Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 73

Chương 73: Nhựa cao su cũng không dính như thế

Lãnh Phong chờ một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, nhưng hắn nhạy cảm bắt được cảm xúc của người trong lòng. Vì vậy hắn cũng không giục hỏi, chỉ ôm Biệt Đông hôn một lát, chậm rãi nói: “Đừng sợ, đến đó không cần làm gì cả, cứ ở bên anh là được. Nếu em không thích thì không cần đến triển lãm, anh chỉ muốn giống như bây giờ, có thể nhìn thấy em mỗi ngày. Nếu anh có việc gì sẽ bảo Giang Nguyên dẫn em đi dạo phố, mua đồ ăn, được không?”

Đúng, Giang Nguyên cũng ở Đăng Hồng. Nhắc đến Giang Nguyên, Biệt Đông lại rất nhớ, cũng muốn gặp anh ta, nhưng cậu vẫn do dự.

Một lúc sau, Lãnh Phong thản nhiên nói: “Được, vậy chúng ta không đi, dù sao có mở triển lãm hay không cũng không quan trọng, không gì quan trọng bằng việc anh muốn ở bên vợ.”

Hắn thật sự nghĩ vậy, không phải nói vậy để k*ch th*ch Biệt Đông đi cùng hắn. Vốn dĩ, sau khi trong lòng hắn tìm thấy và chấp nhận bản thân, những người và chuyện khác đều không quan trọng nữa.

Nhưng Biệt Đông nghe xong hơi lo lắng, lập tức lắc đầu: “Không được, anh phải đi, triển lãm đó quan trọng như vậy, không thể nói bỏ là bỏ.”

“Quan trọng đến mức nào? Không hề quan trọng, Tiểu Đông không muốn xem, nó có gì quan trọng.” Lãnh Phong rặt vẻ không thành vấn đề: “Anh cũng không muốn xem, bây giờ tác phẩm ở trong nhà, hai chúng ta xem ở đây là được.”

“Khác… Khác mà…” Biệt Đông lại bắt đầu ăn nói vụng về, đột nhiên hơi hối hận cậu không nên nói không đi. Những lúc thế này cậu nên đứng bên cạnh ủng hộ bạn trai, sao có thể chùn bước vì rụt rè chứ.

Cuối cùng trong lòng xoắn xuýt một lát, cậu nói: “Anh Phong, em đi cùng anh, chắc chắn phải mở triển lãm, em cũng tham gia lễ khai mạc.”

Nhưng Lãnh Phong không nói gì, nhìn Biệt Đông một lúc lâu, ôm cậu vào lòng và nói: “Tóm lại em hãy nhớ, em muốn làm gì thì chúng ta sẽ làm. Nếu em không muốn, đừng ép buộc bản thân, dù sao anh cũng ở bên em.”

“Vâng.” Biệt Đông vùi nửa bên mặt trong cổ Lãnh Phong, cảm thấy vừa rồi mình hơi làm màu. Triển lãm của bạn trai, sao còn sợ tham gia? Cậu ngăn cản gấu, ngăn cản hổ cho người yêu còn không sợ, chỉ đến một nơi xa lạ, gặp vài người lạ thôi, sao lại nhăn nhó, sợ hãi.

Cậu nhanh chóng nghĩ thông suốt, cũng đã quyết định.

Một tháng rưỡi sau, họ lên đường.

Vài ngày trước khi xuất phát, hai người bắt đầu thu dọn hành lý, lúc đó Lãnh Phong nói: “Lần này chúng ta đi phải ở đến qua Tết.”

Biệt Đông đã dự tính trong lòng, đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ cũng không cảm thấy thời gian quá lâu, cậu ngoan ngoãn gật đầu “Vâng” một tiếng: “Vậy có thể ăn tết cùng anh Nguyên, chưa ăn tết với anh ấy lần nào.”

Như vậy, tết năm ngoái Giang Nguyên về nhà, sau đó dẫn đến một loạt chuyện phiền toái, lần này cuối cùng mấy người cũng có thể sum vầy.

Cậu đột nhiên nhớ ra: “Anh Phong ơi, ờ, chúng ta ở đâu? Sẽ ở, ở ở, nhà, nhà anh à?”

Lời nói ra cũng lắp bắp, Biệt Đông tự trách mình không có não, gần xuất phát mới nhớ ra chuyện này. Vừa nghĩ rằng có lẽ phải ở nhà Lãnh Phong, cậu lập tức trở nên căng thẳng.

Lãnh Phong cười một tiếng, xoa đầu cậu nói: “Không ở nhà anh, bên giám tuyển cũng chính là anh Thiệu sẽ sắp xếp, chúng ta ở khách sạn.”

Thật ra Thiệu Kỳ Hoa đã hỏi hắn chuyện này, tất nhiên anh đề nghị Lãnh Phong về nhà, Biệt Đông có sắp xếp khác. Nhưng Lãnh Phong không nói hai lời đã từ chối, vẫn là câu nói đó, Biệt Đông ở đâu hắn ở đó.

Sáng sớm, Tư Phóng lái xe đưa hai người đến sân bay châu Khánh Nguyên, tiện thể chúc Lãnh Phong triển lãm suôn sẻ, trêu Biệt Đông bảo cậu đi theo mở mang tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Biệt Đông đi máy bay, trước khi xuất phát cậu còn cố ý lén tìm hướng dẫn nhưng hoàn toàn không dùng đến. Hành lý và thẻ căn cước ở chỗ Lãnh Phong, hành lý ký gửi, đổi thẻ lên máy bay, dẫn Biệt Đông đi lối VIP, cậu đi theo là được.

Thấy cậu tò mò nhìn xung quanh, Lãnh Phong nhớ ra rồi hỏi: “Lúc đầu em từ quê đến Lê Tân đi kiểu gì?”

Biệt Đông nói thật: “Đi tàu, là tàu sơn xanh ấy, đi hai ngày hai đêm, giữa đường chuyển xe ở Trịnh Châu.”

Cả đời này Lãnh Phong chưa từng đi tàu sơn xanh đó. Thậm chí trước khi đến Lê Tân, hắn cũng giống hầu hết các thanh niên ở thành phố cấp một, chỉ nghe nói mà chưa bao giờ nhìn thấy tàu sơn xanh. Hắn không có cách nào tượng tượng được, cái cảm giác ngồi bốn mươi tám tiếng trên ghế cứng trong một toa tàu chen chúc, ồn ào, tràn ngập các mùi khó nói.

Thế là hắn càng hối hận ban đầu mình khốn nạn, kiêu ngạo như vậy, không hề có ý định tìm hiểu người trước mắt, thô bạo độc đoán đưa ra kết luận tự cho là đúng về Biệt Đông.

Biệt Đông lại không để ý lắm, “Trong chuyến đi đó em gặp khá nhiều người tốt, còn cho em đi nhờ xe, tiếc là lúc đó em ngu ngốc, không hỏi tên và phương thức liên lạc của người ta, sau đó muốn cảm ơn cũng không có cách nào.”

Mới hơn một năm, Biệt Đông nhớ đến chuyến đi nhờ cậy được ăn cả ngã về không như canh bạc kia, cảm thấy các cuộc gặp gỡ trong đời khá là khó tin.

Lãnh Phong cố ý đặt khoang hạng nhất. Nếu chỉ có mình hắn, bây giờ hắn không quan tâm ngồi khoang nào. Nhưng muốn cho Biệt Đông thoải mái hơn, cái gì cũng muốn tốt nhất, để Biệt Đông đồng ý, hắn còn cố ý nói đây là cũng là sắp xếp của bên triển lãm.

Từ lúc vào khoang hắn luôn cầm tay Biệt Đông, Biệt Đông tập trung và tò mò nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ. Máy bay xuất phát, nhìn thấy những cánh đồng khô cằn đặc trưng của Vân Nam vào mùa đông, và những ngọn núi xanh thẫm xung quanh. Trong tầm mắt, chúng ngày càng xa, ngày càng nhỏ bé, cho đến khi xuyên qua tầng mây dày.

Cậu thậm chí nhìn thấy biển Lê Dạng lấp lánh như đá quý, kích động kéo tay Lãnh Phong cùng nhìn. Hai người kề đầu vào nhau, Lãnh Phong nói: “Đúng, đó là biển Lê Dạng.”

Lần này ra ngoài, Biệt Đông nhìn cái gì cũng mới lạ. Lúc ở Lê Tân, Lãnh Phong thường xuyên cảm thấy Biệt Đông trưởng thành hơn tuổi tác, trong cuộc sống cũng là cậu chăm sóc hắn nhiều hơn. Nhưng mỗi lần hai người ra ngoài, trong hoàn cảnh xa lạ, Biệt Đông sẽ vô thức ỷ lại Lãnh Phong, vì cậu chưa từng nhìn thấy, không hiểu gì cả, chỉ có thể đi theo bạn trai. Sự ỷ lại này khiến Lãnh Phong vô cùng say mê.

Hắn chỉ thích nhìn Biệt Đông cười, nhảy cẫng reo hò. Vì thế hắn muốn dẫn Biệt Đông đi xem những thứ mà cậu chưa từng nhìn thấy, chỉ muốn cậu trở lại thành đứa trẻ, không quan tâm gì hết, vui vẻ là được rồi.

Mất hơn ba tiếng để bay đến Đăng Hồng, chưa đến sáu giờ sáng hai người đã dậy, nhưng trên đường đi Biệt Đông không buồn ngủ. Mây bên ngoài cửa sổ, sông núi biển hồ dưới mây, tất cả đều khiến cậu phấn khích. Suốt quãng đường đi luôn nhỏ giọng nói chuyện với Lãnh Phong, còn ăn rất nhiều.

Trước khi hạ cánh, có thể nhìn thấy một thành phố phồn hoa, rộng lớn vô biên, nhà lầu san sát bên ngoài cửa sổ. Đó là Đăng Hồng, quê hương của Lãnh Phong sau ba năm xa cách.

Đến lúc này, Biệt Đông lại yên tĩnh, cậu lẳng lặng nhìn xuống thành phố ngày một rõ ràng, ngày càng phồn hoa, quay đầu nói với Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, đây là nhà anh.”

Khi xưa tách bước xa nhà

Thấy cây dương liễu rườm rà xanh tươi

Nay ta trở bước đến nơi

Dầm dề mưa tuyết tuôn rơi lạnh lùng

(bản dịch của Tạ Quang Phát)

Lãnh Phong không phải một người đa sầu đa cảm, nhưng đối mặt với quê hương ba năm chưa về, cuối cùng vẫn có chút cảm xúc. Hắn cũng không biết lần này gặp lại, trong lòng lại hơi không quen.

Hai người lấy hành lý, vừa đến sảnh đón máy bay đã gặp người quen, vậy mà là Giang Nguyên. Anh ta đã chờ hơn một tiếng, lúc này bất chấp xông lên ôm lấy hai người.

Lãnh Phong đã nhịn cả quãng đường không nói cho Biệt Đông biết vì muốn cho cậu một bất ngờ. Quả nhiên, Biệt Đông bị Giang Nguyên ôm không thở được, lại vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói ồm ồm: “Anh Nguyên! Các anh không nói cho em biết, chắc chắn hai anh đã thông đồng với nhau!”

“Ha ha, cái này không trách anh được, là có ai đó không cho anh nói.” Giang Nguyên trông rất có tinh khí thần, hăng hái hơn lúc ở Lê Tân.

“Khụ khụ, ôm đủ chưa, thả vợ tao ra trước đi.” Lãnh Phong đã nhíu mày, đúng là, có thôi đi không?

Giang Nguyên cố ý ôm chầm cái nữa, buông tay ra, cẩn thận quan sát Biệt Đông: “Tiểu Đông hình như lại cao hơn rồi, ừ, khí sắc tốt đấy. Xem ra ai đó coi như có lương tâm, biết chăm sóc người khác.” Nói xong cười hì hì nhìn Lãnh Phong.

“Khỏi cần mày khắc, vợ tao, tao có thể không biết chăm sóc à.” Lãnh Phong cho anh ta một đấm, sảnh đón máy bay đông người qua lại, Giang Nguyên gọi họ: “Đi thôi, tao đặt nhà hàng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Ban đầu Thiệu Kỳ Hoa định tới đón họ, Lãnh Phong biết Giang Nguyên muốn đến nên không cho anh đến. Lúc này hắn liên lạc với Thiệu Kỳ Hoa, nói ăn xong sẽ đến thẳng bảo tàng mỹ thuật gặp nhau.

Lúc không có tiền Giang Nguyên đã thích phô trương, bây giờ có tiền càng kiêu ngạo hơn. Cơm trưa đặt ở Mãn Đình Phương, nhà hàng Trung Hoa ngon nhất ở Đăng Hồng, đồ ăn Hoài Dương ở đây là tuyệt nhất. Có thể nhìn ra anh ta là khách quen của nơi này, lúc vào phòng riêng gọi món hoàn toàn không xem menu, trực tiếp báo một danh sách món ăn. Cho đến khi Lãnh Phong bảo dừng: “Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết, lãng phí.”

Ba người ngồi trong phòng riêng lớn như vậy, Biệt Đông thực sự không quen. Khoảng cách giữa mọi người xa quá, một cái bàn tròn lớn, ba người chia thành tam giác đều, như thể khoảng cách giữa họ lập tức bị kéo xa. Cậu nhìn Lãnh Phong bên tay trái, rất muốn ngồi gần hơn.

Ánh mắt này, Lãnh Phong đã nhìn ra ý tứ, hắn trách Giang Nguyên: “Người một nhà với nhau, mày lại làm phô trương như thế, ăn có bữa cơm mà như ngắm biển qua núi, làm ta với vợ cách nhau rõ xa.”

Giang Nguyên thực sự không nghĩ đây là phô trương. Bây giờ anh ta là chủ phòng đấu giá, lúc ăn cơm với những nhà sưu tầm mới gọi là phô trương. Lãnh Phong nói xong trực tiếp kéo ghế đến ngồi cạnh Biệt Đông, cười đến là vô lại: “Giờ mới thoải mái, phải ngồi sát.”

Giang Nguyên thấy vậy bật cười, trong lòng còn hơi kinh ngạc, cái tên Lãnh chó này sao lại bám người thế? Nhựa cao su cũng không dính như vậy!

Anh ta cũng không chịu yếu thế, cũng kéo ghế ngồi cạnh Biệt Đông, hơi oán trách: “Không được như vậy, để mình tao nhìn hai người phát cơm chó, nhất định phải kéo tao theo.”

Hai tượng kim cương một trái một phải, Biệt Đông bị chọc cười, ba người cười ha ha vui vẻ.

Nhân viên đi vào mang món ăn lên, nhìn thấy cái bàn tròn rộng như vậy, ba người cứ phải chen chúc với nhau, không khỏi nhướng mày, muốn cười nhưng phải vất vả nhịn xuống. Biệt Đông nhìn món ăn ở đây, kỹ thuật cắt trong ẩm thực Hoài Dương là tuyệt nhất, cậu không nhìn ra thứ nhỏ như sợi tóc trong canh là gì. Lãnh Phong múc một bát cho cậu, cậu ăn một miếng mới giật mình: “Là đậu hũ!” Điều đầu tiên cậu nghĩ đến là mình có làm được không.

“Cái gì cũng không ngon bằng cơm Tiểu Đông và anh Tư nấu, thật đấy.” Giang Nguyên vừa ăn vừa cảm thán: “Hai người không biết đâu, bây giờ tao nằm mơ cũng muốn ăn bữa cơm cùng mọi người.”

Vừa nói vậy, nỗi nhớ của Biệt Đông cũng dâng trào. Rõ ràng vừa mới đến Đăng Hồng, trong lòng lại bắt đầu hơi nhớ Lê Tân, cũng nhớ Lê Tân khi Giang Nguyên còn ở đó.

Nhưng thành phố xa lạ vừa mới đặt chân đến này mang đến cho cậu cảm giác cũng không xấu. Có lẽ vì những người cậu gặp đều là bạn xưa, có người yêu đồng hành, bạn cũ gặp nhau, trong lòng Biệt Đông rất thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment