Con Trai Là Nam Phụ

Chương 46.2

Editor: Lạc Tiếu - 31/01/2019

Đạo diễn là người rời đi trễ nhất, vì vậy, khi tới nơi cũng là người nhập tiệc muộn nhất.

Một bàn lớn đầy người đều đã an tọa, Hàn Thu Nhã ngồi bên cạnh Bành Hiểu Vũ, đang thấp giọng bên tai hắn gì đó, kết quả vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Đường Dĩ Tố cùng đi chung với Trần Trường An, lại còn được Trần Trường An an bài ngồi cạnh người đại diện nhà đầu tư, vị trí rất gần trung tâm!

Toàn bộ bàn ăn, ở trung tâm có hai chỗ, một là chỗ ngồi của nhà đầu tư, một cái khác đó là ảnh hậu Đồng Trân.

Ngay sau đó, bên cạnh Đồng Trân là tiểu diễn viên Trình Du, bên cạnh Trình Du là Trần Trường An, tiếp đó là Bành Hiểu Vũ, bên cạnh Bành Hiểu Vũ là Hàn Thu Nhã.

Trừ Trình Du là trẻ con, không có gì phải so đo, vị trí của những người khác, đều là sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Hàn Thu Nhã vốn dĩ đã cảm thấy vị trí của mình không tồi, nhưng mà làm sao cũng không ngờ, Đường Dĩ Tố vậy mà được an bài ngồi cạnh người đại diện bên phía nhà đầu tư, có thể hiểu là vị trí ngang với Trần Trường An. Huống chi, người hôm nay đi theo Bành Hiểu Vũ tới đây, cũng không phải là người của công ty Minh Huy như Hàn Thu Nhã đã nghĩ, mà là người của tập đoàn Ý Thành!

Người hơi chút hiểu biết tình huống đều minh bạch, bốn chữ "tập đoàn Ý Thành" đại biểu cho cái gì! Hơn nữa, Hàn Thu Nhã đã tới đây một hồi, dĩ nhiên nhìn ra được, người đại diện cho tập đoàn này tới đây địa vị cũng không thấp, tất cả mọi người đều cung cung kính kính với hắn.

Mà Đường Dĩ Tố bất quá là kẻ vô danh tiểu tốt, mà cho dù có nghe qua tên của cô, đều là gièm pha mà thôi, dựa vào cái gì được ngồi ở bên cạnh nhà đầu tư? Chỉ vì là diễn viên chính thôi sao?

Ánh mắt Hàn Thu Nhã như đóng đinh lên người Đường Dĩ Tố, nhưng người bị an bài chỗ ngồi kia lại căn bản không rảnh chú ý tới ánh mắt của cô ta.

Hiện tại Đường Dĩ Tố đang có chút kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh.

Lý Chí cảm nhận được ánh mắt Đường Dĩ Tố, liền đứng dậy giúp cô kéo ghế, chờ sau khi Đường Dĩ Tố ngồi xuống, hắn ngồi theo, sau đó hướng cô mỉm cười gật đầu.

Đường Dĩ Tố ngẩn ra, vội vàng dời đi ánh mắt, không cùng hắn đối diện.

Nếu như cô nhớ không lầm, không lâu trước đây, mình đã gặp qua người đại biểu này.

Lúc ấy, chính là khi Đường Dĩ Tố quay quảng cáo băng vệ sinh Sophie, Lục Châu ngồi ở một bên xem. Khi đó, bên cạnh anh là khuôn mặt của tên này với một thân tây trang giày da.

Nói đến Lục Châu, Đường Dĩ Tố khó mà không nghĩ tới cảnh lần trước hai người gặp mặt, lời nói khi đó của anh.....

Nhà đầu tư này.. Là tập đoàn Ý Thành sao?

Lục Châu đang yên đang lành sao lại đầu tư cho《 Khu không người 》, hẳn không phải là do cô đó chứ?

Tưởng tượng đến này, cả người Đường Dĩ Tố đều không tốt. Liên tục trong lòng khuyên mình đừng loạn tưởng, cả hành trình tiếp theo chỉ cúi đầu ăn, đánh chết cũng không chịu ngẩng mặt nhìn Lý Chí thêm lần nào.

Đáng tiếc cô muốn điệu thấp, có người lại không chịu buông tha.

Hàn Thu Nhã ngồi chăm chú quan sát Đường Dĩ Tố, Đường Dĩ Tố cúi đầu chỉ lo ăn, không chú ý tới cái gì dị thường, nhưng Hàn Thu Nhã ngồi ở phía đối diện, thật sự thấy vô cùng rõ ràng.

Chiếc đũa của Đường Dĩ Tố chỉ cần gắp nhiều món nào hơn một chút, người đại diện nhà đầu tư kia liền lập tức mang món đó đến trước mặt cô.

Tuy rằng toàn bộ quá trình không giao lưu với nhau một câu nào, nhưng đối phương lại vô cùng chiếu cố Đường Dĩ Tố, dù cho cô hoàn toàn không đáp lại, bộ dáng của hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Đường Dĩ Tố làm như thế nào tranh thủ được nhân vật "Chu Tinh", trước khi Hàn Thu Nhã tới đây, cũng nghe nói qua một ít. Nếu như Đường Dĩ Tố có Ý Thành làm chỗ dựa, trước đây không có khả năng bị fans của Tống Thần Hạo fans mắng thành như vậy.

Hai người kia rõ ràng mới lần đầu tiên gặp mặt, đại diện nhà đầu tư đã chăm chút cho Đường Dĩ Tố như vậy, còn không phải là bởi vì cô xinh đẹp hay sao.

Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Thu Nhã liền cảm thấy khinh thường, nhịn không được nói với Đường Dĩ Tố đang ngồi phía đối diện: "Dĩ Tố, rượu này không tồi, tôi kính cô một ly."

Đường Dĩ Tố ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Thu Nhã một cái, tuy rằng cô không thích uống rượu, nhưng trường hợp này vẫn hiểu phải có một ít lễ nghi, cho dù biết Hàn Thu Nhã không có hảo ý, Đường Dĩ Tố vẫn cầm lấy chén rượu, giơ lên kính cô ta một chút, nhấp môi nhỏ.

Quả nhiên kế tiếp Hàn Thu Nhã liền thuận thế cười nói, "Vừa nãy cô mới nói với tôi không có hứng thú với người của nhà đầu tư, không định lại đây, tôi còn đang tiếc nuối. Cũng may cô vẫn tới, bất quá người mỗi ngày cô đều gọi video làm sao bây giờ, đã nói rõ với người ta chưa?"

Đường Dĩ Tố không ngờ Hàn Thu Nhã ở trường hợp như vậy còn nhắm vào mình, đi nói ra loại lời này, tức khắc nhìn cô ta một cái.

Nhưng cái liếc mắt này lại bị Hàn Thu Nhã hiểu lầm thành Đường Dĩ Tố chột dạ.

Bành Hiểu Vũ bên cạnh đột nhiên thấy cả bàn cơm yên tĩnh, chư vị đang ngồi đây cũng không phải là những nhân viên công tác thích nhiều chuyện kia, tâm tư của Hàn Thu Nhã, ai cũng hiểu rõ. Bành Hiểu Vũ lập tức gắp cho cô ta một món ăn, hy vọng có thể lấp kín cái miệng này: "Thu Nhã, mau ăn."

Hàn Thu Nhã đang cho rằng mình chọt tới nỗi đau của Đường Dĩ Tố, trong lòng đang thống khoái, cử động này của Bành Hiểu Vũ lại bị lý giải là do Bành Hiểu Vũ là ủng hộ mình.

Cô ta cười ngọt ngào với Bành Hiểu Vũ, thân thể bất giác dựa sát vào người hắn: "Hiểu Vũ ca, bên kia tiến độ quay phim của anh sao rồi, thuận lợi không? Chắc hai ngày nữa em cũng phải đi Nam Mộc thôn, đến lúc đó anh phải giúp đỡ em đó nha. Chúng ta quay xong sớm một chút, rồi cùng nhau trở về sớm một chút được không.."

Bành Hiểu Vũ nhìn mọi người một cái, trong lòng xấu hổ vô cùng.

Hắn không biết quan hệ của Đường Dĩ Tố cùng Ý Thành ra sao, suy nghĩ trong lòng cũng giống Hàn Thu Nhã, đều cho rằng Đường Dĩ Tố là người không có chỗ dựa cùng hậu trường, Lý Chí chỉ thuần túy bởi vì Đường Dĩ Tố xinh đẹp nên mới chiếu cố một chút mà thôi.

Nhưng loại chuyện này, có lúc có thể mang ra nói giỡn, có lúc lại tuyệt đối không thể nhiều lời một câu.

Đặc biệt là hiện tại Đồng Trân cùng Trần Trường An còn ở đây, Hàn Thu Nhã ẩn hàm ý tứ này, chẳng phải là một phát bắn xuyên hai người bọn họ hay sao?

Ngày thường tuy rằng Hàn Thu Nhã kiêu căng, nhưng cũng là người có ánh mắt. Hôm nay không biết vì sao cô ta lại thế này, vậy mà một chút manh mối cũng nhìn không ra, làm chuyện ngu xuẩn, còn kéo hắn xuống nước.

Trong lòng Bành Hiểu Vũ mắng Hàn Thu Nhã mấy chục lần, nghĩ đến biểu hiện của Trần Trường An khi nói về Hàn Thu Nhã, còn có khoảng thời gian trước hai người khắc khẩu, Bành Hiểu Vũ nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Hàn Thu Nhã ra, nói: "Vậy ngày mai em lập tức về đi."

Hàn Thu Nhã vừa nghe vậy, còn tưởng rằng ý Bành Hiểu Vũ là cùng dẫn mình đi, nhưng khi cẩn thận phân tích, sắc mặt cô ta tức khắc biến đổi, đôi mắt trừng lớn đầy vẻ không thể tưởng tượng nhìn Bành Hiểu Vũ, thầm nghĩ hắn có phải không cẩn thận nói sai hay không?

Nhưng mà Bành Hiểu Vũ lại không hề giải thích, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cũng không thèm nhìn Hàn Thu Nhã lần nào nữa.

Toàn bộ bàn, trừ người đại diện nhà đầu tư ra, một bộ phận nhân viên công tác cũng ở đây.

Hôm nay sau khi Hàn Thu Nhã biết Bành Hiểu Vũ cũng sẽ tới, liền ở trong đoàn phim văng miểng khắp nơi. Vậy mà giờ hắn lại sửa thái độ, trong khoảng thời gian ngắn Hàn Thu Nhã cũng không thể phát tác, chỉ có thể cứng rắn nuốt giận, uống rượu giải buồn, làm bộ không nghe thấy câu nói kia.

Làm Hàn Thu Nhã càng thêm tức giận chính là, ngay sau đó, Trần Trường An liền bắt đầu hàn huyên với Lý Chí. Y theo trình tự, giới thiệu tất cả nhân viên trong đoàn phim một lần, cuối cùng mới trọng điểm giới thiệu Đồng Trân cùng Đường Dĩ Tố, làm Hàn Thu Nhã và Bành Hiểu Vũ không hiểu gì.

Mà Đường Dĩ Tố vẫn cái kiểu ở trong phúc mà không biết phúc như cũ. Bên kia Trần Trường An khen cô đến ba hoa chích chòe, làm cho người đại diện nhà đầu tư nhìn Đường Dĩ Tố nhiều hơn vài lần, cô lại như không cảm giác được, chỉ lo cắm đầu ăn, cho dù có ngẫu nhiên ngẩng đầu, cũng chỉ nhìn về hướng Đồng Trân cùng Trình Du.

Hàn Thu Nhã vẫn luôn chú ý Đường Dĩ Tố, còn tưởng rằng giữa Đồng Trân với Trình Du đã xảy ra chuyện gì. Nhìn kỹ, bất quá là Trình Du lúc gặm xương không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, Đồng Trân vẫn luôn chăm sóc con bé mà thôi.

Một bữa cơm chiều cứ như vậy diễn ra trong bầu không khí cực kỳ quái dị.

- --

Lạc: Một chút cảm động vì mọi người vẫn ở đây, lỡ tay biên tập 5000 chữ >"<
Bình Luận (0)
Comment