Chương 66: Màn trời chiếu đất, vợ chồng già
Ở trên núi cao cây cối thưa thớt cũng có lợi, sẽ không bị thú dữ tấn công. Nhưng đồng thời nếu không tự chuẩn bị lương khô, muốn tìm đồ ăn ở nơi hoang vu cằn cỗi này cũng rất khó khăn.
Cũng may mới chỉ là buổi chiều đầu tiên lên núi, đồ ăn uống vẫn dồi dào. Mưa rơi rả rách, việc cấp bách là tìm chỗ thích hợp để cắm trại. Giữa việc tìm một nơi trú ẩn tránh mưa và cắm trại ngay tại đây, Biệt Đông chọn cái thứ hai. Mặc dù nếu may mắn có thể tìm được hang núi khô ráo, nhưng sau khi vào rừng sẽ phải đối mặt với thú hoang ẩn hiện và tấn công không thể kiểm soát, quá nguy hiểm.
Hơn nữa lần này còn có thiết bị chuyên nghiệp của Lãnh Phong, ban đêm mưa không to, cắm trại không thành vấn đề.
Sau khi tìm được một nơi khá bằng phẳng, Lãnh Phong và Biệt Đông cùng dùng dao xử lý bụi cây cứng và đá vụn, dựng lều trước.
Vẫn là chiếc lều vải tự bung lần trước, không lớn, tấm thảm chống ẩm và túi ngủ cũng là lần trước. Biệt Đông nhìn, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên ngủ chung lều, chung túi ngủ với Lãnh Phong.
Đêm đó, họ bơi lội trong dòng sông gần không độ, sưởi bên đống lửa, uống trà sữa thơm lừng. Sau đó gần như tr*n tr**ng ôm nhau ngủ.
Biệt Đông nghĩ một lát, nhìn bạn trai đang bận rộn, không nói gì cả nhưng trên mặt vô thức nở nụ cười.
Chuẩn bị xong chỗ ở, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Hai người cởi giày chui vào lều vải. Biệt Đông cởi áo khoác chống nước ra để trong góc, hơi nóng từ cơ thể ướt đẫm tản ra. Lãnh Phong cũng giống vậy, lấy cái chăn khoác lên cho Biệt Đông, “Anh dùng bếp cồn đun ít nước nóng, vừa uống vừa có thể lau người.”
Biệt Đông giữ hắn lại: “Thôi, chúng ta chưa biết phải ở trong núi mấy ngày, dùng tiết kiệm nhiên liệu thôi?”
Lãnh Phong suy nghĩ: “Chắc là đủ, chỉ nấu một ấm nước, không nấu cơm, không tốn nhiều nhiên liệu.”
Thế là hắn lại mặc quần áo chống nước chui ra khỏi lều. Biệt Đông khoác chăn, nhìn người nấu nước dưới một cái lều trú mưa đơn giản cách đó không xa. Một lát sau, Lãnh Phong xách một ấm nước nóng nhỏ đi tới. Biệt Đông dịch chỗ, hai người ngồi trước cửa lều vải, trao nhau uống một cốc nước ấm. Lãnh Phong còn cố ý mang theo mật ong, pha vào nước nóng ngọt lịm, lại bóc hai túi bánh mì ăn xem như bữa tối nay.
Lãnh Phong lấy ra một cái chậu nhựa gấp gọn như làm ảo thuật, rót nước nóng còn lại vào, nhúng một cái khăn mặt nhỏ vào nước nóng, vắt khô rồi kỳ lưng cho Biệt Đông.
Toát mồ hôi khắp người, Biệt Đông cười hỏi: “Hôi không?”
Lãnh Phong thực sự đến gần ngửi, thuận thế hôn một cái lên vai cậu: “Rất thơm.”
“Nói nhảm.” Biệt Đông cười không dừng được, “Em xong rồi, để em.”
Bây giờ hai người làm những việc này rất quen tay, còn lau ra cảm giác vợ chồng già. Lau người xong còn bóp chân cho nhau. Hôm nay leo núi gần sáu tiếng, nếu không thả lỏng cơ, ngày mai sẽ mỏi không đi được.
Sau đó Lãnh Phong thu dọn bếp, c** q**n áo ra chui vào túi ngủ.
Nằm ôm nhau cảm giác rất kỳ lạ, như thể quay về thời đại trời đất hoang sơ. Trong yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, rừng rậm dưới chân phát ra tiếng hít thở nặng nề sâu xa và có nhịp, giống như một gã khổng lồ đang ngủ say.
Lãnh Phong hỏi cậu: “Tiểu Đông, rừng rậm ở quê em cũng như vậy à?”
Trong bóng tối, Biệt Đông chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ và nhận ra ký ức lại có phần mơ hồ, nhưng có một vài sự vật đặc biệt vẫn rõ ràng. Cậu nói: “Giống mà cũng không giống, rừng rậm ở chỗ em rất khô, các loài thực vật cũng khác. Mùa thu lá rụng dày, màu vàng kim, mùa đông có tuyết rất dày, ngã xuống có thể chôn vùi cả người.”
Nhắc đến những cái này, Biệt Đông rất vui. Những ngày tháng liên quan đến rừng rậm trùng với cha. Khi đó cậu còn nhỏ, một mặt tàn khốc và đau đớn trong cuộc sống vẫn chưa bắt đầu.
Cậu đã mười chín tuổi, nhưng trong tâm lý chưa bao giờ bước ra khỏi khu rừng rậm kia. Nửa đêm tỉnh giấc luôn quanh quẩn trong rừng, tìm đường về nhà, tìm cha.
Bây giờ ngủ trong rừng rậm miền Nam cách hơn hai nghìn cây số, cho dù khác biệt cũng làm cậu cảm thấy như đang ngủ trong lòng cha, trong tã lót của mẹ, trong lòng bình yên.
Lãnh Phong cũng thích nghe cậu kể những điều này. Lại nghĩ, dù sau này họ sống ở đâu, làm việc ở đâu cũng phải có một căn nhà gần núi. Khi Biệt Đông nhớ núi lớn vẫn có thể đến gần bất cứ lúc nào.
“Tiểu Đông ơi, em có muốn về thăm không?” Lãnh Phong hỏi cậu. Nếu Biệt Đông muốn, hắn sẽ trở về cùng cậu.
Nhưng Biệt Đông lắc đầu: “Không cần.”
Có những nỗi nhớ giữ trong lòng là được.
Sáng hôm sau, Biệt Đông dậy sớm. Hôm nay lại đi bộ bảy, tám tiếng, tranh thủ đến thung lũng sông trước khi trời tối. Cậu còn có thể xem xét tình hình xung quanh, nhìn xem có thể tìm thấy dấu vết hoạt động của con người không.
Sau khi trời sáng, mưa vẫn rơi, xem ra hôm nay phải đội mưa xuống núi. Thức dậy hai người lại nấu nước nóng, buổi sáng ăn no vì phải chống đỡ tiêu hao thể lực cả ngày. Sau đó thu dọn hành trang tiếp tục lên đường. Đường xuống núi cũng không dễ đi, trơn trượt lầy lội, chân gẫm đá cứng, phải cẩn thận hơn lên núi rất nhiều.
Đây là một trải nghiệm rất xa lạ với Lãnh Phong. Mặc dù hắn từng “đi vòng quanh núi”, lái xe mô-tô đắt đỏ với Giang Nguyên, đạp xe vòng quanh núi với trang bị tốt hoàn toàn khác với dùng chân đo núi hiện tại.
Hai tiếng sau, cảnh tượng xung quanh dần thay đổi, cây cối lại mọc ra, càng ngày càng cao, càng ngày càng to, cũng ngày càng che kín bầu trời.
Rêu xanh thẫm phủ dày trên thân cây, dưới chân cũng vậy. Cây cối chen nhau. Nếu không có Biệt Đông dẫn đường, Lãnh Phong đã không thể phân biệt được phương hướng.
Họ im lặng bước đi, hơi thở của mình đan xen với rừng rậm rồi nhanh chóng bị nuốt chửng. Vì trời mưa, lại là đường xuống dốc, không biết dòng nước cạn từ đâu chảy đến luôn ngâm chân hai người. Cho dù đã đi ủng ngoài trời vẫn bị thấm ướt, nhưng nơi này đẹp.
Nếu không phải đang làm nhiệm vụ cứu hộ, Lãnh Phong sẽ có tâm trạng để cảm nhận kỹ chuyến đi khác thường này. Rừng rậm đang sống, nước mưa, tiếng gió, thực vật và động vật đều khiến nơi này tràn đầy sức sống. Có khi nó yên lặng, có khi lại hung dữ nguy hiểm, giống một sinh linh có tính cách rõ ràng.
Họ đi sâu hơn vào trong rừng, mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên chồng chéo. Có lúc cảnh tượng trước mắt khiến Lãnh Phong cảm thấy có lẽ nơi này chưa bao giờ được ánh mắt trời chiếu rọi, vô cùng ẩm ướt, u ám. Ở đây, ngày và đêm không có gì khác biệt, mưa gió cộng hưởng với rừng rậm phát ra những âm thanh khiến người nghe sợ hãi.
Dần dần nghe thấy tiếng nước, như có một con sông khác ở bên kia rừng. Biệt Đông đi về phía tiếng nước, cuối cùng vượt qua rừng rậm, hai người đứng bên vách đá nhìn thấy một con sông cuồn cuộn chảy.
Dòng sông màu xanh trắng tạo thành một thác nước ào ào với vách núi, sau đó chảy uốn lượn về phía trước tạo thành một thung lũng. Biệt Đông chỉ thung lũng sông và nói: “Đó là nơi chúng ta sẽ đến hôm nay.”
“Đi thôi.” Biệt Đông nói đơn giản. Họ không thể dừng lại. Lúc đi bộ đường dài, dừng lại trước khi đến đích sẽ gặp nguy hiểm, có khả năng sẽ không muốn đi nữa. Mặc dù Biệt Đông nghĩ cậu và Lãnh Phong sẽ không như vậy, nhưng vẫn muốn đến đích càng nhanh càng tốt.
Mồ hôi rơi như mưa giống hôm qua. Hôm nay trời mưa mãi, nhiệt độ thấp hơn. Con đường đến thung lũng sông chỉ có thể quay lại rừng rậm, cố tạo ra một con đường ở nơi chưa bao giờ có đường. Hơn năm giờ chiều, cuối cùng cũng đến nơi nhà thực vật gửi định vị lần cuối.
Lúc ra khỏi rừng rậm phát hiện mưa đã tạnh, họ đứng bên cạnh sông. Dòng sông đã cách xa thác nước, mặt sông rộng và êm đềm. Biệt Đông và Lãnh Phong gỡ thiết bị mang theo tại đây, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Đầu tiên phải kiểm tra xem nhà thực vật có phải đã tử vong vì tai nạn hay không. Biệt Đông và Lãnh Phong chia ra làm việc, tìm kiếm hai đầu một bên sông, hẹn nhau một tiếng sau sẽ tập hợp ở chỗ cũ.
Trong quá trình tìm kiếm, Biệt Đông phát hiện dấu chân người đi qua, không còn rõ ràng, mấy hôm nay đã bị nước mưa cọ rửa, chỉ còn lại hình dáng mờ. Biệt Đông phát đoán sơ bộ đây cũng là dấu vết nhà thực vật để lại.
Cậu gửi tin nhắn cho Lãnh Phong, sau đó đứng tại chỗ chờ hắn đến, hai người cùng tìm kiếm kiểu cuốn chiếu ở gần đó.
Những dấu chân này đi sâu vào trong rừng, điều kỳ lạ là đi cùng dấu chân còn có một vài dấu chân động vật rất to. Trong lòng Biệt Đông đã có phán đoán, nhưng cậu cần kiểm chứng.
Trời đã tối, không thể đi tiếp được nữa. Lãnh Phong hỏi ý Biệt Đông, hai người quyết định quay lại bên cạnh thung lũng sông tìm chỗ rộng rãi cắm trại. Ít nhất có thể xác định nhà thực vật không gặp nạn ở nơi mất tín hiệu, Biệt Đông gửi kết quả điều tra sơ bộ về trụ sở.
Lãnh Phong đang dựng lều vải. Biệt Đông nhìn dòng sông rộng lớn và trăng treo cao trên bầu trời sau khi mưa tạnh, đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng, hỏi Lãnh Phong: “Anh Phong, có muốn ăn cá không?”