Chương 75: Con đang làm loạn đấy
Biệt Đông không trả lời “Em cũng yêu anh”, cậu muốn giữ lại để buổi tối nói trước mặt bạn trai, cắn tai nói, cắn vai hắn nói.
Ngày hôm qua rất hài lòng, nhưng gần như đã xóa bỏ nỗi sợ hãi của Biệt Đông trước khi đến Đăng Hồng. Thành phố lớn không có yêu ma quỷ quái, cũng không có nước lũ thú dữ, những người gặp được đều thân thiện với cậu.
Bữa tối kết thúc, lúc mọi người cùng ra khỏi nhà hàng, Lãnh Phong trực tiếp nắm tay Biệt Đông. Mùa đông ở Đăng Hồng rất lạnh, Lãnh Phong nắm tay Biệt Đông cho vào túi áo khoác của mình.
Đến cửa đại sảnh, Lãnh Phong đột nhiên nghe thấy có người gọi tên hắn sau lưng. Hắn quay đầu lại, phát hiện là người quen, Thẩm Thao – một nhà giám tuyển triển lãm từng hợp tác, hắn chào: “Anh Thẩm.”
Thẩm Thao tràn đầy kinh ngạc nhanh chân đi tới, “Là cậu thật à, tôi còn tưởng mình hoa mắt.”
Lãnh Phong cũng hơi ngạc nhiên, khu vực này là khu nghệ thuật, không ngờ lại gặp người quen cũ ở đây, hắn hoàn hồn đáp: “Đúng, em vừa về.”
Thẩm Thao nhìn Thiệu Kỳ Hoa và Khâu Tả Ý, thật ra họ đều biết nhau, nhưng rõ ràng Thẩm Thao không thân với họ, chỉ lịch sự gật đầu, lại hỏi Lãnh Phong: “Nghe viện trưởng Lãnh nói mấy năm nay cậu không ở Đăng Hồng, sao về mà không nói một tiếng.”
Lãnh Phong không tiện nói rằng bố mẹ em chưa chắc đã biết em về, chỉ cười ậm ờ: “Vừa về, vốn định mấy ngày sau sẽ liên lạc với mọi người.”
Bên cạnh còn có người khác, Lãnh Phong không muốn ôn chuyện vào lúc này. Thẩm Thao cũng nhìn ra, thế là nói: “Vậy hôm khác chúng ta tụ tập, đúng lúc gần đây anh cũng chuẩn bị đến chỗ viện trưởng Lãnh bàn chút việc, đến lúc đó gặp.”
“Ừ, hẹn gặp lại.” Lãnh Phong cũng không giải thích hắn không ở nhà bố mẹ, chỉ chào tạm biệt như vậy.
Buổi tối không cần quay về bảo tàng mỹ thuật, mọi người chia tay trước cửa nhà hàng rồi về nhà. Giang Nguyên đưa Lãnh Phong và Biệt Đông đến khách sạn đã đặt, cách viện bảo tàng không xa, chỉ mất mười lăm phút lái xe.
Chỉ một lát như vậy, lên xe chưa được mười phút, Lãnh Phong đã nhận được tin nhắn của bố hắn: Về rồi?
Hắn sững sờ, nghĩ bụng Thẩm Thao đúng là hành động nhanh chóng. Người này là người thân cận của bố hắn, có tin tức gì quả nhiên sẽ báo cáo ngay lập tức.
Đây là tin nhắn đầu tiên hắn nhận được sau khi bỏ bố ra khỏi danh sách chặn. Thật ra Lãnh Phong nghi ngờ có lẽ bố hắn không hề biết mình từng bị con trai chặn. Nếu lúc trước gửi tin nhắn phát hiện mình bị chặn, bây giờ chắc sẽ không gửi nữa.
Nghĩ đến đây, Lãnh Phong không khỏi cảm thấy hoang đường, vì thái độ mình từng kìm nén hóa ra từ trước đến giờ chưa bao giờ lọt vào mắt đối phương.
Hắn liếc nhìn rồi tắt điện thoại, không có ý định trả lời.
Chưa đầy một phút sau đã có cuộc gọi đến, đương nhiên hắn vẫn nhớ số điện thoại của Lãnh Sơn Huy. Lãnh Phong nhìn màn hình suy nghĩ một lát rồi bắt máy.
Lãnh Sơn Huy ở đầu kia điện thoại nói giọng lạnh lùng, như thể không quan tâm hai cha con đã gần ba năm không gặp nhau, “Con về rồi?”
“Ừm.” Lãnh Phong thản nhiên đáp lại.
Câu tiếp theo của Lãnh Sơn Huy là trách móc: “Về rồi sao không về nhà?”
Lãnh Phong sờ đầu, hắn thực sự, hễ nói chuyện với bố hắn là nhiều lần á khẩu không trả lời được, tại sao không về nhà, bố nói xem?
Nhưng lúc này hắn không muốn cãi nhau, dù sao cũng đã qua lâu rồi, chỉ nói: “Anh Thiệu sắp xếp chỗ ở, tiện cho công việc.” Nhà cha mẹ ở ngoại thành, miễn cưỡng xem như lý do.
Lãnh Sơn Huy im lặng, sau đó nói bằng giọng không cho phép thương lượng: “Về ngay bây giờ, bố với mẹ đang chờ con.”
“Ngày mai đi, mai con về.” Lãnh Phong nói, hắn không muốn về bây giờ, cảm thấy nói ngày mai về đã là nhượng bộ.
Nhưng Lãnh Sơn Huy không hề nghĩ đây là nhượng bộ, nói ngắn gọn: “Ngay bây giờ.” Nói xong cúp máy luôn.
Lãnh Phong hơi đau đầu, nhìn Biệt Đông. Biệt Đông đã đoán được: “Là nhà anh à?”
“Ừ.” Lãnh Phong nói.
“Anh phải về nhà ngay bây giờ à?” Biệt Đông cũng nghĩ Lãnh Phong nên về nhà trước, nhưng cậu lại hơi căng thẳng không giải thích được. Mặc dù cậu biết lúc này Lãnh Phong về nhà chắc chắn sẽ đi một mình, sẽ không gọi mình đi cùng.
Giang Nguyên ghế trước nhìn hắn từ gương chiếu hậu, hỏi: “Hay là, bây giờ quay đầu đến chỗ chú Lãnh?”
“Không cần,” Lãnh Phong quyết đoán nói: “Về khách sạn trước.”
Cho dù đêm nay phải về nhà một chuyến, Lãnh Phong cũng phải thu xếp ổn thỏa cho vợ trước.
Đến khách sạn, Giang Nguyên dừng xe, nói với Lãnh Phong: “Tao sẽ chờ mày ở đây, lát đưa mày đi.”
Lãnh Phong do dự một lát rồi gật đầu nói “Cảm ơn”. Hắn lấy vali của hai người từ cốp xe, đi lên phòng cùng Biệt Đông. Thiệu Kỳ Hoa có lòng đặt cho họ một phòng có giường lớn ở tầng cao, có thể nhìn thấy hơn nửa thành phố về đêm. Hai người vào phòng nhìn quanh, Lãnh Phong hỏi Biệt Đông: “Em thích không?”
Hắn kéo rèm cửa sát tường giúp Biệt Đông, ở đó có nguyên một mặt tường là cửa sổ sát sàn, cảnh đêm thành phố Đăng Hồng với nhà lầu san sát hiện ra. Biệt Đông chấn động, sau đó nói: “Thích.”
Trên tường thành phố cổ Lê Tân, họ cũng từng nhìn thấy ánh đèn giao thừa của thị trấn cổ, nhưng hoàn toàn khác với cảnh tượng nhìn thấy lúc này. Nhiều đèn và nhà tầng như thế, vây xung quanh cậu như dải ngân hà, dòng xe cộ di chuyển và đám đông đều nằm dưới chân. Trong lòng Biệt Đông lại mơ hồ dâng trào lòng kính sợ với thành phố phồn hoa. Quả thực cậu đã từng nhìn thấy thành phố như vậy trên TV và trong phim, nhưng khi thực sự ở đây, dùng đôi mắt của mình quan sát trong khoảng cách gần như vậy lại hoàn toàn khác.
Một lát sau, cậu giục Lãnh Phong về nhà: “Anh Phong, bố mẹ anh đang chờ đấy, muộn rồi, anh về trước đi?”
Đã hơn mười giờ, Lãnh Phong thực sự không muốn bỏ lại Biệt Đông và về nhà vào lúc này. Hắn chuẩn bị gửi tin nhắn cho người nhà, nói là ngày mai về, sau đó tắt điện thoại, không quan tâm thế giới có loạn hay không, ở với vợ qua đêm nay rồi nói sau… Vừa định lấy điện thoại thì nó lại đổ chuông, sau khi kết nối, Lãnh Sơn Huy hỏi một cách vô cảm: “Đến đâu rồi? Không lái xe đúng không? Bố bảo lão Vương tới đón con.”
Lão Cương là tài xế của Lãnh Sơn Huy, Lãnh Phong nói: “Không cần, Giang Nguyên đưa con tới.”
“Ừ, biết rồi.”
Lãnh Phong thở dài, thôi, về một chuyến vậy, nếu không đêm nay sẽ không được yên ổn. Hắn hôn Biệt Đông, nói: “Em ngủ trước đi, lát nữa anh quay lại.”
“Được.” Biệt Đông đứng trước cửa nhìn Lãnh Phong đi đến góc rẽ hành lang, nhìn đến khi không thấy mới vào phòng.
Sau khi người đi, Biệt Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Rất kỳ lạ, lúc ở Lê Tân họ cũng không suốt ngày dính lấy nhau. Ban ngày hai người làm việc của mình, công việc đều tách ra, thỉnh thoảng buổi trưa Lãnh Phong cũng không đến chỗ Tư Phóng ăn cơm. Một ngày bảy, tám tiếng không gặp nhau là chuyện bình thường. Nhưng lúc này Lãnh Phong vừa rời đi, Biệt Đông đã không quen.
Có lẽ vì đang ở nơi xa lạ, Biệt Đông nghĩ, thành phố này quá rộng lớn, lớn đến mức có thể nuốt chửng bản thân. Chỉ có lúc ở bên cạnh Lãnh Phong cậu mới cảm thấy mình an toàn.
Trong xe, Giang Nguyên hỏi Lãnh Phong: “Có muốn tao về cùng mày không? Có người ngoài ở đó, ông già cũng không tiện nổi giận.”
Lãnh Phong hừ khẽ: “Nổi giận? Ông ấy muốn giận gì? Hơn nửa đêm cứ phải gọi tao về để nổi giận với tao?”
“Mày nhìn thái độ của mày đi, mày cứ như vậy về nhà chắc chắn hai người sẽ cãi nhau…” Giang Nguyên quá hiểu hai cha con nhà này, anh ta khá lo lắng.
“Không sao.” Lãnh Phong không để ý lắm: “Tao về là trách nhiệm của tao, không phải để vun vén tình cảm cha con.”
Ôi, Giang Nguyên cũng không biết nói gì, lái xe đến bên ngoài khu nhà Lãnh Phong, Lãnh Phong nói: “Mày đừng vào nữa, đăng ký phiền lắm, tao vào được rồi, mày về trước đi.”
“Không cần tao chờ mày? Từ đây bắt xe về nội thành cũng khó.” Giang Nguyên nói.
“Mày về đi, lát tao gọi xe hoặc bảo chú Vương đưa đi.” Lãnh Phong vẫy tay với anh ta, “Cảm ơn.”
Đêm hôm khuya khoắt, Lãnh Sơn Huy ở nhà còn mặc quần áo có thể gặp khách, và vợ Chu Thái Vi đang chờ Lãnh Phong ở phòng khách. Thấy Lãnh Phong đi vào, Lãnh Sơn Huy vẫn chưa có biểu hiện gì, trái lại Chu Thái Vi đỏ mắt trước. Bà không phải mẹ ruột của Lãnh Phong, sau khi người vợ đầu mất sớm, bà mới tái hôn vào nhà họ Lãnh. Khi đó Lãnh Phong mới mười tuổi, xem như được một tay bà nuôi nấng. Sau đó cũng không sinh con, quan hệ với Lãnh Phong còn hòa thuận hơn cha con ruột.
Lãnh Phong gọi một tiếng: “Bố, mẹ.” Chu Thái Vi kéo tay hắn nói liên miên, “Cuối cùng cũng về rồi”…
Ba năm không gặp, cha già hơn, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra. Lòng người không phải cỏ cây tảng đá, không phải hắn không hề xúc động.
Nhưng sự xúc động nào vẫn chưa hoàn toàn lên men đã bị tiếng hừ lạnh của Lãnh Sơn Huy cắt ngang. Ông lạnh lùng nhìn con trai một lát rồi nói: “Chạy ra ngoài ba năm, ngược lại cũng không nhìn ra có gì tiến bộ.”
Lãnh Phong thầm chửi mình một tiếng, quả nhiên xúc động vừa rồi với ông bô đúng là dư thừa. Lãnh Sơn Huy rít một hơi thuốc tẩu, chỉ ghế sofa bên cạnh: “Ngồi đi.”
Lúc này Lãnh Phong cảm thấy vô cùng nặng nề. Ngôi nhà hắn ở từ nhỏ đến lớn, “nhà” của hắn, hắn đã hoàn toàn trở thành khách của nơi này. Cũng tốt, hắn nghĩ, khách không cần phải ở lại đây, là khách có thể đi ngay lập tức.
Mặc dù vậy, hắn vẫn muốn nói chuyện vài câu với bố mẹ, xoa dịu cảm xúc, “Mấy năm nay, bố mẹ vẫn khỏe chứ?” Vừa dứt lời, ba năm ít liên lạc, Lãnh Phong ít nhiều cũng hơi tự trách.
Chu Thái Vi liếc nhìn Lãnh Sơn Huy, ôn hòa đáp: “Vẫn khỏe, ngoại trừ bố con luôn nhắc đến con…” Chưa nói hết câu, Lãnh Sơn Huy đã ngắt lời bà: “Người một nhà không cần phải nói dối.” Ông nhìn Lãnh Phong: “Từ nhỏ anh đã nói với nó quan hệ giữa người với người là quan hệ tương hỗ, bạn bè hay người thân đều không ngoại lệ. Nó bài xích chúng ta, tình nguyện bỏ đi một mình, đương nhiên anh cũng không nhớ nhung gì nó.”
Lãnh Phong á khẩu không trả lời được, thậm chí sắp cười. Nếu hai bên đều không nhớ nhung, vậy cần gì phải gọi con về ngay trong đêm?
Ngồi một lát, hắn chuẩn bị đứng lên. Nhưng vừa đứng lên, Lãnh Sơn Huy đã nhíu mày: “Bố vẫn chưa nói xong.”
Lãnh Phong bắt đầu nhíu chặt mày, lại ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi: “Bố muốn nói gì?”
“Thiệu nói với bố muốn mở triển lãm cá nhân cho con, bố đồng ý, để cậu ta làm đi, coi như là kết thúc cho mấy năm làm loạn của con. Nếu đã quay về thì nghiêm túc lại, bố đã sắp xếp xong những chuyện tiếp theo của con rồi.” Lãnh Sơn Huy thong thả nói với Lãnh Phong.
Lãnh Phong sững sờ, như thể nghe thấy chuyện hoang đường, nhất thời khó tin đến mức không biết nói gì, hắn thậm chí mất một lúc để tiêu hóa câu nói này.
Nhưng Lãnh Sơn Huy dường như không nhận ra sự khác thường của Lãnh Phong, tự nói tiếp: “Đêm nay ở nhà, ngày mai bố bảo Thiệu trả phòng, con về nhà ở, triển lãm đó cứ để họ làm đi, dù sao cũng không quan trọng, sau này con cứ làm theo kế hoạch của bố.”
Cuối cùng Lãnh Phong cũng hiểu lần này bị gọi về để làm gì. Chờ Lãnh Sơn Huy nói xong, sau một lát im lặng, Lãnh Phong bộc phát ra tiếng cười giận dữ vang trời.
Lời tác giả: Xem ra cái tính đáng ghét trước kia của anh Lãnh chúng ta đều do di truyền