Chương 78: Bố đã gặp rồi, đây là Tiểu Đông
Không biết Lãnh Sơn Huy đến lúc nào, đứng phía trước đám đông cùng Chu Thái Vi. Ông đã xem tác phẩm, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Nếu lúc này không phải đang phát biểu, ông sẽ mắng con trai một trận, mày đang làm cái quái gì vậy!
Lãnh Phong và cha nhìn nhau một cái ngắn ngủi, sau đó đánh mắt đi, bắt đầu bài phát biểu.
Hắn không chuẩn bị trước bản thảo, chỉ nói đơn giản những lời trong lòng: “Tôi đã biến mất rất lâu, một thời gian dài không làm tác phẩm. Có khoảng thời gian tôi cảm thấy nghệ thuật vô nghĩa, vô giá trị, còn không thiết thực bằng thợ mộc. Trước đó không lâu, tôi còn thực sự nghĩ rằng hay là làm một thợ mộc, với kỹ năng của mình chắc có thể mở ra một bầu trời trong nghề thợ mộc.”
Mọi người bật cười, đều là tiếng cười thiện ý.
Biệt Đông cũng cười, Lãnh Phong nhìn về phía cậu, nói tiếp: “Sau đó tôi gặp một người.” Hắn hơi dừng lại, một số người trong đám đông được Lãnh Phong giới thiệu về Biệt Đông cũng nhìn về phía cậu, còn khẽ gật đầu với cậu. Cơ bắp Biệt Đông căng lên, cậu không ngờ Lãnh Phong sẽ nhắc đến mình trước mặt nhiều người như vậy, còn ngay trước mặt cha mẹ hắn.
“Mọi người có thể nhìn thấy tất cả tác phẩm của tôi đều liên quan đến một người, tôi đặt tên triển lãm là Xuân Hạ Thu, vậy Đông đâu, Đông đi đâu rồi?”
Biệt Đông nghe thấy có người khẽ thảo luận sau lưng, “Tôi đã nói mà, Đông đi đâu rồi, thì ra Đông chính là tác phẩm!”
“Tất cả tác phẩm của tôi đều là Đông.” Nói xong câu đó Lãnh Phong duỗi tay về phía Biệt Đông.
Đầu Biệt Đông ong lên, không nghe thấy xung quanh nói gì, chỉ thấy rất nhiều đôi mắt đồng thời nhìn về phía mình. Cậu gần như cứng đờ tại chỗ, Lãnh Phong trực tiếp sải bước đi tới nắm tay cậu, dẫn cậu đi vào trung tâm, “Giới thiệu với mọi người, Tiểu Đông người yêu tôi. Nếu không có Tiểu Đông sẽ không có những tác phẩm mọi người nhìn thấy hôm nay.”
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, những nghệ sĩ ăn mặc kỳ lạ hoàn toàn không bị trói buộc kia còn huýt sáo. Biệt Đông cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, mọi thứ trước mặt rối loạn mê man. Điều duy nhất mang lại cảm xúc chân thực cho cậu luôn là cái nắm tay thật chặt của Lãnh Phong.
Lãnh Phong không làm Biệt Đông trở thành tâm điểm quá lâu, hắn biết cậu không quen và cũng không thích như vậy. Nhưng trong sự kiện hôm nay, nếu hắn giấu người yêu sau lưng không nhắc đến một lời sẽ hơi “khốn nạn”. Hắn muốn hai người cùng chia sẻ mọi khoảnh khắc vinh quang.
Sau khi phát biểu xong, mọi người lại dần dần tản ra. Những bữa tiệc rượu như vậy vốn là chốn danh lợi, hiếm khi tập hợp được nhiều “tài nguyên” như vậy trong một không gian, mọi người tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.
Thiệu Kỳ Hoa đi tới trước mặt Lãnh Sơn Huy, gọi một tiếng: “Viện trưởng Lãnh, còn tưởng hôm nay ngài không đến.”
Không khí quanh người Lãnh Sơn Huy lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Đây là triển lãm mà các cậu muốn làm?”
Không phải Thiệu Kỳ Hoa không nhận ra thái độ của ông, nhưng anh rất tán thành các tác phẩm hiện tại của Lãnh Phong. Buổi triển lãm này cũng được anh lên kế hoạch đã lâu, bởi vậy sẽ không dễ dàng bị thái độ của Lãnh Sơn Huy quấy nhiễu. Lãnh Phong lại càng không, biểu cảm hờ hững đứng bên cạnh, rõ ràng là người trong cuộc lại như thể đứng ngoài cuộc.
Thiệu Kỳ Hoa dẫn Lãnh Sơn Huy đi đến phía sau phòng triển lãm, ở đó có phòng tiếp khách VIP.
“Hôm nay có truyền thông nghệ thuật đến, các nhà phê bình cũng đánh giá cao các tác phẩm hiện tại của Phong. Bây giờ cậu ấy đã có bước đột phá lớn, viện trưởng Lãnh, ngài cũng đừng đánh giá chỉ dựa trên một góc nhìn duy nhất. Nghệ thuật cũng đang không ngừng thay đổi. Hôm nay Triệu Đường cũng đến, là sư đệ của Vinh Ngọc, ông ấy cũng bày tỏ rõ sự công nhận với những sáng tạo nghệ thuật hiện tại của Phong, đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới học thuật.” Thiệu Kỳ Hoa nói.
Nhưng Lãnh Sơn Huy không hề lay động, ánh mắt ông vượt qua Lãnh Phong, liếc nhìn cửa phòng tiếp khách, lại quay về người Lãnh Phong: “Con đang đi sai đường, tạo sự chú ý, không chính thống. Một hai lần người ta còn thấy mới mẻ, nhưng nghệ thuật không được thực hiện như vậy.”
Lãnh Phong đã chán ghét tranh chấp với bố, “Ai cũng bảo nghệ thuật không có quy tắc, chỉ có với bố, nghệ thuật đều là quy tắc, cho nên rốt cuộc nghệ thuật là gì trong mắt bố?”
Ánh mắt Lãnh Sơn Huy bừng bừng lửa giận, ông đứng dậy quát khẽ Lãnh Phong: “Anh mới sống được mấy năm đã khiêu chiến với bố anh? Dạy anh bao nhiêu năm, bây giờ đến lượt anh chất vấn bố?”
Thiệu Kỳ Hoa và Chu Thái Vi nhanh chóng đứng lên ngăn giữa hai người, Lãnh Phong cũng đứng lên, vẫn là vẻ mặt đó, hờ hững đáp: “Con không chất vấn, chỉ thảo luận thôi, không ngờ ngay cả cái này bố cũng không chịu được.” Nói xong lại cười một tiếng.
Hắn thật sự muốn cười, có một số người lòng đã cứng như đá từ lâu rồi.
Lúc hai cha con không hợp nhau như thế, Biệt Đông ở bên cạnh cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống. Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người lớn độc tài ngang ngược như vậy. Trong trải nghiệm của cậu, người có tính cách như vậy hẳn là vô văn hóa, nhưng cha của Lãnh Phong rõ ràng là phần tử trí thức, ăn mặc lịch sự, lại vô lý như vậy.
Cậu hơi xót bạn trai, im lặng đứng sát Lãnh Phong hơn.
Vừa cử động, ánh mắt Lãnh Sơn Huy lập tức chuyển sang cậu. Toàn thân Biệt Đông cứng đờ, Lãnh Phong gác tay lên vai cậu, “Bố đã gặp rồi, đây là Tiểu Đông.”
Nếu vừa rồi ánh mắt Lãnh Sơn Huy chỉ là hờ hững và giễu cợt thì bây giờ ánh mắt nhìn Biệt Đông đã mang theo cơn giận, ông nói với Lãnh Phong: “Đây là… Mà anh nói.” Dù thế nào ông cũng không thể nói được hai chữ người yêu, cảm thấy ô uế gia phòng, vô cùng sỉ nhục.
“Rốt cuộc anh có biết anh đang làm gì không hả?!” Lãnh Sơn Huy hỏi.
“Biết, con biết rõ mình đang làm gì hơn bao giờ hết.” Lãnh Phong nói: “Con thích Tiểu Đông, muốn ở bên em ấy, điều này rất rõ ràng.”
Vừa dứt lời, một tiếng “bốp!” vang lên, mọi người sững sờ, Lãnh Sơn Huy tát Lãnh Phong ngay trước mặt mọi người.
Lãnh Phong cũng không ngờ, Lãnh Sơn Huy luôn nói năng lạnh lùng cay nghiệt, biết dùng lời nói đâm vào lòng người tác, cũng rất ít khi động tay, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của hắn.
Như vậy cũng tốt… Lãnh Phong sờ má phải hơi nóng rát, sức khỏe của ông cụ vẫn tốt, lực tay không nhỏ, cái tát này rất mạnh. Bàn tay Biệt Đông khựng lại giữa không trung, “Anh Phong…” Cậu hơi hoảng sợ.
“Không sao.” Lãnh Phong lau khóe miệng, việc đã đến nước này, hắn nắm chặt tay Biệt Đông dẫn cậu đi theo: “Chúng ta về thôi.”
Lại nói với Thiệu Kỳ Hoa: “Anh Thiệu, đêm nay còn phải gặp ai nữa không?”
“Cơ bản đã gặp hết rồi, có một vài người có ý sưu tầm hoặc hợp tác, tôi sẽ hẹn lúc khác để thảo luận chi tiết hơn.”
“Được, vậy làm phiền anh Thiệu, em và Tiểu Đông đi trước.”
Nói xong không quan tâm đến biểu cảm của Lãnh Sơn Huy, trực tiếp dẫn Biệt Đông ra khỏi phòng tiếp khách.
Dấu đỏ trên mặt đã hiện lên, nhưng cũng may là buổi tối, lại là tiệc rượu, trông giống như uống nhiều quá đỏ mặt. Sau khi ra ngoài, Lãnh Phong lại chào mọi người, gọi cho Giang Nguyên rồi đi trước.
Vừa ra khỏi cửa, Giang Nguyên liên tục “đệt”. Anh ta nhìn gương mặt dần sưng của Lãnh Phong: “Ông già ác quá, lại ra tay trong sự kiện này?”
Lúc cái tát kia giáng xuống, Lãnh Phong thực sự đơ ra. Nhưng sau đó lại hoàn toàn thả lỏng, đánh hay lắm, cái tát này đã đánh mất luôn tình cha con còn sót lại.
Ngồi ở ghế sau xe Giang Nguyên, Biệt Đông và Lãnh Phong vẫn nắm tay nhau, cậu quay đầu nhìn bạn trai, môi mấp máy: “Anh Phong ơi…”
Lãnh Phong dùng tay kia xoa đầu cậu: “Anh không sao, thật đấy.” Lại nói: “Về xoa xoa gương mặt đẹp trai này giúp anh.”
Lúc này vẫn còn tâm trạng nói đùa, nhưng Biệt Đông không khỏi bật cười. Lúc cái mặt đẹp trai này bị đánh, cậu giận lắm, nếu đối phương không phải cha của bạn trai, cậu đã xông lên rồi.
Trong phòng khách sạn có tủ lạnh, nhưng không có đá. Biệt Đông gọi điện bảo lễ tân mang túi chườm nước đá lên, lại tự đông đá rồi cẩn thận xoa mặt cho bạn trai.
Anh công mạnh mẽ cao to đao thương bất nhập, một mình solo với đám côn đồ trong phòng cũng không rút lui, cho dù bị thương cũng là huân chương, lúc này tỏ vẻ tủi thân, cởi bộ lễ phục ra. Biệt Đông bảo hắn nằm ngửa trên giường, hắn cứ muốn gối đầu lên chân Biệt Đông, nghiêng nửa bên mặt sưng đỏ, mũi và miệng quay về phía thắt lưng Biệt Đông. Sau khi tìm được vị trí thoải mái lại kêu Biệt Đông xoa cho hắn.
Đúng lúc đêm nay Biệt Đông xót bạn trai quá trời, lại là giữa mùa đông, cậu không chườm trực tiếp túi nước đá lên mặt hắn, sợ lạnh cóng. Cậu bọc khăn mặt bên ngoài rồi ấn nhẹ lên mặt. Người nằm trên chân không có việc gì lại không an phận, thò tay vào vạt áo Biệt Đông, sờ từ eo lên ngực.
Còn bóp khẽ hai điểm, Biệt Đông bị hắn làm cho đỏ mặt, hít thở dồn dập, giữ chặt hai tay không an phận kia lại: “Đừng sờ, đang xoa mặt mà.”
“Ờ, đang xoa mặt, vợ ơi, mặt anh đau.” Lãnh Phong lại kéo tay Biệt Đông lên mặt.
Biệt Đông cũng không biết Lãnh Phong bị làm sao, bị đánh mà tâm trạng vẫn tốt như vậy. Cậu chỉ có thể tiếp tục dung túng cho ai đó, vừa tiếp tục xoa gương mặt đẹp trai cho hắn.
Nhưng hai bàn tay kia chơi đến nghiện, dứt khoát cởi mấy khuy áo sơ mi bên dưới của Biệt Đông ra, tay giữ hai điểm, môi hôn lên bụng, Biệt Đông bị hắn chơi đùa đến mức hết cách.
Một lát sau, Lãnh Phong đột nhiên dừng lại, bắt đầu cười ha ha. Biệt Đông đỏ mặt lại không thể làm gì: “Tại anh hết đó.”
Lãnh Phong dịch đầu ra, sau đó nhìn cái núi nhỏ phồng lên trước mặt, “Hôm nay anh mới phát hiện, tư thế này được đấy, thuận tiện mà dùng ít sức, còn không làm vỡ việc xoa mặt.”
“Xoa cái…” Biệt Đông chưa nói xong lời tức giận, Lãnh Phong đã đưa đầu tới, ủi ủi: “Vợ ơi, anh đói, cho ăn không?”