Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 60

Chương 60: Chó lai sói si mê

Lãnh Phong có rất nhiều điều muốn nói về bức tượng người này, ví dụ như bắt đầu khi nào, tại sao lại muốn làm, tại sao lại là hình dạng này, trong lúc đó đã sửa chữa bao nhiêu lần… Nhưng lúc này hắn cảm thấy những điều đó đều không cần thiết. Biệt Đông đã nhìn thấy, phản ứng theo bản năng của cậu là điều Lãnh Phong quan tâm nhất.

Đây là một bức tượng người vẫn chưa hoàn toàn làm xong, kích thước không khác người thật là bao, được điêu khắc từ đá trắng. Hình dáng hiện tại trông hơi thô, cũng được làm từ đôi tay của Lãnh Phong nhưng hoàn toàn khác với bức tượng Quan Âm bạch ngọc vừa mới hoàn thành.

Song Biệt Đông cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ, không chỉ vì cậu là “người trong cuộc”, mà còn vì cậu cảm nhận được “sáng tác” là gì. Quả nhiên hoàn toàn khác với “công việc”.

Kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy bức tượng che vải này trong phòng làm việc của Lãnh Phong, đến bây giờ đã nửa năm trôi qua. Lãnh Phong dành nửa năm để làm một tác phẩm, có lẽ sớm hơn, Biệt Đông nghĩ, bảy tháng, tám tháng?

Đây là bản thân cậu, những vết sẹo trên lưng như bụi gai, tư thế cong gối ôm lấy mình bất lực lại quật cường, đều là bản thân cậu. Biệt Đông chưa bao giờ đau lòng vì mình, cho dù từng bị đánh đòn, bị nhốt, cậu cũng chưa bao giờ thương mình, mà luôn chịu đựng với thái độ mạnh mẽ và lạnh lùng nhất. Nhưng giờ phút này cậu lại hơi không đành lòng nhìn bức tượng này.

Lãnh Phong đã làm ra Biệt Đông yếu đuối và nhạy cảm nhất, là bản ngã bao bọc chặt chẽ và sâu nhất mà Biệt Đông chưa bao giờ thể hiện ra với người khác. Cậu không biết Lãnh Phong nhìn ra được khi nào, có lẽ rất sớm, sớm như vậy… Biệt Đông hơi thầm giật mình, cậu nhớ lại, khi cậu những tưởng Lãnh Phong vẫn ghét mình, thật ra anh ấy đã hiểu mình.

“Em có thể sờ nó không?” Biệt Đông quay đầu hỏi Lãnh Phong, ánh mắt vô cùng mềm mại.

“Tất nhiên.”

Lãnh Phong đáp.

Tựa như v**t v* một “bản thân” khác, Biệt Đông khẽ chạm vào nó với cảm xúc khó diễn tả, nếu pho tượng này sống, cậu rất muốn ôm lấy nó.

Lãnh Phong vẫn luôn lẳng lặng nhìn cậu, sau đó nói: “Tiểu Đông ơi, nói thật anh chưa từng làm món đồ nào như vậy. Lúc mới bắt đầu anh không chắc chắn, không biết mình có đúng không, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.”

Từ trước đến nay hắn luôn chắc chắn về những gì mình làm, vẫn chưa bắt đầu đã có thể dự đoán được kết quả. Nhưng lần này thì khác, hắn mang theo tâm trạng thấp thỏm và thử, hoàn toàn không thể dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lãnh Phong nói tiếp: “Nó vẫn luôn được điều chỉnh, sửa chữa, vì cảm giác của anh dành cho em luôn thay đổi. Mỗi lần thay đổi sẽ khiến anh cảm thấy pho tượng kia so sánh với con người thật của em luôn thiếu gì đó. Ngay cả bây giờ, anh cũng cảm thấy nó vẫn chưa hoàn thành, vì cảm giác anh dành cho em cũng thay đổi từng phút. Nghĩ như vậy, có lẽ nó không bao giờ xong được.”

Biệt Đông bị chọc cười, sau đó lại hơi muốn khóc. Cậu mím môi lắc đầu nói: “Nó đã hoàn thành rồi, nó là em của trước kia, em của bây giờ… Đã khác.”

Cậu nói vậy, Lãnh Phong đã hiểu. Đây là Biệt Đông yếu đuối nhạy cảm, quật cường bất lực. Là Biệt Đông ban đầu cùng đường bí lối đến Lê Tân tìm nơi nương tựa cùng người lạ. Là Biệt Đông nhảy xuống trước thác nước, sau đó phải c** q**n áo ướt, để lộ cơ thể đầy vết sẹo trước mắt mọi người. Nhưng không phải cậu của hiện tại.

Pho tượng này đã được hoàn thành từ lâu.

“Em thích không?” Lãnh Phong hỏi.

Biệt Đông khẽ gật đầu. Chữ thích quá nhẹ, đây là sự hiểu biết lớn nhất của người bên cạnh đối với mình, cậu cảm thấy vô cùng đáng quý.

“Thích.” Biệt Đông nói.

Lãnh Phong cười, ngón tay cũng v**t v* bả vai pho tượng, “Vậy là tốt rồi, anh có thể tiếp tục rồi.”

Điêu khắc đá có độ nhám tự nhiên, so với điêu khắc ngọc hoặc đồng, điêu khắc đá đơn giản, không được đánh bóng cẩn thận, hơi xỉn màu nhưng lại vừa đẹp. Song Lãnh Phong cảm thấy tác phẩm này thích hợp với đá trắng, cùng màu da với người thật. Hắn chỉ muốn cậu tối, nhạt, và thô ráp.

Thiệu Kỳ Hoa nhiều lần hỏi tiến độ của tác phẩm này, Lãnh Phong trả lời đơn giản, chỉ nói đang làm. Nhưng cá nhân hắn nghĩ sắp hoàn thành rồi, hắn sẽ không công khai trước công chúng.

Đây là người yêu của hắn, và bí mật lớn nhất trên cơ thể người yêu. Cho dù đây là tác phẩm thành công nhất của hắn, có thể được gọi là “Sáng tạo nghệ thuật”, Lãnh Phong cũng không muốn để nó bị người ngoài không liên quan bình luận.

Buổi tối hai người cùng trở về sau khi làm xong việc ở quán cơm. Trời lại bắt đầu mưa rả rích. Cuối tháng Tám, mùa hè này Biệt Đông gần như không bị cháy nắng, làn da trắng như tuyết càng trắng hơn. Cậu chê mình trắng quá, lúc mới đến còn thấy vui mừng. Vốn nghĩ nơi này là cao nguyên, tia cực tím mạnh hơn, có thể khiến mình đen hơn. Kết quả hơn nửa năm trôi qua, vẫn trắng như tuyết không tan trên đỉnh núi.

Buổi tối hai người ngồi bên bàn làm việc, Lãnh Phong bắt đầu phủ một ít men lên một số bộ phận của bức tượng. Biệt Đông bên cạnh nhìn như si mê. Màu sắc mà Lãnh Phong pha rất hạn chế, rất nhạt, được dùng trên các vết sẹo. Hắn nói: “Anh muốn giữ lại cảm giác chất liệu nguyên bản của đá ở mức cao nhất có thể, không muốn nó trở nên quá tinh tế, màu sắc cũng sẽ khá xỉn.”

Biệt Đông “Ừ ừ” gật đầu. Cậu cảm thấy Lãnh Phong nói gì cũng được, làm gì cũng được. Lãnh Phong dùng màu đỏ thẫm xử lý những vết sẹo trên cơ thể, thoạt nhìn giống như vảy cũ, có chút máu rỉ ra ở giữa.

Biệt Đông đã không còn đau lòng cho mình nữa, bây giờ nhìn chỉ cảm thấy thán phục, làm sao Lãnh Phong biết được tình trạng khi đó của cậu? Cậu là như vậy, vết thương trên người lành rồi rách, luôn không khỏi hẳn vì luôn bị đánh.

Lãnh Phong biết, vết thương trên người Biệt Đông dày đặc chồng lên nhau, không phải một, hai lần là có thể tạo thành.

Cọ quét sơn mềm mại kia dùng trên tác phẩm, thỉnh thoảng Lãnh Phong dừng một lát, Biệt Đông hỏi hắn làm sao? Lãnh Phong nhìn cậu nói: “Đau.”

Biệt Đông ôm hắn từ phía sau, mặt dán vào lưng: “Không đau nữa, đã qua lâu rồi.” Cậu cảm thấy Lãnh Phong làm tác phẩm này một cách tinh tế và dịu dàng như vậy, đã hoàn toàn xoa dịu những vết sẹo trên người và trong lòng cậu. Cậu hết đau từ lâu rồi.

Lãnh Phong vừa nghĩ rằng Biệt Đông từng bị tên cha dượng khốn nạn kia làm tổn thương như vậy, trong lòng sẽ nổi giận không giải thích được. Nhưng hắn không nhắc đến tên khốn kia, người kia không xứng. Hắn đặt cọ xuống, cởi găng tay ra, xoay người đối mặt với Biệt Đông, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên hôn. Hắn hôn rất mạnh, rất sâu, gần như khiến Biệt Đông khó thở. Sau một nụ hôn sâu và dài, hắn nói: “Tiểu Đông, sau này sẽ không có ai làm tổn thương em nữa. Nếu có, anh sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn.”

Biệt Đông mở mắt ra, nhìn thấy Lãnh Phong vừa tức giận vừa dịu dàng, trong lòng vô cùng ấm áp, không nhịn được cười, cậu gật đầu nói: “Em biết rồi, bạn trai kim cương.”

Lãnh Phong lại mổ cậu một cái: “Chỉ biết chê cười anh.”

Đêm nay Lãnh Phong rất bám người. Có lẽ là thuận lợi kết thúc công việc hơn hai tháng, hoặc là tác phẩm làm đã lâu nhận được sự tán thành từ “chính chủ”, tâm trạng của hắn cực kỳ tốt. Bám từ phòng làm việc dưới tầng đến phòng ngủ, Biệt Đông đi tắm, hắn cũng đi qua đi lại ngoài cửa nói chuyện với cậu. Biệt Đông tắm xong đi ra, vừa kéo cửa, Lãnh Phong đứng ngay trước cửa, trên mặt viết “Anh có việc nhờ em”.

Biệt Đông buồn cười, khẽ đẩy hắn vào phòng, ngồi bên giường mình, Lãnh Phong tự giác lau tóc giúp cậu. Biệt Đông nói: “Tóc dài quá, em muốn đi cắt, được không?”

Vì Lãnh Phong thích, Biệt Đông vẫn không cắt, nhưng bây giờ thực sự hơi dài quá, sắp đến cằm rồi, cậu thấy vướng víu, khó xử lý. Dù sao trước giờ chưa từng nuôi tóc dài.

Lãnh Phong lại có một suy nghĩ thầm kín, hắn rất muốn nhìn Biệt Đông ở trên người mình hoặc ở dưới người mình khi hưng phấn, tóc đen xõa quanh người. Biệt Đông trắng như vậy, tóc như rong biển xõa ra, Lãnh Phong chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy là một bức tranh cực kỳ đẹp. Cảnh tượng này dù hắn chỉ nhìn qua một lần cũng thỏa mãn. Chỉ cần hắn nhìn một cái, sau đó dù Biệt Đông cắt tóc, hắn cũng không thấy tiếc nuối. Lúc này hắn dỗ Biệt Đông: “Không dài, vợ ơi, tóc của em giao hết cho anh, anh gội anh sấy anh buộc.” Nói xong còn hôn đỉnh đầu hơi nóng vì máy sấy, hôn đến tai và cổ.

Biệt Đông thấy hơi ngứa nên tránh đi, nghĩ thầm, thôi, phiền thì phiền vậy, chỉ cần anh ấy thích.

Biệt Đông để tóc dài bớt đi rất nhiều sự hung dữ trước kia, ánh mắt cậu nhìn Lãnh Phong dịu dàng và yên tĩnh. Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông bây giờ rất giống Giang Nguyên từng miêu tả, là một “chú nai con xinh đẹp”. Hắn cũng cảm thấy đây mới là Biệt Đông ban đầu, dịu dàng, trong trẻo, xán lạn.

Hắn ôm Biệt Đông như vậy không vỡ buông tay, mè nheo bên tai cậu: “Vợ ơi, anh muốn ôm em ngủ, được không?”

Biệt Đông vô thức vẫn muốn trốn, nhưng Lãnh Phong ôm cậu chặt quá, nói mơ hồ: “Anh không làm gì hết, chỉ muốn ôm em ngủ, giống như bây giờ, được không?”

Chó lai sói si mê, Biệt Đông thực sự không nỡ từ chối hắn. Thật ra cậu cũng nhớ cảm giác ngủ cùng Lãnh Phong, thật sự rất tốt. Mặc dù bây giờ không phải mùa đông, nhưng đêm mưa vẫn rất lạnh. Biệt Đông chớp mắt, nói: “Được.”

Lãnh Phong ôm eo bế người lên, đặt lên giường mình, nóng lòng nói: “Anh đi tắm đã, vợ đừng ngủ trước, chờ anh.”

“Được.” Biệt Đông rụt người trên chiếc giường rộng lớn, vẫn cảm thấy ngượng ngùng, che nửa mặt lại.

Bình Luận (0)
Comment