Chương 56: “Vậy… Thử xem?”
Biệt Đông không biết nói chuyện luôn rồi, trong đầu như núi lửa phun trào, thiêu đốt đến mức cậu nói năng lộn xộn: “Anh, anh Phong, em, em không phải… Anh nói nhầm rồi…” Cậu đứng lên muốn rời đi.
Đã đến lúc này, sao Lãnh Phong có thể thả cho cậu đi. Hắn kéo cánh tay cậu lại, cơ thể cũng nóng bừng, Lãnh Phong khàn giọng nói: “Tiểu Đông, tôi không nói nhầm, em, em nghĩ thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Biệt Đông thấy Lãnh Phong nói lắp, nhưng cậu không có thời gian, đầu óc tràn đầu câu “vợ ơi” kia. Lãnh Phong lại nói: “Em có muốn thử với tôi không?”
Thử… Thử gì… Bây giờ Biệt Đông chỉ muốn vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, không quan tâm đi đâu, chỉ muốn chạy như điên, đừng dừng lại. Nhưng cậu như bị làm phép cố định, toàn thân không thể cử động. Chỗ cổ tay Lãnh Phong túm lấy đã ướt, Biệt Đông muốn nói em là con trai mà, cái này thử kiểu gì…
“Tiểu Đông, tôi thích em, tôi muốn thử với em.” Lãnh Phong xem như đánh liều.
Biệt Đông quay đầu lại, ánh mắt Lãnh Phong nhìn một cái cũng bỏng người, đầy mong chờ. Biệt Đông ấp úng một lát, cậu không thể tin được mình lại nói như vậy, gật đầu khẽ đến mức không thể nhận ra: “Vậy, vậy thử xem.”
Lúc này, cậu không biết tại sao mình và Lãnh Phong lại nói đến mức này, không phải đang nói chuyện tượng Phật và chi phí vật liệu sao, làm sao lại thành “thử xem”?
Với lại, “thử xem” nghĩa là sao? Thử không được còn có thể quay lại điểm ban đầu à?
Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, lại cảm thấy không thể hỏi được câu nào. Cuối cùng Lãnh Phong cũng buông cổ tay cậu ra, chuyển sang nắm tay cậu. Biệt Đông đứng trước giường, cúi đầu nhìn người ngồi trên giường. Trên mặt Lãnh Phong có niềm vui không thể kiềm chế, trông hơi ngốc, Biệt Đông không nhịn được cười.
Lãnh Phong duỗi tay ôm cậu, thắt lưng Biệt Đông rất mỏng, Lãnh Phong vùi mặt trước ngực cậu.
Biệt Đông ôm vai hắn, bàn tay vuốt đầu húi cua ngắn ngủi của Lãnh Phong.
“Tiểu Đông,” Lãnh Phong muốn cậu ngồi lên chân mình, lại sợ cậu mất tự nhiên nên vẫn để cậu ngồi lại giường, nói: “Tôi muốn ở bên em là nghiêm túc, tôi thích em cũng là nghiêm túc.”
Biệt Đông thực sự hoàn toàn không biết cách đối mặt với cảnh tượng thế này. “Thích”… Cậu nghe cái chữ bỏng tai này, chỉ có thể khẽ “Ừ” một tiếng. Nhưng trong lòng cậu tin những lời Lãnh Phong nói, cậu biết là thật. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng thật ra cậu đã cảm nhận được từ lâu.
“Tôi biết em chưa chuẩn bị tâm lý,” Lãnh Phong nói: “Chúng ta cứ từ từ thôi, không cần đưa ra kết luận ngay bây giờ. Em thử ở bên tôi xem có quen không, có thích không.”
Lãnh Phong cảm thấy mình chưa bao giờ căng thẳng như thế, hắn nói “thử xem” chỉ là sợ dọa Biệt Đông, muốn cho cậu không gian giảm xóc, để cậu chậm rãi thích ứng.
Về phần bản thân hắn, Biệt Đông muốn thích ứng bao lâu, hắn cũng có thể chờ.
Trong lòng Biệt Đông muốn nói rằng em thích, nhưng chuyện này thực sự quá ngượng, cậu không nói được lời nào.
Lãnh Phong nhìn ra cậu mất tự nhiên, thế là không nói chuyện thích hay không nữa, cầm lấy tấm thẻ trên giường nói: “Em đồng ý rồi, vậy bây giờ có thể quản lý thẻ giúp tôi không?”
Thế là Biệt Đông cầm lấy tấm thẻ kia, màu đỏ trên mặt khó lắm mới phai đi, hơi ngượng ngùng gật đầu. Lãnh Phong lại nói: “Nào, để tôi liên kết thẻ giúp em, sau này sẽ tiêu tiền từ đây, số tiền em nghĩ có thể tiêu thì chúng ta mới tiêu.”
Vì vậy Biệt Đông nhìn Lãnh Phong liên kết tấm thẻ kia với ID wechat của cậu và Alipay, còn cài đặt thành phương thức thanh toán mặc định.
Sau khi làm xong những việc này, bầu không khí xấu hổ và mập mờ trong lòng mãi không tan mới dịu đi đôi chút. Biệt Đông nghĩ có lẽ chỉ có mình cảm thấy như vậy, cậu thấy Lãnh Phong rất bình thường, ngoại trừ vui vẻ hơn bình thường.
Lãnh Phong xoa đầu Biệt Đông, viên thuốc nhỏ trên đầu vẫn ẩm, hắn đi lấy máy sấy tới sấy tóc cho cậu. Gỡ viên thuốc nhỏ ra, mái tóc mềm mại phủ trên mặt Biệt Đông, cậu kéo dây máy sấy nói: “Anh Phong ơi, hơn ba nghìn, đắt quá…”
Lãnh Phong nói: “Không đắt, tốt cho tóc.”
Biệt Đông hơi ngẩng đầu lên, cố ý nói: “Vậy em quản lý thẻ, em cũng sẽ không mua đồ đắt như thế, anh còn để em quản lý không?”
Lãnh Phong bị chọc cười, ngón tay hơi dùng lực túm da đầu Biệt Đông, “Vừa làm chủ đã thử thách tôi, cho chứ, sao lại không cho quản? Vợ tôi nói ba nghìn thì ba nghìn, nói ba mươi nghìn thì ba mươi nghìn, quan trọng nhất là em ấy thích.”
Biệt Đông nghe hắn mở miệng gọi vợ, thực sự rất không quen, nhưng đã đồng ý “thử”, bây giờ cũng không có lý do gì để người ta không gọi như thế.
Dù sao trong lòng cậu vẫn nghĩ chữ vợ này dùng cho con gái, cậu là con trai, mỗi lần bị gọi như vậy sẽ cảm thấy xấu hổ.
Sấy tóc xong, Lãnh Phong lấy ipad tới, ôm Biệt Đông, hai người cùng dựa vào đầu giường bắt đầu lên mạng chọn sơn nhập khẩu. Biệt Đông không hiểu, Lãnh Phong sẽ giải thích cho cậu từng thương hiệu và từng loại. Có rất nhiều loại sơn, dùng trên đồ gỗ, dùng trên đồ gốm sẽ khác nhau, còn có sơn lót, sơn bề mặt, v,v… Giữa các thương hiệu có sự khác biệt gì.
Lại nói cho Biệt Đông biết tượng Phật của chùa Thừa Hữu có tượng gỗ, cũng có tượng bùn, loại sơn cần dùng cũng khác. Biệt Đông chợt nhớ đến tác phẩm luôn phủ vải che dưới tầng, nó thuộc loại nào?
Đang nghĩ thì Lãnh Phong nói: “Tác phẩm của mình mà tôi đang làm là điêu khắc bằng đá, nhưng tôi muốn thêm một ít men vào một số bộ phận, đúng lúc mua luôn.”
“Đó là tác phẩm gì?” Cuối cùng Biệt Đông cũng hỏi.
Lãnh Phong hơi cười, suy nghĩ một lát mới nói: “Em sẽ nhìn thấy, em sẽ là người đầu tiên xem tác phẩm đó.”
Sau khi chọn xong loại sơn Lãnh Phong cần, cho vào giỏ hàng thành một danh sách rất dài, tổng số lượng kinh ngạc. Lãnh Phong nhét ipad vào ngực Biệt Đông: “Vợ ơi, em xét duyệt đi.’
Mặc dù Biệt Đông đã nghe loại sơn này, loại sơn kia, nhưng làm sao hiểu được, cậu hơi đỏ mặt cười nói: “Em không quản được mấy thứ trong chuyên ngành của anh, anh tự nắm bắt đi, em chỉ có thể quản lý cuộc sống, như cái này.” Cậu lại chỉ máy sấy trên tủ đầu giường, “Đắt như thế đừng hòng nghĩ đến nữa.”
Lãnh Phong cọ tai và cổ cậu: “Thế vợ trả tiền đi.”
Biệt Đông bị hắn con ngứa, nhớ đến hồi nhỏ ở trong thôn, cha từng mang về cho cậu một con chó sói từ trên núi. Sau khi nuôi lớn luôn thích cọ vào người cậu, lông trên người vừa ngứa vừa châm chích, nhưng rất ấm áp.
Nghĩ đến phép so sánh này Biệt Đông không nhịn được cười, vốn muốn tránh đi cũng nhịn xuống. Lãnh Phong dùng tài khoản của mình mua đồ, hắn nói luôn mật khẩu thanh toán cho Biệt Đông. Sau khi thanh toán số tiền kia, trong lòng Biệt Đông vẫn tiếc đứt ruột.
Dường như Lãnh Phong có thể nhìn thấy linh hồn cậu, cánh tay ôm cậu siết chặt, nói: “Bà xã mê tiền ơi, đừng tiếc của, anh kiếm được tiền từ công việc này mà, chúng ta không lỗ.”
Biệt Đông do dự một lát: “Ừm, anh Phong này, em thương lượng với anh một chuyện nhé?”
“Chuyện gì?”
“Thì là, hay anh cứ gọi em là Tiểu Đông đi?” Cuối cùng Biệt Đông cũng nói ra, nhưng nói xong cậu lại hơi hối hận. Chỉ là một xưng hô thôi, để ý như thế làm gì, anh ấy thích gọi cứ để anh ấy gọi.
Quả nhiên, Lãnh Phong có vẻ không được vui, cũng không phải không vui, trông có vẻ hơi đáng thương, còn có chút tủi thân, như có cái đuôi vô hình đang gõ sau lưng, “Em không thích à?”
Biệt Đông nhanh chóng lắc đầu, sau đó suy nghĩ một lát: “Có thể gọi ở nhà.”
Lãnh Phong lại lập tức mặt mày hớn hở, “Được, vợ nói gì thì là đó.”
Nhớ năm đó, hắn – một lãng tử máu lạnh trái tim sắt đá chạy trốn khỏi lễ đính hôn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn, ghét mọi trói buộc. Kết quả bây giờ đuổi theo một người gọi vợ, còn là vợ nam. Hành động của gã đàn ông họ Lãnh cao to cơ bắp nào đó trong phòng ngủ sau khi đóng cửa lại thực sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Biệt Đông cũng không quá quen với sự tương phản này của Lãnh Phong. Hai chữ “vợ ơi” như một van cơ học nào đó của Lãnh Phong, khi hắn gọi sẽ hóa thân thành sói con, chó con kêu ăng ẳng, hùng hục chạy theo Biệt Đông xin sờ xin v**t v*.
Bản thân Lãnh Phong lại không hề biết đến sự tương phản kinh hãi này, hắn cảm thấy rất thoải mái, rất vui. Như thể mọi mâu thuẫn trong quá khứ của mình đều bị hai chữ này hóa giải.
Hai người dựa vào đầu giường nói chuyện thêm một lúc. Đêm đã khuya, Lãnh Phong thuận thế kéo Biệt Đông xuống: “Vợ ơi, anh buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ đi?”
Cảnh tượng này rất quen thuộc, khoảng thời gian đi xa mua hàng Tết, hai người ngủ sát bên nhau mấy đêm, theo lý thuyết Biệt Đông sẽ không kháng cự. Nhưng lúc này vừa nghe thấy chữ ngủ, Biệt Đông lại hoảng sợ, vô thức muốn nhảy xuống giường.
Khác nhau!
Biệt Đông nghĩ, khác nhau, lúc đó ngủ với nhau là sưởi ấm cho nhau, là bất đắc dĩ, là trong lòng không vướng bận gì. Nhưng bây giờ cậu đã là “vợ” người ta, lại ngủ chung, đâu còn đơn thuần như lúc đó nữa?
Cậu chưa từng trải qua mối quan hệ thân mật, thiếu kinh nghiệm, nhưng đồ ngốc cũng biết một người “vợ” phải làm gì trên giường. Nhất là hồi nhỏ cậu còn tận mắt nhìn thấy đôi kia trong thôn.
Tai Biệt Đông đỏ bừng, cậu chưa sẵn sàng, lúc này mới nhận ra có thể “thử” cách “chuyện kia” quá xa. Cậu đỏ mặt đến mang tai: “Anh, anh Phong ơi, không được… Em, em sang bên kia ngủ thì hơn…” giọng càng nói càng nhỏ.
Lãnh Phong sững sờ, tiếp đó đã hiểu. Thật ra hắn không muốn làm gì cả, nói đi ngủ chỉ là ngủ. Hắn muốn ôm Biệt Đông ngủ, giống như lúc trước trên đường. Nhưng nhìn người trong lòng hoảng hốt như thế, Lãnh Phong cũng không cần giải thích gì, hắn nói: “Được, Tiểu Đông muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”
Biệt Đông đang chuẩn bị chuồn khỏi ngực hắn, Lãnh Phong lại kéo cậu lại: “Vậy hôn được không?”
Câu này… Tại sao còn phải hỏi nữa. Biệt Đông vô cùng xấu hổ, lại gật đầu. Lãnh Phong không hôn nhẹ lên thái dương hoặc tóc cậu như trước nữa, trực tiếp hôn lên đôi môi mọng của cậu. Hơi thở nóng rực đập vào mặt, hình như Lãnh Phong cảm thấy chạm vào đôi môi mọng kia rất tuyệt, còn cắn nhẹ. Biệt Đông phát ra một tiếng “ưm”, Lãnh Phong chậm lại, buông cậu ra, thở bên tai cậu, trầm giọng gọi: “Đông Đông”.