Con trai là nam phụ - Chương 2 (2)Tác giả: Hà LamEditor: Lạc Tiếu - 21/01/2019Xem bộ dáng tuyệt tình kia của Tống Thần Hạo, sao có thể là nam nhân sẽ vì nguyên thân tử vong mà bứt rứt cả đời được chứ. Có lẽ, nhiều nhất sau khi biết chuyện, aâm thầm mắng một tiếng, người đã chết còn muốn kéo chân anh ta, sau đó tiếp tục quá trình sinh hoạt của mình.
Người ta luôn dễ quên, mấy năm sau, làm gì còn có ai nhớ rõ Đường Dĩ Tố cô từng là nạn nhân của bạo lực internet đâu.
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố nhịn không được lại nhìn thoáng qua về phía Đường Táo, thằng bé đến giờ này vẫn dựa vào giường, không chịu đối mặt với cô.
Tống Thần Hạo liệu có phải là ba ba của Đường Táo hay không đây..?
Di thư của nguyên thân chỉ nói rõ mình bị oan uổng như thế nào, nội dung cụ thể cũng không viết.
Mà căn cứ theo tình hình trên mạng hiện tại, sau khi nguyên thân tiến vào giới giải trí, vẫn luôn che giấu sự tồn tại của Đường Táo. Trước đây cô là người bình thường, không ai chụp hình, cũng không lưu lại chứng cứ dấu vết gì, cho nên từ đầu đến cuối, không có người nói gì về thằng bé.
Tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng theo vận mệnh chú định, Đường Dĩ Tố có dự cảm, Tống Thần Hạo hẳn là không quan hệ gì với Đường Táo.
Rốt cuộc thì tương lai của thằng bé chính là người thừa kế của nhà tài phiệt cả hắc bạch lưỡng đạo, Tống Thần Hạo tuy rằng ở trong giới giải trí có chút địa vị, nhưng nếu so về thân thế tương lai của Đường Táo, vẫn không đủ nhìn.
Nghĩ vậy, đột nhiên Đường Dĩ Tố cảm thấy nam phụ ác độc Đường Táo này có chút đáng thương.
Bên ngoài không biết sự tồn tại của Đường Táo, nhưng bản thân nguyên thân lại biết.
Tạm thời không nói sau khi cô ta chết, đứa bé Đường Táo mới bốn tuổi này sẽ ra sao. Chỉ vì trả thù những người làm thương tổn mình, nguyên thân vậy mà phải tự sát trước mặt đứa nhỏ, ngay trong bồn tắm nhà mình. Chuyện này một khi thành công, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho đứa bé không biết bao nhiêu cho hết.
Không đúng, Đường Dĩ Tố nghĩ đến cảnh khi cô vừa mới tỉnh lại, phản ứng khi Đường Táo gõ cửa, ánh mắt sợ hãi lại quật cường kia, còn có bộ dáng bé nhỏ hiện tại đang nằm trên giường trùm chăn, sợ rằng bóng ma tâm lý này đã tạo thành.
Bất luận tương lai Đường Táo tìm đường chết cỡ nào, hiện tại nó cũng chỉ là một đứa trẻ đang học nhà trẻ mà thôi.
Đường Dĩ Tố nhìn Đường Táo đang đưa lưng về phía mình, cái mông mặc quần ngủ nhỏ xíu hình Doraemon đang lắc lư, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Buông điện thoại di động xuống, Đường Dĩ Tố nhận mệnh mà đi.
Thân là một người có thói quen ở sạch, cô quyết định trước tiên thu thập cái nhà lộn xộn này một hồi rồi tính sau.
Vào lúc đang dọn dẹp lại ngăn tủ, Đường Dĩ Tố không khỏi lại một lần nữa nhìn vào cái huyết ngọc kia. Giới thiệu của tiểu thuyết về ngọc bội lập tức hiện lên trong đầu cô.
Nghe nói ngọc bội này có tác dụng tẩy tủy phạt cốt, Đường Táo rất nhiều lần bị nam chính đánh tới gần như tàn phế, nhờ vào đặc dị công năng của ngọc bội, sau khi bị đánh xong còn có thể tiếp tục sinh long hoạt hổ xuất hiện. Sau khi nam chính có được ngọc bội, nghiên cứu một thời gian, mới rốt cuộc tìm ra diệu dụng của nó.
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố nhịn không được cầm lấy ngọc bội, tò mò mà nghiên cứu nó trong chốc lát, sau đó dựa theo nội dung trong truyện, tìm một cái ly nước. Đầu tiên đem ngọc bội bỏ vào, sau đó đổ nước vào ly, cho đến khi ngọc bội hoàn toàn chìm trong nước, Đường Dĩ Tố mới dừng lại.
"Ngọc bội ngâm trong nước, sau đó chờ một lát, chậm thì mười lăm phút, lâu thì hai canh giờ, ngọc bội sẽ chảy ra linh tuyền, nước trong ly hóa thành thạch tuyền, có thể dùng để uống, có hiệu quả tẩy tủy phạt mao, thoát thai hoán cốt."
Đường Dĩ Tố dù sao cũng là học biểu diễn, có thể được lão sư cùng đạo diễn lớn nhìn trúng, dĩ nhiên là do cô có thiên phú. Chuyện khác tạm thời không nói, nhưng cái năng lực nhớ lời kịch thì siêu chuẩn luôn. Nội dung mấu chốt về ngọc bội trong tiểu thuyết, ít nhất hiện tại, Đường Dĩ Tố có thể đọc đúng không sai một chữ.
Bất quá sự ghi nhớ này trong trí nhớ của cô có thời gian hạn định vô cùng ngắn ngủi, đây cũng là lý do vì sao Đường Dĩ Tố muốn lập tức bắt đầu thí nghiệm.
Đặt điện thoại di động ở một bên, thiết lập đồng hồ báo thức, sau đó cô đứng dậy, tiếp tục soàn soạt mài dao dọn dẹp toàn bộ nhà ở.
Đường Táo đang nằm trên giường hờn dỗi sau khi nghe được động tĩnh phía sau, thằng bé dù sao cũng là một đứa trẻ, tràn ngập lòng hiếu kỳ, nhịn không được giật giật thân thể, quay đầu trộm nhìn thoáng qua xem Đường Dĩ Tố đang làm gì.
Khi phát hiện cô đột nhiên quét tước nhà ở, Đường Táo tức khắc trừng lớn đôi mắt. Nó tìm một tư thế nằm thoải mái một chút, sau đó dùng tay che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tròn, tiếp tục quang minh chính đại nhìn lén mỗi nhất cử nhất động của Đường Dĩ Tố.
Trước tiên dọn dẹp đồ đạc, bày biện chỉnh tề, sau đó quét nhà lại một lần, lại tìm giẻ lau...
"Giẻ lau đâu ta? Không ở nơi này, cũng không ở nơi này...." Đường Dĩ Tố nói thầm, xoay vòng vòng trong nhà, mắt bắt đầu đảo quanh.
Ngay lúc này, một đôi tay nho nhỏ cầm giẻ lau, giơ giơ trước mặt cô.
"A, bị con tìm được rồi." Đường Dĩ Tố không nghĩ tới Đường Táo vậy mà chịu chủ động hỗ trợ cô, lập tức cao hứng.
Một tay thằng bé cầm giẻ lau, một tay khác còn đang bụm mặt, thấy Đường Dĩ Tố nhìn về phía mình, nó lập tức xoay đầu, dùng bàn tay nho nhỏ kia chặn tầm mắt của cô, không chịu cùng cô đối diện.
Chờ sau khi Đường Dĩ Tố tiếp nhận giẻ lau, Đường Táo lập tức lại "bịch bịch bịch" chạy về phòng, tiếp tục đưa mông về phía mẹ nó, không chịu trao đổi ánh mắt với cô chút xíu nào.
"Cái thằng nhóc này, tính tình còn rất quật cường." Đường Dĩ Tố nhỏ giọng thầm nói.
Nói gì thì nói, nội tâm Đường Dĩ Tố vẫn là vô cùng lý giải được tâm tình của Đường Táo giờ phút này, bởi vậy cô cũng không cố tình muốn cùng thằng bé giao lưu, mà là tiếp tục cần cù chăm chỉ mà dọn dẹp nhà cửa.
Lau xong ngăn tủ, cái bàn và sô pha, Đường Dĩ Tố đem toàn bộ phòng khách cùng phòng ngủ đều lau qua một lần, cái nhà vốn đang tối tăm nháy mắt đã rộng thoáng hơn nhiều.
Mãi cho đến khi lại một lần nữa trở lại toilet, nhìn đến bồn nước tắm màu hồng nhạt, cô mới nhớ tới, thân thể này vừa mới cắt cổ tay.
Chảy nhiều máu như vậy, vậy mà trừ vết thương ngoài da trên tay, Đường Dĩ Tố hoàn toàn không có cảm giác choáng váng do bị mất máu gì hết. Nhịn không được nhéo nhéo lên cánh tay, xúc cảm chân thật như vậy, có cảm giác như cô cùng thân thể của mình xuyên qua tiến vào sách. Làm việc nhà quần quật nãy giờ, hiện tại cô cũng chỉ cảm thấy đói bụng thôi.
Dù sao tới đâu hay tới đó, lấy bất biến ứng vạn biến, Đường Dĩ Tố rất nhanh vứt những suy đoán lung tung ra sau đầu, nhanh chóng đổ hết nước trong bồn tắm ra, sau đó lại dọn dẹp toàn bộ phòng tắm một lần nữa, lúc này cô mới thở hồng hộc mà đi về phía phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh, trong đó không có gì ngoài mấy cái trứng gà cùng giăm bông.
Dạo quanh một vòng,Đường Dĩ Tố rốt cuộc ý thức được, phòng bếp sở dĩ sạch sẽ hơn so với chỗ khác trong nhà, đơn giản là vì nhà này rất ít nấu ăn. Thùng rác chứa vài vỏ mì gói, cùng với trên ngăn tủ đựng đầy ba thùng mì, có thể chứng minh hết thảy.
Vào lúc này, đồng hồ báo thức Đường Dĩ Tố thiết lập cho nước linh tuyền vang lên..