Con trai là nam phụ - Chương 26 (1)Tác giả: Hà LamEditor: Lạc Tiếu - 19/04/2019
Chương vote 7 Đường Dĩ Tố cơ hồ cho rằng mình nghe sai, Đường Táo đánh người?
"Vậy...... Hiện tại tình huống ra sao, nghiêm trọng không cô giáo?" Đường Dĩ Tố cẩn thận hỏi.
"Đứa nhỏ bị Đường Táo đánh đã đổ máu, khóe miệng cùng mũi đều tróc da, mặt toàn là máu, hiện tại nó đang ở phòng y tế......"
Lời cô giáo còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến tiếng trẻ con oa oa khóc lớn, thanh âm kia ồn tới mức gần như át đi tiếng nói chuyện của Chu Phương. Đường Dĩ Tố nghiêm túc nghe, xác định chỉ có một đứa trẻ đang khóc, nhưng tiếng khóc này không phải của Đường Táo.
Trong lòng Đường Dĩ Tố lo lắng như lửa đốt, tuy rằng biết như vậy không đúng lắm, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Cô giáo, Đường Táo nhà tôi sao rồi, có bị thương không?"
Dù sao cũng là con nít đánh nhau, khẳng định là không có kỹ năng gì, thường thường là chiêu ""đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm"" mà thôi.
Nhưng dựa theo tính tình dù móng tay nứt ra cũng không rên một tiếng của Đường Táo, Đường Dĩ Tố sợ nhất chính là thằng bé bị thương ở nơi nào đó rồi, lại một câu cũng không nói, nghẹn ở trong lòng. Cái gọi là trẻ con biết khóc có sữa uống, người không biết còn tưởng rằng Đường Táo không có việc gì.
Đáng tiếc Chu Phương đang vội vàng trấn an đứa nhỏ kia, nói với Đường Dĩ Tố một câu "Mời ngài mau chóng lại đây đi", rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Dĩ Tố cũng không do dự, không nghĩ ngợi nhiều giơ tay vẫy taxi, đi thẳng đến nhà trẻ Thanh Cảng.
Từ địa điểm thử vai đến nhà trẻ nhanh nhất cũng hơn nửa giờ, đây vẫn là do Đường Dĩ Tố may mắn, giữa hai chỗ mới vừa xây xong một cây cầu bắc ngang, nếu không, dựa theo trước đây, cho dù ngồi xe điện ngầm cũng tốn từ một tiếng trở lên.
Dọc theo đường đi, Đường Dĩ Tố nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui lại, lòng cồn cào lo lắng.
Cô vừa mới cảm thấy Đường Táo sẽ thoát khỏi vận mệnh nam phụ, vậy mà đứa nhỏ này cư nhiên ở trong trường học cùng người khác động tay động chân.
Đường Dĩ Tố cùng Đường Táo ngày đêm ở chung lâu như vậy, tính cách của thằng bé cô cũng đại khái biết một hai.
Đứa nhỏ này có thể động thủ đánh người, khẳng định là mất đi lý trí.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có thể làm Đường Táo tức giận đến như vậy......
Hiện tại Đường Dĩ Tố vừa lo lắng tình huống hiện tại của Đường Táo, mặt khác lại lo lắng tương lai vận mệnh của đứa nhỏ này. Thật vất vả mới tới nơi, bước vội xuống xe, Đường Dĩ Tố nhanh chóng vọt vào nhà trẻ.
Phòng y tế ở lầu hai, Đường Dĩ Tố vừa mới đi vào cửa, liền nghe từ lầu hai truyền đến các loại thanh âm, tiếng khóc của trẻ con cùng tiếng tranh chấp của người lớn cùng truyền đến, ồn ào vô cùng.
(Ta ghét nhất tiếng trẻ con khóc đó trời -_- Edit cái chương này nghe tả nó khóc quài ta mệt ghê luôn á -_-)
Tiếng khóc của trẻ con có lực xuyên thấu cực mạnh, nào là gào khan nào là than khóc, thời gian cũng qua cả mấy chục phút kể từ khi cô tắt điện thoại, vậy mà đứa trẻ này vẫn còn khóc.
Nhưng mà ngược lại Đường Táo lại một chút động tĩnh cũng không có, càng là như vậy, trong lòng Đường Dĩ Tố lại càng thêm lo lắng.
Đường Dĩ Tố vừa bước nhanh lên cầu thang, vừa lấy di động ra ấn vài cái, sau đó lại lần nữa thả vào trong túi xách.
Trong phòng y tế, Trần Tử Hào đang oa oa khóc lớn, khuôn mặt trẻ con đỏ bừng sưng lên, máu mũi dính đầy mặt đầy người, dỗ sao cũng không chịu nín, có vẻ như nó đang sợ, sợ tới mức bác sĩ cùng giáo viên trong nhà trẻ đều vây quanh khuyên can nó, muốn đứa nhỏ này đầu tiên cầm máu đã rồi nói.
Phụ huynh của Trần Tử Hào thấy các giáo viên khẩn trương phụ trách như vậy, liền rời khỏi phòng y tế, nhìn qua cô giáo Chu đang đứng cạnh Đường Táo bên ngoài.
Trần Tử Hào khóc thành như vậy, người nghe được trong lòng đều thương cảm, thân là đầu sỏ gây tội, Đường Táo lại lạnh nhạt đứng đó, vẻ mặt không có chút áy náy nào.
Phụ huynh của Trần Tử Hào thấy vậy, tức khắc tức giận sôi gan. Bọn họ lập tức vây quanh Đường Táo. Mẹ của Trần Tử Hào lại nhịn không được lôi kéo Đường Táo đang đứng ở sau lưng cô giáo Chu Phương ra phía trước.
Đường Táo chỉ là trẻ con, sức lực không thể so với người lớn, mẹ của Trần Tử Hào túm một cái, cả người thằng bé mất cân bằng, bị người nắm cổ áo lôi dài tới giữa bốn người lớn, bị cha, mẹ, ông, bà của Trần Tử Hào đứng vây quanh.
"Mọi người bình tĩnh một chút, đừng xúc động như vậy... Đường Táo chỉ là con nít, vừa rồi hai đứa nó nhào vào đánh, trên người Đường Táo có khả năng cũng bị thương." Cô giáo Chu bị hành động trước mắt làm hoảng sợ, vội vàng khuyên can.
Nhưng mà phụ huynh của Trần Tử Hào có bốn người, Chu Phương chỉ là một giáo viên nữ, khí thế làm sao vượt qua bọn họ.
"Đừng xúc động? Bà đây xúc động hồi nào, là nhà trẻ các người quá phận, trẻ con bảy tám tuổi nào cũng thu nhận. Thằng quỷ nhỏ này đánh Tử Hào nhà bà đến mức như vậy, chảy đầy máu như vậy, cô nhìn nó coi, một chút rách da cũng không có."
Mẹ của Trần Tử Hào thét chói tai, nhìn gương mặt Đường Táo trắng nõn sạch sẽ, nghĩ đến con trai mình mặt đầy máu mũi, lại giận sôi máu, nhịn không được vươn tay, hung hăng chọc mạnh vào trán Đường Táo.
"Cái thằng nhóc quỷ nhà mày, thật là đủ ngoan độc, còn nhỏ mà chuyện tốt không học, chuyên học cái xấu, khi dễ bạn cùng lớp đúng không, ba mẹ mày mặc kệ mày, vậy thì hôm nay bà đây tới dạy dỗ dùm cho!"
Chu Phương thấy vậy, vội vàng hô: "Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của Đường Táo, cô ấy lập tức sẽ đến đây!"
"Mẹ của Đường Táo? Đừng cho là tôi không biết, mỗi lần họp phụ huynh, hễ là liên quan tới Đường Táo, người trong nhà nó trước nay không hề lộ mặt, cứ như nó chỉ là cô nhi, căn bản không ai thèm quản giáo. Bình thường ở nhà trẻ, những đứa nhỏ khác đều không thích chơi với nó, ai dám nói bậy về chuyện nhà nó, nó liền trừng người đó, tính tình y như tiểu bá vương."
Mẹ của Trần Tử Hào thấy Đường Táo tuy rằng vóc dáng nho nhỏ, lại đang hồng mắt trừng mình.
Đôi mắt của thằng nhóc này có tròng đen sâu thẳm, còn có ngũ quan rõ nét hơn trẻ con bình thường khác, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, lại mang theo vài phần tàn nhẫn chỉ người lớn mới có, mặc dù điểm này xuất hiện ở trên mặt một đứa trẻ, cũng đủ để cho người ta kinh sợ.
Bất quá, Đường Táo thật sự là quá nhỏ, chênh lệch hình thể thật lớn, làm cho nó không chỉ không thể hù được người lớn, ngược lại càng thêm chọc giận bọn họ.
Mẹ của Trần Tử Hào vừa dứt câu, lại duỗi người ra tay, bà ta dùng móng tay chọc trán Đường Táo thật mạnh: "Mày hiện tại thì có thể ở cái nhà trẻ này bắt nạt mấy đứa nhỏ nhỏ, về sau trưởng thành, cái thứ chó như mày, người ta gọi là lưu manh du côn! Thứ đầu đường xó chợ không ai dạy dỗ, thứ mất dạy, cặn bã của xã hội, ngay cả một ngón chân út cũng kém Tử Hào nhà tao! Tử Hào nó mà bị mày đánh đánh hủy dung, tao sẽ lột da mày!"