Chương 87: Chăn cưới đỏ chót
Khi họ xuống núi trời đã tối đen, nhưng ánh trăng rất sáng, chiếu xuống tuyết phản chiếu, soi sáng đường xuống núi.
Biệt Đông hơi do dự, bây giờ cậu đang ở nhà cũ, nhưng trong nhà chỉ có bốn bức tường, không có gì cả. Bản thân cậu có thể ở tạm, nhưng không muốn Lãnh Phong cũng ở tạm theo. Cậu định bụng sau khi xuống núi sẽ tìm xem có xe lên huyện không, nhưng muộn thế này, còn là mùa đông, chắc hơi khó…
Lãnh Phong thấy cậu có tâm sự bèn hỏi: “Nghĩ gì đấy?”
Biệt Đông cười khi thấy tạo hình như người rừng của Lãnh Phong. Hắn mặc quá ít, chỉ khoác một tấm đệm da lông Biệt Đông dùng để trải nền trong lều vải. Đó là loại đệm cũ nát rụng lông mọi lúc, cùng một kiểu với cái áo da Biệt Đông mặc hồi trước. Giờ nó rách bươm được Lãnh Phong khoác lên, hắn quấn chặt thảm, lông bay tứ tung, hai người đều bật cười. Biệt Đông sờ mặt hắn: “Em đang nghĩ xem tối ở đâu.”
Lãnh Phong không cần nghĩ ngợi: “Tất nhiên ở nhà chúng ta rồi, anh đã xem qua trước khi lên núi, ở được.”
Biệt Đông dừng một lát, cũng được. Cậu nói: “Lát em ra ngoài đi lòng vòng, tìm người mua ít đồ ăn.”
Xuống núi trở lại căn nhà tối om lạnh như băng, Biệt Đông tìm nến đốt lên, lại vội vàng đốt giường. Sau khi nhiệt độ trong nhà tăng lên một chút, cuối cùng Lãnh Phong cũng được giải phóng ra khỏi tấm thảm rách.
Biệt Đông định nói cậu ra cửa hàng nhỏ trong thôn mua ít đồ ăn thì nghe thấy có người gõ cửa, một giọng nói trầm vang lên: “Có ai không? Tiểu Đông ơi, cháu về rồi à?”
Biệt Đông sững sờ, liếc nhìn Lãnh Phong một cái, sau đó đi đến bên cạnh cửa, nhìn từ khe cửa rồi mở cửa nói: “Chú A Bố, là chú thật à, sao chú lại tới đây?”
Người chú râu tóc hoa râm kia rung râu, cẩn thận nhìn Biệt Đông, trong mắt có ý cười sắp biến thành nước mắt vẩn đục, cảm thán nói: “Cháu vẫn nhớ chú A Bố hả, ranh con, còn hỏi sao chú lại tới đây, chú ở trong thôn này mà. Ngược lại là cháu, về lúc nào? Bao nhiêu năm không có tin gì, hôm qua chú nghe anh Triết của cháu nói gặp được cháu ở cửa thôn, nhưng nó cũng không chắc có phải cháu không. Nhiều năm không gặp như vậy, nó tưởng mình hoa mắt. Hôm nay lại nghe nói có người vào thôn hỏi thăm cháu, chú đoán chắc là cháu về rồi mới đến thăm.”
Biệt Đông vội vàng mời chú A Bố vào, chú thấy trong nhà còn có người khác bèn hỏi Biệt Đông: “Về cùng bạn à?”
“Vâng.” Biệt Đông không thể giải thích nhiều hơn, chỉ có thể nói mơ hồ: “Chú A Bố, anh ấy tên Lãnh Phong, là anh cháu, anh Phong, đây là chú A Bố trưởng thôn Tuyết Hồ của bọn em.”
“Chào trưởng thôn, cháu tên Lãnh Phong.” Lãnh Phong đứng dậy cho trưởng thôn ngồi bên mép giường ấm duy nhất trong nhà.
Chú A Bố nhìn Biệt Đông lại nhìn Lãnh Phong, gật đầu chào hắn, cuối cùng ánh mắt vẫn quay về Biệt Đông: “Cháu đi đâu vậy? Mấy năm qua cũng không có tin tức gì.”
Biệt Đông không biết nên nói thế nào, lúc này được người trong tộc nhìn mình lớn lên hỏi han, cậu mới thực sự cảm thấy đường xa muôn dặm, có ngàn lời nói lại không thể nói ra. Trong mắt chú A Bố có sự lo lắng không hề che giấu, Biệt Đông nói: “Chú ơi, bây giờ cháu sống ở thị trấn Lê Tân, Vân Nam, chú biết nơi đó không? Một năm bốn mùa đều ấm áp, cháu làm việc kiếm tiền ở đó, sống rất tốt.”
“Vân Nam à,” Chú A Bố nghĩ một lát, “Chú biết nơi đó, cách chỗ chúng ta xa lắm, Đông Tử à, sao cháu lại đến đó?”
Biệt Đông im lặng một lát, Lãnh Phong tiếp lời thay cậu: “Có người bạn ở Vân Nam, khi đó thiếu nhân lực nên bảo Tiểu Đông tới giúp, sau đó ở lại đó.”
“À…” Chú A Bố nhìn hai người, nói với Biệt Đông: “Vậy là cháu gặp được người tốt, đúng không?”
“Vâng, bạn bè ở đó đều rất tốt với cháu.” Biệt Đông nói xong bất giác mỉm cười nhìn Lãnh Phong, mắt cong cong.
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” Chú A Bố liên tục gật đầu: “Những chuyện xảy ra với cháu, trong lòng chú cứ nghĩ mãi, buồn lắm. Chú vẫn nhớ ngày cháu ra, lúc đó bảo người lái xe tới đón cháu, kết quả bên kia nói cháu ra đã ba ngày trước, cũng không có phương thức liên lạc của cháu nên đã bỏ lỡ.”
Biệt Đông sững sờ, cậu hoàn toàn không biết trong tộc vẫn còn người nhớ cậu, còn cố ý tới đón cậu. Lúc này, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, môi mấp máy nói không nên lời.
Cậu vẫn nghĩ rằng khi đó mình đã đến bước đường cùng, thật ra không phải vậy. Ở nơi cậu sinh ra và lớn lên, nơi mà cậu nhớ nhất vẫn có người bằng lòng chấp nhận cậu.
Dường như Lãnh Phong hiểu cảm giác của cậu, khẽ vỗ vỗ vai Biệt Đông.
Chú A Bố đứng lên, kéo Biệt Đông nói: “Đừng ngồi đây nữa, về nhà ăn cơm với chú, thím cháu nấu ngon lắm, chú cố tình qua tìm cháu đấy.”
“Vâng, vâng.” Biệt Đông thu lại cảm xúc, quay lưng lau mắt, đứng lên cùng Lãnh Phong.
Biệt Đông tìm chiếc áo da cha từng mặc cho Lãnh Phong khoác, lại bước vào đêm lạnh một lần nữa.
Nhà chú A Bố rất ấm, Biệt Đông, Lãnh Phong, chú A Bố và thím Ô Châu chen chúc trên giường, đồ ăn nóng hổi, còn có rượu địa phương cay xè đã để trong góc bàn.
Thím Ô Châu đã rơi nước mắt khi nhìn thấy Biệt Đông, ôm cậu một lúc lâu, nói thẳng: “Cái thằng nhóc này, mấy năm qua cháu đi đâu? Lúc trước đã bảo A Đào đừng dẫn cháu đi, cuộc sống ở bên ngoài không dễ dàng, ở lại tộc, mọi người đều có thể giúp đỡ cô ấy. Cô ấy lại không nghe…” A Đào là tên mụ của mẹ Biệt Đông,. Chú A bố hắng giọng ngắt lời thím: “Nói những cái này làm gì, thằng bé về là tốt rồi, uống mấy chén với chú nào.”
Cơm chưa ăn, Biệt Đông đã uống vài chén với chú A Bố, mặt lập tức đỏ ửng. Lãnh Phong bảo cậu từ từ thôi, rồi uống hết rượu còn lại thay cậu. Biệt Đông hỏi chuyện trong thôn mấy năm nay, con gái nhà ai lấy chồng, sinh mấy đứa con, rồi có ai bất ngờ qua đời. Biết mấy đứa con của chú A Bố đều lên tỉnh làm việc, con gái Lan Nhã từng là bạn học của Biệt Đông mới lấy chồng cách đây không lâu, ở thôn bên cạnh, thường về nhà ngoại ở.
Thím Ô Châu lo lắng nhất là Biệt Đông sống ở ngoài như thế nào. Biệt Đông và Lãnh Phong kể rõ mười mươi, từ làm quản lý khách sạn đến phụ bếp, đến bây giờ đã có khách sạn nhỏ của riêng mình, là ông chủ nhỏ.
Chú A Bố và thím Ô Châu nghe xong đều cười, nói Tiểu Đông nhà chúng ta có triển vọng.
Đến cuối cùng, Biệt Đông nói lần này về thăm mộ cha mẹ, hơn một năm không về, cỏ trên mộ đã mọc cao, hôm nay dọn cả ngày.
Nói đến chuyện này, chú A Bố vỗ đùi: “May mà cháu về, nếu không thực sự không biết làm thế nào. Núi Lộc Minh được chỉ định là khu vực được bảo vệ, nhà cửa, mộ phần trong đó đều phải di dời. Gầy đây thôn ta và các thôn lân cận đang điều tra chung.”
Biệt Đông và Lãnh Phong đều ngẩn người, không ngờ lần này về còn phải chuyển mộ. Biệt Đông hỏi: “Sẽ chuyển đi đâu hả chú?”
“Thôn đã có nghĩa trang công cộng, mộ trong khu bảo vệ đều được chuyển đến nghĩa trang công cộng, ở đó làm gọn gàng, đến mai cháu đi theo chú qua xem là biết.”
“Vâng.” Biệt Đông nghĩ, nếu là sắp xếp công khai thì cậu phải làm theo. Nhưng như vậy, cậu chỉ sợ không thể về Lê Tân nhanh được, ít nhất phải ở lại khoảng một tuần.
Nghĩ đến căn nhà trống trải lạnh như băng, bây giờ vẫn chưa kéo điện. Biệt Đông vốn nghĩ ở tạm hai ngày rồi đi nên không định kéo điện, lần này lại có nhiều việc phải xử lý rồi.
Hình như Lãnh Phong cũng nghĩ đến chuyện này, hạ giọng nói với Biệt Đông: “Mai anh đi làm với em.”
“Ừm.” Biệt Đông gật đầu.
Lúc này chú A Bố nói: “Đông Tử, giờ nhà cháu không có gì cả đúng không, mai chú bảo người trong thôn kéo điện cho cháu. Giường cháu không có chăn, lát nữa bảo thím tìm chăn đệm cho cháu mang về. Cháu còn thiếu gì cứ nói với thím, trong nhà cái gì cũng có, cháu cứ lấy tự nhiên.”
Biệt Đông định nói không cần, ngày mai cậu lên huyện mua cũng mua được. Nhưng thím Ô Chấu đã xuống giường đi tìm đồ cho cậu, rồi nhanh chóng ôm một chiếc chăn dày chất ở góc giường cho cậu: “Mới cả đấy, mới trải một lần trên giường khi Lan Nhã lấy chồng nửa năm trước, sau đó chưa từng dùng, các cháu lấy mà dùng.”
Biệt Đông và Lãnh Phong thấy trên chăn còn thêu chữ “Hỷ” đỏ chót, đột nhiên cả hai nghĩ đến gì đó. Mặt Biệt Đông đỏ bừng, Lãnh Phong lại cười thầm, gật mạnh đầu: “Cảm ơn thím, bọn cháu đang cần cái này!”
Sau khi ăn cơm xong, ra khỏi nhà chú A Bố, hai người ôm chăn cưới đỏ chót về nhà. Lãnh Phong khẽ gọi cậu một tiếng, “Này, cô dâu.”
Biệt Đông lườm khẽ hắn một cái: “Có chuyện gì.”
“Không có gì, gọi vậy thôi.” Lãnh Phong ôm chăn, khóe miệng cong lên không hạ xuống được: “Vui quá.”