Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 91

Chương 91: Cuộc đoàn tụ nhỏ

Tư Phóng đón Biệt Đông và Lãnh Phong ở sân bay châu Khánh Nguyên.

“Hai thằng ranh con, không đứa nào làm người ta bớt lo.” Tư Phóng cắn điếu thuốc lá, đạp chân ga hết cỡ trên đường cao tốc, tuy nói không khách sáo nhưng trên mặt lại cười rất tươi.

Biệt Đông biết Tư Phóng nhớ họ, giống như cậu và Lãnh Phong đều nhớ Tư Phóng và những ngày ở Lê Tân.

“Cảm ơn anh Tư quản lý khách sạn giúp em.” Biệt Đông chân thành cảm ơn. Cậu và Lãnh Phong không thể yên tâm ở lại quê nhà lâu như vậy.

“Khách sạn bé của mày chỉ là chuyện nhỏ.” Tư Phóng thoải mái nói: “Tiện tay thôi, đừng bận tâm.”

Lãnh Phong vẫn chưa nhìn thấy “tài sản” nhà mình. Mặc dù Biệt Đông đã chụp ảnh cho hắn xem, nhưng lúc đó đang ở Berlin, cơ hội được dùng điện thoại không nhiều. Ảnh cũng chỉ chụp vài góc, hắn vẫn chưa biết khách sạn trông như thế nào.

Hắn nói: “Chúng ta đến thẳng khách sạn đi, cho em xem kỹ hơn.”

“Anh biết mà.” Tư Phóng nói.

Biệt Đông cười: “Thực sự rất nhỏ, anh Phong xem xong đừng cười em.”

Lãnh Phong ôm cậu, cố ý nổi giận: “Em vì cái thứ này, lúc đó ngay cả anh cũng không cần, vội vàng bay về ký hợp đồng. Anh cũng muốn xem xem đồ đê tiện diêm dúa này có gì quyến rũ.”

Biệt Đông cười hì hì, câu nói này thực sự không sai. Lúc đó cậu vội về bàn chuyện khách sạn, thậm chí không có thời gian tạm biệt bạn trai phải đến một nơi xa như vậy.

Hai người đùa giỡn cố ý oán trách ở ghế sau xe như học sinh tiểu học, anh dỗ em xong đến lượt em dỗ anh. Tư Phóng ở phía trước mắt điếc tai ngơ, bật radio, chuyển sang kênh âm nhạc, nghe thấy bên trong đang phát bài hát cũ: “Anh không nên ngồi trong xe, anh nên đứng sau xe nhìn hai người ngọt ngào biết bao nhiêu…” Tư Phóng nghĩ thầm, đờ cờ mờ…

Lái xe đến đầu ngõ đường Thành Du, Tư Phóng thả đôi trẻ xuống rồi về quán cơm trước, dặn hai người làm xong những gì cần làm thì qua ăn cơm. Lãnh Phong nhìn thấy hai chữ “Núi Cũ” trên tấm bảng gỗ treo trước cửa sân. Biệt Đông nhấn mật khẩu cửa, đứng trước cửa sân cười nhìn Lãnh Phong: “Chào mừng bà chủ về nhà.”

Hai người cùng cười, đúng lúc có vị khách là một cô gái đi xuống tầng, nhìn thấy hai người đứng trong sân, mắt sáng lên, bước nhanh nhảy đến trước mặt Biệt Đông: “Oa, cậu có phải ông chủ Tiểu Đông không? Tôi nghe tên mà đến đây, kết quả ở gần một tuần vẫn không thấy người đâu, cuối cùng cũng gặp rồi.”

Biệt Đông luôn miệng nói xin lỗi, giải thích rằng gần đây ở quê có việc, mới về sau khi xử lý xong. Cậu không biết nghe tên là nghe tên nào, hoàn toàn không biết bây giờ khách sạn nhỏ của mình khá nổi tiếng trên nền tảng xã hội nhờ khách từng ở tự quảng bá, trong đó có nhiều ảnh làm việc của cậu.

Sau đó cô gái này thấy Lãnh Phong, nhướng mày hỏi: “Đây là ai? Wow, anh cũng rất đẹp trai, hai người đẹp trai theo kiểu khác nhau.”

Biệt Đông nhớ đến “tên” Lãnh Phong mình vừa nói đến, hơi nhịn cười, đang định nói là bạn bè, Lãnh Phong lại nghiêm túc nói: “Chào cô, tôi là bà chủ ở đây.”

Cô gái đơ người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Biệt Đông rồi nhìn Lãnh Phong, ánh mắt cũng thay đổi, trở thành nụ cười của dì, “Ồ… Vậy chúc hai anh kinh doanh hồng phát, trăm năm hòa hợp.”

Nói xong tự cười một tràng rồi ra ngoài chơi.

Còn lại hai người trong sân nhìn nhau cười một lúc lâu. Biệt Đông không ngờ bạn trai mình thực sự không kiêng kỵ gì cả. Lãnh Phong nói: “Chuyện gì có gì đâu, ông chủ nhỏ nổi tiếng rồi, anh là bà chủ nhất định phải được mọi người biết đến, buộc chặt với em, nếu không sau này ong bướm bay vào, anh không phòng bị nổi.”

Biệt Đông thực sự không làm gì được hắn, cảm thấy cũng chỉ có Lãnh Phong căng thẳng cho mình. Lúc chỉ có mình cậu ở đây, cả ngày yên tĩnh, làm gì có ong bướm gì.

Lãnh Phong quan sát tỉ mỉ tài sản nhà mình, hoàn toàn khác với phong cách khách sạn của Giang Nguyên. Trông giản dị nhưng đầy sức sống. Sau khi Biệt Đông tiếp quản chỉ thay đổi rất ít, thêm sân thượng trên tầng ba, trải gỗ bảo quản, trồng cây, bày ô che nắng và ghế dài. Những mây lửa cậu gửi cho Lãnh Phong đều được chụp ở đây.

Lúc này hai người ngồi trên sân thượng. Đêm ở Lê Tân đến muộn, hoàng hôn dài bất tận, khi bầu trời từ màu hồng chuyển sang màu xanh tím, họ trao nhau một nụ hôn dài trong gió.

Buổi tối ăn cơm ở chỗ Tư Phóng, lúc này Tư Phóng mới hỏi Lãnh Phong chuyện ở Berlin: “Chú chạy về như thế, không muốn đến Biennale nữa à?”

Biệt Đông cũng đã hỏi Lãnh Phong chuyện này, khi đó trong đầu Lãnh Phong chỉ toàn là đi tìm vợ, nghệ thuật gì đó ném hết ra sau đầu. Chỉ nói qua loa với Biệt Đông là không sao, không cần quan tâm bên đó, lúc này hắn nghiêm túc nói với hai người: “Em đã nghiêm túc làm tác phẩm, cũng đã nộp cho trụ sở, về phần có thể vượt qua vòng đánh giá của họ hay không, có thể đến Biennale hay không, đây không phải việc em có thể kiểm soát.”

“Chú làm những gì? Có nghiêm túc làm tác phẩm không? Dừng giống mấy đứa đi thi nộp bài sớm, kết quả bài thi sai hết.” Tư Phóng nói.

Lãnh Phong bị chọc cười, ví von gì đây, hắn nói: “Em nghiêm túc làm mà, còn làm trong sự bùng nổ, đã dùng hết sức hồng hoang rồi, được chưa. Anh Tư không hiểu cái này đâu, dù sao tác phẩm đó là loại mà em chưa từng thử trước đây, em rất hài lòng.”

“Đừng nói suông nữa, chú cứ nói chú làm gì, điêu khắc dù sao cũng phải có hình dạng chứ?” Tư Phóng tranh luận với hắn

Lãnh Phong im lặng một lát, suy nghĩ. Bảo hắn nói tác phẩm điêu khắc của hắn có hình dạng gì, thực sự khó mà nói. Hắn chưa bao giờ dùng nhiều vật liệu hỗn hợp như vậy, cũng chưa từng thoải mái và tùy ý như thế. Hắn nhìn vào mắt Biệt Đông và nói: “Em không biết nó là hình dạng gì, nhưng nó tên là Trường tương tư. Khi nhớ một người đến mức sắp nổ tung trông như thế nào thì nó trông như vậy.”

Biệt Đông và Tư Phóng đều ngẩn người, trái tim Biệt Đông “thịch” một tiếng. Cậu chưa từng nhìn thấy tác phẩm kia, nhưng hình như giờ phút này cậu đã hiểu.

Khi Lãnh Phong nhớ đến mức sắp nổ, cậu cũng vậy.

Mọi người đang nói về chuyện này, Lãnh Phong nhận được cuộc gọi từ Thiệu Kỳ Hoa, hắn do dự một lát rồi nghe máy trước mặt Biệt Đông.

Có thể đến căn cứ ở Berlin, có cơ hội cạnh tranh tư cách tham gia triển lãm Biennale, những điều này đều không thể thiếu sự đóng góp của Thiệu Kỳ Hoa. Anh đã dùng tất cả tài nguyên dựng nên sân khấu lớn nhất cho Lãnh Phong, nhưng sau khi quay về, Lãnh Phong vẫn chưa liên lạc với người đại diện của mình.

Hắn dự cảm Thiệu Kỳ Hoa đã biết tin, gọi điện tới mắng hắn.

Quả nhiên, Thiệu Kỳ Hoa lập tức hỏi sao lại bỏ chạy giữa chừng, bên kia còn hai tháng nữa mới kết thúc mà.

Lãnh Phong hờ hững xoa dịu: “Em đã làm xong tác phẩm rồi, ở lại đó cũng không biết làm gì nên rút lui trước thôi.”

Thiệu Kỳ Hoa thở dài: “Bên đó, dù là nhân viên ở trụ sở hay là nghệ sĩ đều là những người trong giới nghệ thuật hàng đầu quốc tế, cậu không làm gì cả, cứ ở đó làm quen với họ cũng có lợi cho tương lai của cậu.”

Lãnh Phong nhíu mày: “Anh Thiệu, bây giờ anh nói chuyện ngày càng giống bố em rồi. Em không muốn lăn lộn trong ngành này mới chạy đến Lê Tân mà, hơn nữa bây giờ có anh là người đại diện của em, em có thể tránh được những chuyện này mà đúng không?”

Thiệu Kỳ Hoa bị á khẩu, sau đó cười mắng: “Ranh con…” Giọng điệu lại ôn hòa.

Lãnh Phong có phần không chắc chắn.

Thiệu Kỳ Hoa nói: “Tạo mối quan hệ mà tôi nói không phải như lúc cậu ở trong nước, bên kia có thể giao lưu nghệ thuật đơn thuần, không quan tâm những cái khác…” Thiệu Kỳ Hoa vẫn đang nói, Lãnh Phong lại nghĩ đến câu “geil” kia, nghĩ thầm có phải anh không biết giao lưu ở đó không chỉ là nghệ thuật không?

“Không nói những chuyện này nữa, không quan trọng, dù sao tôi là người đại diện, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu những chuyện cậu không thích làm.” Thiệu Kỳ Hoa nói: “Gần đây Jonas mới về trụ sở, đã xem tác phẩm của cậu, rất kinh ngạc.”

Lãnh Phong nghe vậy trong lòng hơi xúc động: “Rất kinh ngạc?”

“Ừ, ông ấy nói với tôi là ông ấy cảm thấy rất tốt, rất thích, nằm ngoài dự đoán của ông ấy.”

Lãnh Phong ngẩn người một giây, sau đó bật loa ngoài, “Anh Thiệu, anh lặp lại câu anh vừa nói với em được không? Tiểu Đông đang ở bên cạnh, em ấy cũng muốn nghe.”

Biệt Đông nhanh chóng chào Thiệu Kỳ Hoa: “Chào anh Thiệu, em là Tiểu Đông.”

Thiệu Kỳ Hoa lại cười mắng, rồi nói: “Tiểu Đông ơi, là thế này, người phụ trách bên đó đã xem tác phẩm anh Phong làm ở Berlin, nói là rất tốt, rất kinh ngạc.”

Như vậy à? Mắt Biệt Đông lập tức sáng lên, cậu hỏi: “Vậy anh Phong có thể đến Biennale đúng không?”

Thiệu Kỳ Hoa nói: “Khả năng tương đối cao, nhưng vẫn phải chờ tất cả các tác phẩm ở trụ sở hoàn thành sau đó đánh giá thống nhất. Nhưng Jonas đã gọi điện riêng cho anh, chứng tỏ ông ấy rất coi trọng tác phẩm của Phong. Khả năng đáng tin nhất là dù không thể đến Biennale, cũng sẽ đến triển lãm khác cùng đẳng cấp, bên trụ sở có rất nhiều tài nguyên về mặt này.”

“Vậy thì tốt quá, tốt quá…” Biệt Đông vui hơn cả Lãnh Phong, cảm xúc kích động nhất thời không biết nói gì.

Lãnh Phong lại nói chuyện với Thiệu Kỳ Hoa về những chuyện khác, nếu đã quay về phải xử lý hợp đồng điêu khắc nhận được từ đại lý bất động sản ở thành phố Đăng Hồng trước khi đi Berlin như thế nào. Sau đó cúp điện thoại.

Tư Phóng đã rót rượu cho ba người, tối nay là buổi đoàn tụ của mọi người, lại có tin tức tốt này, rất đáng để uống vài chén.

Không phải Trung thu, nhưng cũng trăng tròn mọi người đoàn viên. Chén rượu chạm là âm thanh khiến người ta vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment