Chương 63: “Sao lại ghét anh?”
Khách sạn đặt trước nằm ở phía đông biển Lê Dạng, bên kia biển là thị trấn cổ Lê Tân. Khi họ đến nơi đã hai giờ chiều.
Giữa trưa tìm đại một quán nông trại ở trên đường, lại khiến Biệt Đông nhớ lại những quán ăn đã ghé trên đường đi mua hàng Tết. Hương vị không khác mấy, đều ngon.
Bên ngoài phòng khách sạn có sân thượng lớn, có ghế nằm mềm và võng. Lúc này trời đang mưa, bên trên ghế nằm và võng có mái hiên che mưa. Biệt Đông và Lãnh Phong đặt vali đồ đạc xuống rồi ra sân thượng. Lúc này Biệt Đông mới biết nhìn từ bên này của biển Lê Dạng có thể nhìn thấy toàn bộ dãy núi Ly Sơn.
Khi ở Lê Tân, họ sống ở chân núi, mặc dù ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy núi mỗi ngày, nhưng khoảng cách quá gần nên không nhìn rõ toàn cảnh. Lúc này ở biển Đông, nhìn thấy dãy núi đậm màu kéo dài không hết, trong lòng Biệt Đông mới cảm thấy mặc dù đây là núi miền Nam, nhưng khí thế hùng vĩ không thua dãy núi ở quê.
Mưa không lớn, hai người nằm trên ghế, nhìn mặt biển mưa trắng xóa và bờ bên kia sương mù mờ mịt, không có cảnh vật khác nào quấy nhiễu. Thật sự có thể nói là biển núi mênh mông sạch sẽ, Biệt Đông cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Lãnh Phong nói chuyện với cậu, nói mãi thì phát hiện người bên cạnh không có âm thanh nào. Hắn nhìn lại, vậy mà đã chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi.
Thế là hắn khẽ đi vào phòng, ôm tấm chăn dày đi ra đắp cho Biệt Đông, nhìn cậu phát ra tiếng hít thở đều đều chậm rãi.
Lãnh Phong rót cho mình một ly rượu, sau đó lại mở sổ phác thảo ra, vẽ Biệt Đông ngủ say.
Khi tỉnh dậy, Biệt Đông còn ngơ ngẩn một lát, đột nhiên quên mất mình đang ở đâu. Lãnh Phong rất thích nhìn dáng vẻ cậu ngơ ngác, ngốc nghếch, không hề có sự phòng bị nào. Thấy cậu tỉnh, hắn đi tới ôm vợ, chen chúc với Biệt Đông trên ghế, đặt người trên chân ôm vào lòng.
Biệt Đông vẫn chưa tỉnh táo, cũng không phản kháng, thuận thế dựa vào ngực Lãnh Phong, hai tay ôm eo hắn, nhắm mắt lại một lúc.
Lâu lắm rồi chưa ngủ một giấc thoải mái như vậy vào buổi chiều. Ngày nào cũng bắt đầu làm việc ngay khi mở mắt, làm việc ở khách sạn, làm việc ở quán cơm, làm đến khi Giang Nguyên rời đi, khách sạn không còn. Cậu còn phải chăm sóc Lãnh Phong làm việc ở chùa, đưa cơm nước. Cậu thích cuộc sống như vậy, nhưng trộm lười biếng và ngủ một giấc vào ngày mưa như bây giờ cũng rất thoải mái.
Không lâu sau cậu đột nhiên mở mắt ra, mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, hơi bối rối nói: “Anh…”
Hai tay Lãnh Phong ôm đối phương, hơi dịch người, nói một cách nghiêm túc lại đáng thương: “Vợ ơi, anh không cố ý…”
Hắn thật sự không cố ý, chuyện này làm sao có thể kiểm soát được? Ôm bà xã thơm và ngoan như thế, người đàn ông nào có thể không hề có phản ứng? Hơn nữa, Lãnh Phong nghĩ, hắn luôn kiềm chế bản thân, đến bây giờ cũng chưa thực sự phát sinh quan hệ đáng kể nào với Biệt Đông, có thể nói là cấm dục điển hình.
Lần này Biệt Đông xem như đã tỉnh táo, vừa định thần lại, cậu đã chủ động hôn lên, chặn lại câu nói dang dở của Lãnh Phong. Lãnh Phong lại sửng sốt, đây là lần đầu tiên Biệt Đông chủ động hôn hắn. Trước đây, Biệt Đông không né tránh khi hôn đã xem như tiến bộ lắm rồi. Lãnh Phong bóp eo Biệt Đông, trong lòng mừng thầm, quả nhiên ra ngoài một chuyến cũng tốt.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, đây mới chỉ là bắt đầu. Hôm nay Lãnh Phong nhận được nhiều bất ngờ, Biệt Đông dứt khoát ngồi trên người hắn, hôn sâu một lúc lâu, sau đó hai tay thò xuống dưới…
Trong đầu Lãnh Phong như nổ pháo hoa, không biết hôm nay Biệt Đông làm sao, tại sao đột nhiên trở nên gợi cảm, nhưng hắn rất thích.
Biệt Đông không có kỹ năng như Lãnh Phong, kỹ thuật có thể nói là ngây ngô. Sau khi xoa một lúc, hình như cảm thấy làm vậy Lãnh Phong sẽ không sướng, cậu quay đầu nhìn xung quanh một lượt. Thời tiết mùa này khách sạn vắng khách, ban công mỗi phòng đều lệch nhau, họ ở tầng cao nhất, chỉ có ban công của họ kéo dài đến mặt biển Lê Dạng. Biệt Đông chắc chắn không ai có thể nhìn thấy họ, khàn giọng nói: “Anh Phong, em giúp anh.”
Lãnh Phong đã không thể nói chuyện được nữa, Lúc này dù Biệt Đông muốn hắn nhảy xuống biển Lê Dạng hắn cũng sẽ không nói hai lời mà nhảy xuống. Biệt Đông mở khóa quần Lãnh Phong, hoàn toàn thả ra, sau đó quan sát một lúc lâu, hơi ngơ ngác.
Tất nhiên Lãnh Phong không hề thẹn đỏ mặt, làm gì có chuyện ngượng ngùng. Giờ phút này hắn hoàn toàn không nghĩ được gì nữa. Biệt Đông v**t v* rồi nói: “Nó đẹp quá.”
Hình dáng đẹp, màu sắc đẹp, mùi cũng thơm. Mặc dù ngủ chung giường mỗi đêm, sờ không biết bao nhiêu lần, nhưng nhìn thấy rõ ràng thế này, Biệt Đông vừa xấu hổ vừa thật lòng thấy đẹp. Nói xong cậu hôn luôn, toàn thân Lãnh Phong chấn động, hắn chưa kịp lấy lại tinh thần thì việc k*ch th*ch hơn đã theo đến.
Tóc Biệt Đông tản ra trong lúc ngủ, được vén sang một bên, lọn tóc nhọn theo động tác của Biệt Đông quét qua chỗ nhạy cảm nhất của Lãnh Phong như con rắn nhỏ…
Lãnh Phong cảm thấy mình chết cũng đáng.
Chập tối sương chiều nặng nề, Lãnh Phong đã trải qua sự k*ch th*ch mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến từ người vợ thân yêu nhất của hắn. Hắn thực sự không nỡ để Biệt Đông cố gắng mãi. Sau đó hắn kéo người lên, đổi thành hắn dẫn dắt để hai người cùng nhịp…
Cho đến cuối cùng hai người cùng bước, dính vào nhau không phân biệt được ai với ai.
Biệt Đông thở hổn hể, xụi lơ nằm trên người Lãnh Phong. Lãnh Phong rút khăn giấy ra lau, đắp kín chăn. Hai người lại ôm nhau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Trời đã hoàn toàn tối om, Lãnh Phong đứng dậy bế Biệt Đông đi tắm gội. Sau khi tắm sạch sẽ, hai người cùng xuống tầng ăn tối.
Khách sạn này rất lớn, có nhà hàng riêng. Trên đường đi, Biệt Đông vô thức hơi phát “bệnh nghề nghiệp”, nhìn cách trang trí, bố cục, vật liệu được sử dụng, cách phân bố và quản lý nhân viên ở đây. Cậu cảm thấy mọi thứ đều rất cao cấp, rất đáng học hỏi.
Đều quản lý khách sạn, nhưng Biệt Đông cảm thấy quản lý khách sạn này mới xứng gọi là quản lý. Còn bản thân cậu trước kia hoàn toàn là làm theo trực giác. Cậu rất muốn có một cơ hội có thể nói chuyện với quản lý ở đây để học hỏi kinh nghiệm.
Mặc dù bây giờ trong tay cậu không có gì cả, nhưng Biệt Đông luôn nghĩ rằng mình vẫn thích nghề này. Vừa mới có chút hăng say thì đã tan biến. Năng lượng vẫn còn đó, chỉ là không có chỗ dùng.
Lãnh Phong thấy cậu quan sát xung quanh, không nhìn ra lý do bèn hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Biệt Đông cười một tiếng, không để lộ suy nghĩ của mình, chỉ nói: “Nơi này rất đẹp.”
Hai người đến nhà hàng, không gian không rộng lắm nhưng có cửa sổ sát đất 270 độ. Trời tối và mưa, không nhìn thấy cảnh núi và hồ ở bên ngoài, chỉ thấy một con đường ván gỗ kéo dài đến biển Lê Dạng.
Nhân viên rõ ràng đã được đào tạo bài bản, có đủ lễ nghi bàn ăn, kéo ghế ra cho họ, bày bộ đồ ăn và khăn ăn, rót nước. Mỗi chi tiết đều chu đáo lại khiến Biệt Đông hơi câu nệ.
Lãnh Phong đã phát hiện ra, hỏi cậu khi hai người cùng xem menu: “Nếu em không thích thì chúng ta ra ngoài ăn?” Vùng này là một ngôi làng phát triển theo hướng du lịch kinh tế, bên ngoài cũng có rất nhiều nhà hàng.
Biệt Đông lắc đầu, cậu chỉ không quen chứ không phải không thích.
Sau khi nhân viên phục vụ đi ra, Biệt Đông mới thoải mái hơn chút. Cậu vẫn không quen được người khác “hầu hạ”. Mặc dù biết rằng những dịch vụ chi tiết như vậy là điều cần thiết với một khách sạn. Bữa tối chọn ăn ở đây, cậu cũng mang theo tâm lý “học hỏi”.
Buổi tối vẫn mưa, nhưng không to. Sau khi ăn xong, Lãnh Phong hỏi cậu có muốn ra ngoài đi dạo không. Thế là hai người che một cây dù ra ngoài đi tản bộ.
Biệt Đông ôm cánh tay che dù của Lãnh Phong. Làng ở đây khác thành phố cổ Lê Tân, buổi tối không ồn ào, lại là mùa ế ẩm. Hai người đi dọc theo con đường đá và đường đèn tối tăm trong làng một lúc cũng không thấy ai khác.
Mưa càng lúc càng to, Biệt Đông đang nghĩ hay là quay về thì thấy phía trước có một quán bar nhỏ đang mở cửa, trên bảng hiệu treo đèn lồng. Lãnh Phong chỉ nơi đó nói: “Hay là vào tránh mưa đi?”
“Vâng.”
Đây là một quán bar rất nhỏ, bên trong chỉ có một mình ông chủ làm việc, là một ông chú.
Trong khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa, trên bốn mặt tường quanh phòng treo đầy ảnh đen trắng cỡ lớn chụp núi. Biệt Đông nhìn thoáng qua đã bị thu hút.
Ông chủ đang uống rượu một mình, rõ ràng hơi say, thấy có người đến chú rất vui, thế là ba người bắt đầu uống chung. Lúc này mới biết ông chủ là một nhiếp ảnh gia của tạp chí địa lý, phần lớn thời gian đều đi loanh quanh trong núi, lúc rảnh mới kinh doanh quán bar, pha chút rượu chỉ để kết thêm vài người bạn.
Biệt Đông rất hứng thú với cuộc sống của chú, hai người nói về núi. Lãnh Phong ngồi bên cạnh lắng nghe, cảm thấy Biệt Đông đêm nay vô cùng thoải mái tự do. Chú kia còn nói, lần sau lên núi có thể dẫn Biệt Đông theo cùng.
Sau đó chú say, còn lại Lãnh Phong và Biệt Đông tiếp tục uống rượu. Mới bắt đầu uống một ly whisky, Lãnh Phong thấy quán bar có rất nhiều bia thủ công do người địa phương làm, vị tinh khiết và thơm. Thế là hai người lại uống khá nhiều. Thật ra bình thường Biệt Đông rất ít khi uống rượu, nhưng trong gen người miền Bắc lại thích rượu. Đêm nay trước mặt hai người là hàng chai rượu rỗng, cuối cùng Biệt Đông cũng hơi say, cười hì hì ngây ngô, bất cẩn nói những lời thật lòng với Lãnh Phong: “Anh không biết đâu, lúc mới đến đây, thật ra em rất ghét anh.”
Mặt Lãnh Phong hơi đỏ, nhưng thật ra không say, hắn cười nói: “Sao lại ghét anh?”
“Anh đó,” Biệt Đông ngơ ngác, hình như đang nhớ lại bảy tội của Lãnh Phong, “Vừa lạnh lùng, vừa khốn nạn, còn không làm việc, đi ăn chùa, coi thường mọi người trên đời này, người coi thường nhất…” Biệt Đông chỉ ngực mình, “Là em.”
Sau đó bĩu môi, biểu cảm vừa tức giận vừa kiêu ngạo: “Em cũng coi thường anh.”
Lời tác giả: Xóa một ít vẫn tốt hơn, không nhiều, đừng khóa mà… Nếu chương ngày mai xóa nhiều quá thì sẽ đăng lên wb, xem tình hình