Chương 93: Như mộng, huyễn, bọt, bóng
Ban đầu Thiệu Kỳ Hoa vẫn muốn tổ chức triển lãm cho Biệt Đông ở bảng tàng nghệ thuật đương đại lần trước đã làm triển lãm cho Lãnh Phong. Nhưng Lãnh Phong luôn cảm thấy Biệt Đông không nên đi con đường này, cậu khác với những nghệ sĩ “bình thường” kia.
Thế là Lãnh Phong hỏi Biệt Đông: “Nếu để em tự chọn, em muốn đặt tác phẩm của em ở đâu nhất?”
Biệt Đông gần như không cần suy nghĩ đã nói: “Tất nhiên là đặt trong rừng rậm, chúng thuộc về nơi đó.”
Lãnh Phong và Thiệu Kỳ Hoa đều sững sờ, tiếp đó gần như cùng nảy ra một ý tưởng. Triển lãm này nên như vậy, không ở trong bất kỳ bảo tàng nghệ thuật nào, mà nên ở trong tự nhiên.
Nhưng sinh mệnh sống hoặc khô héo kia nên thuộc về rừng rậm. Biệt Đông dùng điêu khắc hóa chúng thành vĩnh hằng, chúng nên được giữ nguyên nơi chúng thuộc về.
Thiệu Kỳ Hoa và Lãnh Phong đều phấn khích vì ý tưởng này, bắt đầu lên kế hoạch triển lãm ngay trong đêm. Núi Ly là địa điểm thích hợp nhất. Lại nghĩ tổ chức triển lãm như vậy không thể thiếu sự ủng hộ của chính quyền địa phương để huy động tài nguyên. Có thể làm triển lãm mang tính công ích bảo vệ môi trường, như vậy, bên Nhân Ái cũng có thể cung cấp sự hỗ trợ đáng kể.
Chẳng mấy chốc, mọi nguồn lực có thể nghĩ đến đều được tập hợp vào kế hoạch triển lãm.
Lần đầu tiên Biệt Đông trải nghiệm có nhiều người bận rộn vì chuyện của mình như vậy, còn cậu là nhân vật chính xứng đáng. Cảm giác này vô cùng mới mẻ lại khiến cậu có chút thấp thỏm. Nhất là triển lãm vẫn chưa bắt đầu đã có cánh truyền thông nghe tin, không biết làm thế nào tìm được thông tin liên lạc của cậu, gọi điện thoại tới muốn hẹn phỏng vấn. Biệt Đông căng thẳng đến mức cúp máy luôn.
Luôn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Cậu không cho rằng mình là “nghệ sĩ”, người như Lãnh Phong mới là nghệ sĩ trong lòng cậu. Nhưng trong lúc chuẩn bị triển lãm, tất cả các nhân viên đều kính trọng gọi cậu là “thầy Tiểu Đông”. Cậu lễ pháp đối đáp, sợ làm gì đó không có chừng mực.
Vậy mà cũng cảm nhận được một chút “mệt mỏi trong xã giao” mà Lãnh Phong từng nói.
Buổi chiều sau khi bố trí triển lãm xong, Biệt Đông đứng trong rừng rậm thuộc về cậu, chỉ cảm thấy tất cả tựa như một giấc mơ.
Những con vật cậu điêu khắc được phân bố rải rác trong khu vực triển lãm thiên nhiên được chỉ định. Trong cây và bụi hoa, tựa như những tinh linh. Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá cây lấp lánh trên tác phẩm, từng cái như đang hít thở.
Biệt Đông rất thích triển lãm này.
Nhân lúc ánh nắng đẹp nhất, Lãnh Phong còn khiêng máy ảnh để quay video và chụp ảnh tuyên truyền, cũng chụp ảnh cho Biệt Đông. Cậu thanh niên hai mươi tuổi đứng giữa rừng rậm và các loài động vật, mặc bộ quần áo trắng tinh, tạo thành một khối với chúng, dường như cũng trở thành một phần của triển lãm.
Tấm ảnh cuối cùng chọn ra làm áp phích, Biệt Đông đứng dưới một gốc cây, áo sơ mi trắng và quần trắng, trong lòng ôm một con hươu trắng gầy yếu đã chết. Con ngươi màu hổ phách nhạt được ánh nắng chiếu rọi như gợn sóng trên mặt hồ. Gió thổi bay góc áo và tóc cậu, phá vỡ linh hồn sắc bén trong im lặng.
Biệt Đông rất yên tĩnh nhưng không chậm chạp, nét lanh lợi sắc bén của cậu được giấu dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh.
Những điều này đều được Lãnh Phong chụp ra.
Áp phích và video được đăng lên mạng xã hội cùng một ngày. Sau khi Biệt Đông và Lãnh Phong cùng thảo luận tên triển lãm, họ quyết định gọi nó là “Bọt bóng”.
“Tất cả các pháp hữu vi như mộng, huyễn, bọt, bóng, như sương mai, như điện chớp – nên quán chiếu như thế.” Câu này trong Kinh Kim Cương, là lời giải thích hay nhất về về cuộc sống và nhân quả mà họ nhất trí đồng ý.
Chẳng mấy chốc đã được người trong nghề rối rít chuyển tiếp, cánh truyền thông nghe tin hành động. Buổi triển lãm khác thường này nhanh chóng vươn ra đại chúng chỉ vì nghệ sĩ là một “người nghiệp dư”, càng khơi dậy sự tò mò và thảo luận.
Nhưng không ai đào ra được thân phận và quá khứ của Biệt Đông, nhiều nhất là có vài khách từng ở khách sạn của Biệt Đông nhận ra đây là ông chủ nhỏ các cô từng gặp.
Tất nhiên những điều này có Thiệu Kỳ Hoa và Lãnh Phong xử lý ở phía sau. Để bảo vệ Biệt Đông, họ thậm chí sử dụng công ty quan hệ xã hội. Về phần tuyên truyền bên ngoài, giải thích thân phận của Biệt Đông chỉ có vài chữ, đã được Biệt Đông đồng ý, cậu nghĩ đó là mình mới công khai.
Thậm chí không biết tên của “nghệ sĩ”, chỉ có “Thợ săn/người miền núi”.
Bí ẩn, trẻ tuổi, vẻ đẹp và tài hoa nhìn thấy được, những điều này đều tạo thành sự quảng bá bùng nổ tự nhiên trở nên rộng rãi. Triển lãm giấu trong núi sâu nổi tiếng hơn dự tính. Lê Tân vốn là một nơi tách rời thế giới, như chốn bồng lai tiên cảnh, quê hương tinh thần của rất nhiều người. Triển lãm này và khí chất của Lê Tân bổ sung cho nhau. Trong thời gian diễn ra triển lãm một tháng, khu triển lãm núi Lý vậy mà trở thành điểm check-in nổi tiếng nhất tại đây.
Biệt Đông chưa từng lộ mặt, không tổ chức lễ khai mạc, cũng không nhận phỏng vấn của truyền thông. Thậm chí trong suốt thời gian triển lãm, cậu cũng không ra mặt quản lý khách sạn, đều do Lãnh Phong làm thay.
Cậu chợt cảm thấy không nên để lộ ảnh của mình trên áp phích, chỉ nên tập trung vào rừng rậm và tác phẩm. sau khi cậu xuất hiện, rất nhiều người trẻ tuổi đều dồn sự quan tâm vào cậu, đây là điều Biệt Đông không muốn nhìn thấy.
Nhưng cũng may, những người chuyên nghiệp trong giới nghệ thuật vẫn dồn sự chú ý vào tác phẩm của triển lãm này, đồng thời đưa ra những phản hồi nằm ngoài dự đoán của cậu.
Mỗi ngày đều có bình luận và bài viết mới xuất hiện từ truyền thông chính thức, truyền thông tự phát, Biệt Đông đều đọc kỹ và cẩn thận lưu lại mỗi bình luận. Dù là nói tốt hay không tốt, mỗi khi trời tối, sau khi Lãnh Phong trở về, cậu sẽ xem cùng Lãnh Phong. Chữ nhìn thấy nhiều nhất là “năng khiếu”, “có hồn”, thậm chí còn dấy lên cuộc tranh luận kinh điển về chủ đề lớn “nghệ thuật có cần trình độ học vấn cao hơn và đào tạo chuyên nghiệp không”.
Về chủ đề này, Biệt Đông cảm thấy mình không có lập trường để nói gì. Cậu chỉ nghe theo trái tim mình. Nhưng cậu nghĩ, nếu nghệ thuật là tự do vậy thì mọi thứ đều có thể thực hiện. Như vậy, như Lãnh Phong, đều không thể trăm sông đổ về một biển sao?
Có một số bài viết bình luận tác phẩm của Biệt Đông dưới góc độ học thuật là quá “Hoang dại và nghiệp dư”, không xứng đáng xếp vào hàng “nghệ thuật”. Biệt Đông và Lãnh Phong đều nhìn thấy. Lãnh Phong nhìn tác giả của những bình luận này, hầu như đều là cái tên quen thuộc. Hắn cười, nói với Biệt Đông: “Còn tưởng là ông già đã đuổi anh ra khỏi nhà lâu rồi, không ngờ vẫn quan tâm đến mọi hành động của chúng ta.”
Biệt Đông sững sờ, hỏi: “Đây là bố anh…”
“Ừ,” Lãnh Phong gật đầu, chỉ mấy cái tên kia: “Đều là học trò trực tiếp của bố anh, trước kia từng viết vô số bài tâng bốc anh, bây giờ đến lượt em. Nhưng sức công kích và chèn ép của họ rõ ràng không bằng tâng bốc, mấy quan điểm này đều lơ lửng trên mặt nước, không hề có sức nhấn mạnh.”
Vậy mà… gương mặt gầy gò và kiêu ngạo hiện lên trong lòng Biệt Đông, có vài phần giống Lãnh Phong nhưng vẻ mặt không giống, lúc nhìn người khác giống như đang nhìn xuống chúng sinh.
Lãnh Phong lại cười: “Có lẽ họ cũng không tìm được quan điểm, buộc phải viết dưới áp lực của bố anh. Con người ấy mà, không giữ vững sự độc lập sẽ trở thành công cụ và tay chân, thật đáng buồn.”
Trong lòng Biệt Đông hoàn toàn không quan tâm những bài viết này. Thậm chí cho dù người khác thật lòng nói tác phẩm cậu làm không tốt, cậu cũng sẽ nghiêm túc gật đầu nói “Đúng vậy, quả thực không tốt, tôi chỉ làm bừa thôi.” Những bài viết này không làm tổn thương cậu được.
Sau khi triển lãm kết thúc, Giang Nguyên thuận lý thành chương đến xin tác phẩm đấu giá. Nói là đã có nhà sưu tập liên hệ với anh ta để mua tác phẩm. Biệt Đông chọn hai tác phẩm đưa cho Giang Nguyên, chuẩn bị quyên góp một nửa số tiền đầu giá cho tổ chức cứu hộ Nhân Ái, nửa còn lại quyên góp cho quê quán thôn Tuyết Hồ.
Cậu là người mới, giá đấu giá tất nhiên thua xa Lãnh Phong. Nhưng vừa mang ra đã bán được mấy chục triệu. Lãnh Phong còn trêu cậu: “Nhiều tiền thế này, có thể mua thêm khách sạn, không tiếc à?”
Biệt Đông suy nghĩ rồi nói: “Không muốn sẽ không tiếc. Anh Phong à, anh đừng suốt ngày nhắc đến chuyện này nữa, chuyện này không thể nghĩ nhiều, khi tiền vào tay sẽ không nỡ cho đi. Cũng may không cần qua tay em, tiền đều được chuyển trực tiếp từ chỗ anh Nguyên.”
Lãnh Phong cười ha ha, nhóc mê tiền quả nhiên vẫn là nhóc mê tiền.
Hắn không nói cho Biệt Đông biết trong mấy ngày triển lãm cậu trốn trong nhà, ngoài việc bận rộn giao tiếp gặp gỡ mọi người mỗi ngày, Lãnh Phong còn lén đến xung quanh xem đất.
Trên núi, bên cạnh hồ, Lãnh Phong muốn một miếng đất rộng lớn, một nơi đủ lớn có thể chứa đựng giấc mơ của hắn và Biệt Đông.