Chương 84: Anh không buông thả được đúng không?
Lãnh Phong là nghệ sĩ cuối cùng tham gia dự án lưu trú sáng tác này. Ngày hắn đến tình cờ là tết Trung Quốc, trụ sở theo lệ tổ chức lễ chào đón đơn giản cho hắn.
Mọi người tụ tập ở sảnh công cộng, có nghệ sĩ và nhân viên công tác. Ngoài Jonas và người đã tiếp đón Lãnh Phong, hắn không biết bất kỳ ai khác. Lãnh Phong đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy từng người đều “nghệ sĩ” hơn mình. Hắn cảm thấy mình thực sự đã rời khỏi ngành này lâu rồi, bây giờ đột nhiên gặp nhiều người tự do phóng khoáng như thế, vậy mà cảm thấy không ăn nhập, không quen.
Người mới đến phải tự giới thiệu, Lãnh Phong đành phải đứng lên nói mấy câu ngắn gọn, hắn tên là gì, làm gì, đến từ đâu, sau đó ngồi xuống. Hắn vẫn chưa quen với bầu không khí ở đây, cũng không muốn làm gì nổi trội gây sự chú ý ở đây.
Nhưng hắn vừa ngồi xuống, trong đám người đã có người hét to “Geil”, sau đó mọi người cười phá lên.
Lãnh Phong sững sờ, hắn biết nghĩa của từ này. Nếu có người Đức lớn tuổi đáng kính nào ở đây, đoán chừng sẽ che mặt chửi người. Đây là một từ ngữ có hàm nghĩa s*x vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù khen Lãnh Phong “đẹp trai” nhưng đồng thời cũng thể hiện h*m m**n ở bên hắn theo nhiều cách khác nhau, vô cùng ngay thẳng và tr*n tr**.
Lãnh Phong không khỏi nhíu mày, cố gắng tìm nơi phát ra âm thanh.
Rõ ràng là giọng của đàn ông, tiếng “geil” trực tiếp làm nóng buổi tiệc vốn đang nhạt nhẽo. Mọi người trên khắp thế giới đều thích giỡn cợt kẻ đầu sỏ. Chẳng mấy chốc người hét lên đã bị đẩy ra ngoài, là một chàng trai trẻ da trắng với khuôn mặt châu Á.
Mặc dù người kia bị trêu một lúc, mặt hơi đỏ nhưng ánh mắt không hề né tránh, nhìn Lãnh Phong bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Cậu ta đi tới bắt tay với hắn, nói tiếng Trung không lưu loát: “Chào anh, tôi tên Lợi Gia Hào, là nhiếp ảnh gia.”
Lãnh Phong hiểu, đây là nhiếp ảnh gia người Đức gốc Hoa. Trên cổ người này còn đeo một chiếc Leica, nói xong còn chỉ máy ảnh với Lãnh Phong, “Được không?”
Lãnh Phong chỉ có thể lịch sự gật đầu. Lợi Gia Hào nhấn nút chụp vài lần, ra dấu OK và nói: “Ở đây ồn với đông người quá, lát nữa sẽ chụp vài bức tử tế cho anh.”
Những người khác đã không chú ý đến Lãnh Phong nữa. Hôm nay là đêm giao thừa ở Đức, mọi người mượn lý do này mở tiệc chè chén say sưa tự quẩy. Lãnh Phong cúi đầu nói với Lợi Gia Hào: “Cảm ơn nhưng không cần, tôi không thích chụp ảnh.”
Lợi Gia Hào lại nhún vai: “Sau khi anh xem ảnh tôi chụp cho anh sẽ không nói như vậy nữa.”
Lãnh Phong cũng bắt chước cậu ta nhún vai, lặp lại bằng tiếng Đức: “Tôi không chụp.”
“Được được được, không chụp thì không chụp.” Lợi Gia Hào nói: “Chỉ lên giường, không chụp ảnh, cũng được.”
Lãnh Phong như thể vấp ngã trên đất bằng, miệng trống sặc nước, ngay lập tức làm hắn hoảng sợ đến mức không biết nói gì. Hắn trừng mắt nhìn Lợi Gia Hào, cậu ta cũng ngẩn người, một lát sau ghé vào tai Lãnh Phong nói: “Anh là xử nam à? Hay là anh không thích đàn ông?”
Lãnh Phong muộn màng nói một câu “Phắc”, đẩy Lợi Gia Hào ra: “Tránh xa tôi ra.”
Không biết Lợi Gia Hào bị gì, cũng không giận, chỉ hơi khó hiểu: “Anh là nghệ sĩ thật hả?”
Lãnh Phong cũng khó trả lời câu hỏi này, dù sao hắn mới lấy lại thân phận này chưa lâu, vẫn ngại hùng hồn nói tôi là nghệ sĩ. Thấy hắn ngẩn người, Lợi Gia Hào gật đầu hiểu ý: “Thảo nào, anh là người mới đúng không? Chưa bao giờ đến trụ sở phải không? Vẫn chưa buông thả được.”
Lãnh Phong liên tục chửi tục trong lòng, buông với chả không buông gì chứ… Hắn nhíu mày: “Các cậu muốn chơi thế nào là chuyện của các cậu, đừng kéo tôi vào.”
Lợi Gia Hào cầm chai bia, uống một ngụm rồi nói: “Anh biết thế vận hội không?”
Lãnh Phong thậm chí không buồn trả lời câu hỏi không hề liên quan này. Lợi Gia Hào cười một cái: “Mỗi lần đến thế vậy hội, các vận động viên trên thế giới tụ họp, anh có biết rác thải gì được sinh ra nhiều nhất không?”
Lãnh Phong vẫn không nói gì, cũng cầm một chai bia uống. Lợi Gia Hào nói: “Là bao cao su.”
“Đó là một cuộc vui ngắn ngủi, không kiêng kỵ gì, cũng vì ngắn ngủi nên rất nhiều người chỉ có thể gặp một lần trong đời. Cho nên không cần có bất kỳ gánh nặng gì, thích là thích, muốn là muốn. Đây không phải coi thường liêm sỉ, mà là thản nhiên đối mặt với bản năng của mình.”
Lợi Gia Hào nháy mắt: “Tất cả những đợt lưu trú sáng tác chính là thế vận hội của giới nghệ thuật.”
“Cho nên các cậu tới đây để chơi nhóm P?” Lãnh Phong lạnh lùng nói, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận. Trụ sở sáng tác gì đây? Sớm biết nó là thứ dâm loạn như vậy còn tới đây làm gì?
“Đừng miêu tả như vậy,” Lợi Gia Hào nói, “Đây là giải phóng thiên tính, cũng là một phần của sáng tác nghệ thuật. Nếu anh xem nó là quan hệ bừa bãi, tôi sẽ thất vọng.”
Lãnh Phong nghĩ thầm, cậu có thất vọng hay không thì liên quan đếch gì đến tôi, tôi còn thất vọng đây này, đi nói lý với ai được?
Lãnh Phong im lặng uống rượu, trong lòng nghĩ đến người như tuyết mùa đông, như suối trong cách ngàn dặm xa xôi kia. Hắn biết mình hoàn toàn không cần cái gọi là “giải phóng thiên tính”, tất cả d*c v*ng của hắn đều nằm ở người đó, người kia cũng đã giúp hắn giải phóng tất cả “thiên tính” rồi.
Hắn quay đầu nói với Lợi Gia Hào: “Buông thả thì có gì giỏi, nếu phải buông thả vô hạn mới có cảm hứng để sáng tác, khác gì với hút cần?”
Hắn không muốn tranh luận với người lạ vào lúc này, vô nghĩa. Sau khi uống hết chai bia, Lãnh Phong quyết định về phòng ngủ.
Hắn biết châu Âu từ trước đến nay luôn là nơi giải phóng t*nh d*c, Berlin trung tâm của nghệ thuật tiên phong càng là vậy. Hắn không bài xích những điều này. Trong quá trình phát triển của lịch sử văn minh loài người, giải phóng t*nh d*c từng có ý nghĩa rất quan trọng, nó đại diện cho sự chống đàn áp và tự lập của tinh thần và thể xác. Nhưng nó là đã từng, không giống với những cuộc hẹn quan hệ bừa bãi hiện nay.
Lãnh Phong hiểu, nhưng hắn chỉ như một người đứng xem. Người khác muốn thế nào là quyền tự do của họ, hắn dành cho mức độ tôn trọng tương tương, chỉ vậy thôi.
Hắn chỉ nghĩ rằng tình yêu hoặc t*nh d*c như vậy quá dễ dàng, chuyện gì quá dễ dàng sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu.
Lợi Gia Hào cảm thấy vô cùng thất vọng, không có nhiều nghệ sĩ châu Á tham gia sự án lưu trú lần này, sở thích thẩm mỹ của cậu ta có xu hướng thiên về kiểu gương mặt này. Hôm nay nhìn thấy người mới đến, dù ngoại hình, vóc dáng hay khí chất đều kiểu khiến cậu ta thích. Tiếc rằng lại là tên đầu gỗ theo chủ nghĩa cấm dục.
Sau khi Lãnh Phong rời đi, có người đi tới vỗ vai Lợi Gia Hào trêu: “Sẩy tay rồi?”
Lợi Giao Hào cười nhìn bóng lưng, nói với người kia như khiêu khích, “Vẫn còn nửa năm, cứ chờ xem.”
Người kia cụng ly với cậu ta: “Chúc cậu may mắn.” Lại nói, “Người kia thực sự rất geil.”
Lợi Gia Hào trừng mắt nhìn người nọ: “Tôi thấy trước.”
“Fine fine,” Người kia liên tục xua tay, “Tôi không chạm vào.”
Ban đêm Lãnh Phong hơi bực bội, muốn gửi tin nhắn cho Biệt Đông nhưng điện thoại đã nộp rồi. Hắn rất nhớ Biệt Đông, cảm thấy quyết định đến Berlin thực sự ngu ngốc. Những tưởng sẽ có một cuộc trao đổi nghệ thuật chân chính, không ngờ lại là quan hệ tập thể. Hắn không dám nói những chuyện này cho Biệt Đông.
Nguyện vọng duy nhất bây giờ đó là nhanh chóng làm ra tác phẩm, sau đó về nhà. Không ngủ được, Lãnh Phong dậy xem sổ phác thảo của hắn. Trong đó có Biệt Đông nguyên một quyển, tất cả đều do hắn vẽ lúc rảnh rỗi. Hắn không phải nhiếp ảnh gia như Lợi Gia Hào, nhưng hắn gần như đã ghi chép lại tất cả dáng vẻ của Biệt Đông.
Cuối cùng hắn ôm sổ phác thảo chìm vào giấc ngủ.
Lời tác giả: về từ “geil” tôi đã hỏi bạn bè từng du học Đức, nghĩa đen là rất gợi tình rất dirty, nhưng bây giờ những người trẻ tuổi sử dụng nó để bày tỏ lời khen ngợi thực sự. Dù sao đó là một cách miêu tả vừa đẹp trai vừa dirty. Nếu có bạn nào học tiếng Đức cảm thấy dùng không đúng cũng có thể nhắn lại.