.

Lãnh Phong hơi đắm chìm, đây là mùi không một loại nước hoa nào có thể tạo ra được. Biệt Đông đi tới đâu, mùi hương này sẽ tỏa ra đến đó, khiến cho Lãnh Phong nhắm mắt cũng có thể đi theo. Ngón tay hắn v**t v* lên hình hài ban đầu của bức tượng, độ cong bả vai giống hệt Biệt Đông, nhưng Lãnh Phong cảm thấy còn kém xa vạn dặm, bức điêu khắc này không hề có chút độ ấm nào.

Còn Biệt Đông, Lãnh Phong nhớ rõ cảm giác khi ngón tay mình chạm vào cậu, nóng hổi như muốn đốt cháy mình vậy.

Lời tác giả: Anh Phong mới biết yêu à?

Bình Luận (0)
Comment